Độc Chiếm - Cô Vũ
Chương 24
Lâm Thích thuận theo tự nhiên kéo người vào trong ngực, Thời Gia Nhiên ngại vì ở đây là bệnh viện, không muốn làm động tác nào thân mật với anh.
“Chị, còn giận à?”
Tiếng nói trầm thấp của Lâm Thích gợi cảm như mất tiếng.
Thời Gia Nhiên tính tình nóng giận đến nhanh đi cũng nhanh, ánh mắt lộ ra vẻ hờn rỗi đáng yêu, khóe môi cong lên: “Nói lời nóng giận, muốn người ta dỗ.”
Lâm Thích ôm người cô, hơi cúi xuống hôn vào khóe môi:
“Chờ hai ngày nữa qua dỗ em nhé? Trong đội có việc, định ở bên em mấy ngày nhưng đội lại thiếu người, phải về.”
Cảm xúc ấp ủ của Thời Gia Nhiên bị lời này làm cho không còn xót lại gì, cảm thấy có chút không thú vị, mặt lạnh không lên tiếng.
Lâm Thích đi rất gấp, nội tâm Thời Gia Niên hơi tức giận, cô không biết mình đang nóng nảy vì chuyện gì, hẳn là mình quá mức khó tính, độ lượng quá nhỏ, quá mức hẹp hòi.
*
Đoạn thời gian đó, công việc của Lâm Thích rất bận, Thời Gia Nhiên cũng bận.
Không bao lâu, Thời Gia Nhiên nhận được cơ hội quý giá nhà nước cử đi du học ở nước ngoài, đêm đó cô đăng lên bảng tin chúc mừng tin tốt này.
Thời Gia Nhiên muốn chia sẻ tin tui này với Lâm Thích, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hình như cũng không cần thiết.
Giữa cô và anh, tựa như chỉ có thú vui thể xác, lúc trước cảm thấy mình sẽ thích những chàng trai nhỏ như thế này, sau lại cảm thấy đã qua tuổi tim đập thình thịch, gặp được ai cũng hời hợt như nhau.
Buổi tối, Thời Gia Nhiên vẫn còn đang tăng ca đã nhận được điện thoại của Lâm Thích.
Trong bãi đỗ xe bệnh viện, Thời Gia Nhiên gặp Lâm Thích, cửa sổ xe kéo ra một nửa,lộ ra ngũ quan lạnh lùng cứng cỏi của anh, sự trầm ổn này làm Thời Gia Nhiên có ảo giác, chàng trai trẻ gọi mình bằng chị ở trên giường không phải là Lâm Thích.
Trong lúc bước lại gần cô suy nghĩ rất nhiều, đến đứng bên cạnh xe, không kéo cửa xe ra.
Hàng mày Lâm Thích mày hơi nhăn lại, tiếng mang theo vẻ mệt mỏi: “Còn phải tăng ca sao?”
Thời Gia Nhiên ghé mắt, tầm mắt dừng ở hộp quà tinh xảo bên ghế phụ, từ góc độ của cô như gãi đúng chỗ ngứa thấy một hộp bằng nhung.
Lâm Thích gương mắt nhìn cô đang nhìn vào hộp quà, tầm mắt cũng đưa sang đó, thấp giọng nói: “Tôi đến xin lỗi chị này.”
Trái tim Thời Gia Nhiên giống như có cây kim xẹt qua, có hơi đau.
“Lâm Thích.” Cô nhấp môi đỏ: “Chúng ta chia tay đi.”
Lời này nói ra, cũng không phải đột nhiên, đất khách vốn không phải là cô muốn, tha hương càng thêm không phải.
Giữa cô và anh, chung quy cũng không có quá nhiều cảm tình, cô không nên trêu đùa một chàng trai trẻ tuổi.
Dứt lời, Thời Gia Nhiên xoay người rời đi.
Dường như không muốn cho Lâm Thích một khoảng thời gian để đáp lại, Lâm Thích đưa mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng Thời Gia Nhiên, bàn tay nắm trên tay lái gân xanh nổi lên, cảm xúc ẩn nhẫn một khi chạm vào là nổ ngay.
“Rầm” Âm thanh này làm Thời Gia Nhiên dừng chân lại, hơi nghiêng người, chuẩn bị mở miệng. Cánh tay bị kéo mạnh, cô hoảng hốt, người đã bị kéo đến bên cạnh chiếc xe việt dã. Đang líu lo không phối hợp với anh, lạnh lùng nói:
“Lâm Thích, cậu phát điên cái gì.”
