Độc Tôn Tam Giới
Chương 1344: Tu La Đại Đế tham gia ? 1
Mạc thống lĩnh rất biết nói chuyện.
Trương thống lĩnh ở một bên, trong khoảng thời gian này một mực đi theo bên người Mạc thống lĩnh, phụ trách tuần tra bên ngoài. Nhìn thấy Giang Trần đi ra, cũng đặc biệt hưng phấn:
- Chân Đan Vương, chúc mừng đột phá.
Tất cả mọi người tưởng rằng Giang Trần đột phá, bất quá Giang Trần cũng không có phản bác, mỉm cười gật đầu:
- Trương thống lĩnh, lần này đi Bàn Long đại phiệt, Tam công tử nhất định sẽ trọng dụng ngươi.
Trương thống lĩnh cười hắc hắc, gãi gãi đầu:
- Chỉ sợ bổn sự của ta thấp kém, không làm được đại sự gì.
Mạc thống lĩnh ở một bên cười nói:
- Bổn sự có thể học, thực lực có thể tăng lên. Phần trung thành của ngươi, lại rất nhiều người làm không được. Chân Đan Vương tuệ nhãn như đuốc. Hắn đề cử người, chắc chắn sẽ không sai.
Trong lúc vô tình, Mạc thống lĩnh lại nâng Giang Trần thoáng một phát. Hiển nhiên, Mạc thống lĩnh này cũng đã nhận được chút tiếng gió, biết Chân Đan Vương này bây giờ rất có ý nghĩa với Bàn Long đại phiệt.
Mấy người cười cười nói nói, phản hồi Lưu Ly Vương Thành.
Hoàng Nhi rất khéo hiểu lòng người, biết rõ giữa nam nhân nói chuyện không cần nàng ở một bên, bởi vậy cố ý đi phía trước, rời đi không phải rất xa, nhưng lại lưu đủ không gian cho bọn hắn.
Tiến vào thành, Giang Trần vốn định để bọn người Mạc thống lĩnh về chủ phủ Bàn Long phiệt trước. Thế nhưng mà Mạc thống lĩnh trung với cương vị công tác, kiên trì muốn đưa Giang Trần đến Thái Uyên các.
Giang Trần không lay chuyển được, cũng không có phản đối.
Thần Nông phố phồn hoa trước sau như một, chỉ là, thời điểm đoàn người Giang Trần xuất hiện ở Thần Nông phố, không ít người quen nhìn thấy Giang Trần, tuy đều chào hỏi, nhưng biểu lộ cả đám đều có chút quái.
Cũng không phải những người này không nhiệt tình, mà là biểu lộ cả đám, tất cả không có cùng ý tứ. Có chút đồng tình, có chút nhìn hả hê...
- Chân Đan Vương, có một thời gian ngắn không thấy a. Như thế nào, mới vừa về sao?
- Chân Đan Vương, sự tình Thái Uyên các, ngươi còn không biết sao?
- Chân Đan Vương, ngươi rốt cục trở lại rồi. Thái Uyên các bị niêm phong, đã không thể kinh doanh rất nhiều ngày rồi.
Giang Trần nghe vậy, biểu lộ ngưng tụ.
Niêm phong? Thái Uyên các niêm phong? Nói đùa gì vậy? Mới khai trương bao lâu, liền niêm phong?
Cùng Mạc thống lĩnh trao đổi cái ánh mắt, hiển nhiên Mạc thống lĩnh cũng không biết gì cả. Bất quá Mạc thống lĩnh rốt cuộc là người bái kiến đại trận chiến:
- Chân Đan Vương, đừng nóng vội, về trước đi nhìn xem.
Muốn nói Giang Trần không vội, đó là không có khả năng. Thái Uyên các là tâm huyết của hắn. Cũng là bước đầu tiên hắn dừng chân ở Lưu Ly Vương Thành.
Bước đầu tiên này đã phóng ra, lại không nghĩ rằng lực cản lớn như vậy!
