Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua
Chương 84
Nguyên Sắt Sắt nhắm mắt hô to.
Mặc kệ nàng sai cái gì, Nguyên Sắt Sắt quyết định cứ nhận trước đã, tuy rằng theo như lửa giận hừng hực của mẫu thân nhà mình, thì tuyệt đối là bà đã phát hiện ra lỗi lầm lớn nào đó của nàng.
Chính Nguyên Sắt Sắt cũng đang do dự, rốt cuộc là chuyện nàng rơi xuống vách núi cùng bọn thị vệ, hay là chuyện nàng phái người lặng lẽ kể chuyện của Chu Thấm Nhiên cho An Vương.
Nhưng cho dù là chuyện nào cũng đủ cho nàng uống một hồ nước.
Nguyên Sắt Sắt còn đang cân nhắc xem rốt cuộc mình nên nhận cái tội nào, không nghĩ đến câu tiếp theo của mẫu thân lại xé rách việc nàng đang che giấu, trực tiếp khiến nàng đối mặt với chuyện mà nàng không dám nói nhất!
“Người kia là ai?"
Cặp đùi thon dài mạnh mẽ của nữ nhân trưởng thành gác lên trên bàn, trên mặt là nụ cười dịu dàng hiền lành mà bà hay dùng để dỗ Nguyên Sắt Sắt khi nàng bị ốm hồi còn nhỏ, rõ ràng là bà đang cười, mà Nguyên Sắt Sắt lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Nguyên Sắt Sắt rũ mắt, lông mi run rẩy.
"Người kia là ai là sao?"
An Định hầu cũng cảm thấy không đúng, cuối cùng chuyện mà Nguyên Sắt Sắt không muốn nhất đã xảy ra.
"Là đứa trẻ Tu Bách kia sao?"
Lời nói truy tìm căn nguyên của nữ nhân đâm thắng vào lòng người.
“Nói đi! Ta và cha ngươi sẽ nghe thật kỹ! Vừa lúc đang rảnh!"
Không nói chuyện tình trong phủ An Định Hầu đang rối như cuộn chỉ, thì tình huống lúc này trong phủ tướng quân cũng không khả quan hơn là bao.
Dư lão phu nhân kêu tôn tử và con dâu ở lại với bà, ba người lặng im hồi lâu, Dư lão phu nhân thở dài một hơi, áy náy nói:
“Lệ Hoa là Dư gia chúng ta có lỗi với con!"
“Chuyện Dư thúc cứu nữ nhân kia, ngài cũng biết đúng không?”
Ngụy Lệ Hoa rất không muốn hoài nghi lão nhân này, nhưng bây giờ bà giống như chim sợ cành cong, tín ngưỡng nhiều năm như vậy sụp đổ trong chốc lát, thậm chí kể cả nhi tử của mình sâu trong lòng bà cũng không dám tin tưởng.
“Chuyện này xác thật là ta cũng không biết rõ lắm."
Dư lão phu nhân cũng không vì con dâu chất vấn mình mà cảm thấy bị mạo phạm, bà xoa chuỗi Phật châu trên tay, mở mắt ra nói, chính bà cũng là một người con dâu, hơn nữa là một nữ nhân bà cũng dễ dàng hiểu được cảm giác cả bầu trời gần như sụp đổ là thế nào.
Nhiều năm qua Ngụy Lệ Hoa thu xếp mọi việc lớn nhỏ trong nhà, xử lý sự vụ trong phủ, bà đều nhìn thấy hết.
Thế nhưng là một người mẹ, bà vẫn mong nhi tử và con dâu mình có thể hòa thuận.
Nhưng rõ ràng Ngụy Lệ Hoa quật cường hơn những gì mọi người biết.
Từ trước đến giờ tính tình của bà đều là thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành, lúc trước yêu một người, yêu đến mức chỉ hận không thể moi tim ra cho hắn.
Trước khi thành hôn bọn họ cũng ân ái như vậy, ngày Thất tịch trên cầu Hỉ Thước, nam tử cười dịu dàng cài cây trâm úc kim bằng vàng tượng trưng cho sự vĩnh hằng lên búi tóc của mình, đôi mắt ấy ôn nhu nhìn bà, nắm tay nói cả đời sẽ không bao giờ phụ bạc bà.
Ngụy Lệ Hoa nâng tay nhận được một cánh hoa rơi.
Nói với Dư Tu Bách: "Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi!"
Nói xong liền quay người, nhìn những chiếc lá sen đung đưa theo gió.
"Mẫu thân!"
Sau khi Dư Tu Bách thấy bà quay người đi không yên tâm gọi một tiếng.
“Ta muốn yên tĩnh một mình."
Dư Tu Bách lại sắp xếp người chung quanh nhìn chằm chằm Ngụy Lệ Hoa, hắn sợ mình ở lại lại khiến bà không được tự nhiên.
