Độc Sủng
Chương 21
“Vậy nàng để ta cắn lại, chuyện chúng ta coi như thanh toán xong.”
Mắt hạnh của Thư Quân hơi mông lung, nghe được lại sửng sốt một chút: “Hình như cũng hợp lý ha…”
Vừa dứt lời, nàng giống như con thỏ bỏ chạy, tránh ra khỏi ngực hắn. Đáng tiếc nàng vẫn chưa đi giày, áo váy lại dài, gót chân nhỏ đạp lên gấu váy, thế là áo váy tuột xuống một đoạn, cả người nàng cũng nhào về phía trước.
Bùi Việt chưa kịp trêu chọc nàng, đã thấy đầu nàng chúi về phía tấm bình phong. Hắn đứng dậy thật nhanh, vừa giữ chặt cánh tay nàng, vừa duỗi tay kia ra đỡ lấy nàng. Nàng nhào đi quá nhanh, Bùi Việt không kịp suy nghĩ, bàn tay cứ như vậy xuyên qua nách nàng, áo váy đã bị kéo xuống một đoạn lớn, lộ ra áo lót hoa đỏ thắm. Tuy Bùi Việt không cố ý mạo phạm nàng, nhưng bàn tay quá mức to rộng kia, lại giống như chỉ một lần đã nắm được một nửa.
Thư Quân càng bị trượt theo quán tính, toàn bộ ng.ực đè lên cánh tay của hắn.
Lòng bàn tay cực nóng xuyên qua áo lụa mỏng manh truyền đến gò má nàng, Thư Quân vừa thẹn vừa bực, không thể xấu hổ hơn được nữa.
Bùi Việt đỡ nàng đứng vững xong, lập tức rút tay lại. Định lực của hắn quá tốt, sắc mặt không hề thay đổi, Thư Quân xấu hổ không dám gặp ai, túm lấy váy áo lỏng lẻo kia, trốn ra sau tấm bình phong. Nàng túm váy che lại gò má bị đốt đến đỏ bừng, tức giận đến bật khóc.
Ánh nến leo lắt, hai bóng dáng chồng chéo lên nhau ở sau bình phong, Bùi Việt nghe được tiếng khóc của nàng, cũng cảm thấy xấu hổ.
“Là lỗi của trẫm, trẫm không nên trêu nàng.”
Giọng nói rõ ràng đã hơi khàn.
Thư Quân che lại khuôn mặt nóng lên, chưa bao giờ bị mất mặt như vậy. Thế này còn không bằng để hắn cắn lại một cái.
Còn nữa, chỗ bị hắn nắm qua kia dường như không còn là của mình nữa.
Càng nghĩ càng xấu hổ buồn bực, tiếng khóc sau tấm bình phong kéo dài, càng thêm vài phần khổ sở, Bùi Việt nghe mà cực kỳ khó chịu.
Đương nhiên hắn biết vì sao nàng buồn bực. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay kia, cảm giác run rẩy tê dại ở lòng bàn tay thật lâu không vứt đi được.
Mềm mại đến không thể tưởng tượng, hắn cũng không biết chỗ kia của nữ hài tử sẽ mềm mại như vậy.
Giống như đã bắt nạt nàng.
Bùi Việt xoa xoa trán, suy tư một lát, giọng điệu kiên định.
“Quân Quân, nàng biết tâm ý trẫm. Nàng còn băn khoăn điều gì?”
Thư Quân nghe thì cảm thấy đầu quả tim run lên, giả vờ không hiểu lời hắn nói. Nàng lau nước mắt, sửa sang lại quần áo hỗn loạn, cũng không chịu đi ra ngoài gặp hắn, cách bình phong hỏi hắn.
“Vậy bệ hạ còn muốn cắn lại không?” Giọng của nàng vừa mềm vừa ngọt, dường như cắt không đứt, càng gỡ càng rối.
Tuy là hỏi, nhưng thật ra ám chỉ với hắn, có thể thanh toán xong.
Bùi Việt bị nàng hỏi đến nói không ra lời.
Nha đầu ngốc nghếch này luôn có thể vừa thông minh vừa khéo léo từ chối hắn.
Hơi nước ấm vẫn cuồn cuộn không ngừng tràn ra bên ngoài, phía trong lẫn phía ngoài bình phong nhiễm một tầng hơi ẩm.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, giọng nói buồn bã.
“Là do trẫm có chỗ nào chưa tốt sao?”
Áo váy trên tay nàng trượt xuống, nàng xoay người lại, cách bình phong nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh kia, bởi vì có một tấm rèm lụa mỏng che chắn, nàng mới dám nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm dường như đau khổ.
Trong lòng Thư Quân mềm nhũn: “Không phải...”
Nhân cơ hội này, nàng buột miệng thốt ra suy nghĩ đã từng lăn qua vô số lần trong lòng: “Bệ hạ chỗ nào cũng tốt, chẳng qua ta không thể vào cung, cũng không muốn vào cung. Nhà ta chỉ có một nữ nhi là ta, ta không thể rời bỏ cha mẹ.” Giọng của nàng trong trẻo mềm mại.
Trong ấn tượng của nàng, sau khi cô cô Thư Thái phi vào cung, chỉ có lúc trẻ quay về Thư gia một lần, vậy hoàng cung kia có khác gì nhà giam. Ngoài nàng ra thì cha mẹ nàng không còn con nối dõi, nếu nàng vào cung, cha mẹ phải làm sao bây giờ?
Huống chi, nàng không hề muốn vào cung chút nào.
Tưởng tượng đến việc cùng quá nhiều nữ nhân tranh giành một nam nhân, còn không bằng chết cho rồi.
Bùi Việt nghĩ tới tình hình trong nhà nàng, cũng có thể hiểu được, lại nhớ tới lúc chưa lộ thân phận, nàng ở trước mặt hắn không kiêng nể gì, hờn dỗi đáng yêu. Nàng từ chối có lẽ là vì thân phận này của hắn.
“Nếu ta chỉ là thất gia thì sao? Nàng có còn từ chối trẫm từ ngoài xa ngàn dặm hay không?”
Thư Quân sửng sốt, yên lặng.
Đổi lại trước đây, nàng sẽ nói với hắn, nàng muốn cưới hỏi đàng hoàng, nhưng hiện tại biết được nam nhân trước mặt này là đương kim Thánh thượng, nói như vậy nàng không thể nào nói được. Vì thế nàng dùng yên lặng để chống đỡ.
Bùi Việt hiểu rõ, hắn chậm rãi hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra. Vô số nữ nhân vắt hết óc vào cung vì vinh hoa phú quý, Thư Quân là người đầu tiên chê thân phận của hắn.