Lần này, lại là đồ vật nào không có mắt, dẫn lửa thiêu thân?
Cửa ra vào Thái Uyên các, một đám võ sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí, như lang như hổ đóng ở cửa ra vào. Đại môn cửa hàng đóng cửa, bị dán giấy niêm phong.
Cũng may, cửa hàng đối diện nguyên vốn thuộc về Thái Uyên lâu, bị Giang Trần mua xuống, còn chưa kịp nhập vào sản nghiệp của Thái Uyên các, cho nên không có bị niêm phong.
Tất cả người của Thái Uyên các, toàn bộ chạy tới cửa hàng vốn là sản nghiệp của Thái Uyên lâu.
Giang Trần thấy một màn như vậy, lửa giận từ từ bốc lên!
Nhưng Mạc thống lĩnh lại mắt sắc, túm lại Giang Trần đang sắp bộc phát, thấp giọng nói:
- Chân Đan Vương, khắc chế. Bọn võ sĩ này, dĩ nhiên là võ sĩ dòng chính của Đại Đế.
Đại Đế?
Trong lòng Giang Trần chấn động, một thế lực đan dược vừa mới tổ kiến không lâu, như thế nào sẽ chọc đến Đại Đế? Hơn nữa, không phải nói, bảy đại đế đều không hỏi tục vụ của Lưu Ly Vương Thành sao?
Giang Trần lập tức có cảm giác mất trật tự.
Bất quá, cơn giận của hắn càng tăng thêm. Đại Đế thì thế nào? Đại Đế có thể vô duyên vô cớ phong cửa hàng của ta? Giang Trần tự hỏi, hết thảy chương trình của Thái Uyên các, đều tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
Dùng tính cách cẩn thận của Vi Thiên Tiếu, chắc chắn sẽ không tồn tại vấn đề gì.
Như vậy, hôm nay bị niêm phong, Giang Trần không cần nghĩ, tuyệt đối không phải bản thân Thái Uyên các xảy ra vấn đề gì. Mà là có người làm khó dễ Thái Uyên các!
Đây tuyệt đối là một âm mưu, là cố ý chèn ép!
Đại Đế cũng tốt, đại phiệt cũng tốt, tuyệt đối là cố ý chèn ép!
- Qua đi xem.
Biết được là thế lực của Đại Đế, Giang Trần cũng tỉnh táo rất nhiều. Hắn biết, nếu như là thế lực của Đại Đế, bằng thực lực bây giờ của mình, tuyệt đối không thể cứng đối cứng. Đó là hành vi không khôn ngoan.
Bất quá, muốn hắn cứ như vậy nuốt xuống khẩu khí này, Giang Trần là tuyệt đối làm không được.
Đừng nói Đại Đế, coi như là cường giả Thiên Vị, nếu như vô duyên vô cớ giẫm hắn một cước, Giang Trần tuyệt đối sẽ không cúi đầu khuất phục!
Mạc thống lĩnh sợ Giang Trần có sơ xuất, tuy không muốn chống lại võ sĩ dòng chính của Đại Đế, nhưng vẫn kiên trì đi theo sau lưng Giang Trần.
Trương thống lĩnh thì càng không có suy nghĩ nhiều như vậy, chứng kiến Giang Trần bị người khi dễ, trong đầu hắn nhiệt huyết dâng lên, chỉ cảm thấy thế đạo này thật đúng là không có thiên lý. Ngay cả người tốt như Chân Đan Vương, cũng bị người ức hiếp như vậy!
Giờ phút này Trương thống lĩnh chỉ có một ý niệm, chỉ cần Chân Đan Vương ra lệnh, coi như là hao hết nhiệt huyết, bỏ đi tánh mạng, cũng phải theo chân bọn họ làm đến cùng.
- Phong cấm chi địa, người không có phận sự tránh qua một bên!
Giang Trần vừa tới gần, liền bị một gã võ sĩ quát tháo. Võ sĩ kia ngay cả con mắt cũng lười nhìn Giang Trần, giọng nói kia, tựa như đuổi một đám ruồi, cực kỳ khinh miệt.
