Độc Tôn Tam Giới
Chương 1455: Hoang Man Chi Địa 1
- Tóm lại, ngươi hết thảy coi chừng. Xâm nhập hoang man, nhất định phải đề phòng Ma tộc.
Mãng Kỳ liên tục dặn dò.
- Cho dù bọn họ đã không hoành hành ở thế giới này, cho dù bọn họ đã ẩn núp. Nhưng vĩnh viễn không nên đánh giá thấp dã tâm rục rịch của Ma tộc.
Mãng Kỳ ân cần khuyên bảo, Giang Trần ghi ở trong lòng.
Ly khai Vô Tẫn Địa Quật, tâm tình của Giang Trần cũng tốt hơn rất nhiều. Ít nhất, Mãng Kỳ không phải Ma tộc, ước định giữa mình cùng hắn, sẽ không thành sự tình phiền lòng nữa.
Cái khúc mắc này, xem như mở ra.
Nhìn thấy Giang Trần đi ra, trên mặt đã có ý nhẹ nhõm, lại có vẻ ngưng trọng, Hoàng Nhi cũng hiếu kỳ:
- Trần ca, Vô Tẫn Địa Quật này, Thuấn lão từng nói nơi đây không giống bình thường. Ngươi đi vào, không có gặp phải chuyện gì chứ?
Giang Trần đối với Hoàng Nhi, cũng không có gì phải giấu diếm.
Nghe Giang Trần nói sự tình Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận, Hoàng Nhi cũng kinh ngạc không thôi:
- Không thể tưởng được, Thượng Cổ còn có nhiều bí văn như vậy.
- Hắc hắc, cường giả Thượng Cổ, đều là thế hệ huyết tính. Hôm nay, cả đám đều co đầu rút cổ ở Vạn Uyên đảo, không dám ra, cái này tính toán là chuyện gì?
Giang Trần đối với Vạn Uyên đảo vẫn còn có chút bất bình. Thực cho rằng trốn ở Vạn Uyên đảo, cường giả Ngoại Vực liền không phát hiện được Thần Uyên Đại Lục sao?
Đây tuyệt đối là bịt tai trộm chuông.
Có lẽ Vạn Uyên đảo có vật chướng nhãn thần bí, thế nhưng mà, trốn ở Vạn Uyên đảo, có lẽ có thể tránh đi những mạo hiểm giả vân du vị diện khắp nơi kia.
Thế nhưng mà, lúc Thiên Quỹ trọng điệp chính thức, Ma tộc mang thù, đại quân xâm lấn lần nữa, ngươi trốn ở đâu cũng vô dụng
Nghe được Giang Trần đối với Vạn Uyên đảo có rất nhiều bất mãn, Hoàng Nhi cũng cười một tiếng:
- Trần ca, kỳ thật sự tình Vạn Uyên đảo, tránh né cường địch dị vực là một phương diện, ưu thế địa lý của Vạn Uyên đảo cũng là một phương diện. Ngược lại cũng không phải hoàn toàn đang trốn tránh. Trận chiến Thượng Cổ ấy, Sơn Hà nghiền nát, rất nhiều Thiên Địa Linh Mạch bị đánh tan, bị phá hư, không thích hợp Thiên Vị cường giả tu luyện. Không có mấy vạn năm, là rất khó chữa trị. Vạn Uyên đảo, là địa phương duy nhất còn có thể dung được Thiên Vị cường giả. Ngoại giới, muốn dung hạ nhiều Thiên Vị cường giả, đã rất khó rất khó...
Nguyên nhân phương diện này, Giang Trần cũng không phải không có suy nghĩ qua. Tuy giải thích như vậy, cũng có bộ phận hợp lý, nhưng mà những cường giả Thiên Vị kia, vừa vào Vạn Uyên đảo, liền chế tạo Vạn Uyên đảo thành thế ngoại đào nguyên, ngăn cách ngoại giới, từ nay về sau không chú ý chuyện bên ngoài, đối ngoại chính là chẳng quan tâm.
