Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua
Chương 72
"Xảy ra chuyện gì?" Nguyên Sắt Sắt hỏi Hương Vân.
Lúc Hương Vân vào đưa trà đã đưa mắt ra hiệu với Nguyên Sắt Sắt, hắn là nàng có chuyện quan trọng muốn nói cho Nguyên Sắt Sắt.
“Người của chúng ta đã hỏi thăm rồi, An Vương điện hạ lần này tới Huy Châu là mang theo chức vụ tới, từ lúc tin tức thám thính tới, lần này An Vương đã hoàn thành nhiệm vụ Hoàng Thượng giao vô cùng tốt. Lại thấy Chu tiểu thư không có sợ hãi, không hề có bất kỳ nỗi lo lắng nào, căn cứ theo suy đoán của tiểu thư, có phải không?"
Nguyên Sắt Sắt khuôn mặt lạnh lùng hái được một đóa hoa dại màu trắng, thổi nhẹ một hơi vào nhị hoa, nói: "Hắn là được."
"Còn nữa sao?" Tiểu cô nương tiếp tục hỏi.
“Sau khi An Vương điện hạ rời đi, đã phái người đưa tin tức tới nói, hy vọng ước định của chúng ta còn hiệu lực."
Bọn Dư Tu Bách mới vừa bước vào trong phủ thành Huy Châu, người của Chu Thấm Nhiên liền đi đến tìm, cùng lúc đó, tìm tới đây, còn có người của An Vương.
"Hắn ta cũng rảnh rỗi thật!"
Nguyên Sắt Sắt tùy ý cắm bông hoa vào một cái lọ, cười lạnh nói.
An Vương tự mình đến đây một chuyến, có lẽ là để nhắc nhở chính mình.
Nguyên Sắt Sắt thật ra cũng không quá coi trọng ước định này lắm, An Vương đến Huy Châu lâu như vậy, thế nhưng còn cần thị uy tới nhắc nhở nàng, có thể thấy được năng lực của hắn cũng chẳng có gì.
Nguyên Sắt Sắt nghĩ, An Vương lúc này nhất định có thể biết được các nàng đang hỏi thăm mục đích tới Huy Châu của hắn, chỉ vì cảnh cáo nàng không nên quên ước định ở kinh thành của bọn họ?
Nếu không phải người này quá âm hiểm, thì chính là người này thật sự chỉ được cái danh.
Hắn ta và Chu Thấm Nhiên đều ở Huy Châu, nhất định đã gặp mặt, từng có tiếp xúc, nói không chừng trong quá trình ban sai của An Vương Chu Thấm Nhiên còn đóng vai trò lớn.
Muốn giải quyết đám người phía sau mà có thể nuôi cả loại sát thủ này, nhất định là triều đình ra tay, trên giang hồ mới không có động tĩnh rõ ràng. Hơn nữa hắn là giải quyết nội tặc trong đình.
-
Tiểu cô nương ở cửa thăm dò cẩn thận, thấy bên trong chỉ có mỗi Dư Tu Bách, mới bưng trên tay một chung canh vừa hầm xong chậm rãi đi vào.
“Biểu ca, chúng ta định ở Huy Châu bao lâu?" Nguyên Sắt Sắt mở nắp, ngón tay nhỏ tựa thân hành trắng trẻo cầm lên một chiếc thìa lớn hơn, cẩn thận múc mấy muỗng vào chiếc bát nhỏ, sau đó đặt thìa trên tay xuống, đưa canh cho nam nhân.
Dư Tu Bách nhận bát canh, uống một ngụm hết sạch, sau đó đặt lên bàn bên cạnh, dùng bàn tay to lớn lôi kéo ôm lấy vòng eo nhỏ của tiểu cô nương kéo người ngồi trên đùi mình.
“Biểu ca!" Tiểu cô nương oán trách mắng một câu.
"Muốn ở Huy Châu chơi mấy ngày nữa không?" Ngón tay nam nhân xoa bóp da thịt mềm mại trên má tiểu cô nương, lại xoa xoa mái tóc tinh tế mượt mà, ôn nhu hỏi Nguyên Sắt Sắt.
