Độc Tôn Tam Giới
Chương 1318: Lưỡng tình tương duyệt, thân thế Hoàng Nhi 1
Độn Không phù gặp được lĩnh vực Hoàng cảnh phong tỏa cũng không phá không được mà chạy đi.
Mà Đế Lâm Ngự Giáp phù này tương đương với một lần phòng ngự của Đế cấp, thời khắc mấu chốt có thể giữ được tính mạng. Dù gặp được cường giả Hoàng cảnh đánh lén cũng đủ để thong dong ứng đối.
Phối hợp với rất nhiều trang bị và thủ đoạn trên người Giang Trần, một tấm Đế Lâm Ngự Giáp phù này trong tay, tuyệt đối có thể khiến cho hắn như hổ thêm cánh.
- Cơ huynh, phần ân tình này ta ghi nhớ.
Giang Trần gật gật đầu, nhận lấy Đế Lâm Ngự Giáp phù này.
- Huynh đệ với nhau, nói câu khách khí này làm gì? Nói thật, nếu không phỉa là huynh đệ ngươi cho Bàn Long đại phiệt ta một đường sinh cơ. Chỉ sợ một năm sau, Bàn Long đại phiệt sẽ tan đàn xẻ nghé, Cơ lão tam ta không chừng sẽ có một ngày phơi thây đầu đường.
Cơ Tam công tử thở dài nói:
- Đây tuyệt đối không phải là chuyện giận gân. Lưu Ly vương thành tranh đấu gay gắt, còn điên cuồng hơn vẻ bề ngoài gấp mười lần.
Thân là đệ tử đại phiệt, Cơ Tam công tử đối với chuyện này thấu hiểu rất rõ.
Tin tức Cơ Tam công tử cùng với Đan Vương khách khanh của Vi gia kết bái huynh đệ giống như một cơn lốc, điên cuồng khuếch tán ra toàn bộ Lưu Ly vương thành.
Người trong cuộc như Giang Trần lại vô cùng thần bí, giống như trực tiếp biến mất trong Thái Uyên các vậy.
Trên thực tế, Giang Trần đang ở trong nơi bí mật của Vi gia, bế quan tu luyện.
Mười ngày bế quan, Giang Trần thuận lợi phá tan bức bình chướng Thánh Cảnh tam trọng, thành công bước vào Thánh Cảnh tứ trọng. Trở thành cường giả Địa Thánh Cảnh thực sự.
Đừng nhìn chỉ là một bước nhỏ trong Thánh Cảnh, nhưng mà từ Nhân Thánh Cảnh bước vào Địa Thánh Cảnh, rõ ràng Giang Trần cảm giác được thực lực của mình tăng lên rất nhiều.
Cảm nhận sinh cơ bừng bừng sau đột phá, Giang Trần cũng không thỏa mãn:
- Vẫn không đủ a. Thánh Cảnh tứ trọng, có lẽ có thể chiến một trận cùng Thánh Cảnh đỉnh phong. Thậm chí còn có cơ hội thắng. Thế nhưng nếu như gặp được cường giả Hoàng cảnh. Cuối cùng vẫn là quá sức.
Sau khi tới Lưu Ly vương thành, Giang Trần đã cảm nhận được sâu sắc việc mình không đủ thực lực.
Ở đây tùy tiện một người xuất hiện, thực lực ném vào trong Vạn Tượng Cương Vực đều là tồn tại không thể trêu vào nổi.
- Giang công tử, tu luyện võ đạo, ngươi cũng đừng bức bách mình quá. Ngẫm lại ngươi mới xuất đạo được vài năm. Cho tới bước này, bao nhiêu người cả đời cũng không bước tới được độ cao như ngươi hiện tại. Dùng thiên phú của ngươi, sau mười năm, hai mươi năm, nhất định có thể danh chấn thiên hạ. Không cần phải lo lắng như vậy.
Hoàng Nhi nhìn thấy Giang Trần nhíu mày, dường như có chút không vui cho nên lập tức mở miệng khuyên nhủ.
