Độc Tôn Tam Giới
Chương 1471: Linh Dược khắp nơi trên đất chưa từng hái 1
Chờ đợi thời gian cũng không dài, ước chừng hai canh giờ sau, lỗ hổng kia lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể chứng kiến, đang không ngừng phóng đại. Chung quanh tử sắc như long xà đi đi lại lại, tuy hung hãn như trước, thế nhưng mà vùng lỗ hổng kia, lại xuất hiện dấu hiệu có sức mà không dùng được rõ ràng.
- Động thủ.
Thương Bình Vương ra lệnh một tiếng, tất cả cường giả đều thúc dục vũ khí, hướng lỗ hổng kia hung hăng đánh tới.
Tất cả hào quang lớn nhỏ vô số, đồng loạt oanh lên lỗ hổng. Liên tục oanh vài chục lần, lỗ hổng kia rốt cục mở ra rất lớn.
Cấm chế chi lực hai bên lỗ hổng này, tuy như là Âm Dương Lưỡng Cực, không ngừng có xu thế khép lại, nhưng nhìn tư thế, một thời ba khắc, có lẽ còn khép lại không được.
- Đi.
Thương Bình Vương một ngựa đi đầu, cực kỳ nhanh vọt lên đi vào.
Giang Trần cùng Hoàng Nhi liếc nhau, tốc độ cũng không chậm vọt đi vào. Lâm Yến Vũ cảm thấy thân thể nhẹ bẫn, liền bị Giang Trần mang theo, chỉ nghe tiếng gió soàn soạt, con mắt cũng không mở ra được. Bên tai vô số Cương Phong bay múa, thanh âm như sấm oanh tai không dứt.
Mấy hơi thở tầm đó, bỗng nhiên tiếng gió dừng lại, tiếng sấm cũng dừng lại.
Lâm Yến Vũ mở mắt, lại phát hiện mình đã tiến vào một không gian hoàn toàn mới. Đập vào mắt, cổ thụ che trời, mỗi một cây đều lớn bằng mấy người ôm.
Rừng rậm như vậy, cơ hồ là liếc trông không đến bờ.
Phảng phất như bỗng nhiên tiến vào một thế giới cự nhân, chứng kiến cây cối, chứng kiến hoa cỏ, phảng phất đều lớn gấp đôi so với ngoại giới, thậm chí là vài lần.
Tình hình như vậy, ngay cả Giang Trần cũng tấc tắc kêu kỳ lạ.
Thương Bình Vương quát:
- Không vội thưởng thức, đợi chút nữa có rất nhiều thời gian. Trước bày trận, những người bên ngoài kia, cũng không có hết hy vọng.
Ở dưới Thương Bình Vương kêu gọi, tất cả mọi người nhao nhao qua đi hỗ trợ.
Tu bổ lỗ hổng kia, đồng thời Thương Bình Vương lại bố trí vài trận pháp. Thương Bình Vương ở trận pháp nhất đạo, nhìn ra được tạo nghệ rất sâu.
Ước chừng sau nửa canh giờ, một cái trận pháp triệt để thành hình.
- Tuy lỗ hổng bị chúng ta chữa trị thoáng một phát, nhưng có người nguyện ý mạo hiểm, vẫn có thể tiến đến. Trận pháp này của ta, bọn hắn tiến một cái chết một cái, ai cũng đừng nghĩ đi vào nữa.
Thương Bình Vương cười nhàn nhạt, ánh mắt quét một vòng:
- Trận pháp này, hao phí hơn một ngàn vạn Thánh Linh Thạch của bổn vương, chẳng lẽ mọi người không góp một chút sức sao?
Đây là đòi hỏi thành phẩm phí, bất quá ở Giang Trần xem ra, Thương Bình Vương này là nhân cơ hội xảo trá. Trận pháp này, hắn một mực thờ ơ lạnh nhạt, nhiều lắm thì hao phí hai trăm vạn Thánh Linh Thạch, vậy mà mở miệng liền biến thành ngàn vạn, cái này thật đúng là đủ hắc.
Bất quá Giang Trần cũng không có vạch trần. Dù sao chút tiền ấy, chia đều mỗi người, chỉ là hai vạn Thánh Linh Thạch mà thôi, chút tiền nhỏ này, đối với hắn mà nói là mưa bụi. Tự nhiên không đáng vì chút sự tình ấy, đi đắc tội Thương Bình Vương.
Những người khác tựa hồ cũng hiểu được bỏ tiền là đương nhiên, hơn nữa hai vạn Thánh Linh Thạch, đối với bất luận ai ở đây mà nói, đều là chút lòng thành.
Thu được tiền xong, Thương Bình Vương cười hắc hắc:
- Tốt rồi, đã vào rồi, thì theo như ước định trước kia, mọi người có thể riêng phần mình tách ra, cũng có thể tự hành tổ hợp. Nhắc nhở mọi người một câu, tiến đến cũng không dễ dàng, tốt nhất không nên tự giết lẫn nhau. Hoang Man Chi Địa, ta cần ta cứ lấy, đều có cơ duyên riêng, không nên quá cường cầu.