Nghe vậy, Lâm Thích ngừng lại, vành mắt đỏ hồng, như có điểm nghẹn khuất.
Thời Gia Nhiên quay mặt đi, nói: “Thật xin lỗi, đột nhiên nói lời chia tay là chút không thích hợp. Mỗi người đều là người trưởng thành cả rồi, tôi nói chuyện hơi trực tiếp, trước đó muốn thử xem sao, thời gian qua lâu, mới mẻ cũng có, tôi đối với cậu…”
Lâm Thích không bất ngờ hôn xuống, lúc chậm rãi đến gần, Thời Gia Nhiên cảm nhận được nguy hiểm từ anh, eo đặt ở cửa xe, âm thanh cô cũng đột nhiên im bặt.
Thời Gia Nhiên muốn tiếp tục nói gì đó, đôi môi mềm mại bao trùm lên cánh môi cô, râu ở cằm anh cọ xát lên da mang đến cảm xúc đau đau.
Lâm Thích dùng đầu lưỡi cạy khớp hàm, thừa dịp cô đang hoảng hốt xâm nhập vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi, khác hẳn ngày trước lúc dịu dàng lúc lại mạnh mẽ, nụ hôn này như muốn chặn kín lời cô nói, hôn không hề có kết cấu, làm Thời Gia Nhiên hơi phản cảm.
Không đợi cô dùng sức tránh thoát, anh bỗng nhiên buông ra.
Ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào mắt cô, Thời Gia Nhiên bị ánh mắt chăm chú này nhìn quên mất lời muốn nói. Ngón tay Lâm Thích xẹt qua da thịt trơn mềm, trêu chọc sợi tóc còn dính ở khóe môi, lại lần nữa hôn lên, lúc này rất dịu dàng làm đầu tim cô có dòng điện thoáng qua, tê dại khó nhịn.
Vội vã, dịu dàng hôn nồng nhiệt, lúc đầu lưỡi quấn quanh có cơn run rẩy, bá đạo và nhẹ nhàng cùng tồn tại, hơi thở trở nên dồn dập hơn, sức lực cả người như bị rút cạn, cô không tự chủ được vòng lấy cổ anh, phòng ngừa mình có thể ngã xuống.
Lâm Thích giữ lấy cánh mông, đè cả người cô vào cửa xe, trán để lên trán cô, lúc nói chuyện hơi thở không đều: “Thời Gia Nhiên, rõ ràng em thích như vậy.”
Hơi thở Thời Gia Nhiên phì phò, quanh hơi thở truyền đến mùi vị trên người Lâm Thích, cô cảm thấy hormone cả người đang không ngừng bành trướng, cũng tựa như lời nói của Lâm Thích, cô thích như vậy, lúc hôn môi với anh phía dưới ướt không chịu được.
Muốn, khát vọng rất muốn.
Sống gần ba mươi năm chưa từng trải qua cảm giác như vậy, không phải như thời niên thiếu gặp gỡ người mình thích vui mừng khẩn trương, loại khẩn trương này chắc hẳn là vì sinh lý, cô nghĩ nhất định là cái dạng này.
“Lâm Thích, tôi là một người phụ nữ bình thường, bị đàn ông hôn, không có khả năng không có cảm giác.”
Khóe môi Lâm Thích đang cong lên bỗng nhiên trầm xuống, sau đó Thời Gia Nhiên lại nói:
“Lâm Thích, tôi không biết vì sao cậu thích tôi, tôi sẽ xuất ngoại sớm thôi, thời gian ba năm đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, ví như cậu, ví như tôi, chúng ta đều có khả năng gặp gỡ người khác.”
Lâm Thích kéo cô ngồi vào ghế sau, thuận thế ngồi xuống, hai người dựa vào rất gần, Thời Gia Nhiên không được tự nhiên dịch vào bên trong, cánh tay Lâm Thích vòng qua ôm lấy eo cô.
“Ba năm trước đây, em nói giữa chúng ta chỉ là một đêm tình. Thời Gia Nhiên, tôi thích em em thật sự không cảm nhận được sao?”
