Độc Tôn Tam Giới
Chương 1756: Ta tới từ Vạn Uyên đảo (2)
Mà trên mặt người trẻ tuổi kia hoàn toàn không có nhìn ra một chút vui mừng nào, giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên vậy. Mà đối mặt với Thanh Phượng Đan Vương xin lỗi, hắn không có tiếp nhận, cũng không có mở miệng châm chọc như những người trẻ tuổi đắc thế khác. Mà lựa chọn phương thức mềm mỏng nhất mà Thanh Phượng Đan Vương có thể tiếp nhận.
Không thể không nói, cách đối nhân xử thế của người trẻ tuổi kia vô cùng chu đáo.
Cao Phó điện chủ thấy biểu lộ trên mặt những Tổng lôi chủ khác có chút kỳ quái, cười ha hả, giới thiệu với mọi người:
- Quên nói với mọi người một câu, người trẻ tuổi kia vượt qua khảo hạch của hai khu, dùng sức một mình nhận được hai vị trí Tổng lôi chủ. Đúng rồi, người trẻ tuổi, ta còn chưa biết tên ngươi?
- Tiểu tử gọi là Thiệu Uyên.
- Thiệu Uyên?
Cao Phó điện chủ nhíu mày nói:
- Thứ cho ta cả gan hỏi một câu, Thiệu huynh đệ tới từ nơi nào? Dường như trong Đan Hỏa thành ta không có tài tuấn trẻ tuổi như vậy a?
Giang Trần đã sớm biết sẽ gặp phải cảnh này, cho nên các loại kế sách ứng đối hắn đã nghĩ kỹ.
Nghe Cao Phó điện chủ hỏi, hắn cũng nghiêm túc, cười nhạt một tiếng:
- Tiểu tử không phải người Đan Hỏa thành, ta tới từ Vạn Uyên đảo.
- Cái gì?
Cao Phó điện chủ n ghe vậy ánh mắt đột nhiên biến đổi, biểu lộ thoáng cái trở nên vô cùng đặc sắc.
Những cao tầng Tịnh Phần điện đứng ở bên cạnh hắn cũng trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối về phía Giang Trần. Giống như nhìn quái vật vậy, tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Ngay cả Vô Song đại đế kia cũng vô cùng kinh ngạc nói:
- Vạn Uyên đảo?
Thanh Phượng Đan Vương và Vương Học Thông đại sư cũng khiếp sợ không thôi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần, giống như muốn nhìn ra thật giả từ câu nói của Giang Trần.
- Đến từ Vạn Uyên đảo?
Cao Phó điện chủ nhịn không được hỏi một câu.
Giang Trần gật gật đầu, cũng không có giải thích quá nhiều.
Lúc này nếu như giải thích quá nhiều ngược lại sẽ phản tác dụng, là hắn chột dạ. Dù sao những thế lực trên bát vực này đối với Vạn Uyên đảo đều chưa quen thuộc. Vạn Uyên đảo ở bát vực là tồn tại trong truyền thuyết.
Bởi như vậy, muốn biên thế nào là chuyện của hắn.
Dù sao dùng nội tình của Giang Trần, đừng nói là giả mạo Vạn Uyên đảo, cho dù là giả mạo người Chư Thiên đại thế giới cũng hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào.
Trong lúc nhất thời Cao Phó điện chủ không nói được gì, hắn nhịn không được mà liếc mắt nhìn về phía Vô Song đại đế. Hiển nhiên hắn muốn nhìn xem vị đại đế kiến thức rộng rãi này có ý kiến gì không.
Vô Song đại đế bùi ngùi thở dài:
- Vạn Uyên đảo chính là địa phương truyền thuyết của Thần Uyên đại lục, nghe nói Vạn Uyên đảo có Vĩnh Hằng thần quốc, có vô số cường giả Siêu việt Đế cấp ở đó. Truyền thuyết này có thật không?
Lúc này Cao Phó điện chủ cũng ý thức được lúc này nói những chuyện này có chú không ổn, hắn lập tức khoát tay nói:
- Chúng ta đi vào rồi nói sau.
Vô Song đại đế cũng gật đầu, ở trước mặt mọi người nói tới chuyện Vạn Uyên đảo quả thực là không ổn.
Khi bọn họ nói chuyện ở phía trên, phía dưới tràn ngập tiếng nghị luận, cho nên cũng không có ai nghe rõ bên trên đang nói những chuyện gì.
Cao Phó điện chủ cao giọng nói:
- Tất cả mọi người yên lặng một chút. Hiện tại tám Tổng lôi chủ đã được tuyển chọn ra. Sau một giờ, tám vị Tổng lôi chủ sẽ ở chỗ này lựa chọn Phân lôi chủ. Mọi người kiên nhẫn chờ một chút.
