Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua
Chương 7
Thật ra ngày hôm đó khi ở đại điện từ chối ban hôn của hoàng đế, trong lòng Nguyên Sắt Sắt không phải là không hối tiếc.
Nàng vừa mới quen biết biểu ca Dư Tu Bách không lâu, thì đã động lòng với người biểu ca đẹp trai, thông minh ma quái này.
Nguyên Sắt Sắt còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp hắn, hắn đối với một cô gái mỏng manh và yếu đuối như nàng đã không giấu được vẻ mặt thiếu nhẫn nại, bộ dạng cực kỳ giống với giống với dáng vẻ khó chịu và kiêu ngạo của ca ca mình.
Lần đầu tiên khi Nguyên Sắt Sắt nghe mẹ kể rằng gia đình có mối quan hệ với vị biểu ca ở kinh thành, tuy lúc đó nàng còn chưa nhìn thấy hắn nhưng trong lòng nàng đã vô cùng tò mò về hắn. Luvevaland chấm co. Đợi đến khi nàng thật sự gặp được hắn thì diện mạo dáng người của Dư Tu Bách thực sự đã khiến cho nàng thất vọng, hắn chỉ mới chưa đầy mười sáu tuổi, cũng cao lớn gần bằng Dư bá bá, nhưng tuổi hắn vẫn còn nhỏ, vẻ mặt khi túm đến đây vừa lôi thôi vừa buồn cười, khiến cho Nguyên Sắt Sắt nổi lên ý muốn trêu chọc và chơi xỏ hắn.
Xét về tuổi tác, lúc ấy huynh trưởng Nguyên Minh Tu của nàng cũng không quá lớn, nếu so với Dư Tu Bách lúc đó thì còn nhỏ hơn vài tuổi, nên khi trêu chọc hắn thật sự rất thú vị.
Nguyên Sắt Sắt thích xem nhất, mèo vờn cẩu khiến cho huynh trưởng tức giận đến mức dậm chân, tay chỉ vào nàng rồi chỉ có thể làm ra vẻ bất lực mà nhìn.
Thật ra lúc đó, huynh trưởng cũng không phải là đang thật sự tức giận, khóe miệng vẫn là ý cười, với lại phụ thân và tỷ tỷ đều đã quen nuông chiều nàng, còn khen nàng làm thật tốt.
Còn vị huynh trưởng đang tức giận kia thì ba người bọn họ đều nhất loạt không thèm để ý đến.
Trước khi Dư Tu Bách đến Giao Châu, thì nàng là một tiểu quỷ vô hình ở Giao Châu.
Nàng lúc đầu, chỉ là hơi tò mò về hắn mà thôi.
Hắn cũng được gọi là hỗn thế tiểu ma vương sao?
Nếu vậy thì thật là trùng hợp.
Ban đầu Nguyên Sắt Sắt cũng không có quan tâm đến việc hắn có thích nàng không, nàng bị bệnh đã lâu, uống thuốc nhiều năm, chỉ cần không để ý một chút thì người trong phủ đều bị làm cho hoảng sợ, nháo nhào cả lên.
Trước đây, mỗi khi tỉnh dậy, Nguyên Sắt Sắt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của phụ thân, đôi má sưng húp vì khóc của mẫu thân, Luvevaland chấm co, còn có ca ca, tỷ tỷ cũng nhìn chằm chằm vào nàng và sự quan tâm không chút che giấu của họ.
Lúc đầu Nguyên Sắt Sắt chỉ muốn có một người bạn nhỏ có thể chơi cùng mình.
Khi Dư Tu Bách đến đây cũng thật tình cờ vì hắn chính là cái người được nàng lựa chọn.
“Tiểu thư, sắp đến giờ rồi, chúng ta nên đến sảnh chính để dùng cơm với phu nhân."
Khóe miệng Nguyên Sắt Sắt nở nụ cười, nhớ tới những chuyện nực cười mình đã làm khi còn bé, ánh mắt nàng thất thần nhìn chăm chú chính mình trong gương.
“Ừm, được rồi, chúng ta đi thôi!"
Nguyên Sắt Sắt đứng dậy, lại không yên tâm mà nhìn mình trong gương lần nữa rồi mới đi, nàng mặc váy xanh và áo lót, lông mày mảnh nhưng mềm và đậm, trên má bởi vì được phủ một lớp phấn hồng trông có một chút huyết sắc hồng hào, Luvevaland chấm co, không như vẻ suy nhược tái mét thường ngày.