Mỗi một lần Giang Trần nghe được thanh âm của Hoàng Nhi liền có cảm giác nghe được tiên âm. Tâm tình đang không ổn định từ từ tỉnh táo lại.
Những ngày này ở chung với Hoàng Nhi, hai người cũng không nói nhiều, nhưng mà chỉ cần khẽ liếc nhìn nhau, nói một câu cũng có một loại cảm giác vô cùng ăn ý.
Loại cảm giác này mông lung vô cùng, sương mù mà không phải là sương mù, nhưng lại khiến cho người ta như ăn mật, ngọt ngào say mê.
- Hoàng Nhi, cám ơn nàng.
Giang Trần nhìn khuôn mặt tinh xảo của Hoàng Nhi, tâm tình thoáng cái tốt hơn rất nhiều.
- Sao lại cám ơn ta?
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi luôn nói câu cám ơn tới lui, ngươi cứu ta một mạng, chẳng lẽ mỗi ngày ta đều phải nói cám ơn ngươi sao?
Hoàng Nhi cười cười, giống như có một loại lực lượng thần kỳ, giống như ngay cả vạn vật trong thiên địa này cũng phải say mê theo vậy.
Trong lúc nhất thời Giang Trần nhìn vào cũng cảm thấy mê say.
Trong lúc đó hắn có một loại xúc động muốn ôm Hoàng Nhi vào trong lòng, đây không phải là phản ứng sinh lý của nam nhân. Mà là một loại cảm giác tình cảm từ trong lòng bộc phát ra.
Tiến lên phía trước, Giang Trần vươn tay nắm hai bàn tay tinh xảo, nhỏ nhắn của Hoàng Nhi vào trong tay mình.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười, không có chút gượng ép nào, nhẹ giọng nỉ non:
- Giang công tử, ngươi biết không, Hoàng Nhi chờ cái nắm tay nhẹ nhàng của công tử đã được nửa năm rồi.
- Ồ?
Giang Trần nghe vậy toàn thân chấn động.
- Hoàng Nhi, nàng....
Hoàng Nhi dịu dàng cười, khuôn mặt tuyệt mỹ khẽ tựa vào ngực Giang Trần, nghe tim Giang Trần đập, cảm nhận khí tức của Giang Trần.
Giờ phút này Hoàng Nhi chỉ cảm thấy trời đất bao la, không có chút nào phải sợ hãi nữa.
Dù có tâm bệnh cuốn thân, dù thân thế thê lương, nàng hoàn toàn không còn sợ hãi nữa.
- Giang công tử, công tử cứu tính mạng ta. Lúc ấy Hoàng Nhi cũng không ái mộ, thế nhưng cứu linh hồn gần như tuyệt vọng của ta, bảo cuộc đời của ta sau này làm sao có thể rời khỏi công tử được chứ?
Thanh âm của Hoàng Nhi vô cùng nhu hòa, giống như chim sơn ca nhẹ nhàng hót, nhu hòa mà không chán, tuy rằng nói tới nỗi lòng mình, thế nhưng lại không giống như nhi nữ thường tình.
Đây là loại cảm giác mà chỉ Hoàng Nhi có thể mang tới.
Trong lúc đó, trong đầu Giang Trần hiện lên ý nghĩ yêu thương vô hạn. Thiếu nữ trước mắt này luôn làm bạn với hắn, bôn ba ngàn vạn dặm, trải qua ngàn vạn khó khăn trắc trở.
Trên đường đi Giang Trần còn không có quá nhiều cảm giác, lúc này bỗng nhiên hồi tưởng lại, mới ý thức ra được, hai người bọn họ cùng đi tới đoạn đường này không dễ dàng cỡ nào.
Mà đoạn hành trình này, trong lúc vô tình lại không ngừng thu nhỏ khoảng cách giữa hai bọn họ lại, không ngừng thu hẹp lại.
Giờ phút này, tấm giấy mỏng cuối cùng này bị xé rách, hai người ý hợp tâm đầu, lại phát hiện ra bản thân mình đều không thể chia lìa với đối phương.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần bị cảm giác hạnh phúc vô tận vây quanh. Cơ hồ tất cả phiền não, tâm sự, đều không chống cự được phần nhu tình này.