Thư Quân không chịu vào cung, hắn càng không thể vì Thư Quân từ bỏ mọi thứ, đoạn tình duyên không hẹn mà tình cờ gặp gỡ này, rơi vào ngõ cụt.
Thời gian trôi qua từng chút, hai người đứng cách nhau một tấm bình phong hàng thêu Tô Châu thêu hoa chim, không ai lên tiếng.
Thật lâu sau, Bùi Việt liếc nhìn một bàn đầy hộp thức ăn ngay ngắn, nhéo nhéo giữa mày, nhẹ giọng nói: “Cho trẫm một chút thời gian suy xét, thời gian không còn sớm, ra đây dùng bữa tối.”
Thư Quân cũng điều chỉnh lại hô hấp, xác nhận váy áo đã chỉnh tề, mới chậm rãi đi ra. Nàng căn bản không dám ngước mắt, Bùi Việt liếc nhìn nàng, gò má nàng vẫn đỏ bừng, ánh mắt lướt qua trước ngực nàng, không còn nhìn thấy chiếc áo lót kia nữa, có vẻ váy áo vô cùng rộng rãi.
Giấu đầu lòi đuôi.
Thư Quân nói hết với hắn, trong lòng cũng kiên định.
Hai người mới vừa ngồi xuống, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, mà giọng còn vô cùng quen thuộc.
*
Vương Ấu Quân dùng xong cơm tối, rảnh rỗi đến nhàm chán, bèn đi Tây Uyển tìm Thư Quân. Nàng ấy đoán được Phương thị sẽ không đối xử tử tế với Thư Quân, định đưa nàng đến ở với mình, lại biết được Thư Quân đi Lưu An Cung. Vương Ấu Quân hâm mộ đến hai mắt tỏa ánh sáng, lập tức mang theo nha hoàn tới. Mới vừa đi đến chỗ hồ nước ở giữa hành cung thì nhìn thấy đám người Tạ Vân và Lý Anh đang tranh chấp.
Vương Ấu Quân không xa lạ gì với Lưu An Cung. Có một năm mẫu thân nàng ấy và Thái Hoàng Thái Hậu tới ngâm nước nóng, nàng ấy nhân cơ hội theo đến đây, trong lúc ham chơi vô tình phát hiện sau tường Lưu An Cung có cái lỗ chó, vì thế nàng ấy dặn dò nha hoàn đánh yểm trợ, bản thân lén chui vào cánh rừng, vòng ra sau tường Lưu An Cung. Chỉ cần Thư Quân ở bên trong, như vậy nàng ấy đi vào rồi thì có thể nhân cơ hội ở lại.
Nàng ấy nhiều lần trải qua gian khổ đã không màng đến thể diện của quý nữ thế gia nữa, lúc chui vào lỗ chó, bỗng xuất hiện một cánh tay cứng như sắt thép không chút nương tình túm lấy cổ áo xách nàng ấy ra.
Tiếng thét chói tai kia chính là vì như vậy mà có.
Nếu không phải Thành Tướng quân kịp thời nhìn rõ gương mặt kia thì có lẽ cái mạng nhỏ của Vương Ấu Quân đã phải bỏ lại tại nơi này.
Hắn nhìn cô nương mặt đầy bùn đen, mặt dày mày dạn ngồi dưới đất, một đôi mắt đỏ rực như con thú nhỏ trừng lớn: “Ngươi thật to gan, bổn cô nương là cháu gái ngoại của Thái Thượng Hoàng, hôm nay phụng chỉ làm bạn với Thư cô nương. Sao ngươi bắt ta?”
Vương Ấu Quân có ý dùng khí thế áp đảo đối phương, che giấu sự chật vật của mình.
Thành Tướng quân nghĩ thầm lúc trước các cô nương kia đã được xem là làm loạn rồi, không ngờ còn gặp phải kiểu ông tổ của làm loạn này. Hắn xoa xoa râu dưới cằm, cười nham hiểm.
“Đã là ý chỉ của Thái Thượng Hoàng, sao ngài lại chui lỗ chó? Hay là do Thái Thượng Hoàng bảo ngài phải đi vào bằng lỗ chó?”
Vương Ấu Quân chột dạ, tức muốn hộc máu liếc hắn một cái sắc lẹm: “Ngươi không cần biết, ta thích đi vào bằng cửa nào là chuyện của ta.”
Còn có lý nha.
Thành Tướng quân tự nhận là người cứng đầu khó trị nhất ở biên cương, vị cô nương trước mặt này có lẽ cũng là cứng nhất trong các cô nương. Hắn mất hết kiên nhẫn, giọng nói lạnh băng.
“Vương cô nương, tại hạ phụng mệnh đóng giữ nơi đây. Ngươi vô cớ xông vào, theo quy định, ta phải sai người trói ngươi lại ném ra ngoài.”
Vương Ấu Quân vừa thấy hắn muốn hành động, vội đến độ xách váy nhảy ra sau vài bước: “Ngươi dám…” Nàng ấy đột nhiên gọi to vào bên trong.
“Quân muội muội, mau cứu ta!”
May mắn Thược Dược ra kịp thời, cứu Vương Ấu Quân thoát khỏi tay của Thành Tướng quân.
Vương Ấu Quân hả giận, lúc đứng dậy phủi đi lá khô trên người, kiêu căng ngạo mạn đi lướt qua hắn, liếc mắt một cái.
“Thành Lâm, hai ta chính thức kết thù!”
Thành Lâm lấy lá bạc hà ra, bỏ hai cái vào miệng, phát ra một tiếng cười nhạo.
Vương Ấu Quân vội không chờ nổi muốn đi gặp Thư Quân, căn bản không màng sự ngăn cản của Thược Dược, lắc lư chạy vào bên trong.
“Quân Quân, ta tới rồi, ta nhớ muội muốn chết. Muội có chuyện tốt như này thế mà không nói với ta? Hại ta từ lỗ chó chui vào, còn bị người ta bắt quả tang, xấu hổ quá đi…”
Đến ngưỡng cửa nhìn vào trong, đối diện với một đôi mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc, nàng ấy không kịp dừng lại, chân bị vướng ngạch cửa, ngã xuống.
“Á!”
Thư Quân dở khóc dở cười, vội vàng tiến lên nâng Vương Ấu Quân đang nổ đom đóm mắt dậy. Vương Ấu Quân nào dám đứng lên, đẩy tay nàng ra, nơm nớp lo sợ quỳ sát trên mặt đất, không rảnh lo búi tóc lộn xộn, run rẩy thỉnh tội với Hoàng đế.