Bởi vì Giang Trần nói ra ba chữ Vạn Uyên đảo, cho nên mới quấy rầy trình tự bình thường.
Cao Phó điện chủ cũng công bố lựa chọn Phân lôi chủ sau một giờ nữa.
- Thiệu huynh đệ, mời vào trong.
Giang Trần khoát tay, mỉm cười nói:
- Cao Phó điện chủ, mời, mời ba vị tiền bối đi trước.
Thấy Giang Trần có lễ tiết như vậy, Vô Song đại đế càng thêm thưởng thức, cười ha hả, trực tiếp tiến lên vỗ vai Giang Trần:
- Đi, cùng lão phu đi vào.
Vô Song đại đế không che dấu sự thưởng thức của mình với Giang Trần chút nào. Chuyện này khiến cho những Tổng lôi chủ khác hâm mộ, lại có chút ghen ghét.
Mấy Tổng lôi chủ như bọn họ, có một ít người ngay cả ba chữ Vạn Uyên đảo này chưa từng nghe qua. Nhưng mà từ trong lời nói của Vô Song đại đế có thể suy đoán ra được, nhất định là một địa phương không tầm thường.
Thế nhưng mà Thần Uyên đại lục thực sự có địa phương truyền thuyết này sao? Tiểu tử này thực sự là tới từ địa phương truyền thuyết kia sao? Không phải giả thần giả quỷ đó chứ?
Nói thật, bên trong những người của Tịnh Phần điện, bọn họ đối với những lời này của Giang Trần cũng có thái độ bán tính bán nghi.
Nhưng mà loại chuyện như thế này, bọn họ cũng thà rằng tin là có, không thể tin là không.
Cao tầng Tịnh Phần điện, còn có ba vị tiền bối cùng với tám vị Tổng lôi chủ, toàn bộ đều tiến vào trong một gian mật thất của Tịnh Phần điện.
Ngữ khí Cao Phó điện chủ lạnh lẽo, nhìn về phía bảy Tổng lôi chủ còn lại, nói:
- Chư vị, những lời mà các ngươi nghe được hôm nay, cho dù nghe thấy cái gì cũng phải xé nát trong bụng, tuyệt đối không thể thông qua bất kỳ hình thức nào tiết lộ. Nếu không sẽ là địch với Tịnh Phần điện chúng ta.
Thấy Cao Phó điện chủ nghiêm túc như vậy, bảy Tổng lôi chủ kia cũng ý thức được việc này chỉ sợ không đơn giản, có người vội vàng tỏ thái độ, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không tết lộ ra ngoài.
- Ta cần các ngươi dùng tâm ma để thề.
Cao Phó điện chủ dùng giọng chắc nịch nói.
Vô Song đại đế cũng nói:
- Việc này không phải chuyện đùa. Lão phu tỏ thái độ trước, Mạch Vô Song ta dùng tâm ma thề, việc này lão phu trừ đạo lữ của mình ra, tuyệt đối sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai.
Vô Song đại đế đối với đạo lữ mình có thể nói là sinh tử không rời, loại chuyện dối lừa này hắn không làm cũng là chuyện bình thường.
Thanh Phượng Đan Vương là người tiếp theo nói:
- Thanh Phượng ta dùng tâm ma thề, sẽ không đề cập với bất kỳ ai chuyện ngày hôm nay.
Vương Học Thông thấy Vô Song đại đế và Thanh Phượng Đan Vương đều tỏ thái độ, tự nhiên cũng không thể ngoại lệ, hắn cũng phát ra lời thề tâm ma.
Bảy Tổng lôi chủ kia thấy ba vị tiền bối cũng làm như vậy, cũng biết lời thề tâm ma này bọn họ nhất định phải phát.
Nhưng mà bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì, dù sao cũng không phải là bắt buộc bọn họ làm chuyện trái với nguyên tắc của bọn họ. Chỉ là giữ một ít bí mật mà thôi.
Kế tiếp là người Tịnh Phần điện, bọn họ cũng không ngoại lệ.
Tất cả mọi người sau khi hạ lời thề tâm ma, Cao Phó điện chủ mới nói với Giang Trần:
- Thiệu Uyên huynh đệ, thành ý của mọi người ngươi cũng đã nhìn thấy. Hôm nay Cao mỗ muốn hỏi một câu, ngươi thực sự tới từ Vạn Uyên đảo sao? Thần Uyên đại lục thực sự có địa phương chỉ tồn tại trong truyền thuyết như Vạn Uyên đảo sao?
