Độc Tôn Tam Giới
Chương 1469: Cường giả chế định quy tắc 2
Không biết vì cái gì, trên đường đi chứng kiến nhiều tu sĩ cuồng nhiệt, không ngừng chạy tới đây như vậy, Hoàng Nhi xuất phát từ trực giác của nữ hài tử, liền cảm thấy chuyện này có chút cổ quái, để cho nội tâm nàng ẩn ẩn có chút bất an.
Chỉ là, đến cùng bởi vì sao, nàng cũng không nói lên được.
- Buổi sáng ngày mai, quy tắc sẽ tuyên bố, chờ xem.
Hoàng Nhi nhẹ gật đầu, như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng nắm khuỷu tay Giang Trần, hai người gắn bó mà ngồi.
Trong vòng một đêm, lại tới rất nhiều tán tu, vị trí, miệng hang càng ngày càng chen chúc, cũng càng ngày càng ầm ĩ.
Đến sáng sớm ngày thứ hai, tầm mắt Giang Trần có thể đạt được, khắp nơi đều là đầu người tích động, tối thiểu tràn vào trên vạn người rồi.
Lúc này, đệ tử của Thương Bình Vương lại tới mời Giang Trần.
Ngày hôm qua tất cả cường giả tham dự đồng minh, đều tụ tập lại với nhau. Thương Bình Vương được đề cử thành thủ lĩnh đồng minh, đứng ở chỗ cao, Hoàng cảnh uy áp không chút khách khí khuếch tán ra, hai tay chúi xuống, trung khí mười phần nói:
- Tất cả mọi người yên lặng một chút.
Uy áp của cường giả Hoàng cảnh, một khi hình thành liền như phong bạo, mang ra tứ phương.
Cương phong Hoàng cảnh cường đại, như bỗng nhiên nhấc lên vô số sóng lớn, hướng miệng hang tuôn ra bốn phương tám hướng.
Ở trong ngàn mét chung quanh, tất cả võ giả đều ngã trái ngã phải. Một ít thực lực hơi thấp kém, thì bị chấn đến miệng thổ huyết, bước chân lảo đảo không thôi.
Giang Trần thấy một màn như vậy, biết rõ đây là Thương Bình Vương lập uy.
- Các vị, bổn vương muốn nói vài lời.
Ngữ khí của Thương Bình Vương đạm mạc, lại có một cỗ uy nghiêm của cường giả.
- Ta không quản các ngươi từ đâu tới đây, muốn đi hoang man làm cái gì. Ta chỉ có một câu, hoang man, không phải ai cũng có tư cách vào.
- Vì cam đoan lợi ích của mọi người, nên các cường giả đỉnh cấp tới đây, mọi người tụ tập cùng một chỗ, định ra một qui tắc. Hiện tại, bổn vương tuyên bố quy tắc thoáng một phát. Quy tắc vừa ra, có thể lý giải, hiện tại liền ly khai. Lý giải không được, các ngươi có thể lưu lại, nhưng mà, chỉ có thể dừng bước ở đây. Nếu như dám xông vào cấm địa, hậu quả chỉ có một… chết.
Đã có ý định làm ác nhân, ngữ khí của Thương Bình Vương tự nhiên là không có lưu một chút chỗ trống.
Lời vừa nói ra, hiện trường lập tức xôn xao.
- Cái gì? Không nghe lầm chứ? Quy tắc? Ai chế định đó?
- Đúng vậy, các ngươi là ai? Là lão Đại của Nhân loại cương vực sao? Dựa vào cái gì tất cả mọi người phải tuân thủ quy tắc của các ngươi?
- Đi con bà nó, tất cả mọi người là tán tu, giả trang lão sói vẫy đuôi gì chứ?
Tán tu đều là loại kiệt ngao bất tuần này, nghe nói có người chế định quy tắc, ý niệm đầu tiên của bọn hắn là không đáp ứng.
Dùng bờ mông cũng có thể nghĩ ra, chế định quy tắc, nhất định sẽ không có lợi đối với bọn họ. Cái gọi là chế định quy tắc, đơn giản là rất ít người bảo hộ ích lợi của mình, hơn nữa hạn chế người khác tới chia cắt ích lợi của bọn hắn.
Những người này ân tiết cứng rắn, sau lưng Thương Bình Vương, bỗng nhiên có mấy đạo quang mang chớp động.
Sau một khắc, tia sáng này liền rơi vào trong đám người, hóa thành công kích đáng sợ, mục tiêu phi thường chuẩn xác, trực tiếp oanh hướng mấy người vừa rồi kêu gào hung nhất.
A…
Tiếng kêu thảm thiết cơ hồ là đồng thời vang lên, hào quang thu lại, mấy tán tu trước một khắc vẫn còn kêu gào, trực tiếp biến mất tại nguyên chỗ, chỉ còn lại có một chút huyết nhục.
