Độc Tôn Tam Giới
Chương 1323: Tin tức Mộc Cao Kỳ 1
Quả nhiên, Lữ Phong Đan Vương hấp tấp, hớn hở, biểu lộ kia so với uống mật còn ngọt hơn.
- Là thuấn lão?
Giang Trần nhìn qua Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi gật đầu nói:
- Nhất định là Thuấn lão, chỉ là không biết lão nhân gia hiện tại đang ở nơi nào?
Giang Trần cười nói:
- Có thể xuất ra Đại Đế xá lợi, tu vi của Thuấn lão chỉ sợ cũng không đơn giản như cấp bậc Đại Đế a.
Hoàng Nhi gật đầu:
- Thuấn lão là dưỡng phụ của phụ thân muội, cũng chính là lão sư võ đạo vỡ lòng của phụ thân. Lão nhân gia ngươi mấy ngàn năm trước đã đột phá sự trói buộc của Đế cảnh, đạt được Thiên Vị phù chiếu.
- Cường giả Thiên Vị?
Giang Trần rung động.
- Đúng vậy.
Hoàng Nhi gật đầu:
- Cường giả Thiên Vị ở trong Vạn Uyên đảo cũng có. Chỉ là những ngươi này trên cơ bản sẽ không đi ra ngoài. Đối với bọn họ mà nói, Vạn Uyên Đảo, Vĩnh Hằng thần quốc, ngoài nơi này ra thì những địa phương khác đều là nơi thế tục. Bọn họ không muốn đi ra, sợ ảnh hưởng tới nghiệp chướng hồng trần, làm ảnh hưởng tới tu hành.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Giả thần giả quỷ.
Đối với loại hành vi này, Giang Trần hắn khinh thường.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười cũng gật đầu. Kỳ thực nàng cũng cảm thấy như vậy, Thuấn lão mang theo nàng phiêu bạt trong lãnh thổ của nhân loại mười năm. Cũng không gặp cái gì gọi là nhiễm nghiệp chướng hồng trần gì. Cũng không vì vậy mà tu vi giảm nhiều.
Nói trắng ra kỳ thực chỉ là một loại ngăn cách đẳng cấp. Người Vạn uyên đảo căn bản không nhìn trúng thế giới bên ngoài Vạn Uyên đảo.
- Hoàng Nhi, muội nói Thuấn lão liệu có quay về Vạn Uyên đảo hay không?
Giang Trần đột nhiên nghĩ tới khả năng này.
Tìm kiếm An Hồn mộc trong lãnh thổ nhân loại tuyệt đối không dễ dàng. Thế nhưng mà Vạn Uyên đảo so với lãnh thổ nhân loại tuyệt đối còn mạnh, lớn hơn nhiều. Có lẽ có thể tìm được An Hồn mộc cũng không chừng.
Những lời này của Giang Trần đã nhắc nhở Hoàng Nhi.
Vẻ đau buồn hơi hiện lên trên mặt Hoàng Nhi, dùng sự hiểu rõ của Hoàng Nhi về Thuấn lão. Nếu như người không tìm thấy An Hồn mộc ở lãnh thổ nhân loại, hoặc là đi tới lãnh thổ khác tìm kiếm, hoặc là trở lại Vạn Uyên đảo tìm kiếm, tất cả đều có thể.
- Hy vọng lão nhân gia còn chưa có trở về Vạn Uyên đảo.
Ngữ khí của Hoàng Nhi vô cùng lo lắng.
- Trở lại Vạn Uyên đảo thì sao?
- Lúc trước người dẫn muội rời khỏi Vạn Uyên đảo, tất sẽ bị gia tộc coi là phản đồ. Một khi bị gia tộc bắt được, kết cục so với phụ mẫu muội còn thảm hơn. Phụ mẫu muội chỉ bị giam trong lao ngục vô tận, thế nhưng mà Thuấn lão... Tất sẽ bị nhận lấy cực hình.
Nói tới đây thanh âm của Hoàng Nhi có chút run rẩy, khuôn mặt mỹ lệ cũng trở nên hơi trắng bệch.
