Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua
Chương 87
Sau khi An Vương hồi kinh, có Thái Hậu ủng hộ, có công lao truy nã tội phạm buôn bán muối lậu, hoàng đế cũng không còn lạnh nhạt với thân đệ đệ cùng mẫu này, mà dưới áp lực của Thái Hậu, phong cho ần một cái chức vị có thực quyền.
Hoàng đế bản tính đa nghi, Thái Hậu lại sủng An Vương đến mất hết nguyên tắc, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, lúc mới tìm được An Vương hoàng đế cũng rất áy náy với hắn, nhưng hành động của Thái Hậu làm hoàng đế cảnh giác vị đệ đệ này hơn.
Mấy năm gần đây, Thái Hậu còn đem một ít thế lực bí mật do nhà mẹ đẻ Xương Bình Hầu lén nuôi dưỡng đưa cho An Vương, những thế lực này ngay cả khi hoàng đế tranh quyền đoạt vị đến giai đoạn trọng yếu nhất cũng không hề lộ ra, nay đột nhiên bị Thái Hậu giao cho đệ đệ của hắn, hành vi này làm hoàng đế vô cùng cảnh giác kiêng kị, còn có chút ghen ghét.
Một thời gian dài, hoàng đế nhìn Thái Hậu khắp nơi che chở đệ đệ, hoài nghi nếu hoàng đệ nói một tiếng muốn ngồi lên vị trí này của hắn, mậu hậu có phải cũng sẽ xuống tay với chính mình, đem ngôi vị hoàng đế dâng tới trước mặt đệ đệ.
Hơn nữa, lúc này lại có án buôn bán muối lậu náo động toàn triều, hoàng đế trong lòng hiểu rõ, với bản lĩnh của vị đệ đệ này sao có thể giải quyết chuyện này được?
Hay là hắn giả trư ăn thịt hổ? Nếu là như vậy, hoàng đế càng không dám uỷ quyền cho vị đệ đệ này.
Bên này, Chu Thấm Nhiên nhận được tin tức Dư Tu Bách nhờ người gửi đến, trên đường hồi kinh, tình lang cùng nàng đính ước đối với tiểu cô nương khác nhỏ tuổi hơn nàng nhưng đã đủ tuổi thành hôn vô cùng săn sóc, mà đối với nàng lại lạnh nhạt.
Một tiểu cô nương thông minh như Chu Thấm Nhiên không thể không hiểu rõ ý của Dư Tu Bách.
Mỗi lần Dư Tu Bách gặp nàng, chưa kịp mở miệng, đã bị nàng ngăn cản. Nàng không muốn từ miệng hắn nghe được bất cứ điều gì về việc nàng bị bỏ rơi.
Kỳ thật lúc Dư Tu Bách mới trở lại kinh thành, trong lòng Chu Thấm Nhiên cũng không quá yêu thích Dư Tu Bách, so với những người khác, hắn ở trong lòng nàng khác biệt hơn một chút chẳng qua là vì tiểu cô nương thường trưởng thành sớm, làm nàng nhận ra chàng thiếu niên còn chưa đi biên quan này đã thầm thích nàng.
Mà nàng đối với Hắn lại không phải yêu thích gì, chỉ là vì một chút hảo cảm thời niên thiếu kia, cùng với một phần hư vinh rằng hắn thích nàng.
Về sau mỗi lần đi ra ngoài, Chu Thấm Nhiên đều sẽ gặp thiếu niên đã trôi qua 6 năm nhưng vẫn có hảo cảm với nàng, mặc dù mỗi một lần như vậy, hắn lại luôn bầu bạn bên cạnh tiểu biểu muội của hắn, đối xử với tiểu cô nương nhìn có vẻ ốm yếu kia vô cùng tinh tế chu đáo, quan tâm nàng tốt đến mức làm người đố ky.
Cảm tình của Chu Thấm Nhiên đối với Dư Tu Bách ở trong quá trình này bắt đầu bị kích thích gia tăng, nàng cũng muốn thiếu niên kia có thể đối xử tốt như vậy với mình.
