Độc Tôn Tam Giới
Chương 1506: Diệt Tử Quang phân đà
- Chào hỏi sao?
Thanh âm quỷ dị kia lần nữa vang lên, nhưng mà lại vang lên từ nơi khác.
- Nếu như chào hỏi từ sớm, chỉ sợ các ngươi đã sẽ sợ run a.
Thanh âm này giống như vang vọng từ nơi này một chút, nơi khác một chút, giống như xuất hiện ở vô số nơi. Khiến cho người ta có cảm giác là hư không có người, đang không ngừng thuấn di.
Sắc mặt môn chủ Truy Mệnh Ám môn phát lạnh, nói:
- Các hạ rốt cuộc là người phương nào? Đã tới thì cần gì phải giả thần giả quỷ như vậy?
- Giả thần giả quỷ không phải là năng khiếu của Truy Mệnh Ám môn các ngươi sao?
Thanh âm này giống như quanh quẩn trong đại sảnh, thế nhưng mà mặc cho mọi người tìm ra sao, đều không thấy được cụ thể người lên tiếng đang ở nơi nào.
Kể cả môn chủ Truy Mệnh Ám môn kia, thần thức triển khai toàn bộ cũng không có cách nào tìm ra sơ hở mảy may.
Trong lúc nhất thời trong lòng tên môn chủ này kinh hãi. Từ khi hắn gặp may mắn tới nay, thực lực bỗng đột nhiên tăng mạnh, dần dần khiến cho hắn có tính cách cao cao tại thượng.
Hắn cảm thấy ở loại địa bàn như liên minh thập lục quốc, căn bản không có tồn tại nào có thể uy hiếp được hắn. Huống chi sau lưng hắn còn có ngọn núi lớn là Cửu Dương Thiên Tông.
Mấy năm này phát triển thuận buồn xuôi gió, khiến cho hắn từ dưới đất đi lên mặt bàn, cũng khiến cho lòng hắn xảy ra biến hóa cực kỳ to lớn.
hiện tại đang ở địa bàn của hắn, mà hắn lại bị người ta trêu đùa như vậy, tự nhiên hắn giận tím mặt.
- Các hạ giả thần giả quỷ như vậy chẳng lẽ không coi Cửu Dương Thiên Tông chúng ta vào trong mắt sao?
Một câu Cửu Dương Thiên Tông, môn chủ Truy Mệnh ám môn này thực sự biết dựa thế.
Những người khác nghe được bốn chữ Cửu Dương Thiên Tông cũng giống như được ăn thuốc an thần, vốn thế cục có chút bối rối thoáng cái trở nên trầm tĩnh lại.
- Cửu Dương Thiên Tông sao? Nghe nói môn hạ chân truyền bị mất mạng vài người, mất mặt xấu hổ không chỉ một hai lần, đây là Cửu Dương Thiên Tông sao?
- Lớn mật.
Nghe thấy lời nói mạo phạm này, tất cả mọi người ở đây nhảy dựng lên.
- Vũ nhục tôn nghiêm của Cửu Dương Thiên Tông ta, đáng chết.
- Đà chủ, không thể thả tên này rời khỏi, hắn phải chết.
- Đúng, phạm uy nghiêm của Cửu Dương Thiên Tông ta, hắn nhất định phải chết.
Môn chủ Truy Mệnh Ám môn lại âm thầm kêu khổ. Chết? Nói quả thực vô cùng nhẹ nhõm a, ngay cả bóng dáng của người ta cũng không nhìn thấy được, rốt cuộc là ai chết cũng không thể nói trước được nha.
Tên này cũng là người tỉnh táo, quát:
- Mọi người không cần phải sợ, bày bố trận thế cho tốt, chuẩn bị nghênh đón địch.
Nghe thấy hắn chỉ huy, tất cả mọi người đều hành động.
- Bằng hữu, là địch hay là bạn ngươi nên xem xét cho kỹ. Nếu như ngươi là người đối đầu với Cửu Dương Thiên Tông, có thể lên trên tìm tổng bộ, không cần phải tới phân đà như chúng ta diễu võ giương oai.
Lời này nhìn như cứng rắn, kỳ thực đã coi như chịu thua.
- Tổng bộ Cửu Dương Thiên Tông các ngươi tự nhiên ta sẽ đi. Nhưng mà như ngươi nói, ta tới nơi này chỉ là thu một chút tiền lãi trước mà thôi.
- Có ý gì?
Biểu lộ trên mặt tên môn chủ kia ngưng trọng.
- Không có ý gì, tiễn đưa các ngươi lên trời một đoạn đường a.
Thanh âm kia cực kỳ lạnh nhạt, giống như đang nói một câu vô cùng bình thường vậy.
Nhưng mà thanh âm này lại khiến cho tâm thần tất cả những người có mặt ở đây nhảy dựng lên.
- Thật cuồng.