Nàng và Thuấn lão sống nương tựa vào nhau, hiển nhiên sẽ không chấp nhận được kết quả Thuấn lão bị gia tộc bắt được.
Giang Trần nhẹ nhàng nắm chặt tay Hoàng Nhi, ôn nhu an ủi:
- Yên tâm đi, Thuấn lão là người đại trí tuệ như vậy, cái gì có thể, cái gì không thể làm, trong lòng người nhất định sẽ hiểu rõ.
Hoàng Nhi cũng sợ Giang Trần lo lắng cho mình, cố gắng bình phục tâm tình, nhẹ nhàng gật đầu.
- Trần ca, muội vẫn luôn lo lắng tới bệnh tình của mình không có khả năng chữa khỏi. Mãi tới khi huynh nói cho muội biết trên người muội có Bách Thế đồng tâm chú, nói cho muội biết An Hồn mộc có thể trị khỏi. Huynh yên tâm, Hoàng Nhi sẽ sống tốt. Đợi sau khi Bách Thế đồng tâm chú được giải, Hoàng Nhi còn phải đi Vô Tận lao ngục cứu phụ mẫu thoát khỏi khổ ải.
Giọng nói của Hoàng Nhi tràn ngập chân thành, trong mắt cũng hiện lên vẻ kiên định.
Giang Trần gật gật đầu:
- Đúng vậy, người làm con cái há có thể nhìn phụ mẫu rơi vào trong khổ hải? Hoàng Nhi, yên tâm đi. Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đi cùng muội giải cứu bá phụ bá mẫu.
Nói tới đây trong lòng Giang Trần cũng có chút đau đớn.
Kiếp trước kiếp này, hai vị phụ thân hắn đều không rõ tung tích. Chuyện này vẫn là tâm bệnh của hắn. Phụ thân Thiên Đế kiếp trước, thực lực của hắn tạm thời còn chưa đạt tới cấp độ này, cho nên có muốn cũng chỉ là phí công.
Thế nhưng phụ thân Giang Phong, Giang Trần và người này có tình cảm máu mủ. Đây là thân thể truyền thừa huyết mạch của Giang Phong, loại tình cảm phụ tử này há có thể cắt đứt?
Huống chi ban đầu ở Đông Phương vương quốc, phụ thân Giang Phong vô cùng chiếu cố hắn, làm cho kiếp này Giang Trần lại cảm nhận được tình thương của phụ thân.
Cũng là yếu tố quan trọng hắn có thể chống đỡ tới bây giờ.
Nếu như không có phụ thân Giang Phong, hắn có thể gắng gượng qua kiếp thứ nhất sau khi chuyển thế hay không cũng là vấn đề lớn.
Nghĩ tới di thư mà phụ thân lưu lại khi trước, nói là muốn tới bát vực tìm kiếm mẫu thân hắn.
Hiện tại mấy năm qua đi, tin tức không có một chút nào. Mà hắn một đường bôn ba bị đuổi giết, đi vào bát vực, trong khoảng thời gian này bận rộn dưng chân trong Lưu Ly vương thành, cũng không rảnh đi nghe ngóng.
Hiện tại Thái Uyên các đi vào quỹ đạo, chuyện tìm kiếm phụ thân cũng nên gấp rút làm.
Mấy năm qua đi, mỗi lần Giang Trần nghĩ tới chuyện này, trong lòng lo lắng vô cùng. Hắn từ Vạn Tượng Cương Vực đi vào Lưu Ly vương thành đã phải trả một cái giá lớn như vậy.
Tưởng tượng phụ thân dùng thực lực linh cảnh xông vào bát vực, quả thực giống như là một đứa trẻ ba tuổi xông vào đầm rồng hang hổ, nguy cơ trùng trùng.
Đừng nói là Linh cảnh, coi như là Nguyên Cảnh, thậm chí là Thánh Cảnh, ở trong bát vực, một ngày không biết vẫn lạc bao nhiêu người.
Nhìn thấy vẻ mặt Giang Trần khác thường, Hoàng Nhi vội hỏi.
