Độc Chiếm - Cô Vũ
Chương 8
Thời Gia Nhiên trốn ra khỏi phòng bệnh của Lâm Thích, ngày hôm sau sẽ tan ca, tránh chạm mặt Lâm Thích, cô sắp xếp người khác đi kiểm tra phòng, sớm đổi ca.
Người về vừa đến cửa, chủ nhiệm lại gọi điện thoại đến.
Thời Gia Nhiên kéo lê thân thể mỏi mệt lần nữa quay lại bệnh viện, cùng các chuyên gia, bác sĩ xác định phương án chữa trị. Sở dĩ Lâm Thích nhập viện là vì bị thương trong lúc bắt tội phạm, nhưng sau khi chụp CT, lại phát hiện bên trong ngực có một khối U, vừa lúc phải kiếm tra lại toàn bộ bệnh án.
Cô không tình nguyện lại mặc vào áo blouse trắng, vừa mới ra khỏi phòng bệnh lại đụng phải Lâm Thanh, mấy năm nay không gặp, dáng vẻ Lâm Thanh đã thay đổi, vẫn dịu dàng nho nhã như cũ, còn có thêm hơi thở trưởng thành.
Thời Gia Nhiên không nghĩ ra tại sao mấy năm trước điên cuồng thích anh, chẳng biết lý do là vì sao.
Lâm Thanh cũng mang theo vẻ ngạc nhiên, hai người vừa đi vừa trò chuyện, đẩy cửa phòng bệnh ra. Ánh mắt Lâm Thích tập chung vào Thời Gia Nhiên, thong thả ung dung cởi áo trên ra, đang chuẩn bị mặc bộ đồng phục bệnh nhân vào.
Tầm mắt Thời Gia Nhiên dừng ở vết thương trên bả vai anh, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm qua dứt ra không được. Lâm Thanh mở miệng trước khi anh thay đồ.
“A Thích, sao lại làm trò trước mặt con gái, vào nhà vệ sinh thay đi.”
Lâm Thích liếc mắt nhìn Thời Gia Nhiên, sau đó cởi quần, Thời Gia Nhiên nhẹ thở ra, lập tức xoay người đi.
Dáng vẻ Lâm Thích bình thản tự nhiên nằm lên giường: “Hôm qua lúc kiểm tra, bác sĩ Thời cũng không phải chưa thấy qua, bình thường đi bơi anh chưa thấy ai mặc bikini bao giờ à?”
Lâm Thanh khẽ buông tiếng thở dài sau đó nói vài lời giáo dục Lâm Thích, điều kỳ lạ là lực chú ý của Thời Gia Nhiên lại đặt lên người Lâm Thích, mà không phải ở chỗ Lâm Thanh.
Cô nghĩ rằng con người ở mỗi một giai đoạn có sở thích gì cũng có thể thay đổi. Trước kia cô nghĩ rằng mình đối với Lâm Thanh đến chết không phai, sau đó lại dễ như trở bàn tay lên giường cùng Lâm Thích.
Trước kia cảm thấy không có Lâm Thanh, hoặc không có cách nào cùng Lâm Thanh ở bên nhau, cô sẽ khổ sở muốn chết, trên thực tế, địa cầu xoay chuyển cách xa, ai cũng có thể lung lay.
*
Thời Gia Nhiên làm trò trước mặt Lâm Thích lấy wechat của Lâm Thanh, nói chuyện vài câu rồi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi về nhà ngủ rồi tỉnh dậy, cô phát hiện Wechat có tin nhắn thêm bạn.
Thời Gia Nhiên add Wechat của Lâm Thích, hai ngày đầu ai cũng không nói gì.
Thẳng cho đến ngày Lâm Thanh đưa thiệp mời cưới, cô nhận được tin nhắn wechat của Lâm Thích—— Muốn khóc vai tôi có thể cho chị mượn.
Thời điểm Thời Gia Nhiên đi theo chủ nhiệm kiểm tra phòng nhận được những lời này, bật cười thành tiếng, ánh mắt nghiêm khắc của chủ nhiệm phóng tới, cô hậm hực tắt di động.
Cho đến lúc tan tầm, cô mới nhớ đến tin nhắn của Lâm Thích.
Vừa lúc này, Lâm Thanh gọi điện đến nói nhiều năm không gặp, muốn cùng nhau ăn một bữa cơm.
Thời Gia Nhiên phát giác sau khi mình buông xuống việc thích anh, tình cảm thoải mái không hề có gánh nặng, mặc dù cùng anh ăn cơm chung, hay cùng nhau uống rượu, mặc dù nhớ đến anh thích người khác, mặc dù cùng người khác kết hôn, cũng chẳng có gì gian nan nữa.