Cô đánh một cái vào ngực anh, trong màng nhĩ truyền đến tiếng tim đập nhanh của mình, theo lời anh nói phập phồng sống động, não trắng ra trong một cái chớp mắt. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngửi hơi thở của anh, cảm động đến nước mắt ướt át, Lâm Thích không chịu khống chế cúi đầu hôn xuống.
Cánh môi mềm mại dán trên mí mắt cô, run rẩy muốn đẩy anh ra, anh ôm cô, dùng sức mạnh buộc chặt làm tâm viên ý mã lên, trằn chọc cọ xát xâm nhập mút vào, lúc Thời Gia Nhiên nghiêng người ôm chặt anh hơn bị lều trại đang khỏi động cọ đến người. Lúc bị đụng vào anh kêu lên một tiếng, môi dán ở vành tai cô mờ ám:
“Hôn một cái mà có thể cứng, tôi thật sự thích em.”
“Thích cái gì ở tôi?” Thời Gia Nhiên vì lúc này mình nhiệt tình đáp lại cảm thấy xấu hổ, thoáng nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa sổ không chút để ý nói.
“Em đừng giả ngu.” Lâm Thích nắm lấy tay cô, ánh mắt không phân biệt được vui buồn, bên trong chiếu ra bóng dáng cô, tim đập loạn nảy lên.
“Lâm Thích, tối nay tôi còn hẹn bạn.” Cô đưa tay muốn mở cửa, lúc Lâm Thích đè lên người cô, nhíu mày nói: “Giữa chúng ta ngoài làm tình ra, còn có gì khác sao?”
Thời Gia Nhiên cũng có thể nhớ đến chuyện khác, nhưng dường như lúc nhắc đến Lâm Thích, chuyện đầu tiên mà cô nhớ đến vẫn là tiếng gầm nhẹ trong khoái cảm của anh lúc ở trên giường.
Cây gậy th*t cứng rắn của Lâm Thích cách lớp quần thể thao, đánh vào nơi mềm mại giữa hai chân, mày cô nhíu chặt, hơi thở càng trở nên dồn dập:
“Lâm…. A… Đừng…”
“Ngoài làm tình cái gì cũng không có sao?”
Âm thanh đè thấp mang theo vẻ bất đắc dĩ, lúc này Thời Gia Nhiên có cảm giác đã làm tổn thương anh, cảm giác thương cảm này dâng lên đầu quả tim mềm mại đến kỳ cục, huống chi còn ở tư thế mờ ám này.
///
“Chị, còn giận à?”
Tiếng nói trầm thấp của Lâm Thích gợi cảm như mất tiếng.
Thời Gia Nhiên tính tình nóng giận đến nhanh đi cũng nhanh, ánh mắt lộ ra vẻ hờn rỗi đáng yêu, khóe môi cong lên: “Nói lời nóng giận, muốn người ta dỗ.”
Lâm Thích ôm người cô, hơi cúi xuống hôn vào khóe môi:
“Chờ hai ngày nữa qua dỗ em nhé? Trong đội có việc, định ở bên em mấy ngày nhưng đội lại thiếu người, phải về.”
Cảm xúc ấp ủ của Thời Gia Nhiên bị lời này làm cho không còn xót lại gì, cảm thấy có chút không thú vị, mặt lạnh không lên tiếng.
Lâm Thích đi rất gấp, nội tâm Thời Gia Niên hơi tức giận, cô không biết mình đang nóng nảy vì chuyện gì, hẳn là mình quá mức khó tính, độ lượng quá nhỏ, quá mức hẹp hòi.
*
Đoạn thời gian đó, công việc của Lâm Thích rất bận, Thời Gia Nhiên cũng bận.
Không bao lâu, Thời Gia Nhiên nhận được cơ hội quý giá nhà nước cử đi du học ở nước ngoài, đêm đó cô đăng lên bảng tin chúc mừng tin tốt này.
Thời Gia Nhiên muốn chia sẻ tin tui này với Lâm Thích, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hình như cũng không cần thiết.
Giữa cô và anh, tựa như chỉ có thú vui thể xác, lúc trước cảm thấy mình sẽ thích những chàng trai nhỏ như thế này, sau lại cảm thấy đã qua tuổi tim đập thình thịch, gặp được ai cũng hời hợt như nhau.
Buổi tối, Thời Gia Nhiên vẫn còn đang tăng ca đã nhận được điện thoại của Lâm Thích.