Giang Trần khẽ than một tiếng:
- Hoàng Nhi, ban đầu muội ở Đông Phương vương quốc có lẽ cũng biết tới phụ thân Giang Hãn Hầu của ta chứ? Lúc trước người theo ta đi tới Thiên Quế vương quốc, sau khi để lại một phong di thư liền rời khỏi. Chỉ nói là tới bát vực tìm kiếm mẫu thân của ta. Quan tọng nhất là người không để lại bất kỳ tín vật nào. Hiện tại ta tới bát vực, nếu như muốn tìm người chẳng khác nào là mò kim đáy bể.
Lập tức Giang Trần đem di thư mà phụ thân lưu lại, cũng nói qua với Hoàng Nhi một lần.
Hoàng Nhi tự nhiên biết rõ xuất thân của Giang Trần, nàng vẫn cho rằng phụ thân của Giang Trần còn ở Thiên Quế vương quốc, lại không nghĩ rằng phụ thân Giang Trần đã rời khỏi đó.
- Trần ca, phụ thân huynh và huynh đều cùng huyết mạch, đều là người nặng tình nghĩa. Bá phụ tưởng niệm bá mẫu như vậy, nhất định sẽ làm cho ông trời cảm động. Tin rằng người hiền đều sẽ có trời giúp. Biết rõ bá mẫu là người bát vực, chỉ cần mất chút thì giờ, chung quy cũng sẽ tìm được.
Hoàng Nhi cũng an ủi Giang Trần.
Trong lúc nhất thời hai người phát hiện ra, vận mệnh của bọn họ không ngờ lại có nhiều chỗ tương đồng nhau tới như vậy.
Hôn nhân của phụ mẫu cũng bị người ta phá hỏng.
Vận mệnh tương tự, kiếp nạn tương tự, khiến cho giữa Hoàng Nhi và Giang Trần lại đột nhiên có thêm vài phần thương cảm, cộng minh.
- Chân Đan Vương, Cơ Tam công tử phái người tới Thái Uyên các, nói là muốn dẫn ngươi đi tới Bàn Long đại phiệt. Hình như là có chuyện khẩn cấp gì đó.
- Là thuấn lão?
Giang Trần nhìn qua Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi gật đầu nói:
- Nhất định là Thuấn lão, chỉ là không biết lão nhân gia hiện tại đang ở nơi nào?
Giang Trần cười nói:
- Có thể xuất ra Đại Đế xá lợi, tu vi của Thuấn lão chỉ sợ cũng không đơn giản như cấp bậc Đại Đế a.
Hoàng Nhi gật đầu:
- Thuấn lão là dưỡng phụ của phụ thân muội, cũng chính là lão sư võ đạo vỡ lòng của phụ thân. Lão nhân gia ngươi mấy ngàn năm trước đã đột phá sự trói buộc của Đế cảnh, đạt được Thiên Vị phù chiếu.
- Cường giả Thiên Vị?
Giang Trần rung động.
- Đúng vậy.
Hoàng Nhi gật đầu:
- Cường giả Thiên Vị ở trong Vạn Uyên đảo cũng có. Chỉ là những ngươi này trên cơ bản sẽ không đi ra ngoài. Đối với bọn họ mà nói, Vạn Uyên Đảo, Vĩnh Hằng thần quốc, ngoài nơi này ra thì những địa phương khác đều là nơi thế tục. Bọn họ không muốn đi ra, sợ ảnh hưởng tới nghiệp chướng hồng trần, làm ảnh hưởng tới tu hành.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Giả thần giả quỷ.
Đối với loại hành vi này, Giang Trần hắn khinh thường.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười cũng gật đầu. Kỳ thực nàng cũng cảm thấy như vậy, Thuấn lão mang theo nàng phiêu bạt trong lãnh thổ của nhân loại mười năm. Cũng không gặp cái gì gọi là nhiễm nghiệp chướng hồng trần gì. Cũng không vì vậy mà tu vi giảm nhiều.