- Hoàng Nhi, là ta ngu dốt, luôn bị chuyện tông môn vây quanh, khiến cho nàng phải theo ta chịu khổ.
Trong lòng Giang Trần cũng có chút áy náy.
Hoàng Nhi khẽ cười nói:
- Công tử cho rằng ta là loại đại tiểu thư nũng nịu sao? Từ mười một tuổi ta đã cùng với Thuấn lão ra ngoài phiêu bạt. Đến Đông Phương vương quốc đã phiêu bạt nhiều năm. Thuấn lão từng nói trong Đông Phương vương quốc có cơ duyên, có thể chữa bệnh được cho ta. Thế nhưng không ngờ rằng câu nói đó lại đúng. Khi đó ta đã từng nghĩ tới, chẳng lẽ đây là một phần nhân duyên mà thượng thiên đã ban cho Hoàng Nhi? Giang Trần... Cuộc đời này của Hoàng Nhi muốn ở cạnh công tử. Mà công tử cũng không ghét bỏ Hoàng Nhi.
Thứ Giang Trần thích nhất chính là tính cách này của Hoàng Nhi.
Tự nhiên hào phóng, lại khéo hiểu lòng n gười, khi thì có chút giống như tiểu nữ hài, thế nhưng lại không mất đi khí độ của tiểu thư khuê các.
Bất luận một chút gì đặc biệt trong tính cách của Hoàng Nhi, đều là thứ mà Giang Trần thưởng thức nhất kiếp này.
- Thế giới này còn ai có thể ghét bỏ được Hoàng Nhi cơ chứ?
Giang Trần thở dài.
- Người khác ghét bỏ không quan trọng.
Hoàng Nhi mỉm cười, bỗng nhiên nghiêm túc nói:
- Như vậy xem ra, sau này cũng không thể gọi là Giang công tử nữa. Hoàng Nhi phải gọi công tử như thế nào mới tốt đây? Tuổi tác của công tử dường như hơn vài tháng với ta, vậy ta sẽ giống như bọn họ, gọi công tử là Trần ca.
Mà Đế Lâm Ngự Giáp phù này tương đương với một lần phòng ngự của Đế cấp, thời khắc mấu chốt có thể giữ được tính mạng. Dù gặp được cường giả Hoàng cảnh đánh lén cũng đủ để thong dong ứng đối.
Phối hợp với rất nhiều trang bị và thủ đoạn trên người Giang Trần, một tấm Đế Lâm Ngự Giáp phù này trong tay, tuyệt đối có thể khiến cho hắn như hổ thêm cánh.
- Cơ huynh, phần ân tình này ta ghi nhớ.
Giang Trần gật gật đầu, nhận lấy Đế Lâm Ngự Giáp phù này.
- Huynh đệ với nhau, nói câu khách khí này làm gì? Nói thật, nếu không phỉa là huynh đệ ngươi cho Bàn Long đại phiệt ta một đường sinh cơ. Chỉ sợ một năm sau, Bàn Long đại phiệt sẽ tan đàn xẻ nghé, Cơ lão tam ta không chừng sẽ có một ngày phơi thây đầu đường.
Cơ Tam công tử thở dài nói:
- Đây tuyệt đối không phải là chuyện giận gân. Lưu Ly vương thành tranh đấu gay gắt, còn điên cuồng hơn vẻ bề ngoài gấp mười lần.
Thân là đệ tử đại phiệt, Cơ Tam công tử đối với chuyện này thấu hiểu rất rõ.
Tin tức Cơ Tam công tử cùng với Đan Vương khách khanh của Vi gia kết bái huynh đệ giống như một cơn lốc, điên cuồng khuếch tán ra toàn bộ Lưu Ly vương thành.
Người trong cuộc như Giang Trần lại vô cùng thần bí, giống như trực tiếp biến mất trong Thái Uyên các vậy.
Trên thực tế, Giang Trần đang ở trong nơi bí mật của Vi gia, bế quan tu luyện.
