Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua
Chương 96
C/ôn th/ịt lớn qua lại mãnh liệt thọc vào rút ra lôi kéo thịt non, mang theo cơn tức giận hùng hổ của nam nhân, căn bản không chấp nhận tiểu cô nương chống cự tránh né.
"Ưm…ưm...... Nhẹ...... Nhẹ chút...... " Tiểu cô nương kiều thanh khóc lóc xin tha.
Nam nhân càng tiến càng sâu, mị thịt phấn nộn hút chặt cự vật nam nhân, trong ngực nhen nhóm lửa ghen, cơ hồ làm hắn muốn đem tất cả t/inh d/ịch đều rót vào tiểu t/ử c/ung của tiểu cô nương.
Làm cho nàng dựng dục hài tử của hắn.
Nhưng nếu là Dư Tu Bách lúc thanh tỉnh, lại căn bản sẽ không có ý tưởng này, hắn vốn không giống những các nam nhân khác, cũng không quá coi trọng con nối dõi, hiện giờ thân thể nàng vừa mới dưỡng tốt lên một ít, hắn luyến tiếc làm tiểu cô nương sớm chịu tội như vậy.
Chính hắn còn muốn bá chiếm tiểu cô nương nhiều năm nữa!
Nam nhân luận động đến sắp đánh mất lí trí, trong ngực lửa ghen cơ hồ muốn đem hắn cả người đều thiêu đốt hầu như không còn, hắn lại vẫn là luyến tiếc yêu cầu làm tiểu cô nương từ bỏ sở thích này...
Khó có được nàng thích đồ vật gì đó...
Dư Tu Bách chỉ có thể dùng nụ hôn nóng bỏng để tỏ vẻ chính mình bất mãn, dùng lửa giận của chính mình, tới đút no tiểu thê tử của hắn.
Nụ hôn cuồng bạo ướt nóng làm thân mình tiểu cô nương run nhè nhẹ, cả người đều mềm nhũn, nam nhân nhằm vào những điểm mẫn cảm của tiểu cô nương mà kích thích, nơi hai người giao hợp chất lỏng vẩy ra, dâm dịch chảy ra đều bị động tác cắm đút mãnh liệt đánh thành màu trắng, vương vãi khắp nơi.
Chỗ giao hợp một mảnh lầy lội.
Lại là cuồng phong gió dập, nam nhân nhẫn nhịn đến gân xanh đều đỏ, mới khắc chế chính mình, từ nộn huyệt khẩn trí của tiểu cô nương rút ra, đem nùng tinh tanh tưởi bắn trên bụng nhỏ của tiểu cô nương.
Xong việc, nam nhân nhìn tiểu cô nương mệt mỏi, nội tâm trìu mến không thôi, mềm nhẹ vỗ về gương mặt trơn bóng của nàng, nói: "Sắt Sắt, chờ ta cầu hôn, làm tân nương tử của ta... "
Sau khi nam nhân bắn ra, lại dụ dỗ tiểu cô nương thêm một lần nữa, Nguyên Sắt Sắt bị nam nhân lâu chưa ăn thịt làm mệt đến ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại Nguyên Sắt Sắt phát hiện chính mình đã nằm trên giường trong phòng nàng, y phục mặc trên người với y phục lúc trước đi ra ngoài cũng không giống nhau, là áo ngủ nàng thường xuyên mặc ở nhà, hẳn là sau khi trở về Hương Vân lại hầu hạ nàng lau thân mình, thay đổi xiêm y.
Nguyên Sắt Sắt giật giật thân mình, muốn nghiêng người, quả nhiên, thân mình bủn rủn không lật được người nói cho nàng biết, một hồi hoan ái ngày hôm qua không phải ảo giác.
"Hương Vân!" Nguyên Sắt Sắt cất tiếng, giọng nói khô khốc.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi! Chắc người đói bụng rồi!" Hương Vân bưng một chén hầm hoành thánh nhỏ hương canh gà, vừa nhìn liền biết là mới từ trong nồi múc ra, còn toả ra hơi nóng nghi ngút.