Giang Trần tự xưng tới từ Vạn Uyên đảo, bất quá chỉ là tìm kiếm một lá chắn cho mình, không thể tưởng tượng được những người này lại coi trọng như vậy.
Nhưng mà Vạn Uyên đảo lại là tồn tại chân thật, Hoàng Nhi là minh chứng rõ ràng nhất.
Không thể không nói, cách đối nhân xử thế của người trẻ tuổi kia vô cùng chu đáo.
Cao Phó điện chủ thấy biểu lộ trên mặt những Tổng lôi chủ khác có chút kỳ quái, cười ha hả, giới thiệu với mọi người:
- Quên nói với mọi người một câu, người trẻ tuổi kia vượt qua khảo hạch của hai khu, dùng sức một mình nhận được hai vị trí Tổng lôi chủ. Đúng rồi, người trẻ tuổi, ta còn chưa biết tên ngươi?
- Tiểu tử gọi là Thiệu Uyên.
- Thiệu Uyên?
Cao Phó điện chủ nhíu mày nói:
- Thứ cho ta cả gan hỏi một câu, Thiệu huynh đệ tới từ nơi nào? Dường như trong Đan Hỏa thành ta không có tài tuấn trẻ tuổi như vậy a?
Giang Trần đã sớm biết sẽ gặp phải cảnh này, cho nên các loại kế sách ứng đối hắn đã nghĩ kỹ.
Nghe Cao Phó điện chủ hỏi, hắn cũng nghiêm túc, cười nhạt một tiếng:
- Tiểu tử không phải người Đan Hỏa thành, ta tới từ Vạn Uyên đảo.
- Cái gì?
Cao Phó điện chủ n ghe vậy ánh mắt đột nhiên biến đổi, biểu lộ thoáng cái trở nên vô cùng đặc sắc.
Những cao tầng Tịnh Phần điện đứng ở bên cạnh hắn cũng trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối về phía Giang Trần. Giống như nhìn quái vật vậy, tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Ngay cả Vô Song đại đế kia cũng vô cùng kinh ngạc nói:
- Vạn Uyên đảo?
Thanh Phượng Đan Vương và Vương Học Thông đại sư cũng khiếp sợ không thôi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần, giống như muốn nhìn ra thật giả từ câu nói của Giang Trần.
- Đến từ Vạn Uyên đảo?
Cao Phó điện chủ nhịn không được hỏi một câu.
Giang Trần gật gật đầu, cũng không có giải thích quá nhiều.
Lúc này nếu như giải thích quá nhiều ngược lại sẽ phản tác dụng, là hắn chột dạ. Dù sao những thế lực trên bát vực này đối với Vạn Uyên đảo đều chưa quen thuộc. Vạn Uyên đảo ở bát vực là tồn tại trong truyền thuyết.
Bởi như vậy, muốn biên thế nào là chuyện của hắn.
Dù sao dùng nội tình của Giang Trần, đừng nói là giả mạo Vạn Uyên đảo, cho dù là giả mạo người Chư Thiên đại thế giới cũng hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào.
Trong lúc nhất thời Cao Phó điện chủ không nói được gì, hắn nhịn không được mà liếc mắt nhìn về phía Vô Song đại đế. Hiển nhiên hắn muốn nhìn xem vị đại đế kiến thức rộng rãi này có ý kiến gì không.
Vô Song đại đế bùi ngùi thở dài:
- Vạn Uyên đảo chính là địa phương truyền thuyết của Thần Uyên đại lục, nghe nói Vạn Uyên đảo có Vĩnh Hằng thần quốc, có vô số cường giả Siêu việt Đế cấp ở đó. Truyền thuyết này có thật không?
Lúc này Cao Phó điện chủ cũng ý thức được lúc này nói những chuyện này có chú không ổn, hắn lập tức khoát tay nói:
- Chúng ta đi vào rồi nói sau.
Vô Song đại đế cũng gật đầu, ở trước mặt mọi người nói tới chuyện Vạn Uyên đảo quả thực là không ổn.
Khi bọn họ nói chuyện ở phía trên, phía dưới tràn ngập tiếng nghị luận, cho nên cũng không có ai nghe rõ bên trên đang nói những chuyện gì.
Cao Phó điện chủ cao giọng nói:
- Tất cả mọi người yên lặng một chút. Hiện tại tám Tổng lôi chủ đã được tuyển chọn ra. Sau một giờ, tám vị Tổng lôi chủ sẽ ở chỗ này lựa chọn Phân lôi chủ. Mọi người kiên nhẫn chờ một chút.
Bởi vì Giang Trần nói ra ba chữ Vạn Uyên đảo, cho nên mới quấy rầy trình tự bình thường.