Mười ngày bế quan, Giang Trần thuận lợi phá tan bức bình chướng Thánh Cảnh tam trọng, thành công bước vào Thánh Cảnh tứ trọng. Trở thành cường giả Địa Thánh Cảnh thực sự.
Đừng nhìn chỉ là một bước nhỏ trong Thánh Cảnh, nhưng mà từ Nhân Thánh Cảnh bước vào Địa Thánh Cảnh, rõ ràng Giang Trần cảm giác được thực lực của mình tăng lên rất nhiều.
Cảm nhận sinh cơ bừng bừng sau đột phá, Giang Trần cũng không thỏa mãn:
- Vẫn không đủ a. Thánh Cảnh tứ trọng, có lẽ có thể chiến một trận cùng Thánh Cảnh đỉnh phong. Thậm chí còn có cơ hội thắng. Thế nhưng nếu như gặp được cường giả Hoàng cảnh. Cuối cùng vẫn là quá sức.
Sau khi tới Lưu Ly vương thành, Giang Trần đã cảm nhận được sâu sắc việc mình không đủ thực lực.
Ở đây tùy tiện một người xuất hiện, thực lực ném vào trong Vạn Tượng Cương Vực đều là tồn tại không thể trêu vào nổi.
- Giang công tử, tu luyện võ đạo, ngươi cũng đừng bức bách mình quá. Ngẫm lại ngươi mới xuất đạo được vài năm. Cho tới bước này, bao nhiêu người cả đời cũng không bước tới được độ cao như ngươi hiện tại. Dùng thiên phú của ngươi, sau mười năm, hai mươi năm, nhất định có thể danh chấn thiên hạ. Không cần phải lo lắng như vậy.
Hoàng Nhi nhìn thấy Giang Trần nhíu mày, dường như có chút không vui cho nên lập tức mở miệng khuyên nhủ.
Mỗi một lần Giang Trần nghe được thanh âm của Hoàng Nhi liền có cảm giác nghe được tiên âm. Tâm tình đang không ổn định từ từ tỉnh táo lại.
Những ngày này ở chung với Hoàng Nhi, hai người cũng không nói nhiều, nhưng mà chỉ cần khẽ liếc nhìn nhau, nói một câu cũng có một loại cảm giác vô cùng ăn ý.
Loại cảm giác này mông lung vô cùng, sương mù mà không phải là sương mù, nhưng lại khiến cho người ta như ăn mật, ngọt ngào say mê.
- Hoàng Nhi, cám ơn nàng.
Giang Trần nhìn khuôn mặt tinh xảo của Hoàng Nhi, tâm tình thoáng cái tốt hơn rất nhiều.
- Sao lại cám ơn ta?
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi luôn nói câu cám ơn tới lui, ngươi cứu ta một mạng, chẳng lẽ mỗi ngày ta đều phải nói cám ơn ngươi sao?
Hoàng Nhi cười cười, giống như có một loại lực lượng thần kỳ, giống như ngay cả vạn vật trong thiên địa này cũng phải say mê theo vậy.
Trong lúc nhất thời Giang Trần nhìn vào cũng cảm thấy mê say.
Trong lúc đó hắn có một loại xúc động muốn ôm Hoàng Nhi vào trong lòng, đây không phải là phản ứng sinh lý của nam nhân. Mà là một loại cảm giác tình cảm từ trong lòng bộc phát ra.
Tiến lên phía trước, Giang Trần vươn tay nắm hai bàn tay tinh xảo, nhỏ nhắn của Hoàng Nhi vào trong tay mình.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười, không có chút gượng ép nào, nhẹ giọng nỉ non:
- Giang công tử, ngươi biết không, Hoàng Nhi chờ cái nắm tay nhẹ nhàng của công tử đã được nửa năm rồi.
- Ồ?
Giang Trần nghe vậy toàn thân chấn động.
- Hoàng Nhi, nàng....
Hoàng Nhi dịu dàng cười, khuôn mặt tuyệt mỹ khẽ tựa vào ngực Giang Trần, nghe tim Giang Trần đập, cảm nhận khí tức của Giang Trần.