“Hoàng đế cữu cữu, không biết ngài đại giá quang lâm. Cháu gái thất kính…”
Vương Ấu Quân chúi đầu xuống đất, trong lòng từng trận sấm sét. Đầu óc nàng ấy vốn linh hoạt, vất vả liếc mắt một cái cũng đoán được đại khái. Đã nói Thái Thượng Hoàng không thể nào vô duyên vô cớ cho phép Thư Quân tới Lưu An Cung, thì ra người khởi xướng là Hoàng đế.
Đáng tiếc, nàng ấy làm hỏng chuyện tốt của Hoàng đế, tối nay sợ là sẽ bị cữu cữu ăn tươi nuốt sống.
Vương Ấu Quân vừa thỉnh tội vừa liếc mắt trộm ngắm Thư Quân. Thư Quân đứng ở bên cạnh nàng ấy cách đó không xa, giúp cũng không được mà không giúp cũng không được, mắt đen long lanh liếc nhìn Hoàng đế, chờ hắn ra lệnh.
Bùi Việt đang lột cua nửa chừng. Hắn lấy một miếng gạch cua bên trong ra đặt vào trong chén của Thư Quân, giọng nói bình thản.
“Nàng mới vừa ngâm nước nóng, không nên ăn nhiều đồ lạnh. Tối nay chỉ có thể ăn thế này thôi.”
Ánh mắt Vương Ấu Quân hơi sững sờ, nàng ấy đã gặp quá nhiều nữ nhân thất bại ở trên người Bùi Việt. Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn dịu dàng săn sóc một nữ nhân như vậy, Quân Quân thật là tốt số nha.
Thấy Hoàng đế không chịu để ý đến mình, nàng ấy nhìn Thư Quân bằng ánh mắt cầu cứu.
Thư Quân hơi nóng mặt, giọng nói mềm mại dịu dàng cầu tình cho nàng ấy: “Bệ hạ, Ấu Quân tỷ tỷ không phải cố ý. Ngài tha cho nàng lần này đi.”
Bùi Việt chậm rãi nhìn nàng một cái, lại lướt qua Vương Ấu Quân, tầm mắt không dừng ở trên người Vương Ấu Quân một chút nào, nhẹ giọng nói: “Đứng lên.” Lại hất cằm với Thư Quân: “Mau ăn đi.”
Thư Quân đành phải ngồi xuống. Một bàn lớn đồ ăn như này, nàng và Hoàng đế cũng ăn không hết, bèn tỏ ý bảo Vương Ấu Quân cũng ngồi xuống ăn.
Hoàng đế không lên tiếng, Vương Ấu Quân nào dám ngồi, nhưng nàng ấy lại nhanh trí, vội vàng vén ống tay áo, hướng Hoàng đế xin chỉ thị: “Bệ hạ, hay là để thần nữ tới giúp ngài chia thức ăn?”
Bùi Việt vẫn không nhìn nàng ấy, nhìn Thư Quân ở đối diện: “Ngươi cũng ngồi đi.”
Vương Ấu Quân theo lời ngồi xuống, lại nhìn một bàn đồ ăn ngon này, trong miệng lập tức chảy nước miếng.
Một bữa cơm ăn trong không khí cực kỳ yên lặng, Bùi Việt không mở miệng, không ai dám hé răng.
Thời gian hai người ở cùng một chỗ đang êm đẹp lại bị Vương Ấu Quân quấy rầy, tâm trạng Bùi Việt đương nhiên không tốt. Chẳng qua kiểu người như hắn sẽ không để lộ cảm xúc ra ngoài, cũng sẽ không thật sự so đo với tiểu cô nương. Ăn cơm xong, hắn nhìn Thư Quân một cái thật sâu.
“Trẫm trở lại kinh thành, nàng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thư Quân nghe hắn nói phải về kinh thành, ngẩn ngơ.
Nói như vậy, hắn từ kinh thành tới, ăn một bữa cơm với nàng, lại chạy trở về?
Trong lòng Thư Quân giống như bình ngũ vị bị đánh nát, không rõ là mùi vị gì.
Vương Ấu Quân không hiểu chuyện gì, cung kính đứng dậy tiễn Hoàng đế, nhân tiện ánh mắt trông mong cầu xin một ân điển.
“Hoàng đế cữu cữu, ta có thể ở lại Lưu An Cung cùng Quân Quân không?”
Hoàng đế nhìn đứa cháu gái làm hỏng chuyện tốt của mình, không lập tức trả lời. Mãi đến khi đi đến ngoài điện nhìn màn sương mờ bao phủ khắp viện cuối cùng hắn mới mở miệng.
“Chăm sóc tốt cho nàng.”
Vương Ấu Quân cong môi cười, uốn gối thi lễ: “Thần nữ tuân chỉ.”
Ngước mắt thấy Thành Lâm hung dữ nhìn chằm chằm mình, nàng ấy lập tức đắc ý làm mặt quỷ.
Thành Lâm phớt lờ nàng ấy, theo phía sau Hoàng đế rời đi.
Vương Ấu Quân nhìn theo bóng dáng Hoàng đế đi xa, vội vàng quay trở lại trong điện, ra hiệu Thược Dược ở bên ngoài canh giữ. Trong phòng ấm áp, Vương Ấu Quân bèn cởi bỏ áo ngoài bị bẩn, chỉ còn trung y màu vàng cam bên trong, thấy Thư Quân đang ngồi trên giường La Hán, sắc mặt mờ mịt, nàng ấy nhanh bước qua.
“Quân Nhi tốt của ta, từ khi nào mà muội lại thông đồng cùng một chỗ với Hoàng để cữu cữu của ta vậy?”
Đến lúc này tim của Vương Ấu Quân vẫn còn đang đập bịch bịch loạn xạ. Ai mà ngờ được đế vương không gần nữ sắc kia lại để ý đến khuê mật của nàng ấy chứ.
“Chẳng lẽ là lúc muội làm thư đồng ở trong cung, bệ hạ nhìn thấy muội, vì sắc đẹp đáng kinh ngạc của muội, cho nên thấy sắc nảy lòng tham?”
Thư Quân xấu hổ: “Không phải đâu, là muội mạo phạm chàng.”
“Ồ?” Vương Ấu Quân nghe được câu này thì lắp bắp kinh hãi: “Sao lại thế?”
Thư Quân thở dài một hơi, kể lại mọi chuyện rõ ràng từ đầu đến cuối.
Vương Ấu Quân nghe đến cuối cùng thì chỉ vào mình: “Nói như vậy, thật ra là ta hại muội rồi.”
Nếu không phải nàng ấy dẫn Thư Quân đi Trích Tinh Lâu, Thư Quân cũng sẽ không gặp được Hoàng đế.