Nói trắng ra kỳ thực chỉ là một loại ngăn cách đẳng cấp. Người Vạn uyên đảo căn bản không nhìn trúng thế giới bên ngoài Vạn Uyên đảo.
- Hoàng Nhi, muội nói Thuấn lão liệu có quay về Vạn Uyên đảo hay không?
Giang Trần đột nhiên nghĩ tới khả năng này.
Tìm kiếm An Hồn mộc trong lãnh thổ nhân loại tuyệt đối không dễ dàng. Thế nhưng mà Vạn Uyên đảo so với lãnh thổ nhân loại tuyệt đối còn mạnh, lớn hơn nhiều. Có lẽ có thể tìm được An Hồn mộc cũng không chừng.
Những lời này của Giang Trần đã nhắc nhở Hoàng Nhi.
Vẻ đau buồn hơi hiện lên trên mặt Hoàng Nhi, dùng sự hiểu rõ của Hoàng Nhi về Thuấn lão. Nếu như người không tìm thấy An Hồn mộc ở lãnh thổ nhân loại, hoặc là đi tới lãnh thổ khác tìm kiếm, hoặc là trở lại Vạn Uyên đảo tìm kiếm, tất cả đều có thể.
- Hy vọng lão nhân gia còn chưa có trở về Vạn Uyên đảo.
Ngữ khí của Hoàng Nhi vô cùng lo lắng.
- Trở lại Vạn Uyên đảo thì sao?
- Lúc trước người dẫn muội rời khỏi Vạn Uyên đảo, tất sẽ bị gia tộc coi là phản đồ. Một khi bị gia tộc bắt được, kết cục so với phụ mẫu muội còn thảm hơn. Phụ mẫu muội chỉ bị giam trong lao ngục vô tận, thế nhưng mà Thuấn lão... Tất sẽ bị nhận lấy cực hình.
Nói tới đây thanh âm của Hoàng Nhi có chút run rẩy, khuôn mặt mỹ lệ cũng trở nên hơi trắng bệch.
Nàng và Thuấn lão sống nương tựa vào nhau, hiển nhiên sẽ không chấp nhận được kết quả Thuấn lão bị gia tộc bắt được.
Giang Trần nhẹ nhàng nắm chặt tay Hoàng Nhi, ôn nhu an ủi:
- Yên tâm đi, Thuấn lão là người đại trí tuệ như vậy, cái gì có thể, cái gì không thể làm, trong lòng người nhất định sẽ hiểu rõ.
Hoàng Nhi cũng sợ Giang Trần lo lắng cho mình, cố gắng bình phục tâm tình, nhẹ nhàng gật đầu.
- Trần ca, muội vẫn luôn lo lắng tới bệnh tình của mình không có khả năng chữa khỏi. Mãi tới khi huynh nói cho muội biết trên người muội có Bách Thế đồng tâm chú, nói cho muội biết An Hồn mộc có thể trị khỏi. Huynh yên tâm, Hoàng Nhi sẽ sống tốt. Đợi sau khi Bách Thế đồng tâm chú được giải, Hoàng Nhi còn phải đi Vô Tận lao ngục cứu phụ mẫu thoát khỏi khổ ải.
Giọng nói của Hoàng Nhi tràn ngập chân thành, trong mắt cũng hiện lên vẻ kiên định.
Giang Trần gật gật đầu:
- Đúng vậy, người làm con cái há có thể nhìn phụ mẫu rơi vào trong khổ hải? Hoàng Nhi, yên tâm đi. Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đi cùng muội giải cứu bá phụ bá mẫu.
Nói tới đây trong lòng Giang Trần cũng có chút đau đớn.
Kiếp trước kiếp này, hai vị phụ thân hắn đều không rõ tung tích. Chuyện này vẫn là tâm bệnh của hắn. Phụ thân Thiên Đế kiếp trước, thực lực của hắn tạm thời còn chưa đạt tới cấp độ này, cho nên có muốn cũng chỉ là phí công.
Thế nhưng phụ thân Giang Phong, Giang Trần và người này có tình cảm máu mủ. Đây là thân thể truyền thừa huyết mạch của Giang Phong, loại tình cảm phụ tử này há có thể cắt đứt?
