Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đoạt Vợ - Lão Ti Cơ Lưu Tô

Chương 37: Ta muốn uống nước ngọt của nàng (hơi h)



Thẩm Tịnh Xu vội vàng đỡ người lên giường, sau đó đi lấy thuốc chữa thương xử lý vết thương cho Tư Bất Quy,
May mà vết thương cắt không sâu, Thẩm Tịnh Xu vẫn là cẩn thận từng li từng tí, sợ không cẩn thận làm đau Tư Bất Quy.
Tư Bất Quy luôn nhìn Thẩm Tịnh Xu, khóe miệng vô ý giơ lên.
Rốt cuộc xử lý xong vết thương, Thẩm Tịnh Xu cẩn thận thắt nút, lại hướng tay băng bó thổi hơi mấy cái
"Thổi thổi, lập tức vết thương sẽ mau lành"
Tư Bất Quy nhịn không được phốc cười ra tiếng, Thẩm Tịnh Xu lập tức đỏ mặt, vội vàng nhỏ giọng giải thích " Cái này...đây là ta, mẫu thân ta dạy ta "
Nói xong lập tức xấu hổ thu dọn đồ đạc đi ra.
Chờ Thẩm Tịnh Xu trở lại, phát hiện Tư Bất Quy nhìn nàng với ánh mắt nóng rực.
"Không sao chứ Bất Quy ?"
"Khanh Khanh, ta muốn uống nước ngọt phía dưới của nàng, chính nàng lấy ra cho ta nhìn đi "
Thẩm Tịnh Xu mặt đỏ chót, cái này chẳng phải muốn mình ở trước mặt nàng...đùa giỡn mình sao ?"
"Bất Quy" thanh âm Thẩm Tịnh Xu đều phát run " Ta, ta không được...ta không được "
Tư Bất Quy thở dài, cũng không có ép nàng, " Không có sao, vậy thì chờ ta khỏe rồi nói sau "
Dù sao hai cánh tay của nàng đều tạm thời không tiện, tay trái bởi vì vô lực mà còn chút run, tay phải vừa bị băng bó kỹ
"..."
Thẩm Tịnh Xu nhìn bàn tay băng bó của Tư Bất Quy một chút, kỳ thật nàng sẽ thụ thương, không phải là do mình sao ?'
Như thế liều lĩnh thay nàng chữa thương, mới như hiện tại suy yếu nằm ở trên giường.
Nàng cứ việc cường đại, cũng là một nữ tử a, một nữ tử ngốc lại tốt !
Trái tim ẩn ẩn đau, Thẩm Tịnh Xu đột nhiên hạ quyết tâm, đưa tay giải khai xiêm y của mình
Đầu vai trơn nhẵn chậm rãi lộ ra, Tư Bất Quy đều nhìn sửng sốt, đã thấy Thẩm Tịnh Xu đem y phục ném sang một bên, cởi tiết khố, chỉ còn cái yếm thiếp thân.
"Khanh Khanh, nàng..."
Yết hầu không hiểu khát khô, Tư Bất Quy có chút nói không ra lời, Thẩm Tịnh Xu lại đem cái yểm cởi ra, cùng một chổ ném
Một đôi tiêu nhũ ngạo nghễ đứng thẳng, Thẩm Tịnh Xu bò lên giường, toàn thân đỏ lên quỳ gối bên cạnh Tư Bất Quy, trầm thấp hỏi " Ngươi, ngươi muốn ta làm sao...làm mình ?"
Tư Bất Quy ngu ngơ hồi lâu, giống như là đang nằm mơ, tự lẩm bẩm " Khanh Khanh, ta... Nàng vì cái gì ?"
Thẩm Tịnh Xu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt có nhu tình lửa nóng mà Tư Bất Quy chờ mong đã lâu.
"Bất Quy" Thẩm Tịnh Xu xích lại gần lỗ tai nàng, vẫn như cũ phát ra rung động " Ngươi uống ta... Có phải nhanh khỏe lên không ?"
Một câu hỏi ngốc nghếch, lại khiến trái tim Tư Bất Quy run lên bần bật
"Khanh Khanh, ta..."
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Thẩm Tịnh Xu ngăn chặn, nụ hôn của nàng ngây ngô lại xấu hổ, lại rất cố gắng học triền miên
Tư Bất Quy lại một lần nữa run rẩy, đây là...lần đầu tiên Thẩm Tịnh Xu chủ động hôn nàng.
Lập tức liền muốn kích động đáp lại, Thẩm Tịnh Xu lại lui ra, vẫn là cúi đầu, dùng âm thanh yếu ớt như muỗi kêu hỏi lại một lần " Ngươi muốn ta làm sao.. Cho ngươi xem ?"