Thư Quân chán nản mím môi: “Còn không phải sao!” lại ôm cánh tay nàng ấy, năn nỉ: “Ấu Quân tỷ tỷ, mau giúp muội nghĩ cách đi, muội thật sự không muốn vào cung.”
Thư Quân cúi người lại gần, trên người tỏa ra một mùi hương, kết hợp với bộ n.gực đầy đặn như ẩn như hiện kia, Vương Ấu Quân cười tủm tỉm liếc nàng một cái, cười nói trêu chọc: “Các người vừa mới cùng nhau ngâm nước ấm à?”
Thư Quân sợ đến mức đẩy nàng ấy ra: “Nói bậy gì đó!”
Vương Ấu Quân đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cái váy trên người Thư Quân lúc này giống như gãi đúng chỗ ngứa phác họa ra dáng người hoàn mỹ của nàng: “Muội mặc như vậy, cữu cữu vẫn không chạm vào muội, có thể thấy được là thật sự động tâm với muội.”
Thư Quân sửng sốt: “Sao lại nói như vậy?”
Vương Ấu Quân nói: “Ngài ấy đặt muội ở trong lòng, mới không dễ dàng động vào muội, nếu không đã sớm dùng một chiếu thư nạp muội vào cung rồi.”
Thư Quân giật mình, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Làm gì có, chẳng qua chàng không muốn ép người khác thôi.” Tâm tư của Bùi Việt đối với nàng là có, chỉ là không đến mức không phải nàng thì không thể thôi.
Vương Ấu Quân thấy nàng thấp giọng nói như vậy, nắm lấy tay nàng vào lòng bàn tay mình, sắc mặt trịnh trọng: “Mặc kệ ra sao, chúng ta đều không thể vào cung. Bệ hạ có tốt đến đâu, tương lai cũng sẽ cưới nữ tử khác, không nói đến người khác, nếu Tạ Vân biết bệ hạ lột cua cho muội ăn, sợ là sẽ cầm đao giết tới đó.”
Thư Quân nhớ tới nam nhân bôn ba suốt đêm đến đây cùng nàng dùng bữa, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, nhưng vẫn kiên định gật đầu.
“Tỷ nói đúng, vậy ta nên làm gì bây giờ?”
“Để ta nghĩ xem.”
Vừa rồi Vương Ấu Quân bị dọa đổ mồ hôi lạnh, lúc này trên người cực kỳ không thoải mái. Nàng ấy năn nỉ Thư Quân ngâm nước nóng cùng nàng ấy, hai cô nương cởi bỏ quần áo, bơi vào trong hồ. Thư Quân mới tắm qua một lần, quyết định dựa vào một góc không di chuyển, Vương Ấu Quân bơi một lát, lại bơi qua đây dựa vào bên cạnh nàng.
“Theo ta thấy, bệ hạ hùng tài vĩ lược, văn võ song toàn, diện mạo lại đẹp như vậy, hay là muội theo ngài ấy đi?”
Thư Quân tức giận gõ trán nàng ấy: “Đây là biện pháp tốt mà tỷ bơi một vòng nghĩ ra sao?”
Vương Ấu Quân cười tủm tỉm: “Còn không phải sao? Nước suối Lưu An Cung ấm áp ngọt lành, có tác dụng dưỡng nhan dưỡng thể. Ta nghĩ, nơi tốt đẹp như vậy, khi nào mới có thể tới lần nữa? Nếu muội trở thành sủng phi của bệ hạ, không phải ta muốn tới thì có thể tới ngay sao?”
Thư Quân trợn mắt liếc nàng ấy một cái.
Vương Ấu Quân xúi giục: “Muội có nghĩ tới không, dứt khoát một tiếng trống khích lệ tinh thần phá vòng vây, trở thành cữu mẫu của ta luôn.”
Thư Quân hoàn toàn không muốn để ý đến nàng ấy, xoay người muốn đi lên. Vương Ấu Quân thấy nàng tức giận, vội vàng ôm lấy: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận! Không phải là do ta cảm thấy khó giải quyết sao?”
Thư Quân ngưng mắt lại, yên lặng không nói, nàng cũng cảm thấy không có cách nào khả thi.
“Thôi bỏ đi, tối này ta đã nói rõ lòng mình với bệ hạ. Bệ hạ là quân tử, chắc chắn sẽ cân nhắc.” Trong lòng Thư Quân rối loạn, quyết định bỏ qua không nghĩ đến nữa.
Vương Ấu Quân nhìn khuôn mặt vừa thanh tú vừa xinh đẹp kia, trong lòng nghĩ, Thư Quân vẫn không hiểu nam nhân.
Hai cô nương tuổi còn nhỏ, cũng không phải là người có nhiều tâm tư, khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, lại không bị cha mẹ quản thúc, bắt đầu quậy tung lên. Bóng đêm yên tĩnh, mây trời bồng bềnh, ăn xong bữa khuya, nằm thoải mái trên gối dược, cùng nhau say giấc.
Sáng sớm hôm sau, màn sương bao phủ, Thư Quân và Vương Ấu Quân đang còn trong cơn mơ màng, Tạ Vân đã mang thư cáo trạng đến trước mặt Thái Thượng Hoàng. Đêm qua nàng ta cho tai mắt đi thám thính, cuối cùng nghe được người ở Lưu An Cung chính là Thư Quân. Chuyện này đã chọc giận Tạ Vân. Thư Quân có thân phận gì? Dám cùng nàng ta tranh giành Lưu An Cung? Tạ Vân chính là kiểu người chỉ sợ thiên hạ không loạn, kể ra một đống tội danh cùng lý do, nhất định bắt Thái Thượng Hoàng đuổi Thư Quân ra ngoài, việc này đã ầm ĩ khắp nơi.
Người Thư gia đương nhiên không chịu nhận tội này, chỉ nói đêm qua tiểu công công truyền khẩu dụ của Thái Thượng Hoàng, người của Thư gia không làm sai chuyện gì.
Đêm qua Thái Thượng Hoàng cùng vài vị lão ca vui vẻ quá chén, ngủ rất muộn, sáng sớm đã bị ồn ào đánh thức, ông lão hơi mờ mịt, chỉ vào mình, hỏi lão thái giám bên cạnh.
“Đêm qua ta đã sắp xếp cô nương đó đến Lưu An Cung sao?”
Lão thái giám đau đầu nhìn lão nhân gia, hồi còn trẻ Thái Thượng Hoàng cũng gây không ít chuyện bậy bạ, một khi uống say thì không cột được miệng, cho nên cũng do dự. Thái Thượng Hoàng xua xua tay, chỉnh lại quần áo.