“Không biết là ai cứng đầu đòi ở Huy Châu thêm mấy ngày, hừ! Không ngờ là ở lại để ngắm cô nương khác!”
Nguyên Sắt Sắt quay mặt đi, cố ý không nhìn Dư Tu Bách.
"Bình dấm nhỏ!"
Nam nhân đỡ mặt tiểu cô nương quay tới trước mặt mình, véo véo cái mũi nhỏ, con ngươi nhìn chằm chằm cánh môi tiểu cô nương.
Cái miệng nhỏ xinh đẹp, quyến rũ chu lên, suy nghĩ trong đầu Nguyên Sắt Sắt chuyển biến trăm lần, lúc nàng đi vào, Dư Tu Bách đang buồn tẻ ngồi đùa nghịch ấm trà trên ghế dựa, chỉ cần có mắt là dễ dàng nhận ra bầu không khí nôn nóng trong phòng.
Nguyên Sắt Sắt có thể đoán được Dư Tu Bách sẽ nói cái gì với Chu Thấm Nhiên, những chuyện đời trước là của đời trước, nàng biết rất rõ biểu ca làm người như thế nào, hắn không phải người sẽ giận chó đánh mèo lên người khác.
Dựa vào sự dạy dỗ của a di với hắn, có khả năng rất lớn, biểu ca đã sớm muốn đem chuyện này nói rõ ràng với Chu tỷ tỷ.
Nhưng nhìn đôi mày đầy cáu kỉnh đang nhíu chặt của hắn, có lẽ hắn không nói sẽ hợp lại.
Nguyên Sắt Sắt sẽ không không có mắt mà chủ động nhắc tới loại chuyện này, nàng bây giờ chính là áo bông nhỏ tri kỷ của biểu ca, một đóa hoa ôn nhu thiện lương.
"Biểu ca, uống thêm một chén đi, canh này vừa thơm vừa ngon, chỉ bỏ có chút muối thôi, hầm suốt hai canh giờ đấy!”
Nguyên Sắt Sắt muốn đứng dậy khỏi lồng ngực nam nhân, nam tử mới khai trai quá đáng sợ, Nguyên Sắt Sắt tuy rằng thích Dư Tu Bách, bầu không khí của Giao Châu cũng cởi mở hơn, nhưng rốt cuộc vẫn là các cô nương chưa xuất giá, đối với dục vọng của hắn cũng khó tránh khỏi cảm thấy giật mình, ngượng nghịu.
Nàng không biết rằng trong nhiều năm qua, Dư Tu Bách chưa bao giờ phát hiện mình có dục vọng sâu sắc như vậy, từ khi được khai trai ở trên người nàng, dục vọng bị đè nén nhiều năm
đột nhiên bùng nổ, giống như núi lửa đang hoạt động, chỉ cần gần nàng một chút, lý trí đã bị thiêu rụi hầu như cháy sạch.
Tiểu cô nương vừa mới có động tác muốn rời đi, tay nam nhân vắt ngang bên eo liền thành thực mà kéo tiểu cô nương trở về, môi mỏng nóng bỏng ẩm ướt chặn lại cái miệng nhỏ non mềm như thạch trái cây, ngon ngọt mùi mẫn liếm mút.
Đầu lưỡi nam nhân mạnh mẽ khuấy đảo ở trong miệng Nguyên Sắt Sắt, bàn tay to gắt gao siết chặt vòng eo thon của tiểu cô nương, một tay khác thì chặn lại đầu nhỏ đang không ngừng thối lui về phía sau, để động tác cắn mút của hắn trở nên dễ dàng hơn.
Đầu lưỡi mút lấy đầu lưỡi, chiếc lưỡi to lớn ướt nóng không ngừng đâm sâu vào cái miệng nhỏ ấm áp ở phía trước, há to miệng nuốt xuống, tiểu cô nương buộc phải rút lui trước sự tấn công mãnh liệt của nam nhân.
Môi lưỡi dây dưa càng ngày càng gấp gáp, bầu không khí cũng càng ngày càng trở nên dâm mĩ.