Cô nghĩ thời gian đúng là một liều thuốc quý.
Tin nhắn đã soạn được một nửa rồi lại xóa bỏ, đi theo Lâm Thanh về phía thang máy.
Cô cúi đầu nhìn di động, không giao lưu gì với Lâm Thanh, trước kia cô luôn tìm mọi cách nói chuyện phiếm cùng anh, hết sức cố gắng tạo cơ hội, nghĩ đến dáng vẻ tung ta tung tăng ngốc nghếch của mình đi theo anh ngày đó, cô cảm thấy mình đúng là khờ khạo.
“Anh.”
Nghe thấy gọi anh, Thời Gia Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu.
Lâm Thích đã mặc đồ bình thường, dáng thẳng tắp, nhìn về phía cô với ánh mắt mang theo vẻ mờ ám, cô không rõ lắm cảm giác mờ ám này có phải do mình đã từng ngủ với anh hay không, chỉ cảm thấy ánh mắt anh đang nhìn mình tràn ngập ý câu dẫn nào đó.
Lâm Thanh nhìn người trước mắt giải thích với Gia Nhiên:
“A Thích không muốn ăn cơm hộp, chúng ta ra ngoài ăn gì ngon đi, bữa này anh mời khách.”
Thời Gia Nhiên cười cười nói không sao cả, đáy lòng có vẻ thoải mái rất khó hình dung, cô không vui khi ăn cơm cùng Lâm Thanh cho lắm, còn vào tình huống hai người đơn độc cùng nhau.
Một người đàn ông mình đã từng thích nhiều năm, giờ đã thành người đàn ông sắp kết hôn, về tình về lý cô nên giữ khoảng cách xa xôi với anh.
Khoảng cách này với anh với cô hẳn là an toàn nhất.
Thời Gia Nhiên nhẹ nhàng thở ra đi vào thang máy, lúc này là thời điểm tan tầm nên có rất nhiều người chen chúc đi vào. Vừa lúc có một bệnh nhân già được đẩy xe lăn, Thời Gia Nhiên bị dồn vào trong góc, chóp mũi có hơi thở mạnh mẽ ập vào cũng không làm người ta chán ghét, nhìn logo trên quần áo, theo bản năng cô nghĩ đến Lâm Thích.
Vì chứng thực ý nghĩ của mình, cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời của Lâm Thích đối mắt với ánh mắt chăm chú nhìn anh của cô, hai người cách nhau rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở rõ ràng của anh, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, cảm giác khô nóng quẩn quanh.
“Gia Nhiên, em không có bạn trai à?”
Thời điểm Thời Gia Nhiên đang cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình, giọng nói của Lâm Thanh từ phía sau truyền đến.
“Không.” Cô hoảng hốt rời ánh mắt đi, lên tiếng trả lời Lâm Thanh.
“Bệnh viện bọn anh có mấy bác sĩ nam, cũng rất tốt, hay giới thiệu cho em nhé?”
“Không cần, ở viện em cũng có người theo đuổi, nhưng vẫn chưa thích.”
Thời Gia Nhiên lập tức nói ra lời này lại cảm thấy hối hận, sợ Lâm Thanh hiểu lầm mình vẫn còn thích anh, lập tức lại bổ sung thêm:
“Cũng không phải không thích, cũng định thích một người bên khoa não, nhìn cũng rất tuấn tú, nhưng người có hơi chất phác.”
Thang máy đi xuống lầu năm, lại một dòng người tiến vào, Thời Gia Nhiên cứng đờ bị chén ép gần vào lòng ngực Lâm Thích.
Cô cảm giác tay mình bị sờ soạng nắm lấy, Lâm Thanh còn đứng ở phía sau, cô có một khoái cảm cấm kỵ trào dâng, bàn tay đó nhẹ nhàng véo chỉ tay cô.
Lâm Thích mở năm ngón tay ra, nhẹ nhàng đan vào tay cô, ngón tay sạch sẽ khô nóng ấm áp, Thời Gia Niên muốn hôn, muốn cùng anh hôn môi. Cô ngẩng đầu đưa con ngươi ướt dầm dề nhìn anh, lông mi nhỏ dài rung rinh, Thời Gia Niên dùng khẩu hình môi nói:
“Muốn làm sao?”
Nháy mắt cửa thang máy mở ra ở lầu một, Thời Gia Nhiên nhanh chóng rút tay mình ra, trở về vị trí ngang bằng với Lâm Thanh, đưa mắt lướt qua Lâm Thích, ánh mắt lộ ra vẻ yêu mị.