“Đưa người đến đây.”
Mắt hạnh của Thư Quân hơi mông lung, nghe được lại sửng sốt một chút: “Hình như cũng hợp lý ha…”
Vừa dứt lời, nàng giống như con thỏ bỏ chạy, tránh ra khỏi ngực hắn. Đáng tiếc nàng vẫn chưa đi giày, áo váy lại dài, gót chân nhỏ đạp lên gấu váy, thế là áo váy tuột xuống một đoạn, cả người nàng cũng nhào về phía trước.
Bùi Việt chưa kịp trêu chọc nàng, đã thấy đầu nàng chúi về phía tấm bình phong. Hắn đứng dậy thật nhanh, vừa giữ chặt cánh tay nàng, vừa duỗi tay kia ra đỡ lấy nàng. Nàng nhào đi quá nhanh, Bùi Việt không kịp suy nghĩ, bàn tay cứ như vậy xuyên qua nách nàng, áo váy đã bị kéo xuống một đoạn lớn, lộ ra áo lót hoa đỏ thắm. Tuy Bùi Việt không cố ý mạo phạm nàng, nhưng bàn tay quá mức to rộng kia, lại giống như chỉ một lần đã nắm được một nửa.
Thư Quân càng bị trượt theo quán tính, toàn bộ ng.ực đè lên cánh tay của hắn.
Lòng bàn tay cực nóng xuyên qua áo lụa mỏng manh truyền đến gò má nàng, Thư Quân vừa thẹn vừa bực, không thể xấu hổ hơn được nữa.
Bùi Việt đỡ nàng đứng vững xong, lập tức rút tay lại. Định lực của hắn quá tốt, sắc mặt không hề thay đổi, Thư Quân xấu hổ không dám gặp ai, túm lấy váy áo lỏng lẻo kia, trốn ra sau tấm bình phong. Nàng túm váy che lại gò má bị đốt đến đỏ bừng, tức giận đến bật khóc.
Ánh nến leo lắt, hai bóng dáng chồng chéo lên nhau ở sau bình phong, Bùi Việt nghe được tiếng khóc của nàng, cũng cảm thấy xấu hổ.
“Là lỗi của trẫm, trẫm không nên trêu nàng.”
Giọng nói rõ ràng đã hơi khàn.
Thư Quân che lại khuôn mặt nóng lên, chưa bao giờ bị mất mặt như vậy. Thế này còn không bằng để hắn cắn lại một cái.
Còn nữa, chỗ bị hắn nắm qua kia dường như không còn là của mình nữa.
Càng nghĩ càng xấu hổ buồn bực, tiếng khóc sau tấm bình phong kéo dài, càng thêm vài phần khổ sở, Bùi Việt nghe mà cực kỳ khó chịu.
Đương nhiên hắn biết vì sao nàng buồn bực. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay kia, cảm giác run rẩy tê dại ở lòng bàn tay thật lâu không vứt đi được.
Mềm mại đến không thể tưởng tượng, hắn cũng không biết chỗ kia của nữ hài tử sẽ mềm mại như vậy.
Giống như đã bắt nạt nàng.
Bùi Việt xoa xoa trán, suy tư một lát, giọng điệu kiên định.
“Quân Quân, nàng biết tâm ý trẫm. Nàng còn băn khoăn điều gì?”
Thư Quân nghe thì cảm thấy đầu quả tim run lên, giả vờ không hiểu lời hắn nói. Nàng lau nước mắt, sửa sang lại quần áo hỗn loạn, cũng không chịu đi ra ngoài gặp hắn, cách bình phong hỏi hắn.
“Vậy bệ hạ còn muốn cắn lại không?” Giọng của nàng vừa mềm vừa ngọt, dường như cắt không đứt, càng gỡ càng rối.
Tuy là hỏi, nhưng thật ra ám chỉ với hắn, có thể thanh toán xong.
Bùi Việt bị nàng hỏi đến nói không ra lời.
Nha đầu ngốc nghếch này luôn có thể vừa thông minh vừa khéo léo từ chối hắn.
Hơi nước ấm vẫn cuồn cuộn không ngừng tràn ra bên ngoài, phía trong lẫn phía ngoài bình phong nhiễm một tầng hơi ẩm.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, giọng nói buồn bã.
“Là do trẫm có chỗ nào chưa tốt sao?”
Áo váy trên tay nàng trượt xuống, nàng xoay người lại, cách bình phong nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh kia, bởi vì có một tấm rèm lụa mỏng che chắn, nàng mới dám nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm dường như đau khổ.
Trong lòng Thư Quân mềm nhũn: “Không phải...”
Nhân cơ hội này, nàng buột miệng thốt ra suy nghĩ đã từng lăn qua vô số lần trong lòng: “Bệ hạ chỗ nào cũng tốt, chẳng qua ta không thể vào cung, cũng không muốn vào cung. Nhà ta chỉ có một nữ nhi là ta, ta không thể rời bỏ cha mẹ.” Giọng của nàng trong trẻo mềm mại.
Trong ấn tượng của nàng, sau khi cô cô Thư Thái phi vào cung, chỉ có lúc trẻ quay về Thư gia một lần, vậy hoàng cung kia có khác gì nhà giam. Ngoài nàng ra thì cha mẹ nàng không còn con nối dõi, nếu nàng vào cung, cha mẹ phải làm sao bây giờ?
Huống chi, nàng không hề muốn vào cung chút nào.
Tưởng tượng đến việc cùng quá nhiều nữ nhân tranh giành một nam nhân, còn không bằng chết cho rồi.
Bùi Việt nghĩ tới tình hình trong nhà nàng, cũng có thể hiểu được, lại nhớ tới lúc chưa lộ thân phận, nàng ở trước mặt hắn không kiêng nể gì, hờn dỗi đáng yêu. Nàng từ chối có lẽ là vì thân phận này của hắn.
“Nếu ta chỉ là thất gia thì sao? Nàng có còn từ chối trẫm từ ngoài xa ngàn dặm hay không?”
Thư Quân sửng sốt, yên lặng.
Đổi lại trước đây, nàng sẽ nói với hắn, nàng muốn cưới hỏi đàng hoàng, nhưng hiện tại biết được nam nhân trước mặt này là đương kim Thánh thượng, nói như vậy nàng không thể nào nói được. Vì thế nàng dùng yên lặng để chống đỡ.
Bùi Việt hiểu rõ, hắn chậm rãi hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra. Vô số nữ nhân vắt hết óc vào cung vì vinh hoa phú quý, Thư Quân là người đầu tiên chê thân phận của hắn.