Trong bãi đỗ xe bệnh viện, Thời Gia Nhiên gặp Lâm Thích, cửa sổ xe kéo ra một nửa,lộ ra ngũ quan lạnh lùng cứng cỏi của anh, sự trầm ổn này làm Thời Gia Nhiên có ảo giác, chàng trai trẻ gọi mình bằng chị ở trên giường không phải là Lâm Thích.
Trong lúc bước lại gần cô suy nghĩ rất nhiều, đến đứng bên cạnh xe, không kéo cửa xe ra.
Hàng mày Lâm Thích mày hơi nhăn lại, tiếng mang theo vẻ mệt mỏi: “Còn phải tăng ca sao?”
Thời Gia Nhiên ghé mắt, tầm mắt dừng ở hộp quà tinh xảo bên ghế phụ, từ góc độ của cô như gãi đúng chỗ ngứa thấy một hộp bằng nhung.
Lâm Thích gương mắt nhìn cô đang nhìn vào hộp quà, tầm mắt cũng đưa sang đó, thấp giọng nói: “Tôi đến xin lỗi chị này.”
Trái tim Thời Gia Nhiên giống như có cây kim xẹt qua, có hơi đau.
“Lâm Thích.” Cô nhấp môi đỏ: “Chúng ta chia tay đi.”
Lời này nói ra, cũng không phải đột nhiên, đất khách vốn không phải là cô muốn, tha hương càng thêm không phải.
Giữa cô và anh, chung quy cũng không có quá nhiều cảm tình, cô không nên trêu đùa một chàng trai trẻ tuổi.
Dứt lời, Thời Gia Nhiên xoay người rời đi.
Dường như không muốn cho Lâm Thích một khoảng thời gian để đáp lại, Lâm Thích đưa mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng Thời Gia Nhiên, bàn tay nắm trên tay lái gân xanh nổi lên, cảm xúc ẩn nhẫn một khi chạm vào là nổ ngay.
“Rầm” Âm thanh này làm Thời Gia Nhiên dừng chân lại, hơi nghiêng người, chuẩn bị mở miệng. Cánh tay bị kéo mạnh, cô hoảng hốt, người đã bị kéo đến bên cạnh chiếc xe việt dã. Đang líu lo không phối hợp với anh, lạnh lùng nói:
“Lâm Thích, cậu phát điên cái gì.”
Nghe vậy, Lâm Thích ngừng lại, vành mắt đỏ hồng, như có điểm nghẹn khuất.
Thời Gia Nhiên quay mặt đi, nói: “Thật xin lỗi, đột nhiên nói lời chia tay là chút không thích hợp. Mỗi người đều là người trưởng thành cả rồi, tôi nói chuyện hơi trực tiếp, trước đó muốn thử xem sao, thời gian qua lâu, mới mẻ cũng có, tôi đối với cậu…”
Lâm Thích không bất ngờ hôn xuống, lúc chậm rãi đến gần, Thời Gia Nhiên cảm nhận được nguy hiểm từ anh, eo đặt ở cửa xe, âm thanh cô cũng đột nhiên im bặt.
Thời Gia Nhiên muốn tiếp tục nói gì đó, đôi môi mềm mại bao trùm lên cánh môi cô, râu ở cằm anh cọ xát lên da mang đến cảm xúc đau đau.
Lâm Thích dùng đầu lưỡi cạy khớp hàm, thừa dịp cô đang hoảng hốt xâm nhập vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi, khác hẳn ngày trước lúc dịu dàng lúc lại mạnh mẽ, nụ hôn này như muốn chặn kín lời cô nói, hôn không hề có kết cấu, làm Thời Gia Nhiên hơi phản cảm.
Không đợi cô dùng sức tránh thoát, anh bỗng nhiên buông ra.
Ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào mắt cô, Thời Gia Nhiên bị ánh mắt chăm chú này nhìn quên mất lời muốn nói. Ngón tay Lâm Thích xẹt qua da thịt trơn mềm, trêu chọc sợi tóc còn dính ở khóe môi, lại lần nữa hôn lên, lúc này rất dịu dàng làm đầu tim cô có dòng điện thoáng qua, tê dại khó nhịn.
Vội vã, dịu dàng hôn nồng nhiệt, lúc đầu lưỡi quấn quanh có cơn run rẩy, bá đạo và nhẹ nhàng cùng tồn tại, hơi thở trở nên dồn dập hơn, sức lực cả người như bị rút cạn, cô không tự chủ được vòng lấy cổ anh, phòng ngừa mình có thể ngã xuống.
