Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua
Chương 79
Ngày đó sau khi gặp lại A Gia Sa, người tình cũ đã ba năm không gặp nay lại ở kinh thành, dường như đã phá vỡ lời nguyền không thể trùng phùng, vậy mà chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủn, ở kinh thành to lớn như vậy nhưng lại chạm mặt những ba lần.
A Gia Sa có thai, dù trước đó bọn họ đã chia tay, nhưng đối với Dư thúc mà nói, giữa hai người vẫn có chút tình cảm của huynh muội đồng môn.
Nàng ta đang mang thai, năm đó nước mất nhà tan, sau khi chia tay Dư thúc nàng ta một mình chạy giặc, ăn không ít khổ, thân thể không thể khoẻ mạnh như năm đó cùng luyện võ với Dư thúc ở Xà sơn.
Không lâu sau đó, Dư thúc tình cờ cứu được A Gia Sa suýt chút nữa rơi xuống sông, dưới tình thế cấp bách, cũng không quản được những cấm ky giữa nam nữ, bàn tay to lớn của nam nhân trưởng thành ôm lấy vòng eo bởi vì mang thai mà hơi nhô lên của nữ nhân, tuy không được thon thả như eo của thê tử, nhưng khuôn mặt xưa nay vẫn luôn anh khí của A Gia Sa, lại khó có được mà lộ ra biểu tình sợ hãi, nước mắt lã chã chực khóc, nhất thời sự ấm áp trong lồng ngực cũng khiến Dư thúc không nhịn được mà mềm lòng.
Mãi đến khi nữ nhân đang mang thai cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn hoảng loạn, Dư thúc mới bừng tỉnh rút ra cánh tay đang ôm nữ nhân của mình.
Lúc này đây, Dư thúc vẫn luôn giữ giới hạn, không gặng hỏi về chuyện của A Gia Sa cuối cùng cũng biết được, hóa ra tiểu sư muội từng lớn lên trong yêu thương hết mực, cuộc sống mấy năm nay đều không như ý, năm đó nàng gả cho một người, nhưng vẫn không thể có hài tử, người chồng sau khi kết hôn của nàng ta cũng không quá thích nàng.
Khó khăn lắm mới mang thai, nàng lại phát hiện trượng phu của mình dường như có chút mập mờ với muội muội kết nghĩa.
Tiểu sư muội từng kiêu hãnh bất cần trước mặt hắn bây giờ gầy hao đến nỗi gió cũng có thể thổi bay, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua sam y đã bạc màu dính trên người A Gia Sa, thậm chí Dư thúc có thể nhìn thấy xương cốt hằn lên da thịt trên thân thể gầy như củi của nàng.
Nam tử có khí khái lớn như Dư thúc không tránh khỏi có chút thương hại tiểu sư muội.
Giữa bọn họ vốn có một đoạn tình cũ chưa cắt đứt! Chính hiện thực đã chia cắt bọn họ, chứ không phải là chó mèo ghét nhau.
Có thể nói chắc chắn rằng nếu năm đó Dư thúc cùng A Gia Sa có thể chịu áp lực mạnh mẽ để ở bên nhau, thì hiện thực tàn nhẫn vẫn sẽ chia cắt bọn họ, hơn nữa đây mới là loại chia tay từ tình cũ biến thành kẻ thù.
Nhưng vốn không có nếu như.
Dư thúc tất nhiên không thể trơ mắt nhìn tiểu sư muội bị đối xử như vậy, hắn sai người đi đưa cho nàng chút ngân lượng và một nha hoàn biết chút võ nghệ.
Đi một bước là thương tiếc, đi một bước là hãm sâu, Dư thúc biết trong lòng mình yêu chính là thê tử tháo vát, chu toàn việc nhà, đã sinh hài tử cho hắn, nhưng hắn vẫn không kiềm chế được mà lo lắng cho A Gia Sa.
Lúc đầu Dư thúc cũng bất an, hắn biết mình có lỗi với người vợ đã sinh con dưỡng cái cho mình, Lệ Hoa là một cô nương đáng yêu như vậy, ý cười đẹp đẽ như vậy, ánh mắt tâm can đều là chính mình.
Mà chính hắn cũng có lỗi với bản thân.
Ngay khi kế hoạch của A Gia Sa là muốn tiến xa hơn, thì Dư thúc phải đi Giao Châu, tình hình giữa Giao Châu và Tây địch vô cùng nguy cấp, mắt thấy sắp phải đánh nhau!
Dư thúc lúc ấy đã là tướng quân nổi danh trong triều, sau khi nhận được mệnh lệnh, lập tức giục ngựa đi tới biên quan.
Chờ tình thế ở biên quan ổn định một chút, Dư thúc liền nhận mệnh hộ tống lương thực và cỏ ngựa, mượn lần trở về kinh thành này để thăm hỏi thê tử và A Gia Sa sắp sinh.
Nàng ta mang cái thai này không hề an ổn, nàng vẫn còn thích sư huynh từng đào tổ chim cho nàng thuở niên thiếu, sự mập mờ của muội muội kết nghĩa và trượng phu của nàng ta dường như đã không còn che giấu được.