Lúc Hương Vân vào đưa trà đã đưa mắt ra hiệu với Nguyên Sắt Sắt, hắn là nàng có chuyện quan trọng muốn nói cho Nguyên Sắt Sắt.
“Người của chúng ta đã hỏi thăm rồi, An Vương điện hạ lần này tới Huy Châu là mang theo chức vụ tới, từ lúc tin tức thám thính tới, lần này An Vương đã hoàn thành nhiệm vụ Hoàng Thượng giao vô cùng tốt. Lại thấy Chu tiểu thư không có sợ hãi, không hề có bất kỳ nỗi lo lắng nào, căn cứ theo suy đoán của tiểu thư, có phải không?"
Nguyên Sắt Sắt khuôn mặt lạnh lùng hái được một đóa hoa dại màu trắng, thổi nhẹ một hơi vào nhị hoa, nói: "Hắn là được."
"Còn nữa sao?" Tiểu cô nương tiếp tục hỏi.
“Sau khi An Vương điện hạ rời đi, đã phái người đưa tin tức tới nói, hy vọng ước định của chúng ta còn hiệu lực."
Bọn Dư Tu Bách mới vừa bước vào trong phủ thành Huy Châu, người của Chu Thấm Nhiên liền đi đến tìm, cùng lúc đó, tìm tới đây, còn có người của An Vương.
"Hắn ta cũng rảnh rỗi thật!"
Nguyên Sắt Sắt tùy ý cắm bông hoa vào một cái lọ, cười lạnh nói.
An Vương tự mình đến đây một chuyến, có lẽ là để nhắc nhở chính mình.
Nguyên Sắt Sắt thật ra cũng không quá coi trọng ước định này lắm, An Vương đến Huy Châu lâu như vậy, thế nhưng còn cần thị uy tới nhắc nhở nàng, có thể thấy được năng lực của hắn cũng chẳng có gì.
Nguyên Sắt Sắt nghĩ, An Vương lúc này nhất định có thể biết được các nàng đang hỏi thăm mục đích tới Huy Châu của hắn, chỉ vì cảnh cáo nàng không nên quên ước định ở kinh thành của bọn họ?
Nếu không phải người này quá âm hiểm, thì chính là người này thật sự chỉ được cái danh.
Hắn ta và Chu Thấm Nhiên đều ở Huy Châu, nhất định đã gặp mặt, từng có tiếp xúc, nói không chừng trong quá trình ban sai của An Vương Chu Thấm Nhiên còn đóng vai trò lớn.
Muốn giải quyết đám người phía sau mà có thể nuôi cả loại sát thủ này, nhất định là triều đình ra tay, trên giang hồ mới không có động tĩnh rõ ràng. Hơn nữa hắn là giải quyết nội tặc trong đình.
-
Tiểu cô nương ở cửa thăm dò cẩn thận, thấy bên trong chỉ có mỗi Dư Tu Bách, mới bưng trên tay một chung canh vừa hầm xong chậm rãi đi vào.
“Biểu ca, chúng ta định ở Huy Châu bao lâu?" Nguyên Sắt Sắt mở nắp, ngón tay nhỏ tựa thân hành trắng trẻo cầm lên một chiếc thìa lớn hơn, cẩn thận múc mấy muỗng vào chiếc bát nhỏ, sau đó đặt thìa trên tay xuống, đưa canh cho nam nhân.
Dư Tu Bách nhận bát canh, uống một ngụm hết sạch, sau đó đặt lên bàn bên cạnh, dùng bàn tay to lớn lôi kéo ôm lấy vòng eo nhỏ của tiểu cô nương kéo người ngồi trên đùi mình.
“Biểu ca!" Tiểu cô nương oán trách mắng một câu.
"Muốn ở Huy Châu chơi mấy ngày nữa không?" Ngón tay nam nhân xoa bóp da thịt mềm mại trên má tiểu cô nương, lại xoa xoa mái tóc tinh tế mượt mà, ôn nhu hỏi Nguyên Sắt Sắt.