Cho đến khi đồ bỏ đi An Vương kia đụng phải thuyền của bọn họ, vào thời khắc nguy hiểm kia, Chu Thấm Nhiên biết trong lòng Dư Tu Bách còn thích chính mình, lúc nghiêng ngả ngã trái ngã phải trong khoang thuyền, tiểu cô nương tuổi vẫn còn nhỏ như Chu Thấm Nhiên biết rõ tiểu cô nương kia không thể so với nàng lúc nhỏ từng luyện võ, còn bệnh tật ốm yếu, nàng không phải không mong chờ phản ứng đầu tiên của hắn là bảo vệ chính mình.
Đáng tiếc chính là, lúc đó hắn chỉ lo lắng bảo vệ biểu muội thân thể nhu nhược kia.
Lúc ngã trên mặt đất, Chu Thấm Nhiên mờ mịt nghi hoặc, hoàn toàn bỏ qua cảm giác cánh tay bị đập đau thấu tim gan, thầm nghĩ, hắn không phải là thích nàng sao?
Vì sao hắn không bảo vệ người mà hắn thích là nàng chứ?
Buổi tối hôm đó, Dư Tu Bách say rượu vẫn lộn xộn muốn đưa nàng trở về, ngoại trừ sự hồi hộp khi biết được bí mật, trong lòng Chu Thấm Nhiên vẫn có một phần vui sướng.
Nhìn xem, hắn uống say rồi nhưng vẫn còn nhớ tới nàng! Muốn đưa nàng về nhà!
Trong nháy mắt, Chu Thấm Nhiên thậm chí quên đi nguy hiểm áp bách tính mạng của nàng.
Về sau, lúc nàng biết Dư Tu Bách muốn hộ tống nàng đi Huy Châu, phấn khởi đến mức không ngủ được.
Trên đường đi, nàng muốn tìm cơ hội trò chuyện với Dư Tu Bách, muốn đem không khí trầm mặc đánh vỡ, chỉ là tính cách của nàng như vậy, trong không khí này khó mà chủ động mở miệng.
Hoàng đế bản tính đa nghi, Thái Hậu lại sủng An Vương đến mất hết nguyên tắc, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, lúc mới tìm được An Vương hoàng đế cũng rất áy náy với hắn, nhưng hành động của Thái Hậu làm hoàng đế cảnh giác vị đệ đệ này hơn.
Mấy năm gần đây, Thái Hậu còn đem một ít thế lực bí mật do nhà mẹ đẻ Xương Bình Hầu lén nuôi dưỡng đưa cho An Vương, những thế lực này ngay cả khi hoàng đế tranh quyền đoạt vị đến giai đoạn trọng yếu nhất cũng không hề lộ ra, nay đột nhiên bị Thái Hậu giao cho đệ đệ của hắn, hành vi này làm hoàng đế vô cùng cảnh giác kiêng kị, còn có chút ghen ghét.
Một thời gian dài, hoàng đế nhìn Thái Hậu khắp nơi che chở đệ đệ, hoài nghi nếu hoàng đệ nói một tiếng muốn ngồi lên vị trí này của hắn, mậu hậu có phải cũng sẽ xuống tay với chính mình, đem ngôi vị hoàng đế dâng tới trước mặt đệ đệ.
Hơn nữa, lúc này lại có án buôn bán muối lậu náo động toàn triều, hoàng đế trong lòng hiểu rõ, với bản lĩnh của vị đệ đệ này sao có thể giải quyết chuyện này được?
Hay là hắn giả trư ăn thịt hổ? Nếu là như vậy, hoàng đế càng không dám uỷ quyền cho vị đệ đệ này.
Bên này, Chu Thấm Nhiên nhận được tin tức Dư Tu Bách nhờ người gửi đến, trên đường hồi kinh, tình lang cùng nàng đính ước đối với tiểu cô nương khác nhỏ tuổi hơn nàng nhưng đã đủ tuổi thành hôn vô cùng săn sóc, mà đối với nàng lại lạnh nhạt.
