Độc Tôn Tam Giới
Chương 1274: Cơ Tam công tử hào sảng 1
Hắn đi đấu giá, lại đấu được vật vốn là của mình, không công mà lại đưa cho Liên Sơn trai hai thành phí thủ tục, đây chính là hai ngàn bốn trăm Thánh linh thạch a.
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ tươi cười của Cơ Tam công tử, trong lòng Vương Đằng âm thầm giận dữ:
- Cơ lão tam, chờ phiệt chủ Bàn Long đại phiệt các ngươi tán công, nhìn xem lúc đó ngươi còn cười được hay không.
Trong Vương Đằng cảm thấy mình rất oan khuất, hắn mang theo một đám thủ hạ, mặt đen lên rồi rời khỏi Liên Sơn trai.
Mà Cơ Tam công tử lại chậm rì rì, thong thả đi ra ngoài cửa. Ở bên ngoài đình viện chờ Vi Kiệt và Giang Trần.
- Cơ Tam công tử, tìm địa phương yên tĩnh nói chuyện đi.
Giang Trần nhìn thấy Cơ Tam công tử đợi ngoài cửa, hắn cũng không có tới gần mà truyền âm nói.
Cơ Tam công tử đong đưa quạt giấy, nghe được Giang Trần truyefn âm, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, một lát sau hắn mới truyền âm nói:
- Vi Kiệt, ta ở Nhàn Vân tiểu trúc thuê một bàn, sau đó các ngươi tới đó đi.
Nhàn Vân tiểu trúc chính là một tửu điếm vô cùng cao cấp trong Lưu Ly vương thành. Vô cùng tinh xảo, địa điểm đẹp đẽ, tĩnh mịch, quy cách tiếp đãi vô cùng cao, người bình thường căn bản không ngồi được ở đó.
Trừ đệ tử đại phiệt ra, cho dù là đệ tử thế gia cửu cấp ra mặt, cũng không nhất định có thể đi vào thuê được một bàn.
Giang Trần đi theo Vi Kiệt vào trong Nhàn Vân tiểu trúc, trong lòng cũng hơi chút giật mình. Không thể tưởng tượng được ở nơi tấc đất tấc vàng như Lưu Ly vương thành lại có một tửu điếm lịch sự tao nhã như vậy, dung hợp sơn thủy, khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng thích thú.
Nhìn bộ dáng Vi Kiệt hiện tại, hiển nhiên số lần tới Nhàn Vân tiểu trúc này cũng không nhiều lắm.
Hai người vừa đi tới cửa đã có một gã dường như là quản sự, vẻ mặt mỉm cười nói:
- Nhị vị thiếu gia liệu có phải là bằng hữu của Cơ Tam công tử hay không?
Vi Kiệt gật đầu:
- Cơ Tam công tử tới chưa?
- Tam công tử đã tới bên trên... Nhị vị, mời đi theo ta.
Người quản sự này hiển nhiên có địa vị không thấp ở Nhàn Vân tiểu trúc, tự mình nghênh đón cũng đã rất nể tình rồi.
Nhưng mà Vi Kiệt lại biết, đây không phải là cho hắn mặt mũi mà là cho Cơ Tam công tử mặt mũi.
Đệ nhất phiệt của Lưu Ly vương thành, còn có sức thuyết phục vô cùng lớn.
Trong một căn phòng trang nhã trên cao, rượu và thức ăn đã chuẩn bị đầy đủ. Cơ Tam công tử đứng đó, trên mặt hơi có chút lo lắng.
Hiển nhiên đối với Vạn Thọ đan kia, Cơ Tam công tử vô cùng để tâm.
Nhìn thấy Vi Kiệt và Giang Trần sóng vai mà tới, Cơ Tam công tử lập tức phân phó người của Nhàn Vân tiểu trúc:
- Nơi này không cần phục vụ, tự chúng ta sẽ gọi.
Quản sự kia vô cùng biết điều, biết rõ đây là người ta muốn luận đàm bí mật, không cần bọn họ tham dự, hắn lập tức cười nói:
- Mấy vị ăn ngon, từ từ dùng bữa.
Sau khi người của Nhàn Vân tiểu trúc lui ra ngoài toàn bộ, Cơ Tam công tử khoát tay nói:
- Vi Kiệt, vị bằng hữu này gọi là thế nào?
Trước mặt Cơ Tam công tử, ít nhiều Vi Kiệt vẫn còn có chút câu nệ.
Nghe thấy đối phương hỏi, hắn vội trả lời:
- Đây là Đan Vương mà Vi gia chúng ta mới mời, Tam công tử có thể gọi hắn là Chân Đan Vương.