Giờ phút này Hoàng Nhi chỉ cảm thấy trời đất bao la, không có chút nào phải sợ hãi nữa.
Dù có tâm bệnh cuốn thân, dù thân thế thê lương, nàng hoàn toàn không còn sợ hãi nữa.
- Giang công tử, công tử cứu tính mạng ta. Lúc ấy Hoàng Nhi cũng không ái mộ, thế nhưng cứu linh hồn gần như tuyệt vọng của ta, bảo cuộc đời của ta sau này làm sao có thể rời khỏi công tử được chứ?
Thanh âm của Hoàng Nhi vô cùng nhu hòa, giống như chim sơn ca nhẹ nhàng hót, nhu hòa mà không chán, tuy rằng nói tới nỗi lòng mình, thế nhưng lại không giống như nhi nữ thường tình.
Đây là loại cảm giác mà chỉ Hoàng Nhi có thể mang tới.
Trong lúc đó, trong đầu Giang Trần hiện lên ý nghĩ yêu thương vô hạn. Thiếu nữ trước mắt này luôn làm bạn với hắn, bôn ba ngàn vạn dặm, trải qua ngàn vạn khó khăn trắc trở.
Trên đường đi Giang Trần còn không có quá nhiều cảm giác, lúc này bỗng nhiên hồi tưởng lại, mới ý thức ra được, hai người bọn họ cùng đi tới đoạn đường này không dễ dàng cỡ nào.
Mà đoạn hành trình này, trong lúc vô tình lại không ngừng thu nhỏ khoảng cách giữa hai bọn họ lại, không ngừng thu hẹp lại.
Giờ phút này, tấm giấy mỏng cuối cùng này bị xé rách, hai người ý hợp tâm đầu, lại phát hiện ra bản thân mình đều không thể chia lìa với đối phương.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần bị cảm giác hạnh phúc vô tận vây quanh. Cơ hồ tất cả phiền não, tâm sự, đều không chống cự được phần nhu tình này.
- Hoàng Nhi, là ta ngu dốt, luôn bị chuyện tông môn vây quanh, khiến cho nàng phải theo ta chịu khổ.
Trong lòng Giang Trần cũng có chút áy náy.
Hoàng Nhi khẽ cười nói:
- Công tử cho rằng ta là loại đại tiểu thư nũng nịu sao? Từ mười một tuổi ta đã cùng với Thuấn lão ra ngoài phiêu bạt. Đến Đông Phương vương quốc đã phiêu bạt nhiều năm. Thuấn lão từng nói trong Đông Phương vương quốc có cơ duyên, có thể chữa bệnh được cho ta. Thế nhưng không ngờ rằng câu nói đó lại đúng. Khi đó ta đã từng nghĩ tới, chẳng lẽ đây là một phần nhân duyên mà thượng thiên đã ban cho Hoàng Nhi? Giang Trần... Cuộc đời này của Hoàng Nhi muốn ở cạnh công tử. Mà công tử cũng không ghét bỏ Hoàng Nhi.
Thứ Giang Trần thích nhất chính là tính cách này của Hoàng Nhi.
Tự nhiên hào phóng, lại khéo hiểu lòng n gười, khi thì có chút giống như tiểu nữ hài, thế nhưng lại không mất đi khí độ của tiểu thư khuê các.
Bất luận một chút gì đặc biệt trong tính cách của Hoàng Nhi, đều là thứ mà Giang Trần thưởng thức nhất kiếp này.
- Thế giới này còn ai có thể ghét bỏ được Hoàng Nhi cơ chứ?
Giang Trần thở dài.
- Người khác ghét bỏ không quan trọng.
Hoàng Nhi mỉm cười, bỗng nhiên nghiêm túc nói:
- Như vậy xem ra, sau này cũng không thể gọi là Giang công tử nữa. Hoàng Nhi phải gọi công tử như thế nào mới tốt đây? Tuổi tác của công tử dường như hơn vài tháng với ta, vậy ta sẽ giống như bọn họ, gọi công tử là Trần ca.