Cái này hoặc nhiều hoặc ít cũng thể hiện một vấn đề, là cường giả Vạn Uyên đảo, theo thời gian co đầu rút cổ càng ngày càng lâu, dần dần đã cùng ngoại giới tạo thành hàng rào, đã không có cảm giác trách nhiệm bằng cường giả Thượng Cổ rồi.
Nếu như là những cường giả Thượng Cổ vì thủ hộ gia viên, không tiếc tử chiến kia, tuyệt đối sẽ không bởi vì tìm được một phương Tịnh Thổ, liền chẳng quan tâm cố thổ nguyên lai.
- Đáng tiếc, trận chiến Thượng Cổ ấy, có lẽ rất nhiều cường giả Thượng Cổ, đều chết đi trong chiến đấu. Còn lại, chỉ là một ít thế hệ đầu cơ a?
Trong nội tâm Giang Trần suy đoán như vậy.
Trên chiến trường, nhất là diệt tộc đại chiến như thời Thượng Cổ, có thể còn sống xuống, hoặc là vận khí tốt đến nghịch thiên, hoặc là thế hệ đầu cơ phi thường dối trá.
Bởi vì cái gọi là, tử đạo hữu bất tử bần đạo.
Thế giới Võ đạo, loại dối trá này có không ít. Tôn chỉ của bọn hắn chỉ có một, là vô luận như thế nào, cũng không hi sinh mình.
Cho dù là vì công nghĩa, phải chết cũng là người khác đi chết. Bọn hắn trốn tránh, cho dù là ra vẻ đáng thương, giả chết,… cũng không muốn như nam nhân đi tử chiến một hồi.
Trừ mình ra, không có gì không thể hi sinh.
Đương nhiên, cũng chưa chắc tất cả mọi người là như thế, nhưng có thể ở trong chiến tranh Thượng Cổ còn sống sót, tuyệt đối có không ít là người như vậy.
Trên đường đi, Giang Trần một mực suy tư những lời kia của Mãng Kỳ.
Ly khai Vô Tẫn Địa Quật, lần này phương hướng bọn hắn tiến lên, lại là địa bàn của Giang Hãn Hầu phủ lúc trước. Bên trong khối Linh Địa của Giang Hãn Hầu, Linh Dược gieo trồng ở đó trong vòng một đêm thành thục. Những việc lạ này, Giang Trần một mực đều khắc sâu ấn tượng.
Ngay lúc đó, Giang Trần đã nhận ra đó là đại hung.
Qua nhiều năm như vậy, Giang Trần cũng rất muốn đi xem, những dấu hiệu kia, hiện tại đã phát triển đến một bước nào.
Lãnh địa Giang Hãn Hầu, hôm nay đã hoàn toàn thay đổi. Bởi vì nơi này đã từng là cố thổ của Giang Trần, cho nên nơi đây bị thế lực khắp nơi nhìn tối đa.
Bất Diệt Thiên Đô cũng tốt, Cửu Dương Thiên Tông cũng tốt, đều phái qua vô số cường giả tới đây, đào ba thước đất.
Chỉ là, những thân nhân bên người Giang Trần, đã đi ra Giang Hãn Hầu phủ. Những người lưu lại Giang Hãn Hầu phủ kia, đều là một vài gia tộc chi thứ, cùng Giang Trần không có cảm tình gì.
Cho tới bây giờ, ngay cả những chi thứ kia, cũng triệt để biết mất.
Mảnh lãnh địa này, đã thành một Cấm khu không người khống chế. Ngay cả quốc quân của Đông Phương Vương Quốc, cũng không dám phái người để ý nơi này.
Bởi vì, nơi này đã bị vô số tán tu chiếm lấy. Đã thành Thiên Đường cho đám tán tu hoạt động, thành một trạm dịch để đám tán tu thăm dò Hoang Man Chi Địa.
Đúng vậy, hiện tại Giang Hãn Hầu lãnh địa, Giang Hãn thành, náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều, quy mô cũng lớn ra rất nhiều.