Cơ Tam công tử gật gật đầu, ánh mắt phức tạp dò xét Giang Trần vài lần, nói với Giang Trần:
- Cơ mỗ có chút mù tin tức, đại danh của Chân Đan Vương vẫn là lần đầu nghe thấy, không biết Chân Đan Vương là người từ đâu tới?
Ngữ khí của Cơ Tam công tử hoặc ít hoặc nhiều cũng có ý dò xét. Nhưng mà Giang Trần cũng không ngại, như vậy ít nhất cũng chứng minh Cơ Tam công tử này cũng không phải là người dối trá nói cái gì mà cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.
Từ góc độ này có thể thấy được ít nhất Cơ Tam công tử là người ngay thẳng, quang minh chính đại, không có quanh co lòng vòng nhiều như vậy.
- Tam công tử, ở đây không có người ngoài.
Giang Trần cười cười:
- Chúng ta cũng không cần phải thăm dò tới thăm dò lui. Sư thừa của ta, cho dù nói ra nhất định Tam công tử cũng chưa từng nghe qua.
Nói xong Giang Trần cũng không khách khí, ngồi phịch xuống ghế, đem khỏa Vạn Thọ đan thượng phẩm hắn đã chuẩn bị từ trước lấy ra.
Nhẹ nhàng đẩy bình ngọc về phía Cơ Tam công tử trước mặt hắn.
Bất luận lời nói nào đều không có tính thuyết phục bằng sự thật. Cơ Tam công tử thăm dò một lát, chỉ đơn giản là hoài nghi hắn thực sự có Vạn Thọ đan hay không mà thôi.
Đã như vậy hắn trực tiếp lấy Vạn Thọ đan ra, so với bất luận lời nào còn có sức thuyết phục hơn.
Quả nhiên Cơ Tam công tử khẽ nhíu mày, có chút rung động, tay cầm bình ngọc, khẽ ngửi một cái, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mwufng.
Ít nhất khí tức này đúng, hơn nữa, khỏa đan dược này quả thực còn có phẩm chất cao hơn khỏa Vạn Thọ đan mà Liên Sơn trai đấu giá.
Không thể chờ đợi được, Cơ Tam công tử liền đổ khỏa Vạn Thọ đan kia ra, đặt lên lòng bàn tay rồi vuốt vuốt, không nhịn được mà dùng thần thức xem xét.
Càng xem xét, vẻ mặt vốn ngưng trọng càng ngày càng buông lỏng, vẻ vui mừng trên mặt càng ngày càng nhiều.
- Tốt, tốt, tốt. Khỏa đan dược này không giả, thực sự là Vạn Thọ đan. So với Vạn Thọ đan mà Liên Sơn trai đấu giá còn có tư chất cao hơn không ít. Chân Đan Vương, quả nhiên ngươi không có thất tín.
Vẻ mặt ngưng trọng của Cơ Tam công tử thoáng cái biến mất, bắt đầu trở nên khách khí:
- Vi Kiệt, Vi gia các ngươi lần này rốt cuộc cũng tìm được Đan Vương tốt, phải chúc mừng các ngươi a.
Câu nói này khiến cho quan hệ vốn căng thẳng, đóng băng giữa song phương thoáng cái giống như thuyết bị tan một ít.
Vi Kiệt vội nói:
- Chân Đan Vương cũng chính là đại công thần bình định nội loạn trong nội bộ Vi gia chúng ta lần này. Thiên phú đan đạo của bản thân thâm bất khả trắc.
Cơ Tam công tử mỉm cười gật đầu, yêu thích không ngừng vuốt ve Vạn Thọ đan trong tay. Vẻ mặt vui sướng, giống như đứa trẻ lần đầu tiên được cho kẹo vậy.
- Chân Đan Vương, ba khỏa Vạn Thọ đan kia đã bán được cái giá một ức hai ngàn vạn. Một khỏa có giá chừng bốn ngàn vạn, như vậy khỏa Vạn Thọ đan thượng phẩm của ngươi như thế nào cũng đáng giá năm ngàn vạn. Đây là Thâu Thiên đỉnh của ngươi. Cầm đi đi, giao dịch công bằng, cũng tránh khỏi tị hiềm lẫn nhau, tránh mất hòa khí.
Cơ Tam công tử này rất sảng khoái, đem Thâu Thiên đỉnh lấy ra, đẩy thẳng về phía Giang Trần.
Giang Trần nhìn Thâu Thiên đỉnh, đối với hào khí của Cơ Tam công tử cũng có chút bội phục. Thâu Thiên đỉnh này khi đấu giá hắn ta dùng cái giá năm ngàn sáu trăm vạn linh thạch mua được.
Mà giá trị của một khỏa Vạn Thọ đan thượng phẩm kỳ thực cũng chỉ có hai ngàn ba trăm vạn Thánh linh thạch mà thôi.