Nói rất hay, bất quá ai cũng sẽ không cho là đúng.
Thương Bình Vương xưa nay là người nào, ai cũng biết đến. Đừng nhìn miệng hắn nói xinh đẹp, thực gặp được thứ tốt, nói không chừng hắn là người thứ nhất hướng đồng đội ra tay.
Giang Trần đối với tổ đội hiển nhiên không có hứng thú, thậm chí cũng không có nghe Thương Bình Vương nói hết, liền hướng Hoàng Nhi ném đi cái ánh mắt, mang theo Lâm Yến Vũ, phiêu nhiên ly khai.
Đi một hồi, Lâm Yến Vũ vội hỏi:
- Hoàng đạo hữu, sao các ngươi không dùng Bát Bảo Phá Ách Đan?
Giang Trần cười hắc hắc:
- Sao ngươi biết ta không có phục dụng?
Lâm Yến Vũ cười khổ nói:
- Bát Bảo Phá Ách Đan này, hương vị rất nặng. Một khi phục dụng, trong một phút đồng hồ, sẽ có một cỗ hương vị, vừa nghe liền biết.
Giang Trần cười cười:
- Đi thôi, không cần Bát Bảo Phá Ách Đan, đồng dạng có thể.
Lâm Yến Vũ còn muốn khích lệ, thế nhưng mà Giang Trần cùng Hoàng Nhi đã khởi động bước chân, phi tốc mà đi.
Lâm Yến Vũ vội vàng đuổi theo, lại phát hiện tốc độ của đối phương cực nhanh, nhanh đến hắn đem hết toàn lực, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi theo mà thôi.
- Hoàng đạo hữu, chờ ta một chút.
Bỗng nhiên tiến vào một thế giới mới, trong lòng Lâm Yến Vũ cũng có chút khuyết thiếu lực lượng.
Không bao lâu, đội ngũ khắp nơi tiến vào Hoang Man Chi Địa, tựa như 500 con cá trích du nhập Đại Giang, ngay cả cái bọt nước cũng kích không ra.
Hoàn toàn chính xác, hoang man rộng lớn, đừng nói 500 người, dù vào 500 vạn người, hiệu quả cũng sẽ như vậy. Hoang man thật sự là quá lớn, thậm chí so với Nhân loại cương vực còn muốn lớn hơn gấp mười gấp trăm lần.
Một phút đồng hồ sau, ở lối vào, một người cũng không có.
Qua một lát, bỗng nhiên từ vòng trong thoát ra một đạo thân ảnh, rơi ở lối vào. Liếc nhìn chung quanh, trong tay bỗng nhiên tế ra một vật, hung hăng oanh lên mấy cây trận kỳ của Thương Bình Vương.
Rầm rầm rầm…
Liên tục oanh kích, rất nhanh liền phá vỡ trận cơ của Thương Bình Vương. Trận cơ vừa vỡ, trận pháp này chẳng khác nào triệt để mất đi hiệu lực.
Người này oanh mở trận pháp của Thương Bình Vương xong, lại thi triển thần thông, tế ra bảo vật, liên tục oanh lên lỗ hổng cấm chế.
Lỗ hổng vốn đã bị bọn hắn tu bổ, lại lần nữa bị oanh mở một lỗ lớn.
Sau khi làm xong, đạo thân ảnh này đứng trên lỗ hổng xem chốc lát, lúc này mới phi tốc biến mất tại nguyên chỗ.
Ước chừng sau nửa canh giờ, tu sĩ vốn đã ly khai, lục tục ngo ngoe, chưa từ bỏ ý định về tới miệng hang. Miệng hang đã không có một bóng người.
Những tán tu này đi mà quay lại, cả đám cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ bọn người Thương Bình Vương bỗng nhiên xuất hiện, cường thế giết bọn hắn.
Xem một lát, phát hiện lỗ hổng cấm chế đã mở, 500 người kia đi vào đã lâu.
- Má, bọn hắn đi vào, hết lần này tới lần khác không để cho chúng ta đi vào? Dựa vào cái gì? Chúng ta sau một bước đi vào, các ngươi ai dám?
- Có cái gì không dám? Phải chết trứng chỉ lên trời, bất tử vạn vạn năm. Đi.
- Chậm đã, các ngươi xem lỗ hổng này, có chút quỷ dị a. Nếu như bọn hắn tiến vào, vì cái gì không tu bổ lỗ hổng? Ta hoài nghi. Bên trong có thể là Thiên La Địa Võng chờ chúng ta.
Lời này, ngược lại là nhắc nhở rất nhiều người.
Bất quá, cũng có người to gan lớn mật, kêu lên:
- Thiên La Địa Võng cái rắm, bọn hắn đi vào, cả đám đều nghĩ phát tài, ai rãnh đi bố trí Thiên La Địa Võng? Ngươi cho là bọn họ rất đoàn kết sao? Còn không phải đều có mưu mô, một đám vì tư lợi.