Một tiểu cô nương thông minh như Chu Thấm Nhiên không thể không hiểu rõ ý của Dư Tu Bách.
Mỗi lần Dư Tu Bách gặp nàng, chưa kịp mở miệng, đã bị nàng ngăn cản. Nàng không muốn từ miệng hắn nghe được bất cứ điều gì về việc nàng bị bỏ rơi.
Kỳ thật lúc Dư Tu Bách mới trở lại kinh thành, trong lòng Chu Thấm Nhiên cũng không quá yêu thích Dư Tu Bách, so với những người khác, hắn ở trong lòng nàng khác biệt hơn một chút chẳng qua là vì tiểu cô nương thường trưởng thành sớm, làm nàng nhận ra chàng thiếu niên còn chưa đi biên quan này đã thầm thích nàng.
Mà nàng đối với Hắn lại không phải yêu thích gì, chỉ là vì một chút hảo cảm thời niên thiếu kia, cùng với một phần hư vinh rằng hắn thích nàng.
Về sau mỗi lần đi ra ngoài, Chu Thấm Nhiên đều sẽ gặp thiếu niên đã trôi qua 6 năm nhưng vẫn có hảo cảm với nàng, mặc dù mỗi một lần như vậy, hắn lại luôn bầu bạn bên cạnh tiểu biểu muội của hắn, đối xử với tiểu cô nương nhìn có vẻ ốm yếu kia vô cùng tinh tế chu đáo, quan tâm nàng tốt đến mức làm người đố ky.
Cảm tình của Chu Thấm Nhiên đối với Dư Tu Bách ở trong quá trình này bắt đầu bị kích thích gia tăng, nàng cũng muốn thiếu niên kia có thể đối xử tốt như vậy với mình.
Cho đến khi đồ bỏ đi An Vương kia đụng phải thuyền của bọn họ, vào thời khắc nguy hiểm kia, Chu Thấm Nhiên biết trong lòng Dư Tu Bách còn thích chính mình, lúc nghiêng ngả ngã trái ngã phải trong khoang thuyền, tiểu cô nương tuổi vẫn còn nhỏ như Chu Thấm Nhiên biết rõ tiểu cô nương kia không thể so với nàng lúc nhỏ từng luyện võ, còn bệnh tật ốm yếu, nàng không phải không mong chờ phản ứng đầu tiên của hắn là bảo vệ chính mình.
Đáng tiếc chính là, lúc đó hắn chỉ lo lắng bảo vệ biểu muội thân thể nhu nhược kia.
Lúc ngã trên mặt đất, Chu Thấm Nhiên mờ mịt nghi hoặc, hoàn toàn bỏ qua cảm giác cánh tay bị đập đau thấu tim gan, thầm nghĩ, hắn không phải là thích nàng sao?
Vì sao hắn không bảo vệ người mà hắn thích là nàng chứ?
Buổi tối hôm đó, Dư Tu Bách say rượu vẫn lộn xộn muốn đưa nàng trở về, ngoại trừ sự hồi hộp khi biết được bí mật, trong lòng Chu Thấm Nhiên vẫn có một phần vui sướng.
Nhìn xem, hắn uống say rồi nhưng vẫn còn nhớ tới nàng! Muốn đưa nàng về nhà!
Trong nháy mắt, Chu Thấm Nhiên thậm chí quên đi nguy hiểm áp bách tính mạng của nàng.
Về sau, lúc nàng biết Dư Tu Bách muốn hộ tống nàng đi Huy Châu, phấn khởi đến mức không ngủ được.
Trên đường đi, nàng muốn tìm cơ hội trò chuyện với Dư Tu Bách, muốn đem không khí trầm mặc đánh vỡ, chỉ là tính cách của nàng như vậy, trong không khí này khó mà chủ động mở miệng.