Độc Tôn Tam Giới
Chương 1289: Thua 2
- Không thể tưởng tượng được bên Thái Uyên lâu lại xuất ra Vạn Thọ đan. Khỏa đan dược này tin rằng không cần phải chúng ta giới thiệu, tuyệt đối là loại đan dược khai sáng. Tuy rằng Bán Bộ Chi tiên đan của Thái Uyên các cực kỳ ưu tú, thủ pháp kinh người, thế nhưng so với Vạn Thọ đan, cuối cùng vẫn thua kém một bậc. Cho nên ván này là Thái Uyên lâu thắng.
Dục Đan Vương nói xong, sắc mặt phụ tử Vi gia lập tức tối sầm lại.
Mà bên Vương Đằng truyền tới một đám thanh âm hoan hô, nhất là phụ tử Đồng gia, càng dương dương đắc ý, cất tiếng cười to.
Ngay cả Vương Đằng, trên mặt cũng không thể nào che dấu được sự vui vẻ.
Cơ Tam công tử lại lớn tiếng nói:
- Chậm đã.
Dục Đan Vương và những người khác đều sững sờ, nhàn nhạt hỏi:
- Chẳng lẽ Cơ Tam công tử đối với quyết định của chúng ta có nghi vấn hay sao?
Cơ Tam công tử vội hỏi:
- Cơ mỗ đối với quyết định của chư vị Đan Vương không có bất kỳ nghi vấn nào. Nhưng mà ta đối với loại đan dược mà Vương Đình đại phiệt xuất ra lại có nghi vấn. Mọi người đều biết lần trước trong đấu giá hội của Liên Sơn trai, đám người Vương Đằng dùng một ức hai ngàn vạn mua ba khỏa Vạn Thọ đan. Mà quy tắc của trận đấu này là nhất định phải mang ra loại đan dược có thể sản xuất số lượng lớn, là loại đan dược có thể lấy ra tiêu thụ đại trà.
Dực Đan Vương nghe vậy cũng cảm thấy lời Cơ Tam công tử nói có lý, hắn nói với Vương Đằng:
- Vương công tử, nghi vấn của Cơ Tam công tử không phải là không có đạo lý, các ngươi có giải thích thế nào về chuyện này?
Nếu như vi phạm quy tắc đánh cuộc, vậy thì ván này coi như bọn họ thua Vi gia. Nếu là như vậy Vi gia và Thái Uyên các sẽ thắng ở cửa ải thứ nhất, dùng tỉ số hai với một để chuyển bại thành thắng.
Vương Đằng cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ tay nói:
- Cầm một đám Vạn Thọ đan tới, cho Dục Đan Vương xem qua.
Lập tức có người tiến lên xuất ra một đám Vạn Thọ đan, trọn vẹn gần hai mươi khảo.
Bởi vì như thế cho nên Cơ Tam công tử á khẩu không nói được gì. Dục Đan Vương nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tán thành chứng nhận của Vương Đằng. Định công bố bên thắng cửa ải thứ nhất là Thái Uyên lâu.
Chỉ là còn chưa mở miệng thì Giang Trần bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi:
- Ta chỉ hỏi một câu, Vạn Thọ đan này là do Thái Uyên lâu luyện chế sao?
Giang Trần cũng không tin Thái Uyên lâu này biết luyện chế Vạn Thọ đan gì đó. Vạn Thọ đan này hơn phân nửa là Bất Diệt Thiên Đô sau khi thu được đan phương, ủy thác cho Vương Đình đại phiệt tiêu thụ ở Lưu Ly vương thành.
Vương Đằng cười lạnh:
- Chuyện này dường như không cần phải chứng minh với các hạ a? Hay là đan dược nào muốn bán ở Thái Uyên lâu còn phải báo cáo cho các hạ hay sao?
Dục Đan Vương cũng gật dầu nói:
- Quy tắc nói là đan dược có thể luyện chế số lượng lớn, có thể tiêu thụ rộng khắp. Số lượng Vạn Thọ đan mà Thái Uyên lâu xuất ra đã có thể chứng minh được điều này.
Vương Đằng cười to:
- Quy tắc chỉ nói là có thể luyện chế số lượng lớn, lại chưa có nói nhất định là phải do Thái Uyên lâu chúng ta luyện chế. Thái Uyên lâu ta có phương pháp, có con đường đan dược, đây là bổn sự của chúng ta.
Lời nói này mặc dù có chút giống vô lại, thế nhưng cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Dục Đan Vương không hề để ý tới Giang Trần, mà tuyên bố.
- Cửa ải thứ nhất, đánh cuộc đan dược, Thái Uyên lâu thắng.