Hầu phủ cũng bị trưng dụng. Tuy còn có bộ dạng lúc trước, nhưng người ở bên trong, cùng Giang gia không có nửa điểm quan hệ.
Giang Trần đối với Giang Hãn Hầu phủ lại không có bao nhiêu tình cảm, chỉ là chứng kiến Giang Hãn Hầu phủ bị người chiếm lấy, Giang Trần vẫn có chút khó chịu.
Nếu như phụ thân về tới đây, chứng kiến địa phương hắn đã từng huy hoàng qua, bị người giương oai như vậy, trong nội tâm nhất định sẽ không cao hứng.
Giang Trần rất muốn ra tay đuổi những người kia đi, bất quá hắn vẫn cố nén xúc động này.
Hiện tại, hết thảy dùng đại cục làm trọng, An Hồn Mộc không tới tay, kế hoạch gì khác đều là hư vô.
Đồng dạng Thiên Quế Vương Quốc, tán tu nam lai bắc vãng rất nhiều, thậm chí ngẫu nhiên còn sẽ xuất hiện thân ảnh một ít cường giả tông môn.
Giang Hãn Hầu lãnh địa nho nhỏ, lúc này lại người đến người đi, phi thường náo nhiệt.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì náo nhiệt như vậy?
Giang Trần cảm thấy sử xuất khác thường tất có yêu dị.
Trong một tửu quán, Giang Trần cùng Hoàng Nhi ngồi trong góc, uống rượu, nghe đám tán tu đến từ các nơi nói chuyện phiếm.
- Nghe nói vài ngày nữa, phong ấn sẽ nghiền nát. Hoang man sương mù, cũng sẽ tản mất hơn phân nửa. Rốt cục, tu sĩ Nhân loại chúng ta, có thể tiến vào hoang man đại bảo khố rồi.
- Huynh đệ, đừng lạc quan như vậy. Hoang man từ xưa cách ly Nhân loại cương vực chúng ta, phong ấn vài nghìn dặm. Hôm nay phong ấn nghiền nát, không chừng có tai nạn gì đây này.
Mãng Kỳ liên tục dặn dò.
- Cho dù bọn họ đã không hoành hành ở thế giới này, cho dù bọn họ đã ẩn núp. Nhưng vĩnh viễn không nên đánh giá thấp dã tâm rục rịch của Ma tộc.
Mãng Kỳ ân cần khuyên bảo, Giang Trần ghi ở trong lòng.
Ly khai Vô Tẫn Địa Quật, tâm tình của Giang Trần cũng tốt hơn rất nhiều. Ít nhất, Mãng Kỳ không phải Ma tộc, ước định giữa mình cùng hắn, sẽ không thành sự tình phiền lòng nữa.
Cái khúc mắc này, xem như mở ra.
Nhìn thấy Giang Trần đi ra, trên mặt đã có ý nhẹ nhõm, lại có vẻ ngưng trọng, Hoàng Nhi cũng hiếu kỳ:
- Trần ca, Vô Tẫn Địa Quật này, Thuấn lão từng nói nơi đây không giống bình thường. Ngươi đi vào, không có gặp phải chuyện gì chứ?
Giang Trần đối với Hoàng Nhi, cũng không có gì phải giấu diếm.
Nghe Giang Trần nói sự tình Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận, Hoàng Nhi cũng kinh ngạc không thôi:
- Không thể tưởng được, Thượng Cổ còn có nhiều bí văn như vậy.
- Hắc hắc, cường giả Thượng Cổ, đều là thế hệ huyết tính. Hôm nay, cả đám đều co đầu rút cổ ở Vạn Uyên đảo, không dám ra, cái này tính toán là chuyện gì?
Giang Trần đối với Vạn Uyên đảo vẫn còn có chút bất bình. Thực cho rằng trốn ở Vạn Uyên đảo, cường giả Ngoại Vực liền không phát hiện được Thần Uyên Đại Lục sao?