Trước đó báo giá cao như vậy thuần túy là bởi vì Vương Đình đại phiệt cố ý lợi dụng tâm lý bức thiết của Cơ Tam công tử, khi phân cao thấp mới có tình huống nâng giá cao như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ tươi cười của Cơ Tam công tử, trong lòng Vương Đằng âm thầm giận dữ:
- Cơ lão tam, chờ phiệt chủ Bàn Long đại phiệt các ngươi tán công, nhìn xem lúc đó ngươi còn cười được hay không.
Trong Vương Đằng cảm thấy mình rất oan khuất, hắn mang theo một đám thủ hạ, mặt đen lên rồi rời khỏi Liên Sơn trai.
Mà Cơ Tam công tử lại chậm rì rì, thong thả đi ra ngoài cửa. Ở bên ngoài đình viện chờ Vi Kiệt và Giang Trần.
- Cơ Tam công tử, tìm địa phương yên tĩnh nói chuyện đi.
Giang Trần nhìn thấy Cơ Tam công tử đợi ngoài cửa, hắn cũng không có tới gần mà truyền âm nói.
Cơ Tam công tử đong đưa quạt giấy, nghe được Giang Trần truyefn âm, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, một lát sau hắn mới truyền âm nói:
- Vi Kiệt, ta ở Nhàn Vân tiểu trúc thuê một bàn, sau đó các ngươi tới đó đi.
Nhàn Vân tiểu trúc chính là một tửu điếm vô cùng cao cấp trong Lưu Ly vương thành. Vô cùng tinh xảo, địa điểm đẹp đẽ, tĩnh mịch, quy cách tiếp đãi vô cùng cao, người bình thường căn bản không ngồi được ở đó.
Trừ đệ tử đại phiệt ra, cho dù là đệ tử thế gia cửu cấp ra mặt, cũng không nhất định có thể đi vào thuê được một bàn.
Giang Trần đi theo Vi Kiệt vào trong Nhàn Vân tiểu trúc, trong lòng cũng hơi chút giật mình. Không thể tưởng tượng được ở nơi tấc đất tấc vàng như Lưu Ly vương thành lại có một tửu điếm lịch sự tao nhã như vậy, dung hợp sơn thủy, khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng thích thú.
Nhìn bộ dáng Vi Kiệt hiện tại, hiển nhiên số lần tới Nhàn Vân tiểu trúc này cũng không nhiều lắm.
Hai người vừa đi tới cửa đã có một gã dường như là quản sự, vẻ mặt mỉm cười nói:
- Nhị vị thiếu gia liệu có phải là bằng hữu của Cơ Tam công tử hay không?
Vi Kiệt gật đầu:
- Cơ Tam công tử tới chưa?
- Tam công tử đã tới bên trên... Nhị vị, mời đi theo ta.
Người quản sự này hiển nhiên có địa vị không thấp ở Nhàn Vân tiểu trúc, tự mình nghênh đón cũng đã rất nể tình rồi.
Nhưng mà Vi Kiệt lại biết, đây không phải là cho hắn mặt mũi mà là cho Cơ Tam công tử mặt mũi.
Đệ nhất phiệt của Lưu Ly vương thành, còn có sức thuyết phục vô cùng lớn.
Trong một căn phòng trang nhã trên cao, rượu và thức ăn đã chuẩn bị đầy đủ. Cơ Tam công tử đứng đó, trên mặt hơi có chút lo lắng.
Hiển nhiên đối với Vạn Thọ đan kia, Cơ Tam công tử vô cùng để tâm.
Nhìn thấy Vi Kiệt và Giang Trần sóng vai mà tới, Cơ Tam công tử lập tức phân phó người của Nhàn Vân tiểu trúc:
- Nơi này không cần phục vụ, tự chúng ta sẽ gọi.
Quản sự kia vô cùng biết điều, biết rõ đây là người ta muốn luận đàm bí mật, không cần bọn họ tham dự, hắn lập tức cười nói:
- Mấy vị ăn ngon, từ từ dùng bữa.
Sau khi người của Nhàn Vân tiểu trúc lui ra ngoài toàn bộ, Cơ Tam công tử khoát tay nói:
- Vi Kiệt, vị bằng hữu này gọi là thế nào?
Trước mặt Cơ Tam công tử, ít nhiều Vi Kiệt vẫn còn có chút câu nệ.
Nghe thấy đối phương hỏi, hắn vội trả lời:
- Đây là Đan Vương mà Vi gia chúng ta mới mời, Tam công tử có thể gọi hắn là Chân Đan Vương.
Cơ Tam công tử gật gật đầu, ánh mắt phức tạp dò xét Giang Trần vài lần, nói với Giang Trần:
- Cơ mỗ có chút mù tin tức, đại danh của Chân Đan Vương vẫn là lần đầu nghe thấy, không biết Chân Đan Vương là người từ đâu tới?