Giang Trần nhìn thấy Dục Đan Vương tuyên bố, trong lòng tuy rằng giận dữ, thế nhưng cũng không có nói gì nữa. Sở dĩ hắn mở miệng chỉ là vì Vương Đình đại phiệt dùng Vạn Thọ đan chèn ép hắn, tâm tính có chút bất bình. Cũng không phải Giang Trần hắn thua không chấp nhận nổi.
Thua ở cửa thứ nhất cũng không có nghĩa là thua toàn bộ.
Thua ván đầu tiên, vừa vặn cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh cho hắn. Những cửa ải sau đó nhất định không được qua loa chủ quan, phải nghiêm túc.
Ván đầu tiên thua không phải là do đan dược của Giang Trần kém, mà là không có mưu tính xâu xa như Vương Đình đại phiệt. Thậm chí có thể nói, người đả bại Giang Trần hắn không phải là Vương Đình đại phiệt, mà là chính Giang Trần.
Dù sao, Vương Đình đại phiệt có thể thắng ván đầu tiên, không phải là dựa vào Vạn Thọ đan của hắn sao? Chủ nhân chính thức của Vạn Thọ đan là ai?
Mặc dù Giang Trần biết Vương Đình đại phiệt không thắng đẹp, thế nhưng cũng không muốn dây dưa trên vấn đề này. Tránh việc lưu lại ấn tượng không tốt cho đám người trọng tài này.
- Cửa ải thứ nhất chấm dứt, cửa thứ hai, Đan Vương thi đấu. Quy củ cũ, vẫn là ba ván. Người thắng được hai trong ba ván thì coi như là thắng cửa thứ hai.
Một cửa ải có ba ván, cũng tương đương với việc thắng hai là có thể chiến thắng.
- Ài, cuối cùng vẫn là đạo hạnh của Vi gia có chút nông cạn a. Xem tình hình này chỉ sợ sẽ thua rất thảm.
- Cũng không phải sao? Chỉ sợ không chống đỡ được tới cửa ải thứ ba.
- Ài, Đan Vương của Vi gia, các ngươi đã từng nghe nói qua chưa? Dường như tuổi tác cũng không phải quá lớn nha.
- Tah oài nghi hắn chính là Đan Vương nằm vùng của Vương gia. Bằng không làm sao lại đưa ra phương thức đánh cuộc cả cửa hàng như vậy? Đáng thương cho Vi gia, cùng một sai lầm, không ngờ lại phạm phải những hai lần.
- Vi Thiên Tiếu này, thực lực võ đạo mạnh, chỉ là khi làm gia chủ lại quá ngây thơ.
- Bên Vương Đình đại phiệt phái ra Vinh Đan Vương, đây chính là Đan Vương lục cấp, chỉ thiếu chút là Đan Vương cấp cao. Vị Đan Vương của Vi gia này nghe nói chỉ là Đan Vương nhị cấp mà thôi.
- Đan Vương nhị cấp đấu với Đan Vương lục cấp... Thực sự không biết Vi gia đang làm gì, chẳng lẽ bọn họ đã cam chịu rồi sao?
Trong lúc nhất thời bốn phía không ngừng vang lên tiếng nghị luận.
Song phương đánh cuộc, tuy rằng khẩn trương thế cũng không quá mức ồn ào.
Vinh Đan Vương kia đi tới, ôm quyền với chín trọng tài kia:
- Vinh mỗ hôm nay đành phải bêu xấu trước mặt chư vị tiền bối rồi.
Nói xong khóe miệng hắn mỉm cười, quét mắt một vòng qua phía Giang Trần:
- Tiểu tử, hãy xưng tên tuổi ra. Vinh mỗ không muốn bắt nạt hạng người vô danh.
Giang Trần lạnh nhạt cười:
- Quả nhiên chủ tử thế nào thì nô tài cũng như vậy. Muốn đấu thì cứ sảng khoái mà đấu gì, cần gì phải nói nhảm như vậy?
Vinh Đan Vương không những không nổi giận mà còn cười khặc khặc vô cùng quái dị:
- Khó trách Thiếu phiệt chủ lại giao cho ta giáo huấn ngươi làm người thế nào. Tiểu tử ngươi quả thực đủ hung hăng càn quấy.
- Mặt người dạ thú, vẫn còn không biết xấu hổ mà đòi dạy ta nên làm người thế nào sao? Quá nực cười.
Giang Trần mắng Vinh Đan Vương, thế nhưng ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Vương Đằng.
Hắn ôm quyền với chín vị Đan Vương kia:
- Đan Vương đại nhân, xin tuyên bố bắt đầu đi.