Lâm Thích giữ lấy cánh mông, đè cả người cô vào cửa xe, trán để lên trán cô, lúc nói chuyện hơi thở không đều: “Thời Gia Nhiên, rõ ràng em thích như vậy.”
Hơi thở Thời Gia Nhiên phì phò, quanh hơi thở truyền đến mùi vị trên người Lâm Thích, cô cảm thấy hormone cả người đang không ngừng bành trướng, cũng tựa như lời nói của Lâm Thích, cô thích như vậy, lúc hôn môi với anh phía dưới ướt không chịu được.
Muốn, khát vọng rất muốn.
Sống gần ba mươi năm chưa từng trải qua cảm giác như vậy, không phải như thời niên thiếu gặp gỡ người mình thích vui mừng khẩn trương, loại khẩn trương này chắc hẳn là vì sinh lý, cô nghĩ nhất định là cái dạng này.
“Lâm Thích, tôi là một người phụ nữ bình thường, bị đàn ông hôn, không có khả năng không có cảm giác.”
Khóe môi Lâm Thích đang cong lên bỗng nhiên trầm xuống, sau đó Thời Gia Nhiên lại nói:
“Lâm Thích, tôi không biết vì sao cậu thích tôi, tôi sẽ xuất ngoại sớm thôi, thời gian ba năm đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, ví như cậu, ví như tôi, chúng ta đều có khả năng gặp gỡ người khác.”
Lâm Thích kéo cô ngồi vào ghế sau, thuận thế ngồi xuống, hai người dựa vào rất gần, Thời Gia Nhiên không được tự nhiên dịch vào bên trong, cánh tay Lâm Thích vòng qua ôm lấy eo cô.
“Ba năm trước đây, em nói giữa chúng ta chỉ là một đêm tình. Thời Gia Nhiên, tôi thích em em thật sự không cảm nhận được sao?”
Cô đánh một cái vào ngực anh, trong màng nhĩ truyền đến tiếng tim đập nhanh của mình, theo lời anh nói phập phồng sống động, não trắng ra trong một cái chớp mắt. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngửi hơi thở của anh, cảm động đến nước mắt ướt át, Lâm Thích không chịu khống chế cúi đầu hôn xuống.
Cánh môi mềm mại dán trên mí mắt cô, run rẩy muốn đẩy anh ra, anh ôm cô, dùng sức mạnh buộc chặt làm tâm viên ý mã lên, trằn chọc cọ xát xâm nhập mút vào, lúc Thời Gia Nhiên nghiêng người ôm chặt anh hơn bị lều trại đang khỏi động cọ đến người. Lúc bị đụng vào anh kêu lên một tiếng, môi dán ở vành tai cô mờ ám:
“Hôn một cái mà có thể cứng, tôi thật sự thích em.”
“Thích cái gì ở tôi?” Thời Gia Nhiên vì lúc này mình nhiệt tình đáp lại cảm thấy xấu hổ, thoáng nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa sổ không chút để ý nói.
“Em đừng giả ngu.” Lâm Thích nắm lấy tay cô, ánh mắt không phân biệt được vui buồn, bên trong chiếu ra bóng dáng cô, tim đập loạn nảy lên.
“Lâm Thích, tối nay tôi còn hẹn bạn.” Cô đưa tay muốn mở cửa, lúc Lâm Thích đè lên người cô, nhíu mày nói: “Giữa chúng ta ngoài làm tình ra, còn có gì khác sao?”
Thời Gia Nhiên cũng có thể nhớ đến chuyện khác, nhưng dường như lúc nhắc đến Lâm Thích, chuyện đầu tiên mà cô nhớ đến vẫn là tiếng gầm nhẹ trong khoái cảm của anh lúc ở trên giường.
Cây gậy th*t cứng rắn của Lâm Thích cách lớp quần thể thao, đánh vào nơi mềm mại giữa hai chân, mày cô nhíu chặt, hơi thở càng trở nên dồn dập:
“Lâm…. A… Đừng…”
“Ngoài làm tình cái gì cũng không có sao?”
Âm thanh đè thấp mang theo vẻ bất đắc dĩ, lúc này Thời Gia Nhiên có cảm giác đã làm tổn thương anh, cảm giác thương cảm này dâng lên đầu quả tim mềm mại đến kỳ cục, huống chi còn ở tư thế mờ ám này.
///