Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua
Chương 77
Sau khi vợ chồng An Định hầu trở về, Nguyên Sắt Sắt lại lo lắng cho Dư thị, về tình về lý nàng đều không có lý do gì để không về nhà, mà ở lại trong phủ tướng quân.
Trước đây lúc vợ chồng An Định hầu chưa trở về, Nguyên Sắt Sắt ở trong phủ tướng quân, cũng là vì phụ mẫu thân thích đều lo lắng nàng ở một mình, sợ quản không được người, vui vẻ đưa nàng sang phủ tướng quân ở ít ngày, nhưng hiện tại, vợ chồng An Định hầu đều đã về kinh thành, tất nhiên bọn họ cũng có phủ đệ riêng của mình, Nguyên Sắt Sắt cũng không có lý do gì để bỏ cha mẹ mà đi ở nhờ nhà người khác.
Lúc Nguyên Sắt Sắt rời đi, người luyến tiếc nhất là Dư Tu Bách.
Ở trong nhà mình, thân thủ của Dư Tu Bách không tồi, hắn lại rất quen thuộc với thủ vệ trong nhà, nên với hắn việc tránh họ rất dễ dàng, tuy Hương Vân lại luôn canh giữ hắn và Nguyên Sắt Sắt, song cũng chỉ là một nha hoàn, tiểu cô nương cũng không thích nàng ta theo mình cả ngày.
Dư Tu Bách vẫn tìm được rất nhiều cơ hội để có thể chui vào phòng Nguyên Sắt Sắt, ôm ấp hôn hít tiểu cô nương, ôm thân thể mềm mại ấm áp của nàng, nghe nàng nói chút chuyện thú vị của mình.
Ngày cha trở về càng đến gần, mỗi lần Dư Tu Bách nhìn thấy Nguyên Sắt Sắt, trong lòng cũng càng cảm thấy an yên thoải mái hơn
Dư thúc về tới kinh thành trước một ngày, Dư Tu Bách mới từ trong phòng tiểu cô nương rời đi, trở lại trong viện của mình, trong phòng cũng không đốt đèn, chỉ có sự tối tăm, ngoài cửa
sổ ánh trăng cũng rất không sáng lắm, chiếu vào phòng, làm hiện lên bóng dáng loáng thoáng không thấy rõ lắm, Dư Tu Bách cúi đầu nhìn bóng lưng lập lòe không rõ của mình, trong lồng
ngực vẫn còn đọng lại xúc cảm mềm mại âm ấm của cái ôm, khóe miệng không nhịn được cười mà nhếch lên.
Rõ ràng tuổi của tiểu cô nương so với mình nhỏ hơn một chút, lại mềm mại vô cùng, trên khuôn mặt chỉ nhéo nhẹ nhàng một cái, cảm giác như cũng có thể nhéo ra nước, eo thon thả, ôm một nữ nhi như thế trong lòng, lại có thể mang đến cho hắn cảm giác an bình thoải mái.
Chỉ một thời gian ở chung ngắn ngủi, là có thể xóa tan mỏi mệt trong lòng Dư Tu Bách, giúp nam nhân vực dậy tinh thần để đối phó với sóng gió trong phủ.
Thật sự Dư thị chẳng muốn đi đón Dư thúc, bà không muốn nhìn thấy những sự tình làm mình đau lòng. Nhà mẹ đẻ của bà gia thế cũng không yếu, huynh trưởng tuy rằng ở ban văn, chức quan cũng không quá cao, nhưng cũng rất có thực quyền, từ nhỏ đã rất yêu thương người muội muội này, chỉ tính riêng về hậu quả, bà hoàn toàn có thể chịu được chính mình chọc ghẹo.
Nhi tử rốt cuộc là do bà một tay nuôi lớn, Dư Tu Bách sau khi trở về, Dư thị cũng tìm cơ hội nói bóng nói gió hỏi Dư Tu Bách điều gì đó, hỏi nhiều thêm vài lần, Dư thị cũng nhìn ra nhi tử vẫn ở bên phía bà.
Nhi tử tỏ rõ thái độ tốt xấu làm trong lòng Dư thị cũng có chút an ủi, ít nhất là không nuôi ra cái loại bạch nhãn lang.