Giang Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn võ sĩ này, sắc mặt trầm xuống. Mạc thống lĩnh vội vàng kéo Giang Trần ra.
Ngay lúc này, ở trong mặt tiền cửa hàng đối diện, chạy ra một người, tay giữ chặt lấy Giang Trần:
- Huynh đệ, vào trong nói chuyện.
Người đi ra này, dĩ nhiên là Cơ tam công tử.
Giờ phút này, biểu lộ của Cơ tam công tử cũng ngưng trọng, hoàn toàn không có tiêu sái tự nhiên như xưa nay, thanh âm trầm thấp, mặc kệ Giang Trần có nguyện ý hay không, một tay dẫn Giang Trần tới cửa hàng đối diện.
Vào cửa tiệm, Cơ tam công tử liền khua tay nói:
- Đóng cửa lại!
Mạc thống lĩnh vội vàng tự mình động thủ, đóng cửa lại.
Chứng kiến đại môn đóng chặt bên này, đám Đại Đế võ sĩ đứng ở cửa ra vào Thái Uyên các kia đều khinh miệt mỉm cười, cả đám càng vênh váo tự đắc.
- Đều nói Bàn Long đại phiệt có Cơ tam công tử, là một nhân vật. Hôm nay xem ra, cũng không quá đáng là tiểu tử nhát như chuột.
- Chỉ là đại phiệt, ở trong thế tục xưng vương xưng bá. Ở trước mặt Đại Đế võ sĩ chúng ta, nào có chỗ cho hắn hung hăng càn quấy?
- Đúng rồi, vừa rồi đám người đến kia là ai?
- Ai biết được? Giống như nghe Cơ lão tam gọi hắn là huynh đệ?
- Chẳng lẽ chính là Chân Đan Vương?
- Thái Uyên các tọa trấn Đan Vương? Thượng cấp có lệnh, nhìn thấy Chân Đan Vương này, trực tiếp cầm xuống, áp tải đi thẩm vấn a.
Trương thống lĩnh ở một bên, trong khoảng thời gian này một mực đi theo bên người Mạc thống lĩnh, phụ trách tuần tra bên ngoài. Nhìn thấy Giang Trần đi ra, cũng đặc biệt hưng phấn:
- Chân Đan Vương, chúc mừng đột phá.
Tất cả mọi người tưởng rằng Giang Trần đột phá, bất quá Giang Trần cũng không có phản bác, mỉm cười gật đầu:
- Trương thống lĩnh, lần này đi Bàn Long đại phiệt, Tam công tử nhất định sẽ trọng dụng ngươi.
Trương thống lĩnh cười hắc hắc, gãi gãi đầu:
- Chỉ sợ bổn sự của ta thấp kém, không làm được đại sự gì.
Mạc thống lĩnh ở một bên cười nói:
- Bổn sự có thể học, thực lực có thể tăng lên. Phần trung thành của ngươi, lại rất nhiều người làm không được. Chân Đan Vương tuệ nhãn như đuốc. Hắn đề cử người, chắc chắn sẽ không sai.
Trong lúc vô tình, Mạc thống lĩnh lại nâng Giang Trần thoáng một phát. Hiển nhiên, Mạc thống lĩnh này cũng đã nhận được chút tiếng gió, biết Chân Đan Vương này bây giờ rất có ý nghĩa với Bàn Long đại phiệt.
Mấy người cười cười nói nói, phản hồi Lưu Ly Vương Thành.
Hoàng Nhi rất khéo hiểu lòng người, biết rõ giữa nam nhân nói chuyện không cần nàng ở một bên, bởi vậy cố ý đi phía trước, rời đi không phải rất xa, nhưng lại lưu đủ không gian cho bọn hắn.
Tiến vào thành, Giang Trần vốn định để bọn người Mạc thống lĩnh về chủ phủ Bàn Long phiệt trước. Thế nhưng mà Mạc thống lĩnh trung với cương vị công tác, kiên trì muốn đưa Giang Trần đến Thái Uyên các.