Nguyên Sắt Sắt mới vừa tỉnh ngủ, thân thể vừa mệt vừa đói, ngửi thấy mùi thơm từ chén nhỏ toả ra, đói đến không ngăn được nước miếng, hận không thể mọc ra thêm một cái miệng để ăn, có thể một ngụm đem chén hoành thánh nhỏ này nuốt hết vào.
“Cảm ơn Hương Vân, ngươi thật là quá săn sóc!" Tiểu cô nương ôm lấy Hương Vân vừa lại gần đỡ nàng, đầu nhỏ chôn ở eo nhỏ của Hương Vân làm nũng cọ vài cái.
“Mau đứng lên, ngủ nhiều, buổi tối lại ngủ không được, trước ăn chén hoành thánh này đi!" Hương Vân đứng ở phía sau Nguyên Sắt Sắt, giúp nàng đem tóc đơn giản buộc lên, miễn cho trong chốc lát tiểu cô nương ăn cơm lầm lẫn đem cả tóc ăn vào trong miệng.
“Một lát ăn bình tĩnh chút, cẩn thận nghẹn đó, buổi tối tỉnh lại kêu đau dạ dày." Hương Vân giống như một ma ma tổng quản, đi theo phía sau tiểu cô nương quản này quản nọ.
"Được rồi!" Ở giữa Nguyên Sắt Sắt cùng Hương Vân cũng có chút tình cảm tỷ muội, ngẫu nhiên Hương Vân cũng sẽ dặn dò nàng tự mình chú ý xung quanh.
“Đúng rồi, ngày hôm qua sau khi người trở về, tướng quân có phái người lại đây xem tiểu thư." Hương Vân một bên đút tiểu cô nương ăn từng muỗng nhỏ, một bên không chút để ý nhắc tới sự việc ngày hôm qua làm nàng trong lòng run sợ.
Cũng may một khắc trước khi ma ma tới, Nguyên Sắt Sắt được nam nhân trang điểm thành bộ dáng nha hoàn đưa trở về.
Cuối cùng để ma ma nhìn rõ Nguyên Sắt Sắt đang ngủ, bằng không suýt chút nữa không giấu diếm được.
"Ưm…ưm...... Nhẹ...... Nhẹ chút...... " Tiểu cô nương kiều thanh khóc lóc xin tha.
Nam nhân càng tiến càng sâu, mị thịt phấn nộn hút chặt cự vật nam nhân, trong ngực nhen nhóm lửa ghen, cơ hồ làm hắn muốn đem tất cả t/inh d/ịch đều rót vào tiểu t/ử c/ung của tiểu cô nương.
Làm cho nàng dựng dục hài tử của hắn.
Nhưng nếu là Dư Tu Bách lúc thanh tỉnh, lại căn bản sẽ không có ý tưởng này, hắn vốn không giống những các nam nhân khác, cũng không quá coi trọng con nối dõi, hiện giờ thân thể nàng vừa mới dưỡng tốt lên một ít, hắn luyến tiếc làm tiểu cô nương sớm chịu tội như vậy.
Chính hắn còn muốn bá chiếm tiểu cô nương nhiều năm nữa!
Nam nhân luận động đến sắp đánh mất lí trí, trong ngực lửa ghen cơ hồ muốn đem hắn cả người đều thiêu đốt hầu như không còn, hắn lại vẫn là luyến tiếc yêu cầu làm tiểu cô nương từ bỏ sở thích này...
Khó có được nàng thích đồ vật gì đó...
Dư Tu Bách chỉ có thể dùng nụ hôn nóng bỏng để tỏ vẻ chính mình bất mãn, dùng lửa giận của chính mình, tới đút no tiểu thê tử của hắn.
Nụ hôn cuồng bạo ướt nóng làm thân mình tiểu cô nương run nhè nhẹ, cả người đều mềm nhũn, nam nhân nhằm vào những điểm mẫn cảm của tiểu cô nương mà kích thích, nơi hai người giao hợp chất lỏng vẩy ra, dâm dịch chảy ra đều bị động tác cắm đút mãnh liệt đánh thành màu trắng, vương vãi khắp nơi.