Vừa rồi ngon ngọt đương nhiên không đủ, nhưng Tư Bất Quy cười cười, bắt đầu dạy nàng làm thế nào tự chơi chính mình
" Quỳ trên người ta " Tư Bất Quy nói " Đem ngực nâng cao, tự mình đùa giỡn ngọc nhũ của nàng "
Thẩm Tịnh Xu nhăn nhó nửa ngày mới tách ra đầu gối, quỳ trên Tư Bất Quy đang nằm trên giường, nhô lên bộ ngực mềm mại
"Ừm, hiện tại tự mình vò lấy, đem đầu ngực chơi đến nhô lên"
Thẩm Tịnh Xu cắn môi, do do dự dự nâng tay, một trái một phải bao lấy hai bộ ngực của mình, chậm rãi vò động.

Lần đầu tiên như thế chạm vào thân thể mình, Thẩm Tịnh Xu không chỉ có xấu hổ, quả thực xấu hổ muốn ngất xỉu
Tròn trịa sữa bị kích thích, đầu ngực chậm rãi bị vò, Tư Bất Quy nhìn say sưa ngon lành, nháy mắt cũng không chớp
Giống như có chút nóng, Thẩm Tịnh Xu khó nhịn thở hổn hển, Tư Bất Quy rất hài lòng biểu hiện của nàng.
"Dùng ngón tay sờ sờ đỉnh ngực của nàng, nhìn xem nó có cứng rắn chưa "
"Ừm..."
Thẩm Tịnh Xu e lệ xoa, cảm giác da thịt bộ ngực có một chút xíu rút lại, đầu ngực nhỏ chậm rãi cứng.
" Gần một chút, đẩy sữa của nàng ra, ta giúp nàng liếm "
Thẩm Tịnh Xu chậm rãi chuyển về phía trước, hai tay đẩy ngực, đem đầu ngực hồng hồng xích lại gần bờ môi Tư Bất Quy.
Tư Bất Quy nhìn trong chốc lát đôi tiểu hồng quả, lè lưỡi, nhắm ngay một viên, bắt đầu nặng nề liếm lên.
Đầu ngực bị liếm trên dưới rung động, Thẩm Tịnh Xu hít thở không nhịn được thêm nặng nề mấy phần, thở gấp lên tiếng
Tư Bất Quy liếm láp đầu ngực đáng yêu, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm một chút ngón tay Thẩm Tịnh Xu bưng lấy ngọc nhũ, sau đó thỏa mãn ngậm lấy viên tiểu hồng quả, chậm rãi mút vào nhấm nháp
Thẩm Tịnh Xu có chút phát run, Tư Bất Quy liền dùng tay trái ấn lấy phía sau lưng nàng, mặc dù tê dại, thế nhưng ai bảo nhũ trước mắt thực sự mê người như vậy ?
Hai viên tiểu hồng quả trái phải đều bị liếm đến tỏa sáng, Tư Bất Quy móe đem tay chuyển qua mông Thẩm Tịnh Xu, dùng sức xoa bóp.
"Ừm ~"
" Ẩm ướt rồi ?" Tư Bất Quy cười nhìn về phía bụng của nàng " Khanh Khanh muốn ta liếm không ?"
Thẩm Tịnh Xu ngượng nói không ra lời, Tư Bất Quy cũng biết tính cách của nàng quen là như thế, liền chỉ cười cười nói " Tay cũng ta cũng không có khí lực, Khanh Khanh tự mình tách ra cho ta nhìn đi "
Lại muốn chính nàng tách ra sao ? Thẩm Tịnh Xu ngực chập chùng đến kịch liệt, một hồi lâu mới cắn cắn môi, đem một bàn tay duỗi xuống dưới.
Tự mình sờ lấy da thịt mẫn cảm của mình, Thẩm Tịnh Xu không chịu được run lên, Tư Bất Quy lại nhiều hứng thú, thậm chí lè lưỡi liếm cổ tay Thẩm Tịnh Xu một chút.

Thẩm Tịnh Xu run lên, cả người đều thẹn đến hoảng.
Đầu ngón tay phải rốt cuộc sờ đến bông hoa, Thẩm Tịnh Xu lần đầu tiên chạm vào tiểu cánh hoa của mình
Tư Bất Quy mong đợi nhìn nàng, tay trái sờ cái mông nàng, buốt giữa đùi nàng, thúc giục nói " Khanh Khanh, nhanh tách ra đi "
Thẩm Tịnh Xu chỉ có thể từ từ tách cánh hoa ra, hoa văn đằng trước đứng thẳng lập tức xấu hổ mà nhảy lên, óng ánh phấn nộn
Nàng nâng cao hông eo, Tư Bất Quy hướng xuống một chút, dựa vào eo đệm, vừa vặn nhắm ngay tiểu hoa đầu.
Hài lòng lè lưỡi liếm láp, Tư Bất Quy một chút nặng nề mà liếm láp, đầu lưỡi quét lấy tiểu hoa đầu chấn động
"A a...Ân!"