Thư Quân không chịu vào cung, hắn càng không thể vì Thư Quân từ bỏ mọi thứ, đoạn tình duyên không hẹn mà tình cờ gặp gỡ này, rơi vào ngõ cụt.
Thời gian trôi qua từng chút, hai người đứng cách nhau một tấm bình phong hàng thêu Tô Châu thêu hoa chim, không ai lên tiếng.
Thật lâu sau, Bùi Việt liếc nhìn một bàn đầy hộp thức ăn ngay ngắn, nhéo nhéo giữa mày, nhẹ giọng nói: “Cho trẫm một chút thời gian suy xét, thời gian không còn sớm, ra đây dùng bữa tối.”
Thư Quân cũng điều chỉnh lại hô hấp, xác nhận váy áo đã chỉnh tề, mới chậm rãi đi ra. Nàng căn bản không dám ngước mắt, Bùi Việt liếc nhìn nàng, gò má nàng vẫn đỏ bừng, ánh mắt lướt qua trước ngực nàng, không còn nhìn thấy chiếc áo lót kia nữa, có vẻ váy áo vô cùng rộng rãi.
Giấu đầu lòi đuôi.
Thư Quân nói hết với hắn, trong lòng cũng kiên định.
Hai người mới vừa ngồi xuống, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, mà giọng còn vô cùng quen thuộc.
*
Vương Ấu Quân dùng xong cơm tối, rảnh rỗi đến nhàm chán, bèn đi Tây Uyển tìm Thư Quân. Nàng ấy đoán được Phương thị sẽ không đối xử tử tế với Thư Quân, định đưa nàng đến ở với mình, lại biết được Thư Quân đi Lưu An Cung. Vương Ấu Quân hâm mộ đến hai mắt tỏa ánh sáng, lập tức mang theo nha hoàn tới. Mới vừa đi đến chỗ hồ nước ở giữa hành cung thì nhìn thấy đám người Tạ Vân và Lý Anh đang tranh chấp.
Vương Ấu Quân không xa lạ gì với Lưu An Cung. Có một năm mẫu thân nàng ấy và Thái Hoàng Thái Hậu tới ngâm nước nóng, nàng ấy nhân cơ hội theo đến đây, trong lúc ham chơi vô tình phát hiện sau tường Lưu An Cung có cái lỗ chó, vì thế nàng ấy dặn dò nha hoàn đánh yểm trợ, bản thân lén chui vào cánh rừng, vòng ra sau tường Lưu An Cung. Chỉ cần Thư Quân ở bên trong, như vậy nàng ấy đi vào rồi thì có thể nhân cơ hội ở lại.
Nàng ấy nhiều lần trải qua gian khổ đã không màng đến thể diện của quý nữ thế gia nữa, lúc chui vào lỗ chó, bỗng xuất hiện một cánh tay cứng như sắt thép không chút nương tình túm lấy cổ áo xách nàng ấy ra.
Tiếng thét chói tai kia chính là vì như vậy mà có.
Nếu không phải Thành Tướng quân kịp thời nhìn rõ gương mặt kia thì có lẽ cái mạng nhỏ của Vương Ấu Quân đã phải bỏ lại tại nơi này.
Hắn nhìn cô nương mặt đầy bùn đen, mặt dày mày dạn ngồi dưới đất, một đôi mắt đỏ rực như con thú nhỏ trừng lớn: “Ngươi thật to gan, bổn cô nương là cháu gái ngoại của Thái Thượng Hoàng, hôm nay phụng chỉ làm bạn với Thư cô nương. Sao ngươi bắt ta?”
Vương Ấu Quân có ý dùng khí thế áp đảo đối phương, che giấu sự chật vật của mình.
Thành Tướng quân nghĩ thầm lúc trước các cô nương kia đã được xem là làm loạn rồi, không ngờ còn gặp phải kiểu ông tổ của làm loạn này. Hắn xoa xoa râu dưới cằm, cười nham hiểm.
“Đã là ý chỉ của Thái Thượng Hoàng, sao ngài lại chui lỗ chó? Hay là do Thái Thượng Hoàng bảo ngài phải đi vào bằng lỗ chó?”
Vương Ấu Quân chột dạ, tức muốn hộc máu liếc hắn một cái sắc lẹm: “Ngươi không cần biết, ta thích đi vào bằng cửa nào là chuyện của ta.”
Còn có lý nha.
Thành Tướng quân tự nhận là người cứng đầu khó trị nhất ở biên cương, vị cô nương trước mặt này có lẽ cũng là cứng nhất trong các cô nương. Hắn mất hết kiên nhẫn, giọng nói lạnh băng.
“Vương cô nương, tại hạ phụng mệnh đóng giữ nơi đây. Ngươi vô cớ xông vào, theo quy định, ta phải sai người trói ngươi lại ném ra ngoài.”
Vương Ấu Quân vừa thấy hắn muốn hành động, vội đến độ xách váy nhảy ra sau vài bước: “Ngươi dám…” Nàng ấy đột nhiên gọi to vào bên trong.
“Quân muội muội, mau cứu ta!”
May mắn Thược Dược ra kịp thời, cứu Vương Ấu Quân thoát khỏi tay của Thành Tướng quân.
Vương Ấu Quân hả giận, lúc đứng dậy phủi đi lá khô trên người, kiêu căng ngạo mạn đi lướt qua hắn, liếc mắt một cái.
“Thành Lâm, hai ta chính thức kết thù!”
Thành Lâm lấy lá bạc hà ra, bỏ hai cái vào miệng, phát ra một tiếng cười nhạo.
Vương Ấu Quân vội không chờ nổi muốn đi gặp Thư Quân, căn bản không màng sự ngăn cản của Thược Dược, lắc lư chạy vào bên trong.
“Quân Quân, ta tới rồi, ta nhớ muội muốn chết. Muội có chuyện tốt như này thế mà không nói với ta? Hại ta từ lỗ chó chui vào, còn bị người ta bắt quả tang, xấu hổ quá đi…”
Đến ngưỡng cửa nhìn vào trong, đối diện với một đôi mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc, nàng ấy không kịp dừng lại, chân bị vướng ngạch cửa, ngã xuống.
“Á!”
Thư Quân dở khóc dở cười, vội vàng tiến lên nâng Vương Ấu Quân đang nổ đom đóm mắt dậy. Vương Ấu Quân nào dám đứng lên, đẩy tay nàng ra, nơm nớp lo sợ quỳ sát trên mặt đất, không rảnh lo búi tóc lộn xộn, run rẩy thỉnh tội với Hoàng đế.