Chỗ giao hợp một mảnh lầy lội.
Lại là cuồng phong gió dập, nam nhân nhẫn nhịn đến gân xanh đều đỏ, mới khắc chế chính mình, từ nộn huyệt khẩn trí của tiểu cô nương rút ra, đem nùng tinh tanh tưởi bắn trên bụng nhỏ của tiểu cô nương.
Xong việc, nam nhân nhìn tiểu cô nương mệt mỏi, nội tâm trìu mến không thôi, mềm nhẹ vỗ về gương mặt trơn bóng của nàng, nói: "Sắt Sắt, chờ ta cầu hôn, làm tân nương tử của ta... "
Sau khi nam nhân bắn ra, lại dụ dỗ tiểu cô nương thêm một lần nữa, Nguyên Sắt Sắt bị nam nhân lâu chưa ăn thịt làm mệt đến ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại Nguyên Sắt Sắt phát hiện chính mình đã nằm trên giường trong phòng nàng, y phục mặc trên người với y phục lúc trước đi ra ngoài cũng không giống nhau, là áo ngủ nàng thường xuyên mặc ở nhà, hẳn là sau khi trở về Hương Vân lại hầu hạ nàng lau thân mình, thay đổi xiêm y.
Nguyên Sắt Sắt giật giật thân mình, muốn nghiêng người, quả nhiên, thân mình bủn rủn không lật được người nói cho nàng biết, một hồi hoan ái ngày hôm qua không phải ảo giác.
"Hương Vân!" Nguyên Sắt Sắt cất tiếng, giọng nói khô khốc.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi! Chắc người đói bụng rồi!" Hương Vân bưng một chén hầm hoành thánh nhỏ hương canh gà, vừa nhìn liền biết là mới từ trong nồi múc ra, còn toả ra hơi nóng nghi ngút.
Nguyên Sắt Sắt mới vừa tỉnh ngủ, thân thể vừa mệt vừa đói, ngửi thấy mùi thơm từ chén nhỏ toả ra, đói đến không ngăn được nước miếng, hận không thể mọc ra thêm một cái miệng để ăn, có thể một ngụm đem chén hoành thánh nhỏ này nuốt hết vào.
“Cảm ơn Hương Vân, ngươi thật là quá săn sóc!" Tiểu cô nương ôm lấy Hương Vân vừa lại gần đỡ nàng, đầu nhỏ chôn ở eo nhỏ của Hương Vân làm nũng cọ vài cái.
“Mau đứng lên, ngủ nhiều, buổi tối lại ngủ không được, trước ăn chén hoành thánh này đi!" Hương Vân đứng ở phía sau Nguyên Sắt Sắt, giúp nàng đem tóc đơn giản buộc lên, miễn cho trong chốc lát tiểu cô nương ăn cơm lầm lẫn đem cả tóc ăn vào trong miệng.
“Một lát ăn bình tĩnh chút, cẩn thận nghẹn đó, buổi tối tỉnh lại kêu đau dạ dày." Hương Vân giống như một ma ma tổng quản, đi theo phía sau tiểu cô nương quản này quản nọ.
"Được rồi!" Ở giữa Nguyên Sắt Sắt cùng Hương Vân cũng có chút tình cảm tỷ muội, ngẫu nhiên Hương Vân cũng sẽ dặn dò nàng tự mình chú ý xung quanh.
“Đúng rồi, ngày hôm qua sau khi người trở về, tướng quân có phái người lại đây xem tiểu thư." Hương Vân một bên đút tiểu cô nương ăn từng muỗng nhỏ, một bên không chút để ý nhắc tới sự việc ngày hôm qua làm nàng trong lòng run sợ.
Cũng may một khắc trước khi ma ma tới, Nguyên Sắt Sắt được nam nhân trang điểm thành bộ dáng nha hoàn đưa trở về.
Cuối cùng để ma ma nhìn rõ Nguyên Sắt Sắt đang ngủ, bằng không suýt chút nữa không giấu diếm được.