Động tình để thân thể trầm luân nhanh chóng, Thẩm Tịnh Xu bị chấn lấy tiểu hoa cuống, đầu ngón tay cũng cảm giác được lưỡi nóng ướt đang ở chổ nhạy cảm lướt tới lướt lui, không khỏi khoái cảm liên tục
" Bất Quy ~"
"Ừm..."
Tư Bất Quy miễn cưỡng đáp nàng, đầu lưỡi tiếp tục liếm láp, đổi góc độ kích thích.
Tiểu hoa cuống bị tách lộ ra ngoài phá lệ mẫn cảm, Thẩm Tịnh Xu chẳng mấy chốc sẽ cao trào, lại ngay lúc này, cảm giác liếm láp dưới thân đình chỉ.
Bị ngừng có chút khó chịu, Thẩm Tịnh Xu còn tưởng rằng Tư Bất Quy cố ý, lúc cúi đầu xem xét không khỏi lặng im
Tư Bất Quy...thế mà ngủ rồi ?
Trên môi còn dính lấy óng ánh, thế nhưng Tư Bất Quy xác thực nhắm mắt lại, đại khái là ngủ quên.
Thẩm Tịnh Xu quả nhiên dở khóc dở cười, nghĩ nghĩ lại cảm thấy đau lòng, xem ra Tư Bất Quy lần này nội thương nửa điểm không giả.
Cũng chỉ đành tự mình xuống dưới, Thẩm Tịnh Xu lắng lại trong chốc lát, đỡ Tư Bất Quy nằm đàng hoàng, tự mình xuống giường tìm khăn lau chùi.
Lau sạch sẽ mặc áo trong, Thẩm Tịnh Xu vặn một lần khăn mềm, cầm trở về thay Tư Bất Quy lau người.
Kết quả thấy ở má trái lưu lại dấu đỏ
"Bất Quy..."
Nghĩ đến lúc ấy mình đánh rất là dùng sức, Thẩm Tịnh Xu cẩn thận thay nàng lau đi óng ánh trên môi, lại xếp khăn mặt lau bên trái của nàng
Lần đầu tiên Tư Bất Quy hai cái bạt tay, Tư Bất Quy rất tức tối, lại không thể đánh lại nàng.
Sau đó chính là thượng nguyên, nàng không muốn bị Tư Bất Quy chạm, lúc tránh né đụng vào tiểu nhân ngang ngược càn rỡ, lại là Tư Bất Quy vẫn là lần đầu tiên che chở nàng
Còn nữa chính là lần kia ở ngoài hẻm, nàng giãy dụa đến kịch liệt, để Tư Bất Quy cắn đầu lưỡi, đều chảy máu, thế nhưng lúc gặp nguy hiểm, Tư Bất Quy vẫn là che chở nàng trước.
Còn có ở Tịnh An Tự, Tư Bất Quy buộc dây lụa trên cổ tay nàng, nói không chạm vào nàng
Từng chuyện từng chuyện Thẩm Tịnh Xu nhẹ nhàng nhớ lại, những hồi ức mà tâm khiến nàng mềm đến rối tinh rối mù.
Tư Bất Quy ngủ rất điềm tĩnh, Thẩm Tịnh Xu ở bên nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ nàng ngủ có mấy phần đáng yêu.
Vươn tay, Thẩm Tịnh Xu nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cao thẳng của Tư Bất Quy, trầm thấp gọi " Ngốc tử"
Tư Bất Quy không biết mơ thấy cái gì, bỗng nhiên nhăn lông mày, một tay ở bên cạnh hồ loạn mạc tác.
"Khanh Khanh, Khanh Khanh...."
Thẩm Tịnh Xu sững sờ, cái mũi đột nhiên chua xót, vội vàng bò lên giường, trầm thấp an ủi " Bất Quy, Bất Quy, ta ở đây "
Nói liền nắm cánh tay sờ loạn kia của nàng, áp lên mặt mình, Tư Bất Quy chạm phải mềm nhẵn, rốt cuộc an tĩnh lại.
Qua nửa khắc, Tư Bất Quy đột nhiên nghiêng người, lập tức đem Thẩm Tịnh Xu kéo vào trong ngực ôm, bờ môi chạm vào trán Thẩm Tịnh Xu, tựa hồ xác nhận có phải nàng.
Thẩm Tịnh Xu sợ đánh thức Tư Bất Quy, liền không dám động đậy.
Tư Bất Quy nhắm mắt lại, vô thức hôn mấy lần cái trán Thẩm Tịnh Xu, mới an ổn ngủ.
Thẩm Tịnh Xu nghe thấy hơi thở đối phương nhẹ cạn, mềm lòng rả rích rất ấm, lập tức cũng chậm rãi vươn tay ra, ôm lấy Tư Bất Quy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...