Tiểu cô nương mỉm cười nhìn mình trong gương, lộ ra một chút vẻ đẹp thuần khiết.
"Tiểu thư người rất đẹp! Tiểu thư là cô nương xinh đẹp nhất mà nô tỳ từng thấy."
Nô tỳ Hương Vân quanh năm đi theo hầu hạ bên người Nguyên Sắt Sắt, chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của nàng, trêu ghẹo mà nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương.
Nguyên Sắt Sắt không biết đang nghĩ gì, đột nhiên xấu hổ buồn bực vỗ vỗ cánh tay Hương Vân: "Em đang nói lung tung cái gì vậy!”
Trong khoảnh khắc quay đầu lại đó, bởi vì khuôn mặt nàng thẹn thùng, mà thoáng hiện lên nét ửng hồng, sắc đẹp đó càng khiến cho người khác không thể rời mắt được.
Hương Vân mỉm cười, sợ nàng thẹn quá hóa giận, sẽ nổi giận với mình, nên thôi không trêu ghẹo Nguyên Sắt Sắt nữa, mỉm cười ngồi xổm xuống giúp nàng chỉnh lại váy áo.
Vốn dĩ nàng cũng không có nói sai, tiểu thư nhà nàng thật sự rất xinh đẹp.
Tuy rằng Nguyên Sắt Sắt trời sinh thân thể yếu ớt, cũng có một khung xương nhỏ nhắn đến cực điểm, ngày thường chỉ cần nàng đứng ở nơi đó thôi, cũng khiến cho người ta cảm thấy giống như có Tây Thi đang nâng niu ôm lấy trái tim, hàng lông mày mỏng tinh tế thoáng nhìn, Luvevaland chấm co, càng làm cho người ta không kìm lòng được mà muốn chăm sóc nàng.
Nhưng mẫu thân và tỷ tỷ của nàng đều có lông mày rậm, mắt to, mũi cao, ngũ quan thâm thuý, vóc dáng cũng cao hơn nữ nhân bình thường, Nguyên Sắt Sắt có di truyền tốt như vậy, nên cho dù trông nàng có yếu ớt đi chăng nữa, thì trên thực tế nàng cũng không thể giống như những nữ tử thấp lùn được, những đường nét trên khuôn mặt nàng cho dù không quá sắc nét, nhưng đều bị đường cong nhu hòa của nàng che lấp, làm cho người ta theo bản năng không nhận ra.
Nàng vừa mới quen biết biểu ca Dư Tu Bách không lâu, thì đã động lòng với người biểu ca đẹp trai, thông minh ma quái này.
Nguyên Sắt Sắt còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp hắn, hắn đối với một cô gái mỏng manh và yếu đuối như nàng đã không giấu được vẻ mặt thiếu nhẫn nại, bộ dạng cực kỳ giống với giống với dáng vẻ khó chịu và kiêu ngạo của ca ca mình.
Lần đầu tiên khi Nguyên Sắt Sắt nghe mẹ kể rằng gia đình có mối quan hệ với vị biểu ca ở kinh thành, tuy lúc đó nàng còn chưa nhìn thấy hắn nhưng trong lòng nàng đã vô cùng tò mò về hắn. Luvevaland chấm co. Đợi đến khi nàng thật sự gặp được hắn thì diện mạo dáng người của Dư Tu Bách thực sự đã khiến cho nàng thất vọng, hắn chỉ mới chưa đầy mười sáu tuổi, cũng cao lớn gần bằng Dư bá bá, nhưng tuổi hắn vẫn còn nhỏ, vẻ mặt khi túm đến đây vừa lôi thôi vừa buồn cười, khiến cho Nguyên Sắt Sắt nổi lên ý muốn trêu chọc và chơi xỏ hắn.
Xét về tuổi tác, lúc ấy huynh trưởng Nguyên Minh Tu của nàng cũng không quá lớn, nếu so với Dư Tu Bách lúc đó thì còn nhỏ hơn vài tuổi, nên khi trêu chọc hắn thật sự rất thú vị.
Nguyên Sắt Sắt thích xem nhất, mèo vờn cẩu khiến cho huynh trưởng tức giận đến mức dậm chân, tay chỉ vào nàng rồi chỉ có thể làm ra vẻ bất lực mà nhìn.
Thật ra lúc đó, huynh trưởng cũng không phải là đang thật sự tức giận, khóe miệng vẫn là ý cười, với lại phụ thân và tỷ tỷ đều đã quen nuông chiều nàng, còn khen nàng làm thật tốt.