Cao Phó điện chủ cũng công bố lựa chọn Phân lôi chủ sau một giờ nữa.
- Thiệu huynh đệ, mời vào trong.
Giang Trần khoát tay, mỉm cười nói:
- Cao Phó điện chủ, mời, mời ba vị tiền bối đi trước.
Thấy Giang Trần có lễ tiết như vậy, Vô Song đại đế càng thêm thưởng thức, cười ha hả, trực tiếp tiến lên vỗ vai Giang Trần:
- Đi, cùng lão phu đi vào.
Vô Song đại đế không che dấu sự thưởng thức của mình với Giang Trần chút nào. Chuyện này khiến cho những Tổng lôi chủ khác hâm mộ, lại có chút ghen ghét.
Mấy Tổng lôi chủ như bọn họ, có một ít người ngay cả ba chữ Vạn Uyên đảo này chưa từng nghe qua. Nhưng mà từ trong lời nói của Vô Song đại đế có thể suy đoán ra được, nhất định là một địa phương không tầm thường.
Thế nhưng mà Thần Uyên đại lục thực sự có địa phương truyền thuyết này sao? Tiểu tử này thực sự là tới từ địa phương truyền thuyết kia sao? Không phải giả thần giả quỷ đó chứ?
Nói thật, bên trong những người của Tịnh Phần điện, bọn họ đối với những lời này của Giang Trần cũng có thái độ bán tính bán nghi.
Nhưng mà loại chuyện như thế này, bọn họ cũng thà rằng tin là có, không thể tin là không.
Cao tầng Tịnh Phần điện, còn có ba vị tiền bối cùng với tám vị Tổng lôi chủ, toàn bộ đều tiến vào trong một gian mật thất của Tịnh Phần điện.
Ngữ khí Cao Phó điện chủ lạnh lẽo, nhìn về phía bảy Tổng lôi chủ còn lại, nói:
- Chư vị, những lời mà các ngươi nghe được hôm nay, cho dù nghe thấy cái gì cũng phải xé nát trong bụng, tuyệt đối không thể thông qua bất kỳ hình thức nào tiết lộ. Nếu không sẽ là địch với Tịnh Phần điện chúng ta.
Thấy Cao Phó điện chủ nghiêm túc như vậy, bảy Tổng lôi chủ kia cũng ý thức được việc này chỉ sợ không đơn giản, có người vội vàng tỏ thái độ, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không tết lộ ra ngoài.
- Ta cần các ngươi dùng tâm ma để thề.
Cao Phó điện chủ dùng giọng chắc nịch nói.
Vô Song đại đế cũng nói:
- Việc này không phải chuyện đùa. Lão phu tỏ thái độ trước, Mạch Vô Song ta dùng tâm ma thề, việc này lão phu trừ đạo lữ của mình ra, tuyệt đối sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai.
Vô Song đại đế đối với đạo lữ mình có thể nói là sinh tử không rời, loại chuyện dối lừa này hắn không làm cũng là chuyện bình thường.
Thanh Phượng Đan Vương là người tiếp theo nói:
- Thanh Phượng ta dùng tâm ma thề, sẽ không đề cập với bất kỳ ai chuyện ngày hôm nay.
Vương Học Thông thấy Vô Song đại đế và Thanh Phượng Đan Vương đều tỏ thái độ, tự nhiên cũng không thể ngoại lệ, hắn cũng phát ra lời thề tâm ma.
Bảy Tổng lôi chủ kia thấy ba vị tiền bối cũng làm như vậy, cũng biết lời thề tâm ma này bọn họ nhất định phải phát.
Nhưng mà bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì, dù sao cũng không phải là bắt buộc bọn họ làm chuyện trái với nguyên tắc của bọn họ. Chỉ là giữ một ít bí mật mà thôi.
Kế tiếp là người Tịnh Phần điện, bọn họ cũng không ngoại lệ.
Tất cả mọi người sau khi hạ lời thề tâm ma, Cao Phó điện chủ mới nói với Giang Trần:
- Thiệu Uyên huynh đệ, thành ý của mọi người ngươi cũng đã nhìn thấy. Hôm nay Cao mỗ muốn hỏi một câu, ngươi thực sự tới từ Vạn Uyên đảo sao? Thần Uyên đại lục thực sự có địa phương chỉ tồn tại trong truyền thuyết như Vạn Uyên đảo sao?
Giang Trần tự xưng tới từ Vạn Uyên đảo, bất quá chỉ là tìm kiếm một lá chắn cho mình, không thể tưởng tượng được những người này lại coi trọng như vậy.
Nhưng mà Vạn Uyên đảo lại là tồn tại chân thật, Hoàng Nhi là minh chứng rõ ràng nhất.