“Hoàng đế cữu cữu, không biết ngài đại giá quang lâm. Cháu gái thất kính…”
Vương Ấu Quân chúi đầu xuống đất, trong lòng từng trận sấm sét. Đầu óc nàng ấy vốn linh hoạt, vất vả liếc mắt một cái cũng đoán được đại khái. Đã nói Thái Thượng Hoàng không thể nào vô duyên vô cớ cho phép Thư Quân tới Lưu An Cung, thì ra người khởi xướng là Hoàng đế.
Đáng tiếc, nàng ấy làm hỏng chuyện tốt của Hoàng đế, tối nay sợ là sẽ bị cữu cữu ăn tươi nuốt sống.
Vương Ấu Quân vừa thỉnh tội vừa liếc mắt trộm ngắm Thư Quân. Thư Quân đứng ở bên cạnh nàng ấy cách đó không xa, giúp cũng không được mà không giúp cũng không được, mắt đen long lanh liếc nhìn Hoàng đế, chờ hắn ra lệnh.
Bùi Việt đang lột cua nửa chừng. Hắn lấy một miếng gạch cua bên trong ra đặt vào trong chén của Thư Quân, giọng nói bình thản.
“Nàng mới vừa ngâm nước nóng, không nên ăn nhiều đồ lạnh. Tối nay chỉ có thể ăn thế này thôi.”
Ánh mắt Vương Ấu Quân hơi sững sờ, nàng ấy đã gặp quá nhiều nữ nhân thất bại ở trên người Bùi Việt. Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn dịu dàng săn sóc một nữ nhân như vậy, Quân Quân thật là tốt số nha.
Thấy Hoàng đế không chịu để ý đến mình, nàng ấy nhìn Thư Quân bằng ánh mắt cầu cứu.
Thư Quân hơi nóng mặt, giọng nói mềm mại dịu dàng cầu tình cho nàng ấy: “Bệ hạ, Ấu Quân tỷ tỷ không phải cố ý. Ngài tha cho nàng lần này đi.”
Bùi Việt chậm rãi nhìn nàng một cái, lại lướt qua Vương Ấu Quân, tầm mắt không dừng ở trên người Vương Ấu Quân một chút nào, nhẹ giọng nói: “Đứng lên.” Lại hất cằm với Thư Quân: “Mau ăn đi.”
Thư Quân đành phải ngồi xuống. Một bàn lớn đồ ăn như này, nàng và Hoàng đế cũng ăn không hết, bèn tỏ ý bảo Vương Ấu Quân cũng ngồi xuống ăn.
Hoàng đế không lên tiếng, Vương Ấu Quân nào dám ngồi, nhưng nàng ấy lại nhanh trí, vội vàng vén ống tay áo, hướng Hoàng đế xin chỉ thị: “Bệ hạ, hay là để thần nữ tới giúp ngài chia thức ăn?”
Bùi Việt vẫn không nhìn nàng ấy, nhìn Thư Quân ở đối diện: “Ngươi cũng ngồi đi.”
Vương Ấu Quân theo lời ngồi xuống, lại nhìn một bàn đồ ăn ngon này, trong miệng lập tức chảy nước miếng.
Một bữa cơm ăn trong không khí cực kỳ yên lặng, Bùi Việt không mở miệng, không ai dám hé răng.
Thời gian hai người ở cùng một chỗ đang êm đẹp lại bị Vương Ấu Quân quấy rầy, tâm trạng Bùi Việt đương nhiên không tốt. Chẳng qua kiểu người như hắn sẽ không để lộ cảm xúc ra ngoài, cũng sẽ không thật sự so đo với tiểu cô nương. Ăn cơm xong, hắn nhìn Thư Quân một cái thật sâu.
“Trẫm trở lại kinh thành, nàng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thư Quân nghe hắn nói phải về kinh thành, ngẩn ngơ.
Nói như vậy, hắn từ kinh thành tới, ăn một bữa cơm với nàng, lại chạy trở về?
Trong lòng Thư Quân giống như bình ngũ vị bị đánh nát, không rõ là mùi vị gì.
Vương Ấu Quân không hiểu chuyện gì, cung kính đứng dậy tiễn Hoàng đế, nhân tiện ánh mắt trông mong cầu xin một ân điển.
“Hoàng đế cữu cữu, ta có thể ở lại Lưu An Cung cùng Quân Quân không?”
Hoàng đế nhìn đứa cháu gái làm hỏng chuyện tốt của mình, không lập tức trả lời. Mãi đến khi đi đến ngoài điện nhìn màn sương mờ bao phủ khắp viện cuối cùng hắn mới mở miệng.
“Chăm sóc tốt cho nàng.”
Vương Ấu Quân cong môi cười, uốn gối thi lễ: “Thần nữ tuân chỉ.”
Ngước mắt thấy Thành Lâm hung dữ nhìn chằm chằm mình, nàng ấy lập tức đắc ý làm mặt quỷ.
Thành Lâm phớt lờ nàng ấy, theo phía sau Hoàng đế rời đi.
Vương Ấu Quân nhìn theo bóng dáng Hoàng đế đi xa, vội vàng quay trở lại trong điện, ra hiệu Thược Dược ở bên ngoài canh giữ. Trong phòng ấm áp, Vương Ấu Quân bèn cởi bỏ áo ngoài bị bẩn, chỉ còn trung y màu vàng cam bên trong, thấy Thư Quân đang ngồi trên giường La Hán, sắc mặt mờ mịt, nàng ấy nhanh bước qua.
“Quân Nhi tốt của ta, từ khi nào mà muội lại thông đồng cùng một chỗ với Hoàng để cữu cữu của ta vậy?”
Đến lúc này tim của Vương Ấu Quân vẫn còn đang đập bịch bịch loạn xạ. Ai mà ngờ được đế vương không gần nữ sắc kia lại để ý đến khuê mật của nàng ấy chứ.
“Chẳng lẽ là lúc muội làm thư đồng ở trong cung, bệ hạ nhìn thấy muội, vì sắc đẹp đáng kinh ngạc của muội, cho nên thấy sắc nảy lòng tham?”
Thư Quân xấu hổ: “Không phải đâu, là muội mạo phạm chàng.”
“Ồ?” Vương Ấu Quân nghe được câu này thì lắp bắp kinh hãi: “Sao lại thế?”
Thư Quân thở dài một hơi, kể lại mọi chuyện rõ ràng từ đầu đến cuối.
Vương Ấu Quân nghe đến cuối cùng thì chỉ vào mình: “Nói như vậy, thật ra là ta hại muội rồi.”
Nếu không phải nàng ấy dẫn Thư Quân đi Trích Tinh Lâu, Thư Quân cũng sẽ không gặp được Hoàng đế.