Đây tuyệt đối là bịt tai trộm chuông.
Có lẽ Vạn Uyên đảo có vật chướng nhãn thần bí, thế nhưng mà, trốn ở Vạn Uyên đảo, có lẽ có thể tránh đi những mạo hiểm giả vân du vị diện khắp nơi kia.
Thế nhưng mà, lúc Thiên Quỹ trọng điệp chính thức, Ma tộc mang thù, đại quân xâm lấn lần nữa, ngươi trốn ở đâu cũng vô dụng
Nghe được Giang Trần đối với Vạn Uyên đảo có rất nhiều bất mãn, Hoàng Nhi cũng cười một tiếng:
- Trần ca, kỳ thật sự tình Vạn Uyên đảo, tránh né cường địch dị vực là một phương diện, ưu thế địa lý của Vạn Uyên đảo cũng là một phương diện. Ngược lại cũng không phải hoàn toàn đang trốn tránh. Trận chiến Thượng Cổ ấy, Sơn Hà nghiền nát, rất nhiều Thiên Địa Linh Mạch bị đánh tan, bị phá hư, không thích hợp Thiên Vị cường giả tu luyện. Không có mấy vạn năm, là rất khó chữa trị. Vạn Uyên đảo, là địa phương duy nhất còn có thể dung được Thiên Vị cường giả. Ngoại giới, muốn dung hạ nhiều Thiên Vị cường giả, đã rất khó rất khó...
Nguyên nhân phương diện này, Giang Trần cũng không phải không có suy nghĩ qua. Tuy giải thích như vậy, cũng có bộ phận hợp lý, nhưng mà những cường giả Thiên Vị kia, vừa vào Vạn Uyên đảo, liền chế tạo Vạn Uyên đảo thành thế ngoại đào nguyên, ngăn cách ngoại giới, từ nay về sau không chú ý chuyện bên ngoài, đối ngoại chính là chẳng quan tâm.
Cái này hoặc nhiều hoặc ít cũng thể hiện một vấn đề, là cường giả Vạn Uyên đảo, theo thời gian co đầu rút cổ càng ngày càng lâu, dần dần đã cùng ngoại giới tạo thành hàng rào, đã không có cảm giác trách nhiệm bằng cường giả Thượng Cổ rồi.
Nếu như là những cường giả Thượng Cổ vì thủ hộ gia viên, không tiếc tử chiến kia, tuyệt đối sẽ không bởi vì tìm được một phương Tịnh Thổ, liền chẳng quan tâm cố thổ nguyên lai.
- Đáng tiếc, trận chiến Thượng Cổ ấy, có lẽ rất nhiều cường giả Thượng Cổ, đều chết đi trong chiến đấu. Còn lại, chỉ là một ít thế hệ đầu cơ a?
Trong nội tâm Giang Trần suy đoán như vậy.
Trên chiến trường, nhất là diệt tộc đại chiến như thời Thượng Cổ, có thể còn sống xuống, hoặc là vận khí tốt đến nghịch thiên, hoặc là thế hệ đầu cơ phi thường dối trá.
Bởi vì cái gọi là, tử đạo hữu bất tử bần đạo.
Thế giới Võ đạo, loại dối trá này có không ít. Tôn chỉ của bọn hắn chỉ có một, là vô luận như thế nào, cũng không hi sinh mình.
Cho dù là vì công nghĩa, phải chết cũng là người khác đi chết. Bọn hắn trốn tránh, cho dù là ra vẻ đáng thương, giả chết,… cũng không muốn như nam nhân đi tử chiến một hồi.
Trừ mình ra, không có gì không thể hi sinh.
Đương nhiên, cũng chưa chắc tất cả mọi người là như thế, nhưng có thể ở trong chiến tranh Thượng Cổ còn sống sót, tuyệt đối có không ít là người như vậy.
Trên đường đi, Giang Trần một mực suy tư những lời kia của Mãng Kỳ.