Giang Trần không lay chuyển được, cũng không có phản đối.
Thần Nông phố phồn hoa trước sau như một, chỉ là, thời điểm đoàn người Giang Trần xuất hiện ở Thần Nông phố, không ít người quen nhìn thấy Giang Trần, tuy đều chào hỏi, nhưng biểu lộ cả đám đều có chút quái.
Cũng không phải những người này không nhiệt tình, mà là biểu lộ cả đám, tất cả không có cùng ý tứ. Có chút đồng tình, có chút nhìn hả hê...
- Chân Đan Vương, có một thời gian ngắn không thấy a. Như thế nào, mới vừa về sao?
- Chân Đan Vương, sự tình Thái Uyên các, ngươi còn không biết sao?
- Chân Đan Vương, ngươi rốt cục trở lại rồi. Thái Uyên các bị niêm phong, đã không thể kinh doanh rất nhiều ngày rồi.
Giang Trần nghe vậy, biểu lộ ngưng tụ.
Niêm phong? Thái Uyên các niêm phong? Nói đùa gì vậy? Mới khai trương bao lâu, liền niêm phong?
Cùng Mạc thống lĩnh trao đổi cái ánh mắt, hiển nhiên Mạc thống lĩnh cũng không biết gì cả. Bất quá Mạc thống lĩnh rốt cuộc là người bái kiến đại trận chiến:
- Chân Đan Vương, đừng nóng vội, về trước đi nhìn xem.
Muốn nói Giang Trần không vội, đó là không có khả năng. Thái Uyên các là tâm huyết của hắn. Cũng là bước đầu tiên hắn dừng chân ở Lưu Ly Vương Thành.
Bước đầu tiên này đã phóng ra, lại không nghĩ rằng lực cản lớn như vậy!
Lần này, lại là đồ vật nào không có mắt, dẫn lửa thiêu thân?
Cửa ra vào Thái Uyên các, một đám võ sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí, như lang như hổ đóng ở cửa ra vào. Đại môn cửa hàng đóng cửa, bị dán giấy niêm phong.
Cũng may, cửa hàng đối diện nguyên vốn thuộc về Thái Uyên lâu, bị Giang Trần mua xuống, còn chưa kịp nhập vào sản nghiệp của Thái Uyên các, cho nên không có bị niêm phong.
Tất cả người của Thái Uyên các, toàn bộ chạy tới cửa hàng vốn là sản nghiệp của Thái Uyên lâu.
Giang Trần thấy một màn như vậy, lửa giận từ từ bốc lên!
Nhưng Mạc thống lĩnh lại mắt sắc, túm lại Giang Trần đang sắp bộc phát, thấp giọng nói:
- Chân Đan Vương, khắc chế. Bọn võ sĩ này, dĩ nhiên là võ sĩ dòng chính của Đại Đế.
Đại Đế?
Trong lòng Giang Trần chấn động, một thế lực đan dược vừa mới tổ kiến không lâu, như thế nào sẽ chọc đến Đại Đế? Hơn nữa, không phải nói, bảy đại đế đều không hỏi tục vụ của Lưu Ly Vương Thành sao?
Giang Trần lập tức có cảm giác mất trật tự.
Bất quá, cơn giận của hắn càng tăng thêm. Đại Đế thì thế nào? Đại Đế có thể vô duyên vô cớ phong cửa hàng của ta? Giang Trần tự hỏi, hết thảy chương trình của Thái Uyên các, đều tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
Dùng tính cách cẩn thận của Vi Thiên Tiếu, chắc chắn sẽ không tồn tại vấn đề gì.
Như vậy, hôm nay bị niêm phong, Giang Trần không cần nghĩ, tuyệt đối không phải bản thân Thái Uyên các xảy ra vấn đề gì. Mà là có người làm khó dễ Thái Uyên các!