Huống chi ban đầu ở Đông Phương vương quốc, phụ thân Giang Phong vô cùng chiếu cố hắn, làm cho kiếp này Giang Trần lại cảm nhận được tình thương của phụ thân.
Cũng là yếu tố quan trọng hắn có thể chống đỡ tới bây giờ.
Nếu như không có phụ thân Giang Phong, hắn có thể gắng gượng qua kiếp thứ nhất sau khi chuyển thế hay không cũng là vấn đề lớn.
Nghĩ tới di thư mà phụ thân lưu lại khi trước, nói là muốn tới bát vực tìm kiếm mẫu thân hắn.
Hiện tại mấy năm qua đi, tin tức không có một chút nào. Mà hắn một đường bôn ba bị đuổi giết, đi vào bát vực, trong khoảng thời gian này bận rộn dưng chân trong Lưu Ly vương thành, cũng không rảnh đi nghe ngóng.
Hiện tại Thái Uyên các đi vào quỹ đạo, chuyện tìm kiếm phụ thân cũng nên gấp rút làm.
Mấy năm qua đi, mỗi lần Giang Trần nghĩ tới chuyện này, trong lòng lo lắng vô cùng. Hắn từ Vạn Tượng Cương Vực đi vào Lưu Ly vương thành đã phải trả một cái giá lớn như vậy.
Tưởng tượng phụ thân dùng thực lực linh cảnh xông vào bát vực, quả thực giống như là một đứa trẻ ba tuổi xông vào đầm rồng hang hổ, nguy cơ trùng trùng.
Đừng nói là Linh cảnh, coi như là Nguyên Cảnh, thậm chí là Thánh Cảnh, ở trong bát vực, một ngày không biết vẫn lạc bao nhiêu người.
Nhìn thấy vẻ mặt Giang Trần khác thường, Hoàng Nhi vội hỏi.
Giang Trần khẽ than một tiếng:
- Hoàng Nhi, ban đầu muội ở Đông Phương vương quốc có lẽ cũng biết tới phụ thân Giang Hãn Hầu của ta chứ? Lúc trước người theo ta đi tới Thiên Quế vương quốc, sau khi để lại một phong di thư liền rời khỏi. Chỉ nói là tới bát vực tìm kiếm mẫu thân của ta. Quan tọng nhất là người không để lại bất kỳ tín vật nào. Hiện tại ta tới bát vực, nếu như muốn tìm người chẳng khác nào là mò kim đáy bể.
Lập tức Giang Trần đem di thư mà phụ thân lưu lại, cũng nói qua với Hoàng Nhi một lần.
Hoàng Nhi tự nhiên biết rõ xuất thân của Giang Trần, nàng vẫn cho rằng phụ thân của Giang Trần còn ở Thiên Quế vương quốc, lại không nghĩ rằng phụ thân Giang Trần đã rời khỏi đó.
- Trần ca, phụ thân huynh và huynh đều cùng huyết mạch, đều là người nặng tình nghĩa. Bá phụ tưởng niệm bá mẫu như vậy, nhất định sẽ làm cho ông trời cảm động. Tin rằng người hiền đều sẽ có trời giúp. Biết rõ bá mẫu là người bát vực, chỉ cần mất chút thì giờ, chung quy cũng sẽ tìm được.
Hoàng Nhi cũng an ủi Giang Trần.
Trong lúc nhất thời hai người phát hiện ra, vận mệnh của bọn họ không ngờ lại có nhiều chỗ tương đồng nhau tới như vậy.
Hôn nhân của phụ mẫu cũng bị người ta phá hỏng.
Vận mệnh tương tự, kiếp nạn tương tự, khiến cho giữa Hoàng Nhi và Giang Trần lại đột nhiên có thêm vài phần thương cảm, cộng minh.
- Chân Đan Vương, Cơ Tam công tử phái người tới Thái Uyên các, nói là muốn dẫn ngươi đi tới Bàn Long đại phiệt. Hình như là có chuyện khẩn cấp gì đó.