* bạch nhãn lang:tâm địa ác độc, vong ân bội nghĩa.
Về phần nàng đã chăm sóc bà, trừ lúc đầu tranh chấp, về sau Dư thị trong lòng uất ức cái gì cũng không nói cho nàng.
Chuyện này có thể giấu nàng lâu như vậy, thậm chí sự sắp đặt của trượng phu mình cùng nữ nhân kia ruốt cuộc không biết là Dư thị có biết hay không, ở trong này, lại sắm vai nhân vật lão phụ nhân hiền từ như thế nào?
Chẳng lẽ dù nàng có đối xử với bà tốt ra sao, cũng không thể so với nhi tử của bà một chút?
Ngay cả cháu trai của bà, cũng không bằng mối tình đầu của nhi tử bà?
"Phu nhân?"
Đại tướng quân uy phong lẫm liệt nhìn thấy phu nhân của mình, trong tay cầm bức thư bà gửi chỉ vỏn vẹn ba chữ "Đã biết", trên mặt có chút hơi mất tự nhiên.
Cưỡi ngựa ở phía sau hắn, là một nữ tướng quân xinh đẹp thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi mỉm cười vấn an với Dư thị, cho nhau cái gật đầu xem như chào hỏi, nhưng giữa nàng và Dư thúc có một loại ngăn cách không nói rõ được.
Nữ tướng quân này cũng rất xinh đẹp, đôi chân thon dài hữu lực, tuy dáng người dung mạo không phải dạng được ưa chuộng hiện giờ, nhưng cũng không có bất cứ kẻ nào dám nói nàng không phải một mỹ nhân.
Dù khoác một chiếc khôi giáp thật dày, cũng có thể nhìn thấy dáng người eo nhỏ chân dài của nàng, ngũ quan nàng vô cùng anh tuấn khí khái, rõ ràng nàng ấy không phải kiểu mỹ nhân như Nguyên Sắt Sắt, lại vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra chút bóng dáng của Nguyên Sắt Sắt trên mặt, Dư thị cũng cười với nàng, vị này chính là mẫu thân Nguyên Sắt Sắt.
Trước đây lúc vợ chồng An Định hầu chưa trở về, Nguyên Sắt Sắt ở trong phủ tướng quân, cũng là vì phụ mẫu thân thích đều lo lắng nàng ở một mình, sợ quản không được người, vui vẻ đưa nàng sang phủ tướng quân ở ít ngày, nhưng hiện tại, vợ chồng An Định hầu đều đã về kinh thành, tất nhiên bọn họ cũng có phủ đệ riêng của mình, Nguyên Sắt Sắt cũng không có lý do gì để bỏ cha mẹ mà đi ở nhờ nhà người khác.
Lúc Nguyên Sắt Sắt rời đi, người luyến tiếc nhất là Dư Tu Bách.
Ở trong nhà mình, thân thủ của Dư Tu Bách không tồi, hắn lại rất quen thuộc với thủ vệ trong nhà, nên với hắn việc tránh họ rất dễ dàng, tuy Hương Vân lại luôn canh giữ hắn và Nguyên Sắt Sắt, song cũng chỉ là một nha hoàn, tiểu cô nương cũng không thích nàng ta theo mình cả ngày.
Dư Tu Bách vẫn tìm được rất nhiều cơ hội để có thể chui vào phòng Nguyên Sắt Sắt, ôm ấp hôn hít tiểu cô nương, ôm thân thể mềm mại ấm áp của nàng, nghe nàng nói chút chuyện thú vị của mình.
Ngày cha trở về càng đến gần, mỗi lần Dư Tu Bách nhìn thấy Nguyên Sắt Sắt, trong lòng cũng càng cảm thấy an yên thoải mái hơn
Dư thúc về tới kinh thành trước một ngày, Dư Tu Bách mới từ trong phòng tiểu cô nương rời đi, trở lại trong viện của mình, trong phòng cũng không đốt đèn, chỉ có sự tối tăm, ngoài cửa
sổ ánh trăng cũng rất không sáng lắm, chiếu vào phòng, làm hiện lên bóng dáng loáng thoáng không thấy rõ lắm, Dư Tu Bách cúi đầu nhìn bóng lưng lập lòe không rõ của mình, trong lồng
ngực vẫn còn đọng lại xúc cảm mềm mại âm ấm của cái ôm, khóe miệng không nhịn được cười mà nhếch lên.