Giang Trần thua ở cửa đầu tiên, trong lòng cũng nghẹn khuất không thôi.
Tuy rằng Dục Đan Vương không biết Đan Vương khách khanh của Vi gia có lai lịch thế nào, thế nhưng trong đầu Dục Đan Vương vẫn vô cùng thưởng thức Giang Trần.
Dục Đan Vương nói xong, sắc mặt phụ tử Vi gia lập tức tối sầm lại.
Mà bên Vương Đằng truyền tới một đám thanh âm hoan hô, nhất là phụ tử Đồng gia, càng dương dương đắc ý, cất tiếng cười to.
Ngay cả Vương Đằng, trên mặt cũng không thể nào che dấu được sự vui vẻ.
Cơ Tam công tử lại lớn tiếng nói:
- Chậm đã.
Dục Đan Vương và những người khác đều sững sờ, nhàn nhạt hỏi:
- Chẳng lẽ Cơ Tam công tử đối với quyết định của chúng ta có nghi vấn hay sao?
Cơ Tam công tử vội hỏi:
- Cơ mỗ đối với quyết định của chư vị Đan Vương không có bất kỳ nghi vấn nào. Nhưng mà ta đối với loại đan dược mà Vương Đình đại phiệt xuất ra lại có nghi vấn. Mọi người đều biết lần trước trong đấu giá hội của Liên Sơn trai, đám người Vương Đằng dùng một ức hai ngàn vạn mua ba khỏa Vạn Thọ đan. Mà quy tắc của trận đấu này là nhất định phải mang ra loại đan dược có thể sản xuất số lượng lớn, là loại đan dược có thể lấy ra tiêu thụ đại trà.
Dực Đan Vương nghe vậy cũng cảm thấy lời Cơ Tam công tử nói có lý, hắn nói với Vương Đằng:
- Vương công tử, nghi vấn của Cơ Tam công tử không phải là không có đạo lý, các ngươi có giải thích thế nào về chuyện này?
Nếu như vi phạm quy tắc đánh cuộc, vậy thì ván này coi như bọn họ thua Vi gia. Nếu là như vậy Vi gia và Thái Uyên các sẽ thắng ở cửa ải thứ nhất, dùng tỉ số hai với một để chuyển bại thành thắng.
Vương Đằng cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ tay nói:
- Cầm một đám Vạn Thọ đan tới, cho Dục Đan Vương xem qua.
Lập tức có người tiến lên xuất ra một đám Vạn Thọ đan, trọn vẹn gần hai mươi khảo.
Bởi vì như thế cho nên Cơ Tam công tử á khẩu không nói được gì. Dục Đan Vương nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tán thành chứng nhận của Vương Đằng. Định công bố bên thắng cửa ải thứ nhất là Thái Uyên lâu.
Chỉ là còn chưa mở miệng thì Giang Trần bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi:
- Ta chỉ hỏi một câu, Vạn Thọ đan này là do Thái Uyên lâu luyện chế sao?
Giang Trần cũng không tin Thái Uyên lâu này biết luyện chế Vạn Thọ đan gì đó. Vạn Thọ đan này hơn phân nửa là Bất Diệt Thiên Đô sau khi thu được đan phương, ủy thác cho Vương Đình đại phiệt tiêu thụ ở Lưu Ly vương thành.
Vương Đằng cười lạnh:
- Chuyện này dường như không cần phải chứng minh với các hạ a? Hay là đan dược nào muốn bán ở Thái Uyên lâu còn phải báo cáo cho các hạ hay sao?
Dục Đan Vương cũng gật dầu nói:
- Quy tắc nói là đan dược có thể luyện chế số lượng lớn, có thể tiêu thụ rộng khắp. Số lượng Vạn Thọ đan mà Thái Uyên lâu xuất ra đã có thể chứng minh được điều này.
Vương Đằng cười to:
- Quy tắc chỉ nói là có thể luyện chế số lượng lớn, lại chưa có nói nhất định là phải do Thái Uyên lâu chúng ta luyện chế. Thái Uyên lâu ta có phương pháp, có con đường đan dược, đây là bổn sự của chúng ta.
Lời nói này mặc dù có chút giống vô lại, thế nhưng cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Dục Đan Vương không hề để ý tới Giang Trần, mà tuyên bố.
- Cửa ải thứ nhất, đánh cuộc đan dược, Thái Uyên lâu thắng.
Giang Trần nhìn thấy Dục Đan Vương tuyên bố, trong lòng tuy rằng giận dữ, thế nhưng cũng không có nói gì nữa. Sở dĩ hắn mở miệng chỉ là vì Vương Đình đại phiệt dùng Vạn Thọ đan chèn ép hắn, tâm tính có chút bất bình. Cũng không phải Giang Trần hắn thua không chấp nhận nổi.