Thư Quân chán nản mím môi: “Còn không phải sao!” lại ôm cánh tay nàng ấy, năn nỉ: “Ấu Quân tỷ tỷ, mau giúp muội nghĩ cách đi, muội thật sự không muốn vào cung.”
Thư Quân cúi người lại gần, trên người tỏa ra một mùi hương, kết hợp với bộ n.gực đầy đặn như ẩn như hiện kia, Vương Ấu Quân cười tủm tỉm liếc nàng một cái, cười nói trêu chọc: “Các người vừa mới cùng nhau ngâm nước ấm à?”
Thư Quân sợ đến mức đẩy nàng ấy ra: “Nói bậy gì đó!”
Vương Ấu Quân đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cái váy trên người Thư Quân lúc này giống như gãi đúng chỗ ngứa phác họa ra dáng người hoàn mỹ của nàng: “Muội mặc như vậy, cữu cữu vẫn không chạm vào muội, có thể thấy được là thật sự động tâm với muội.”
Thư Quân sửng sốt: “Sao lại nói như vậy?”
Vương Ấu Quân nói: “Ngài ấy đặt muội ở trong lòng, mới không dễ dàng động vào muội, nếu không đã sớm dùng một chiếu thư nạp muội vào cung rồi.”
Thư Quân giật mình, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Làm gì có, chẳng qua chàng không muốn ép người khác thôi.” Tâm tư của Bùi Việt đối với nàng là có, chỉ là không đến mức không phải nàng thì không thể thôi.
Vương Ấu Quân thấy nàng thấp giọng nói như vậy, nắm lấy tay nàng vào lòng bàn tay mình, sắc mặt trịnh trọng: “Mặc kệ ra sao, chúng ta đều không thể vào cung. Bệ hạ có tốt đến đâu, tương lai cũng sẽ cưới nữ tử khác, không nói đến người khác, nếu Tạ Vân biết bệ hạ lột cua cho muội ăn, sợ là sẽ cầm đao giết tới đó.”
Thư Quân nhớ tới nam nhân bôn ba suốt đêm đến đây cùng nàng dùng bữa, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, nhưng vẫn kiên định gật đầu.
“Tỷ nói đúng, vậy ta nên làm gì bây giờ?”
“Để ta nghĩ xem.”
Vừa rồi Vương Ấu Quân bị dọa đổ mồ hôi lạnh, lúc này trên người cực kỳ không thoải mái. Nàng ấy năn nỉ Thư Quân ngâm nước nóng cùng nàng ấy, hai cô nương cởi bỏ quần áo, bơi vào trong hồ. Thư Quân mới tắm qua một lần, quyết định dựa vào một góc không di chuyển, Vương Ấu Quân bơi một lát, lại bơi qua đây dựa vào bên cạnh nàng.
“Theo ta thấy, bệ hạ hùng tài vĩ lược, văn võ song toàn, diện mạo lại đẹp như vậy, hay là muội theo ngài ấy đi?”
Thư Quân tức giận gõ trán nàng ấy: “Đây là biện pháp tốt mà tỷ bơi một vòng nghĩ ra sao?”
Vương Ấu Quân cười tủm tỉm: “Còn không phải sao? Nước suối Lưu An Cung ấm áp ngọt lành, có tác dụng dưỡng nhan dưỡng thể. Ta nghĩ, nơi tốt đẹp như vậy, khi nào mới có thể tới lần nữa? Nếu muội trở thành sủng phi của bệ hạ, không phải ta muốn tới thì có thể tới ngay sao?”
Thư Quân trợn mắt liếc nàng ấy một cái.
Vương Ấu Quân xúi giục: “Muội có nghĩ tới không, dứt khoát một tiếng trống khích lệ tinh thần phá vòng vây, trở thành cữu mẫu của ta luôn.”
Thư Quân hoàn toàn không muốn để ý đến nàng ấy, xoay người muốn đi lên. Vương Ấu Quân thấy nàng tức giận, vội vàng ôm lấy: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận! Không phải là do ta cảm thấy khó giải quyết sao?”
Thư Quân ngưng mắt lại, yên lặng không nói, nàng cũng cảm thấy không có cách nào khả thi.
“Thôi bỏ đi, tối này ta đã nói rõ lòng mình với bệ hạ. Bệ hạ là quân tử, chắc chắn sẽ cân nhắc.” Trong lòng Thư Quân rối loạn, quyết định bỏ qua không nghĩ đến nữa.
Vương Ấu Quân nhìn khuôn mặt vừa thanh tú vừa xinh đẹp kia, trong lòng nghĩ, Thư Quân vẫn không hiểu nam nhân.
Hai cô nương tuổi còn nhỏ, cũng không phải là người có nhiều tâm tư, khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, lại không bị cha mẹ quản thúc, bắt đầu quậy tung lên. Bóng đêm yên tĩnh, mây trời bồng bềnh, ăn xong bữa khuya, nằm thoải mái trên gối dược, cùng nhau say giấc.
Sáng sớm hôm sau, màn sương bao phủ, Thư Quân và Vương Ấu Quân đang còn trong cơn mơ màng, Tạ Vân đã mang thư cáo trạng đến trước mặt Thái Thượng Hoàng. Đêm qua nàng ta cho tai mắt đi thám thính, cuối cùng nghe được người ở Lưu An Cung chính là Thư Quân. Chuyện này đã chọc giận Tạ Vân. Thư Quân có thân phận gì? Dám cùng nàng ta tranh giành Lưu An Cung? Tạ Vân chính là kiểu người chỉ sợ thiên hạ không loạn, kể ra một đống tội danh cùng lý do, nhất định bắt Thái Thượng Hoàng đuổi Thư Quân ra ngoài, việc này đã ầm ĩ khắp nơi.
Người Thư gia đương nhiên không chịu nhận tội này, chỉ nói đêm qua tiểu công công truyền khẩu dụ của Thái Thượng Hoàng, người của Thư gia không làm sai chuyện gì.
Đêm qua Thái Thượng Hoàng cùng vài vị lão ca vui vẻ quá chén, ngủ rất muộn, sáng sớm đã bị ồn ào đánh thức, ông lão hơi mờ mịt, chỉ vào mình, hỏi lão thái giám bên cạnh.
“Đêm qua ta đã sắp xếp cô nương đó đến Lưu An Cung sao?”
Lão thái giám đau đầu nhìn lão nhân gia, hồi còn trẻ Thái Thượng Hoàng cũng gây không ít chuyện bậy bạ, một khi uống say thì không cột được miệng, cho nên cũng do dự. Thái Thượng Hoàng xua xua tay, chỉnh lại quần áo.
“Đưa người đến đây.”