Ly khai Vô Tẫn Địa Quật, lần này phương hướng bọn hắn tiến lên, lại là địa bàn của Giang Hãn Hầu phủ lúc trước. Bên trong khối Linh Địa của Giang Hãn Hầu, Linh Dược gieo trồng ở đó trong vòng một đêm thành thục. Những việc lạ này, Giang Trần một mực đều khắc sâu ấn tượng.
Ngay lúc đó, Giang Trần đã nhận ra đó là đại hung.
Qua nhiều năm như vậy, Giang Trần cũng rất muốn đi xem, những dấu hiệu kia, hiện tại đã phát triển đến một bước nào.
Lãnh địa Giang Hãn Hầu, hôm nay đã hoàn toàn thay đổi. Bởi vì nơi này đã từng là cố thổ của Giang Trần, cho nên nơi đây bị thế lực khắp nơi nhìn tối đa.
Bất Diệt Thiên Đô cũng tốt, Cửu Dương Thiên Tông cũng tốt, đều phái qua vô số cường giả tới đây, đào ba thước đất.
Chỉ là, những thân nhân bên người Giang Trần, đã đi ra Giang Hãn Hầu phủ. Những người lưu lại Giang Hãn Hầu phủ kia, đều là một vài gia tộc chi thứ, cùng Giang Trần không có cảm tình gì.
Cho tới bây giờ, ngay cả những chi thứ kia, cũng triệt để biết mất.
Mảnh lãnh địa này, đã thành một Cấm khu không người khống chế. Ngay cả quốc quân của Đông Phương Vương Quốc, cũng không dám phái người để ý nơi này.
Bởi vì, nơi này đã bị vô số tán tu chiếm lấy. Đã thành Thiên Đường cho đám tán tu hoạt động, thành một trạm dịch để đám tán tu thăm dò Hoang Man Chi Địa.
Đúng vậy, hiện tại Giang Hãn Hầu lãnh địa, Giang Hãn thành, náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều, quy mô cũng lớn ra rất nhiều.
Hầu phủ cũng bị trưng dụng. Tuy còn có bộ dạng lúc trước, nhưng người ở bên trong, cùng Giang gia không có nửa điểm quan hệ.
Giang Trần đối với Giang Hãn Hầu phủ lại không có bao nhiêu tình cảm, chỉ là chứng kiến Giang Hãn Hầu phủ bị người chiếm lấy, Giang Trần vẫn có chút khó chịu.
Nếu như phụ thân về tới đây, chứng kiến địa phương hắn đã từng huy hoàng qua, bị người giương oai như vậy, trong nội tâm nhất định sẽ không cao hứng.
Giang Trần rất muốn ra tay đuổi những người kia đi, bất quá hắn vẫn cố nén xúc động này.
Hiện tại, hết thảy dùng đại cục làm trọng, An Hồn Mộc không tới tay, kế hoạch gì khác đều là hư vô.
Đồng dạng Thiên Quế Vương Quốc, tán tu nam lai bắc vãng rất nhiều, thậm chí ngẫu nhiên còn sẽ xuất hiện thân ảnh một ít cường giả tông môn.
Giang Hãn Hầu lãnh địa nho nhỏ, lúc này lại người đến người đi, phi thường náo nhiệt.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì náo nhiệt như vậy?
Giang Trần cảm thấy sử xuất khác thường tất có yêu dị.
Trong một tửu quán, Giang Trần cùng Hoàng Nhi ngồi trong góc, uống rượu, nghe đám tán tu đến từ các nơi nói chuyện phiếm.
- Nghe nói vài ngày nữa, phong ấn sẽ nghiền nát. Hoang man sương mù, cũng sẽ tản mất hơn phân nửa. Rốt cục, tu sĩ Nhân loại chúng ta, có thể tiến vào hoang man đại bảo khố rồi.
- Huynh đệ, đừng lạc quan như vậy. Hoang man từ xưa cách ly Nhân loại cương vực chúng ta, phong ấn vài nghìn dặm. Hôm nay phong ấn nghiền nát, không chừng có tai nạn gì đây này.