Ngữ khí của Cơ Tam công tử hoặc ít hoặc nhiều cũng có ý dò xét. Nhưng mà Giang Trần cũng không ngại, như vậy ít nhất cũng chứng minh Cơ Tam công tử này cũng không phải là người dối trá nói cái gì mà cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.
Từ góc độ này có thể thấy được ít nhất Cơ Tam công tử là người ngay thẳng, quang minh chính đại, không có quanh co lòng vòng nhiều như vậy.
- Tam công tử, ở đây không có người ngoài.
Giang Trần cười cười:
- Chúng ta cũng không cần phải thăm dò tới thăm dò lui. Sư thừa của ta, cho dù nói ra nhất định Tam công tử cũng chưa từng nghe qua.
Nói xong Giang Trần cũng không khách khí, ngồi phịch xuống ghế, đem khỏa Vạn Thọ đan thượng phẩm hắn đã chuẩn bị từ trước lấy ra.
Nhẹ nhàng đẩy bình ngọc về phía Cơ Tam công tử trước mặt hắn.
Bất luận lời nói nào đều không có tính thuyết phục bằng sự thật. Cơ Tam công tử thăm dò một lát, chỉ đơn giản là hoài nghi hắn thực sự có Vạn Thọ đan hay không mà thôi.
Đã như vậy hắn trực tiếp lấy Vạn Thọ đan ra, so với bất luận lời nào còn có sức thuyết phục hơn.
Quả nhiên Cơ Tam công tử khẽ nhíu mày, có chút rung động, tay cầm bình ngọc, khẽ ngửi một cái, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mwufng.
Ít nhất khí tức này đúng, hơn nữa, khỏa đan dược này quả thực còn có phẩm chất cao hơn khỏa Vạn Thọ đan mà Liên Sơn trai đấu giá.
Không thể chờ đợi được, Cơ Tam công tử liền đổ khỏa Vạn Thọ đan kia ra, đặt lên lòng bàn tay rồi vuốt vuốt, không nhịn được mà dùng thần thức xem xét.
Càng xem xét, vẻ mặt vốn ngưng trọng càng ngày càng buông lỏng, vẻ vui mừng trên mặt càng ngày càng nhiều.
- Tốt, tốt, tốt. Khỏa đan dược này không giả, thực sự là Vạn Thọ đan. So với Vạn Thọ đan mà Liên Sơn trai đấu giá còn có tư chất cao hơn không ít. Chân Đan Vương, quả nhiên ngươi không có thất tín.
Vẻ mặt ngưng trọng của Cơ Tam công tử thoáng cái biến mất, bắt đầu trở nên khách khí:
- Vi Kiệt, Vi gia các ngươi lần này rốt cuộc cũng tìm được Đan Vương tốt, phải chúc mừng các ngươi a.
Câu nói này khiến cho quan hệ vốn căng thẳng, đóng băng giữa song phương thoáng cái giống như thuyết bị tan một ít.
Vi Kiệt vội nói:
- Chân Đan Vương cũng chính là đại công thần bình định nội loạn trong nội bộ Vi gia chúng ta lần này. Thiên phú đan đạo của bản thân thâm bất khả trắc.
Cơ Tam công tử mỉm cười gật đầu, yêu thích không ngừng vuốt ve Vạn Thọ đan trong tay. Vẻ mặt vui sướng, giống như đứa trẻ lần đầu tiên được cho kẹo vậy.
- Chân Đan Vương, ba khỏa Vạn Thọ đan kia đã bán được cái giá một ức hai ngàn vạn. Một khỏa có giá chừng bốn ngàn vạn, như vậy khỏa Vạn Thọ đan thượng phẩm của ngươi như thế nào cũng đáng giá năm ngàn vạn. Đây là Thâu Thiên đỉnh của ngươi. Cầm đi đi, giao dịch công bằng, cũng tránh khỏi tị hiềm lẫn nhau, tránh mất hòa khí.
Cơ Tam công tử này rất sảng khoái, đem Thâu Thiên đỉnh lấy ra, đẩy thẳng về phía Giang Trần.
Giang Trần nhìn Thâu Thiên đỉnh, đối với hào khí của Cơ Tam công tử cũng có chút bội phục. Thâu Thiên đỉnh này khi đấu giá hắn ta dùng cái giá năm ngàn sáu trăm vạn linh thạch mua được.
Mà giá trị của một khỏa Vạn Thọ đan thượng phẩm kỳ thực cũng chỉ có hai ngàn ba trăm vạn Thánh linh thạch mà thôi.
Trước đó báo giá cao như vậy thuần túy là bởi vì Vương Đình đại phiệt cố ý lợi dụng tâm lý bức thiết của Cơ Tam công tử, khi phân cao thấp mới có tình huống nâng giá cao như vậy.