“Không biết là ai cứng đầu đòi ở Huy Châu thêm mấy ngày, hừ! Không ngờ là ở lại để ngắm cô nương khác!”
Nguyên Sắt Sắt quay mặt đi, cố ý không nhìn Dư Tu Bách.
"Bình dấm nhỏ!"
Nam nhân đỡ mặt tiểu cô nương quay tới trước mặt mình, véo véo cái mũi nhỏ, con ngươi nhìn chằm chằm cánh môi tiểu cô nương.
Cái miệng nhỏ xinh đẹp, quyến rũ chu lên, suy nghĩ trong đầu Nguyên Sắt Sắt chuyển biến trăm lần, lúc nàng đi vào, Dư Tu Bách đang buồn tẻ ngồi đùa nghịch ấm trà trên ghế dựa, chỉ cần có mắt là dễ dàng nhận ra bầu không khí nôn nóng trong phòng.
Nguyên Sắt Sắt có thể đoán được Dư Tu Bách sẽ nói cái gì với Chu Thấm Nhiên, những chuyện đời trước là của đời trước, nàng biết rất rõ biểu ca làm người như thế nào, hắn không phải người sẽ giận chó đánh mèo lên người khác.
Dựa vào sự dạy dỗ của a di với hắn, có khả năng rất lớn, biểu ca đã sớm muốn đem chuyện này nói rõ ràng với Chu tỷ tỷ.
Nhưng nhìn đôi mày đầy cáu kỉnh đang nhíu chặt của hắn, có lẽ hắn không nói sẽ hợp lại.
Nguyên Sắt Sắt sẽ không không có mắt mà chủ động nhắc tới loại chuyện này, nàng bây giờ chính là áo bông nhỏ tri kỷ của biểu ca, một đóa hoa ôn nhu thiện lương.
"Biểu ca, uống thêm một chén đi, canh này vừa thơm vừa ngon, chỉ bỏ có chút muối thôi, hầm suốt hai canh giờ đấy!”
Nguyên Sắt Sắt muốn đứng dậy khỏi lồng ngực nam nhân, nam tử mới khai trai quá đáng sợ, Nguyên Sắt Sắt tuy rằng thích Dư Tu Bách, bầu không khí của Giao Châu cũng cởi mở hơn, nhưng rốt cuộc vẫn là các cô nương chưa xuất giá, đối với dục vọng của hắn cũng khó tránh khỏi cảm thấy giật mình, ngượng nghịu.
Nàng không biết rằng trong nhiều năm qua, Dư Tu Bách chưa bao giờ phát hiện mình có dục vọng sâu sắc như vậy, từ khi được khai trai ở trên người nàng, dục vọng bị đè nén nhiều năm
đột nhiên bùng nổ, giống như núi lửa đang hoạt động, chỉ cần gần nàng một chút, lý trí đã bị thiêu rụi hầu như cháy sạch.
Tiểu cô nương vừa mới có động tác muốn rời đi, tay nam nhân vắt ngang bên eo liền thành thực mà kéo tiểu cô nương trở về, môi mỏng nóng bỏng ẩm ướt chặn lại cái miệng nhỏ non mềm như thạch trái cây, ngon ngọt mùi mẫn liếm mút.
Đầu lưỡi nam nhân mạnh mẽ khuấy đảo ở trong miệng Nguyên Sắt Sắt, bàn tay to gắt gao siết chặt vòng eo thon của tiểu cô nương, một tay khác thì chặn lại đầu nhỏ đang không ngừng thối lui về phía sau, để động tác cắn mút của hắn trở nên dễ dàng hơn.
Đầu lưỡi mút lấy đầu lưỡi, chiếc lưỡi to lớn ướt nóng không ngừng đâm sâu vào cái miệng nhỏ ấm áp ở phía trước, há to miệng nuốt xuống, tiểu cô nương buộc phải rút lui trước sự tấn công mãnh liệt của nam nhân.
Môi lưỡi dây dưa càng ngày càng gấp gáp, bầu không khí cũng càng ngày càng trở nên dâm mĩ.