Cô mới biết được bản thân mình biến thái cỡ nào, ở trước mặt Lâm Thanh điên cuồng thông đồng với em trai anh, cái dạng này làm cô cảm thấy thật vui sướng.
Người về vừa đến cửa, chủ nhiệm lại gọi điện thoại đến.
Thời Gia Nhiên kéo lê thân thể mỏi mệt lần nữa quay lại bệnh viện, cùng các chuyên gia, bác sĩ xác định phương án chữa trị. Sở dĩ Lâm Thích nhập viện là vì bị thương trong lúc bắt tội phạm, nhưng sau khi chụp CT, lại phát hiện bên trong ngực có một khối U, vừa lúc phải kiếm tra lại toàn bộ bệnh án.
Cô không tình nguyện lại mặc vào áo blouse trắng, vừa mới ra khỏi phòng bệnh lại đụng phải Lâm Thanh, mấy năm nay không gặp, dáng vẻ Lâm Thanh đã thay đổi, vẫn dịu dàng nho nhã như cũ, còn có thêm hơi thở trưởng thành.
Thời Gia Nhiên không nghĩ ra tại sao mấy năm trước điên cuồng thích anh, chẳng biết lý do là vì sao.
Lâm Thanh cũng mang theo vẻ ngạc nhiên, hai người vừa đi vừa trò chuyện, đẩy cửa phòng bệnh ra. Ánh mắt Lâm Thích tập chung vào Thời Gia Nhiên, thong thả ung dung cởi áo trên ra, đang chuẩn bị mặc bộ đồng phục bệnh nhân vào.
Tầm mắt Thời Gia Nhiên dừng ở vết thương trên bả vai anh, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm qua dứt ra không được. Lâm Thanh mở miệng trước khi anh thay đồ.
“A Thích, sao lại làm trò trước mặt con gái, vào nhà vệ sinh thay đi.”
Lâm Thích liếc mắt nhìn Thời Gia Nhiên, sau đó cởi quần, Thời Gia Nhiên nhẹ thở ra, lập tức xoay người đi.
Dáng vẻ Lâm Thích bình thản tự nhiên nằm lên giường: “Hôm qua lúc kiểm tra, bác sĩ Thời cũng không phải chưa thấy qua, bình thường đi bơi anh chưa thấy ai mặc bikini bao giờ à?”
Lâm Thanh khẽ buông tiếng thở dài sau đó nói vài lời giáo dục Lâm Thích, điều kỳ lạ là lực chú ý của Thời Gia Nhiên lại đặt lên người Lâm Thích, mà không phải ở chỗ Lâm Thanh.
Cô nghĩ rằng con người ở mỗi một giai đoạn có sở thích gì cũng có thể thay đổi. Trước kia cô nghĩ rằng mình đối với Lâm Thanh đến chết không phai, sau đó lại dễ như trở bàn tay lên giường cùng Lâm Thích.
Trước kia cảm thấy không có Lâm Thanh, hoặc không có cách nào cùng Lâm Thanh ở bên nhau, cô sẽ khổ sở muốn chết, trên thực tế, địa cầu xoay chuyển cách xa, ai cũng có thể lung lay.
*
Thời Gia Nhiên làm trò trước mặt Lâm Thích lấy wechat của Lâm Thanh, nói chuyện vài câu rồi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi về nhà ngủ rồi tỉnh dậy, cô phát hiện Wechat có tin nhắn thêm bạn.
Thời Gia Nhiên add Wechat của Lâm Thích, hai ngày đầu ai cũng không nói gì.
Thẳng cho đến ngày Lâm Thanh đưa thiệp mời cưới, cô nhận được tin nhắn wechat của Lâm Thích—— Muốn khóc vai tôi có thể cho chị mượn.
Thời điểm Thời Gia Nhiên đi theo chủ nhiệm kiểm tra phòng nhận được những lời này, bật cười thành tiếng, ánh mắt nghiêm khắc của chủ nhiệm phóng tới, cô hậm hực tắt di động.
Cho đến lúc tan tầm, cô mới nhớ đến tin nhắn của Lâm Thích.
Vừa lúc này, Lâm Thanh gọi điện đến nói nhiều năm không gặp, muốn cùng nhau ăn một bữa cơm.
Thời Gia Nhiên phát giác sau khi mình buông xuống việc thích anh, tình cảm thoải mái không hề có gánh nặng, mặc dù cùng anh ăn cơm chung, hay cùng nhau uống rượu, mặc dù nhớ đến anh thích người khác, mặc dù cùng người khác kết hôn, cũng chẳng có gì gian nan nữa.
Cô nghĩ thời gian đúng là một liều thuốc quý.