Rõ ràng tuổi của tiểu cô nương so với mình nhỏ hơn một chút, lại mềm mại vô cùng, trên khuôn mặt chỉ nhéo nhẹ nhàng một cái, cảm giác như cũng có thể nhéo ra nước, eo thon thả, ôm một nữ nhi như thế trong lòng, lại có thể mang đến cho hắn cảm giác an bình thoải mái.
Chỉ một thời gian ở chung ngắn ngủi, là có thể xóa tan mỏi mệt trong lòng Dư Tu Bách, giúp nam nhân vực dậy tinh thần để đối phó với sóng gió trong phủ.
Thật sự Dư thị chẳng muốn đi đón Dư thúc, bà không muốn nhìn thấy những sự tình làm mình đau lòng. Nhà mẹ đẻ của bà gia thế cũng không yếu, huynh trưởng tuy rằng ở ban văn, chức quan cũng không quá cao, nhưng cũng rất có thực quyền, từ nhỏ đã rất yêu thương người muội muội này, chỉ tính riêng về hậu quả, bà hoàn toàn có thể chịu được chính mình chọc ghẹo.
Nhi tử rốt cuộc là do bà một tay nuôi lớn, Dư Tu Bách sau khi trở về, Dư thị cũng tìm cơ hội nói bóng nói gió hỏi Dư Tu Bách điều gì đó, hỏi nhiều thêm vài lần, Dư thị cũng nhìn ra nhi tử vẫn ở bên phía bà.
Nhi tử tỏ rõ thái độ tốt xấu làm trong lòng Dư thị cũng có chút an ủi, ít nhất là không nuôi ra cái loại bạch nhãn lang.
* bạch nhãn lang:tâm địa ác độc, vong ân bội nghĩa.
Về phần nàng đã chăm sóc bà, trừ lúc đầu tranh chấp, về sau Dư thị trong lòng uất ức cái gì cũng không nói cho nàng.
Chuyện này có thể giấu nàng lâu như vậy, thậm chí sự sắp đặt của trượng phu mình cùng nữ nhân kia ruốt cuộc không biết là Dư thị có biết hay không, ở trong này, lại sắm vai nhân vật lão phụ nhân hiền từ như thế nào?
Chẳng lẽ dù nàng có đối xử với bà tốt ra sao, cũng không thể so với nhi tử của bà một chút?
Ngay cả cháu trai của bà, cũng không bằng mối tình đầu của nhi tử bà?
"Phu nhân?"
Đại tướng quân uy phong lẫm liệt nhìn thấy phu nhân của mình, trong tay cầm bức thư bà gửi chỉ vỏn vẹn ba chữ "Đã biết", trên mặt có chút hơi mất tự nhiên.
Cưỡi ngựa ở phía sau hắn, là một nữ tướng quân xinh đẹp thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi mỉm cười vấn an với Dư thị, cho nhau cái gật đầu xem như chào hỏi, nhưng giữa nàng và Dư thúc có một loại ngăn cách không nói rõ được.
Nữ tướng quân này cũng rất xinh đẹp, đôi chân thon dài hữu lực, tuy dáng người dung mạo không phải dạng được ưa chuộng hiện giờ, nhưng cũng không có bất cứ kẻ nào dám nói nàng không phải một mỹ nhân.
Dù khoác một chiếc khôi giáp thật dày, cũng có thể nhìn thấy dáng người eo nhỏ chân dài của nàng, ngũ quan nàng vô cùng anh tuấn khí khái, rõ ràng nàng ấy không phải kiểu mỹ nhân như Nguyên Sắt Sắt, lại vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra chút bóng dáng của Nguyên Sắt Sắt trên mặt, Dư thị cũng cười với nàng, vị này chính là mẫu thân Nguyên Sắt Sắt.