Một màn tàn nhẫn này, làm cho đám tán tu bên người bọn hắn, sắc mặt mỗi một cái đều đại biến, nhao nhao thối lui, phảng phất sợ dính vào sát ý đáng sợ kia.
Sau lưng Thương Bình Vương, mấy cường giả Hoàng cảnh biểu lộ đạm mạc cười cười, nói với Thương Bình Vương:
- Ngươi tiếp tục đi.
Thương Bình Vương cũng là mặt không biểu tình, tiếp tục nói:
- Bổn vương sẽ không tái diễn câu thứ hai. Trong lúc bổn vương nói chuyện, ai mở miệng xen vào, kết cục đồng dạng bọn họ.
Giết gà dọa khỉ.
Trong lúc nhất thời, hiện trường lặng ngắt như tờ, sắc mặt đám tán tu xám ngoét, giận mà không dám nói gì.
Hoàng cảnh uy áp, cường giả Hoàng cảnh, đây đều là tồn tại mà bọn hắn phải ngưỡng mộ.
Mà giờ khắc này, đứng ở trước mặt bọn họ, dĩ nhiên là một đám cường giả Hoàng cảnh, uy áp bực này, lực chấn nhiếp to lớn có thể nghĩ.
Trong nội tâm Giang Trần âm thầm im lặng, bất quá hắn cũng biết, loại sự tình này, hắn không ngăn cản được.
Ánh mắt của Thương Bình Vương lành lạnh, quét về phía toàn trường, tiếp tục nói:
- Hoang Man Chi Địa, từ xưa đều là cấm địa. Lần này xuất hiện cơ hội, tuy tin tức không có truyền bá rộng khắp, nhưng vẫn đến nhiều người như vậy. Nhưng mà, nhiều người như vậy thoáng cái đi vào, tuyệt đối sẽ tạo ra hỗn loạn cực lớn, nói không chừng sẽ chọc ra thiên đại phiền toái. Cho nên, chúng ta đã định, lần này danh ngạch đi vào, tập trung trong 500 người. Trong đó 300 danh ngạch, chúng ta đã có người chọn lựa. Còn lại 200 danh ngạch, sẽ từ trong các ngươi tuyển ra.
- Nhớ kỹ, không nên phàn nàn quy tắc, cũng không nên gây chuyện thị phi. Có bản lĩnh, ngươi từ trong tuyển bạt trổ hết tài năng, không có có bản lĩnh, đi vào hoang man, cũng chỉ có đường chết. Huống chi, chúng ta sẽ không để cho người thật giả lẫn lộn đi vào.
Ngữ khí của Thương Bình Vương không có nửa phần tình cảm, đông cứng như khối sắt lạnh băng. Nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở hiện trường không phản bác được.
Hiện trường, ít nhất có gần vạn người rồi, còn không kể cả lục tục chạy đến.
Nghe nói chỉ lưu cho bọn hắn hai trăm danh ngạch, trong lúc nhất thời, hào khí hiện trường trở nên cực kỳ quỷ dị. Trong lòng tất cả mọi người đều đè nặng một đoàn hỏa, nhưng ai cũng không dám vượt lên trước bạo phát ra.
Bởi vì ai cũng biết, lúc này bạo phát ra, nói không chừng sẽ trở thành đối tượng cho những cường giả Hoàng cảnh này đả kích, trở thành vật hi sinh giết gà dọa khỉ thứ hai.
Thanh âm của Thương Bình Vương lại vang lên lần nữa:
- Thực lực đạt tới Thánh cảnh, thì có tư cách tham gia tuyển bạt. Nếu như Thánh cảnh không đủ, lại từ Nguyên cảnh đỉnh phong tuyển bạt. Hai trăm danh ngạch vừa đầy, tuyển bạt tự động chấm dứt. Tuyển bạt vừa kết thúc, người không có đạt được tư cách, nếu như không ly khai, thì không cách nào cam đoan an toàn của các ngươi rồi.
Cánh cửa Thánh cảnh, thoáng cái liền chắn phần lớn người bên ngoài.
Dù sao, tin tức hoang man truyền bá còn không rộng, hiện tại biết rõ tin tức cũng không nhiều. Người tin tức linh thông muốn tới cũng đã đến rồi.
Cường giả Thánh cảnh nghe được tin tức này, nguyên bản có chút mâu thuẫn phản đối, thoáng cái không còn sót lại chút gì. Cẩn thận tưởng tượng quy tắc, tựa hồ đối với bọn hắn cũng có lợi a.
500 người tiến vào, cùng một vạn người tiến vào, cái nào càng có ưu thế, đáp án không nói cũng hiểu.