Mặc kệ nàng sai cái gì, Nguyên Sắt Sắt quyết định cứ nhận trước đã, tuy rằng theo như lửa giận hừng hực của mẫu thân nhà mình, thì tuyệt đối là bà đã phát hiện ra lỗi lầm lớn nào đó của nàng.
Chính Nguyên Sắt Sắt cũng đang do dự, rốt cuộc là chuyện nàng rơi xuống vách núi cùng bọn thị vệ, hay là chuyện nàng phái người lặng lẽ kể chuyện của Chu Thấm Nhiên cho An Vương.
Nhưng cho dù là chuyện nào cũng đủ cho nàng uống một hồ nước.
Nguyên Sắt Sắt còn đang cân nhắc xem rốt cuộc mình nên nhận cái tội nào, không nghĩ đến câu tiếp theo của mẫu thân lại xé rách việc nàng đang che giấu, trực tiếp khiến nàng đối mặt với chuyện mà nàng không dám nói nhất!
“Người kia là ai?"
Cặp đùi thon dài mạnh mẽ của nữ nhân trưởng thành gác lên trên bàn, trên mặt là nụ cười dịu dàng hiền lành mà bà hay dùng để dỗ Nguyên Sắt Sắt khi nàng bị ốm hồi còn nhỏ, rõ ràng là bà đang cười, mà Nguyên Sắt Sắt lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Nguyên Sắt Sắt rũ mắt, lông mi run rẩy.
"Người kia là ai là sao?"
An Định hầu cũng cảm thấy không đúng, cuối cùng chuyện mà Nguyên Sắt Sắt không muốn nhất đã xảy ra.
"Là đứa trẻ Tu Bách kia sao?"
Lời nói truy tìm căn nguyên của nữ nhân đâm thắng vào lòng người.
“Nói đi! Ta và cha ngươi sẽ nghe thật kỹ! Vừa lúc đang rảnh!"
Không nói chuyện tình trong phủ An Định Hầu đang rối như cuộn chỉ, thì tình huống lúc này trong phủ tướng quân cũng không khả quan hơn là bao.
Dư lão phu nhân kêu tôn tử và con dâu ở lại với bà, ba người lặng im hồi lâu, Dư lão phu nhân thở dài một hơi, áy náy nói:
“Lệ Hoa là Dư gia chúng ta có lỗi với con!"
“Chuyện Dư thúc cứu nữ nhân kia, ngài cũng biết đúng không?”
Ngụy Lệ Hoa rất không muốn hoài nghi lão nhân này, nhưng bây giờ bà giống như chim sợ cành cong, tín ngưỡng nhiều năm như vậy sụp đổ trong chốc lát, thậm chí kể cả nhi tử của mình sâu trong lòng bà cũng không dám tin tưởng.
“Chuyện này xác thật là ta cũng không biết rõ lắm."
Dư lão phu nhân cũng không vì con dâu chất vấn mình mà cảm thấy bị mạo phạm, bà xoa chuỗi Phật châu trên tay, mở mắt ra nói, chính bà cũng là một người con dâu, hơn nữa là một nữ nhân bà cũng dễ dàng hiểu được cảm giác cả bầu trời gần như sụp đổ là thế nào.
Nhiều năm qua Ngụy Lệ Hoa thu xếp mọi việc lớn nhỏ trong nhà, xử lý sự vụ trong phủ, bà đều nhìn thấy hết.
Thế nhưng là một người mẹ, bà vẫn mong nhi tử và con dâu mình có thể hòa thuận.
Nhưng rõ ràng Ngụy Lệ Hoa quật cường hơn những gì mọi người biết.
Từ trước đến giờ tính tình của bà đều là thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành, lúc trước yêu một người, yêu đến mức chỉ hận không thể moi tim ra cho hắn.
Trước khi thành hôn bọn họ cũng ân ái như vậy, ngày Thất tịch trên cầu Hỉ Thước, nam tử cười dịu dàng cài cây trâm úc kim bằng vàng tượng trưng cho sự vĩnh hằng lên búi tóc của mình, đôi mắt ấy ôn nhu nhìn bà, nắm tay nói cả đời sẽ không bao giờ phụ bạc bà.
Ngụy Lệ Hoa nâng tay nhận được một cánh hoa rơi.
Nói với Dư Tu Bách: "Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi!"
Nói xong liền quay người, nhìn những chiếc lá sen đung đưa theo gió.
"Mẫu thân!"
Sau khi Dư Tu Bách thấy bà quay người đi không yên tâm gọi một tiếng.
“Ta muốn yên tĩnh một mình."
Dư Tu Bách lại sắp xếp người chung quanh nhìn chằm chằm Ngụy Lệ Hoa, hắn sợ mình ở lại lại khiến bà không được tự nhiên.