Còn vị huynh trưởng đang tức giận kia thì ba người bọn họ đều nhất loạt không thèm để ý đến.
Trước khi Dư Tu Bách đến Giao Châu, thì nàng là một tiểu quỷ vô hình ở Giao Châu.
Nàng lúc đầu, chỉ là hơi tò mò về hắn mà thôi.
Hắn cũng được gọi là hỗn thế tiểu ma vương sao?
Nếu vậy thì thật là trùng hợp.
Ban đầu Nguyên Sắt Sắt cũng không có quan tâm đến việc hắn có thích nàng không, nàng bị bệnh đã lâu, uống thuốc nhiều năm, chỉ cần không để ý một chút thì người trong phủ đều bị làm cho hoảng sợ, nháo nhào cả lên.
Trước đây, mỗi khi tỉnh dậy, Nguyên Sắt Sắt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của phụ thân, đôi má sưng húp vì khóc của mẫu thân, Luvevaland chấm co, còn có ca ca, tỷ tỷ cũng nhìn chằm chằm vào nàng và sự quan tâm không chút che giấu của họ.
Lúc đầu Nguyên Sắt Sắt chỉ muốn có một người bạn nhỏ có thể chơi cùng mình.
Khi Dư Tu Bách đến đây cũng thật tình cờ vì hắn chính là cái người được nàng lựa chọn.
“Tiểu thư, sắp đến giờ rồi, chúng ta nên đến sảnh chính để dùng cơm với phu nhân."
Khóe miệng Nguyên Sắt Sắt nở nụ cười, nhớ tới những chuyện nực cười mình đã làm khi còn bé, ánh mắt nàng thất thần nhìn chăm chú chính mình trong gương.
“Ừm, được rồi, chúng ta đi thôi!"
Nguyên Sắt Sắt đứng dậy, lại không yên tâm mà nhìn mình trong gương lần nữa rồi mới đi, nàng mặc váy xanh và áo lót, lông mày mảnh nhưng mềm và đậm, trên má bởi vì được phủ một lớp phấn hồng trông có một chút huyết sắc hồng hào, Luvevaland chấm co, không như vẻ suy nhược tái mét thường ngày.
Tiểu cô nương mỉm cười nhìn mình trong gương, lộ ra một chút vẻ đẹp thuần khiết.
"Tiểu thư người rất đẹp! Tiểu thư là cô nương xinh đẹp nhất mà nô tỳ từng thấy."
Nô tỳ Hương Vân quanh năm đi theo hầu hạ bên người Nguyên Sắt Sắt, chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của nàng, trêu ghẹo mà nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương.
Nguyên Sắt Sắt không biết đang nghĩ gì, đột nhiên xấu hổ buồn bực vỗ vỗ cánh tay Hương Vân: "Em đang nói lung tung cái gì vậy!”
Trong khoảnh khắc quay đầu lại đó, bởi vì khuôn mặt nàng thẹn thùng, mà thoáng hiện lên nét ửng hồng, sắc đẹp đó càng khiến cho người khác không thể rời mắt được.
Hương Vân mỉm cười, sợ nàng thẹn quá hóa giận, sẽ nổi giận với mình, nên thôi không trêu ghẹo Nguyên Sắt Sắt nữa, mỉm cười ngồi xổm xuống giúp nàng chỉnh lại váy áo.
Vốn dĩ nàng cũng không có nói sai, tiểu thư nhà nàng thật sự rất xinh đẹp.
Tuy rằng Nguyên Sắt Sắt trời sinh thân thể yếu ớt, cũng có một khung xương nhỏ nhắn đến cực điểm, ngày thường chỉ cần nàng đứng ở nơi đó thôi, cũng khiến cho người ta cảm thấy giống như có Tây Thi đang nâng niu ôm lấy trái tim, hàng lông mày mỏng tinh tế thoáng nhìn, Luvevaland chấm co, càng làm cho người ta không kìm lòng được mà muốn chăm sóc nàng.
Nhưng mẫu thân và tỷ tỷ của nàng đều có lông mày rậm, mắt to, mũi cao, ngũ quan thâm thuý, vóc dáng cũng cao hơn nữ nhân bình thường, Nguyên Sắt Sắt có di truyền tốt như vậy, nên cho dù trông nàng có yếu ớt đi chăng nữa, thì trên thực tế nàng cũng không thể giống như những nữ tử thấp lùn được, những đường nét trên khuôn mặt nàng cho dù không quá sắc nét, nhưng đều bị đường cong nhu hòa của nàng che lấp, làm cho người ta theo bản năng không nhận ra.