Thua ở cửa thứ nhất cũng không có nghĩa là thua toàn bộ.
Thua ván đầu tiên, vừa vặn cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh cho hắn. Những cửa ải sau đó nhất định không được qua loa chủ quan, phải nghiêm túc.
Ván đầu tiên thua không phải là do đan dược của Giang Trần kém, mà là không có mưu tính xâu xa như Vương Đình đại phiệt. Thậm chí có thể nói, người đả bại Giang Trần hắn không phải là Vương Đình đại phiệt, mà là chính Giang Trần.
Dù sao, Vương Đình đại phiệt có thể thắng ván đầu tiên, không phải là dựa vào Vạn Thọ đan của hắn sao? Chủ nhân chính thức của Vạn Thọ đan là ai?
Mặc dù Giang Trần biết Vương Đình đại phiệt không thắng đẹp, thế nhưng cũng không muốn dây dưa trên vấn đề này. Tránh việc lưu lại ấn tượng không tốt cho đám người trọng tài này.
- Cửa ải thứ nhất chấm dứt, cửa thứ hai, Đan Vương thi đấu. Quy củ cũ, vẫn là ba ván. Người thắng được hai trong ba ván thì coi như là thắng cửa thứ hai.
Một cửa ải có ba ván, cũng tương đương với việc thắng hai là có thể chiến thắng.
- Ài, cuối cùng vẫn là đạo hạnh của Vi gia có chút nông cạn a. Xem tình hình này chỉ sợ sẽ thua rất thảm.
- Cũng không phải sao? Chỉ sợ không chống đỡ được tới cửa ải thứ ba.
- Ài, Đan Vương của Vi gia, các ngươi đã từng nghe nói qua chưa? Dường như tuổi tác cũng không phải quá lớn nha.
- Tah oài nghi hắn chính là Đan Vương nằm vùng của Vương gia. Bằng không làm sao lại đưa ra phương thức đánh cuộc cả cửa hàng như vậy? Đáng thương cho Vi gia, cùng một sai lầm, không ngờ lại phạm phải những hai lần.
- Vi Thiên Tiếu này, thực lực võ đạo mạnh, chỉ là khi làm gia chủ lại quá ngây thơ.
- Bên Vương Đình đại phiệt phái ra Vinh Đan Vương, đây chính là Đan Vương lục cấp, chỉ thiếu chút là Đan Vương cấp cao. Vị Đan Vương của Vi gia này nghe nói chỉ là Đan Vương nhị cấp mà thôi.
- Đan Vương nhị cấp đấu với Đan Vương lục cấp... Thực sự không biết Vi gia đang làm gì, chẳng lẽ bọn họ đã cam chịu rồi sao?
Trong lúc nhất thời bốn phía không ngừng vang lên tiếng nghị luận.
Song phương đánh cuộc, tuy rằng khẩn trương thế cũng không quá mức ồn ào.
Vinh Đan Vương kia đi tới, ôm quyền với chín trọng tài kia:
- Vinh mỗ hôm nay đành phải bêu xấu trước mặt chư vị tiền bối rồi.
Nói xong khóe miệng hắn mỉm cười, quét mắt một vòng qua phía Giang Trần:
- Tiểu tử, hãy xưng tên tuổi ra. Vinh mỗ không muốn bắt nạt hạng người vô danh.
Giang Trần lạnh nhạt cười:
- Quả nhiên chủ tử thế nào thì nô tài cũng như vậy. Muốn đấu thì cứ sảng khoái mà đấu gì, cần gì phải nói nhảm như vậy?
Vinh Đan Vương không những không nổi giận mà còn cười khặc khặc vô cùng quái dị:
- Khó trách Thiếu phiệt chủ lại giao cho ta giáo huấn ngươi làm người thế nào. Tiểu tử ngươi quả thực đủ hung hăng càn quấy.
- Mặt người dạ thú, vẫn còn không biết xấu hổ mà đòi dạy ta nên làm người thế nào sao? Quá nực cười.
Giang Trần mắng Vinh Đan Vương, thế nhưng ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Vương Đằng.
Hắn ôm quyền với chín vị Đan Vương kia:
- Đan Vương đại nhân, xin tuyên bố bắt đầu đi.
Giang Trần thua ở cửa đầu tiên, trong lòng cũng nghẹn khuất không thôi.
Tuy rằng Dục Đan Vương không biết Đan Vương khách khanh của Vi gia có lai lịch thế nào, thế nhưng trong đầu Dục Đan Vương vẫn vô cùng thưởng thức Giang Trần.