Bởi như vậy, tất cả cường giả Thánh cảnh, đều nhao nhao đứng dậy, thay đổi đầu thương, ngược lại ủng hộ bọn người Thương Bình Vương.
Chỉ là, đến cùng bởi vì sao, nàng cũng không nói lên được.
- Buổi sáng ngày mai, quy tắc sẽ tuyên bố, chờ xem.
Hoàng Nhi nhẹ gật đầu, như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng nắm khuỷu tay Giang Trần, hai người gắn bó mà ngồi.
Trong vòng một đêm, lại tới rất nhiều tán tu, vị trí, miệng hang càng ngày càng chen chúc, cũng càng ngày càng ầm ĩ.
Đến sáng sớm ngày thứ hai, tầm mắt Giang Trần có thể đạt được, khắp nơi đều là đầu người tích động, tối thiểu tràn vào trên vạn người rồi.
Lúc này, đệ tử của Thương Bình Vương lại tới mời Giang Trần.
Ngày hôm qua tất cả cường giả tham dự đồng minh, đều tụ tập lại với nhau. Thương Bình Vương được đề cử thành thủ lĩnh đồng minh, đứng ở chỗ cao, Hoàng cảnh uy áp không chút khách khí khuếch tán ra, hai tay chúi xuống, trung khí mười phần nói:
- Tất cả mọi người yên lặng một chút.
Uy áp của cường giả Hoàng cảnh, một khi hình thành liền như phong bạo, mang ra tứ phương.
Cương phong Hoàng cảnh cường đại, như bỗng nhiên nhấc lên vô số sóng lớn, hướng miệng hang tuôn ra bốn phương tám hướng.
Ở trong ngàn mét chung quanh, tất cả võ giả đều ngã trái ngã phải. Một ít thực lực hơi thấp kém, thì bị chấn đến miệng thổ huyết, bước chân lảo đảo không thôi.
Giang Trần thấy một màn như vậy, biết rõ đây là Thương Bình Vương lập uy.
- Các vị, bổn vương muốn nói vài lời.
Ngữ khí của Thương Bình Vương đạm mạc, lại có một cỗ uy nghiêm của cường giả.
- Ta không quản các ngươi từ đâu tới đây, muốn đi hoang man làm cái gì. Ta chỉ có một câu, hoang man, không phải ai cũng có tư cách vào.
- Vì cam đoan lợi ích của mọi người, nên các cường giả đỉnh cấp tới đây, mọi người tụ tập cùng một chỗ, định ra một qui tắc. Hiện tại, bổn vương tuyên bố quy tắc thoáng một phát. Quy tắc vừa ra, có thể lý giải, hiện tại liền ly khai. Lý giải không được, các ngươi có thể lưu lại, nhưng mà, chỉ có thể dừng bước ở đây. Nếu như dám xông vào cấm địa, hậu quả chỉ có một… chết.
Đã có ý định làm ác nhân, ngữ khí của Thương Bình Vương tự nhiên là không có lưu một chút chỗ trống.
Lời vừa nói ra, hiện trường lập tức xôn xao.
- Cái gì? Không nghe lầm chứ? Quy tắc? Ai chế định đó?
- Đúng vậy, các ngươi là ai? Là lão Đại của Nhân loại cương vực sao? Dựa vào cái gì tất cả mọi người phải tuân thủ quy tắc của các ngươi?
- Đi con bà nó, tất cả mọi người là tán tu, giả trang lão sói vẫy đuôi gì chứ?
Tán tu đều là loại kiệt ngao bất tuần này, nghe nói có người chế định quy tắc, ý niệm đầu tiên của bọn hắn là không đáp ứng.
Dùng bờ mông cũng có thể nghĩ ra, chế định quy tắc, nhất định sẽ không có lợi đối với bọn họ. Cái gọi là chế định quy tắc, đơn giản là rất ít người bảo hộ ích lợi của mình, hơn nữa hạn chế người khác tới chia cắt ích lợi của bọn hắn.
Những người này ân tiết cứng rắn, sau lưng Thương Bình Vương, bỗng nhiên có mấy đạo quang mang chớp động.
Sau một khắc, tia sáng này liền rơi vào trong đám người, hóa thành công kích đáng sợ, mục tiêu phi thường chuẩn xác, trực tiếp oanh hướng mấy người vừa rồi kêu gào hung nhất.
A…
Tiếng kêu thảm thiết cơ hồ là đồng thời vang lên, hào quang thu lại, mấy tán tu trước một khắc vẫn còn kêu gào, trực tiếp biến mất tại nguyên chỗ, chỉ còn lại có một chút huyết nhục.