Đây tuyệt đối là một âm mưu, là cố ý chèn ép!
Đại Đế cũng tốt, đại phiệt cũng tốt, tuyệt đối là cố ý chèn ép!
- Qua đi xem.
Biết được là thế lực của Đại Đế, Giang Trần cũng tỉnh táo rất nhiều. Hắn biết, nếu như là thế lực của Đại Đế, bằng thực lực bây giờ của mình, tuyệt đối không thể cứng đối cứng. Đó là hành vi không khôn ngoan.
Bất quá, muốn hắn cứ như vậy nuốt xuống khẩu khí này, Giang Trần là tuyệt đối làm không được.
Đừng nói Đại Đế, coi như là cường giả Thiên Vị, nếu như vô duyên vô cớ giẫm hắn một cước, Giang Trần tuyệt đối sẽ không cúi đầu khuất phục!
Mạc thống lĩnh sợ Giang Trần có sơ xuất, tuy không muốn chống lại võ sĩ dòng chính của Đại Đế, nhưng vẫn kiên trì đi theo sau lưng Giang Trần.
Trương thống lĩnh thì càng không có suy nghĩ nhiều như vậy, chứng kiến Giang Trần bị người khi dễ, trong đầu hắn nhiệt huyết dâng lên, chỉ cảm thấy thế đạo này thật đúng là không có thiên lý. Ngay cả người tốt như Chân Đan Vương, cũng bị người ức hiếp như vậy!
Giờ phút này Trương thống lĩnh chỉ có một ý niệm, chỉ cần Chân Đan Vương ra lệnh, coi như là hao hết nhiệt huyết, bỏ đi tánh mạng, cũng phải theo chân bọn họ làm đến cùng.
- Phong cấm chi địa, người không có phận sự tránh qua một bên!
Giang Trần vừa tới gần, liền bị một gã võ sĩ quát tháo. Võ sĩ kia ngay cả con mắt cũng lười nhìn Giang Trần, giọng nói kia, tựa như đuổi một đám ruồi, cực kỳ khinh miệt.
Giang Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn võ sĩ này, sắc mặt trầm xuống. Mạc thống lĩnh vội vàng kéo Giang Trần ra.
Ngay lúc này, ở trong mặt tiền cửa hàng đối diện, chạy ra một người, tay giữ chặt lấy Giang Trần:
- Huynh đệ, vào trong nói chuyện.
Người đi ra này, dĩ nhiên là Cơ tam công tử.
Giờ phút này, biểu lộ của Cơ tam công tử cũng ngưng trọng, hoàn toàn không có tiêu sái tự nhiên như xưa nay, thanh âm trầm thấp, mặc kệ Giang Trần có nguyện ý hay không, một tay dẫn Giang Trần tới cửa hàng đối diện.
Vào cửa tiệm, Cơ tam công tử liền khua tay nói:
- Đóng cửa lại!
Mạc thống lĩnh vội vàng tự mình động thủ, đóng cửa lại.
Chứng kiến đại môn đóng chặt bên này, đám Đại Đế võ sĩ đứng ở cửa ra vào Thái Uyên các kia đều khinh miệt mỉm cười, cả đám càng vênh váo tự đắc.
- Đều nói Bàn Long đại phiệt có Cơ tam công tử, là một nhân vật. Hôm nay xem ra, cũng không quá đáng là tiểu tử nhát như chuột.
- Chỉ là đại phiệt, ở trong thế tục xưng vương xưng bá. Ở trước mặt Đại Đế võ sĩ chúng ta, nào có chỗ cho hắn hung hăng càn quấy?
- Đúng rồi, vừa rồi đám người đến kia là ai?
- Ai biết được? Giống như nghe Cơ lão tam gọi hắn là huynh đệ?
- Chẳng lẽ chính là Chân Đan Vương?
- Thái Uyên các tọa trấn Đan Vương? Thượng cấp có lệnh, nhìn thấy Chân Đan Vương này, trực tiếp cầm xuống, áp tải đi thẩm vấn a.