Tên môn chủ kia đột nhiên chộp một cái, một bảo vật bóng loáng giống như mặt gương phát ra quang mang kinh người bắt đầu càn quét bốn phía.
Thanh âm kia nhẹ nhàng cười nói:
- Không cần quét, ta ở nơi này.
Dứt lời trong đại điện đột nhiên có thêm hai đạo thân ảnh. Một nam một nữ, nhìn tuổi tác cũng không quá lớn, phiêu nhiên đứng ở giữa, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ là khuôn mặt lại vô cùng lạ mặt.
- Giết bọn họ.
Tên môn chủ kia điên cuồng rống to, những người khác nhao nhao xông lên.
Giang Trần lạnh nhạt cười cười, những người này ngay cả tư cách làm cho hắn dùng Băng Hỏa yêu liên cũng không có. Hai mắt quét qua đám người, nguyên từ chi lực điên cuồng bắn ra.
Sau một khắc, xúc tu của Lục Triết Tham linh từ bốn phương tám hướng tràn ra.
Những người của phân đà Tử Quang này tu vi đều không bằng đám tán tu vây công Giang Trần ban đầu ở Vạn Thi cốc.
Đán tán tu kia ít nhất cũng đều là Nguyên Cảnh, thậm chí còn có không ít là Thánh Cảnh sơ giai.
Mà trong đó, cái gọi là Tử Quang phân đà, Thánh Cảnh chỉ có một mình môn chủ Truy Mệnh Ám môn. Mặt khác đều là những võ cả Nguyên Cảnh bất nhập lưu. Thậm chí còn có không ít võ giả linh cảnh.
Một chút thực lực ấy căn bản không cần Giang Trần vận dụng thủ đoạn đặc thù gì. Chỉ nghe tiếng phốc phốc vang vọng, những cao tầng của Tử Quang phân đà kia nhanh chóng bị những xúc tu của Lục Triết Tham Linh nghiền nát, bạo thể mà chết, chết vô cùng thê thảm, huyết nhục bay tứ tung.
CHỉ là đợi tới khi bọn họ đi ra tới cửa, mới phát hiện ra bọn họ đã sớm bị vây trong trận pháp, căn bản không tìm thấy đường ra ngoài.
- Muốn đi sao?
Trên mặt Giang Trần hiện lên vẻ giễu cợt.
Môn chủ Truy Mệnh Ám môn giờ phút này sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ, người trước mắt này quả thực đáng sợ vô cùng. Chênh lệnh này bằng vào thực lực của hắn căn bản không thể chống cự.
- Đại nhân... Đại nhân, chuyện gì cũng từ từ.
Môn chủ kia coi như là người kiến thức rộng rãi, tuy rằng hai hàm răng cao thấp đang đánh nhau, thế nhưng vẫn miễn cưỡng nói ra được.
Giang Trần quét mắt một vòng, những người còn lại chỉ được năm sáu ngươi, đều là một ít người tinh nhuệ nhất của Truy Mệnh ám môn và Tử Dương tông.
- Đối với các ngươi dường như đã không còn gì để nói.
Ngữ khí Giang Trần lạnh nhạt.
Môn chủ kia toàn thân phát lạnh:
- Đại nhân, người đồ sát phân đà Cửu Dương Thiên Tông, không sợ Cửu Dương Thiên Tông trả thù sao?
- Trí nhớ của ngươi không tốt lắm a. Dường như ta đã nói, ta sẽ tới Cửu Dương Thiên Tông mà.
Tên môn chủ kia u oán nói:
- Nếu như đại nhân có cừu oán với Cửu Dương Thiên Tông, không đến mức phải trút giận lên đám con sâu cái kiến nho nhỏ như chúng ta đó chứ?
- Con sâu cái kiến nho nhỏ?
Giang Trần nhẹ nhàng cười rộ lên:
- Truy Mệnh Ám môn các ngươi khi đuổi giết người khác có nghĩ người khác là con sâu cái kiến nho nhỏ hay không? Khi Tử Dương tông hoành hành bá đạo, có nghĩ tới những người bị các ngươi đồ sát là con sâu cái kiến nho nhỏ hay không?
Lời vừa nói ra những người kia đều cực kỳ ngạc nhiên.
- Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?
Môn chủ Truy Mệnh Ám môn cũng không hiểu ra, nhưng mà hắn lập tức nghĩ tới cái gì đó, nói:
- Ngươi... Ngươi là Giang ...
Giang Trần cười nhạt một tiếng, bàn tay chộp một cái, nắm người này vào trong tay, khiến cho hắn chỉ nói được một nửa tức thì im miệng lại.
- Chết đi.
Bàn tay Giang Trần khẽ vỗ, trực tiếp một chưởng chụp chết mấy con cá lọt lưới còn lại, lại nắm môn chủ Truy Mệnh Ám môn này vào trong tay.