Một màn tàn nhẫn này, làm cho đám tán tu bên người bọn hắn, sắc mặt mỗi một cái đều đại biến, nhao nhao thối lui, phảng phất sợ dính vào sát ý đáng sợ kia.
Sau lưng Thương Bình Vương, mấy cường giả Hoàng cảnh biểu lộ đạm mạc cười cười, nói với Thương Bình Vương:
- Ngươi tiếp tục đi.
Thương Bình Vương cũng là mặt không biểu tình, tiếp tục nói:
- Bổn vương sẽ không tái diễn câu thứ hai. Trong lúc bổn vương nói chuyện, ai mở miệng xen vào, kết cục đồng dạng bọn họ.
Giết gà dọa khỉ.
Trong lúc nhất thời, hiện trường lặng ngắt như tờ, sắc mặt đám tán tu xám ngoét, giận mà không dám nói gì.
Hoàng cảnh uy áp, cường giả Hoàng cảnh, đây đều là tồn tại mà bọn hắn phải ngưỡng mộ.
Mà giờ khắc này, đứng ở trước mặt bọn họ, dĩ nhiên là một đám cường giả Hoàng cảnh, uy áp bực này, lực chấn nhiếp to lớn có thể nghĩ.
Trong nội tâm Giang Trần âm thầm im lặng, bất quá hắn cũng biết, loại sự tình này, hắn không ngăn cản được.
Ánh mắt của Thương Bình Vương lành lạnh, quét về phía toàn trường, tiếp tục nói:
- Hoang Man Chi Địa, từ xưa đều là cấm địa. Lần này xuất hiện cơ hội, tuy tin tức không có truyền bá rộng khắp, nhưng vẫn đến nhiều người như vậy. Nhưng mà, nhiều người như vậy thoáng cái đi vào, tuyệt đối sẽ tạo ra hỗn loạn cực lớn, nói không chừng sẽ chọc ra thiên đại phiền toái. Cho nên, chúng ta đã định, lần này danh ngạch đi vào, tập trung trong 500 người. Trong đó 300 danh ngạch, chúng ta đã có người chọn lựa. Còn lại 200 danh ngạch, sẽ từ trong các ngươi tuyển ra.
- Nhớ kỹ, không nên phàn nàn quy tắc, cũng không nên gây chuyện thị phi. Có bản lĩnh, ngươi từ trong tuyển bạt trổ hết tài năng, không có có bản lĩnh, đi vào hoang man, cũng chỉ có đường chết. Huống chi, chúng ta sẽ không để cho người thật giả lẫn lộn đi vào.
Ngữ khí của Thương Bình Vương không có nửa phần tình cảm, đông cứng như khối sắt lạnh băng. Nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở hiện trường không phản bác được.
Hiện trường, ít nhất có gần vạn người rồi, còn không kể cả lục tục chạy đến.
Nghe nói chỉ lưu cho bọn hắn hai trăm danh ngạch, trong lúc nhất thời, hào khí hiện trường trở nên cực kỳ quỷ dị. Trong lòng tất cả mọi người đều đè nặng một đoàn hỏa, nhưng ai cũng không dám vượt lên trước bạo phát ra.
Bởi vì ai cũng biết, lúc này bạo phát ra, nói không chừng sẽ trở thành đối tượng cho những cường giả Hoàng cảnh này đả kích, trở thành vật hi sinh giết gà dọa khỉ thứ hai.
Thanh âm của Thương Bình Vương lại vang lên lần nữa:
- Thực lực đạt tới Thánh cảnh, thì có tư cách tham gia tuyển bạt. Nếu như Thánh cảnh không đủ, lại từ Nguyên cảnh đỉnh phong tuyển bạt. Hai trăm danh ngạch vừa đầy, tuyển bạt tự động chấm dứt. Tuyển bạt vừa kết thúc, người không có đạt được tư cách, nếu như không ly khai, thì không cách nào cam đoan an toàn của các ngươi rồi.
Cánh cửa Thánh cảnh, thoáng cái liền chắn phần lớn người bên ngoài.
Dù sao, tin tức hoang man truyền bá còn không rộng, hiện tại biết rõ tin tức cũng không nhiều. Người tin tức linh thông muốn tới cũng đã đến rồi.
Cường giả Thánh cảnh nghe được tin tức này, nguyên bản có chút mâu thuẫn phản đối, thoáng cái không còn sót lại chút gì. Cẩn thận tưởng tượng quy tắc, tựa hồ đối với bọn hắn cũng có lợi a.
500 người tiến vào, cùng một vạn người tiến vào, cái nào càng có ưu thế, đáp án không nói cũng hiểu.
Bởi như vậy, tất cả cường giả Thánh cảnh, đều nhao nhao đứng dậy, thay đổi đầu thương, ngược lại ủng hộ bọn người Thương Bình Vương.