A Gia Sa bị khó sinh, nàng mang thai một nữ hài.
Dư thúc vội vàng trở về, cũng chỉ gặp được nàng lần cuối.
A Gia Sa có thai, dù trước đó bọn họ đã chia tay, nhưng đối với Dư thúc mà nói, giữa hai người vẫn có chút tình cảm của huynh muội đồng môn.
Nàng ta đang mang thai, năm đó nước mất nhà tan, sau khi chia tay Dư thúc nàng ta một mình chạy giặc, ăn không ít khổ, thân thể không thể khoẻ mạnh như năm đó cùng luyện võ với Dư thúc ở Xà sơn.
Không lâu sau đó, Dư thúc tình cờ cứu được A Gia Sa suýt chút nữa rơi xuống sông, dưới tình thế cấp bách, cũng không quản được những cấm ky giữa nam nữ, bàn tay to lớn của nam nhân trưởng thành ôm lấy vòng eo bởi vì mang thai mà hơi nhô lên của nữ nhân, tuy không được thon thả như eo của thê tử, nhưng khuôn mặt xưa nay vẫn luôn anh khí của A Gia Sa, lại khó có được mà lộ ra biểu tình sợ hãi, nước mắt lã chã chực khóc, nhất thời sự ấm áp trong lồng ngực cũng khiến Dư thúc không nhịn được mà mềm lòng.
Mãi đến khi nữ nhân đang mang thai cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn hoảng loạn, Dư thúc mới bừng tỉnh rút ra cánh tay đang ôm nữ nhân của mình.
Lúc này đây, Dư thúc vẫn luôn giữ giới hạn, không gặng hỏi về chuyện của A Gia Sa cuối cùng cũng biết được, hóa ra tiểu sư muội từng lớn lên trong yêu thương hết mực, cuộc sống mấy năm nay đều không như ý, năm đó nàng gả cho một người, nhưng vẫn không thể có hài tử, người chồng sau khi kết hôn của nàng ta cũng không quá thích nàng.
Khó khăn lắm mới mang thai, nàng lại phát hiện trượng phu của mình dường như có chút mập mờ với muội muội kết nghĩa.
Tiểu sư muội từng kiêu hãnh bất cần trước mặt hắn bây giờ gầy hao đến nỗi gió cũng có thể thổi bay, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua sam y đã bạc màu dính trên người A Gia Sa, thậm chí Dư thúc có thể nhìn thấy xương cốt hằn lên da thịt trên thân thể gầy như củi của nàng.
Nam tử có khí khái lớn như Dư thúc không tránh khỏi có chút thương hại tiểu sư muội.
Giữa bọn họ vốn có một đoạn tình cũ chưa cắt đứt! Chính hiện thực đã chia cắt bọn họ, chứ không phải là chó mèo ghét nhau.
Có thể nói chắc chắn rằng nếu năm đó Dư thúc cùng A Gia Sa có thể chịu áp lực mạnh mẽ để ở bên nhau, thì hiện thực tàn nhẫn vẫn sẽ chia cắt bọn họ, hơn nữa đây mới là loại chia tay từ tình cũ biến thành kẻ thù.
Nhưng vốn không có nếu như.
Dư thúc tất nhiên không thể trơ mắt nhìn tiểu sư muội bị đối xử như vậy, hắn sai người đi đưa cho nàng chút ngân lượng và một nha hoàn biết chút võ nghệ.
Đi một bước là thương tiếc, đi một bước là hãm sâu, Dư thúc biết trong lòng mình yêu chính là thê tử tháo vát, chu toàn việc nhà, đã sinh hài tử cho hắn, nhưng hắn vẫn không kiềm chế được mà lo lắng cho A Gia Sa.
Lúc đầu Dư thúc cũng bất an, hắn biết mình có lỗi với người vợ đã sinh con dưỡng cái cho mình, Lệ Hoa là một cô nương đáng yêu như vậy, ý cười đẹp đẽ như vậy, ánh mắt tâm can đều là chính mình.
Mà chính hắn cũng có lỗi với bản thân.
Ngay khi kế hoạch của A Gia Sa là muốn tiến xa hơn, thì Dư thúc phải đi Giao Châu, tình hình giữa Giao Châu và Tây địch vô cùng nguy cấp, mắt thấy sắp phải đánh nhau!
Dư thúc lúc ấy đã là tướng quân nổi danh trong triều, sau khi nhận được mệnh lệnh, lập tức giục ngựa đi tới biên quan.
Chờ tình thế ở biên quan ổn định một chút, Dư thúc liền nhận mệnh hộ tống lương thực và cỏ ngựa, mượn lần trở về kinh thành này để thăm hỏi thê tử và A Gia Sa sắp sinh.
Nàng ta mang cái thai này không hề an ổn, nàng vẫn còn thích sư huynh từng đào tổ chim cho nàng thuở niên thiếu, sự mập mờ của muội muội kết nghĩa và trượng phu của nàng ta dường như đã không còn che giấu được.
A Gia Sa bị khó sinh, nàng mang thai một nữ hài.
Dư thúc vội vàng trở về, cũng chỉ gặp được nàng lần cuối.