Tin nhắn đã soạn được một nửa rồi lại xóa bỏ, đi theo Lâm Thanh về phía thang máy.
Cô cúi đầu nhìn di động, không giao lưu gì với Lâm Thanh, trước kia cô luôn tìm mọi cách nói chuyện phiếm cùng anh, hết sức cố gắng tạo cơ hội, nghĩ đến dáng vẻ tung ta tung tăng ngốc nghếch của mình đi theo anh ngày đó, cô cảm thấy mình đúng là khờ khạo.
“Anh.”
Nghe thấy gọi anh, Thời Gia Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu.
Lâm Thích đã mặc đồ bình thường, dáng thẳng tắp, nhìn về phía cô với ánh mắt mang theo vẻ mờ ám, cô không rõ lắm cảm giác mờ ám này có phải do mình đã từng ngủ với anh hay không, chỉ cảm thấy ánh mắt anh đang nhìn mình tràn ngập ý câu dẫn nào đó.
Lâm Thanh nhìn người trước mắt giải thích với Gia Nhiên:
“A Thích không muốn ăn cơm hộp, chúng ta ra ngoài ăn gì ngon đi, bữa này anh mời khách.”
Thời Gia Nhiên cười cười nói không sao cả, đáy lòng có vẻ thoải mái rất khó hình dung, cô không vui khi ăn cơm cùng Lâm Thanh cho lắm, còn vào tình huống hai người đơn độc cùng nhau.
Một người đàn ông mình đã từng thích nhiều năm, giờ đã thành người đàn ông sắp kết hôn, về tình về lý cô nên giữ khoảng cách xa xôi với anh.
Khoảng cách này với anh với cô hẳn là an toàn nhất.
Thời Gia Nhiên nhẹ nhàng thở ra đi vào thang máy, lúc này là thời điểm tan tầm nên có rất nhiều người chen chúc đi vào. Vừa lúc có một bệnh nhân già được đẩy xe lăn, Thời Gia Nhiên bị dồn vào trong góc, chóp mũi có hơi thở mạnh mẽ ập vào cũng không làm người ta chán ghét, nhìn logo trên quần áo, theo bản năng cô nghĩ đến Lâm Thích.
Vì chứng thực ý nghĩ của mình, cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời của Lâm Thích đối mắt với ánh mắt chăm chú nhìn anh của cô, hai người cách nhau rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở rõ ràng của anh, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, cảm giác khô nóng quẩn quanh.
“Gia Nhiên, em không có bạn trai à?”
Thời điểm Thời Gia Nhiên đang cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình, giọng nói của Lâm Thanh từ phía sau truyền đến.
“Không.” Cô hoảng hốt rời ánh mắt đi, lên tiếng trả lời Lâm Thanh.
“Bệnh viện bọn anh có mấy bác sĩ nam, cũng rất tốt, hay giới thiệu cho em nhé?”
“Không cần, ở viện em cũng có người theo đuổi, nhưng vẫn chưa thích.”
Thời Gia Nhiên lập tức nói ra lời này lại cảm thấy hối hận, sợ Lâm Thanh hiểu lầm mình vẫn còn thích anh, lập tức lại bổ sung thêm:
“Cũng không phải không thích, cũng định thích một người bên khoa não, nhìn cũng rất tuấn tú, nhưng người có hơi chất phác.”
Thang máy đi xuống lầu năm, lại một dòng người tiến vào, Thời Gia Nhiên cứng đờ bị chén ép gần vào lòng ngực Lâm Thích.
Cô cảm giác tay mình bị sờ soạng nắm lấy, Lâm Thanh còn đứng ở phía sau, cô có một khoái cảm cấm kỵ trào dâng, bàn tay đó nhẹ nhàng véo chỉ tay cô.
Lâm Thích mở năm ngón tay ra, nhẹ nhàng đan vào tay cô, ngón tay sạch sẽ khô nóng ấm áp, Thời Gia Niên muốn hôn, muốn cùng anh hôn môi. Cô ngẩng đầu đưa con ngươi ướt dầm dề nhìn anh, lông mi nhỏ dài rung rinh, Thời Gia Niên dùng khẩu hình môi nói:
“Muốn làm sao?”
Nháy mắt cửa thang máy mở ra ở lầu một, Thời Gia Nhiên nhanh chóng rút tay mình ra, trở về vị trí ngang bằng với Lâm Thanh, đưa mắt lướt qua Lâm Thích, ánh mắt lộ ra vẻ yêu mị.
Cô mới biết được bản thân mình biến thái cỡ nào, ở trước mặt Lâm Thanh điên cuồng thông đồng với em trai anh, cái dạng này làm cô cảm thấy thật vui sướng.