Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua
Chương 39
Buổi sáng ngày hôm sau.
Bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao, Dư Tu Bách thức dậy với cái đầu đau muốn nứt ra, hắn xốc chăn lên, kiểm tra chỗ đũng quần đương như có cảm giác mát mẻ quét qua, kinh ngạc phát hiện trên người mình không có một chút dấu vết nào là không thỏa đáng.
Nhưng người thiếu niên mẫn cảm vẫn cảm thấy trên người mình có điều gì đó không đúng lắm, hắn cảm thấy đêm qua giống như đã làm ra chuyện, nếu không vừa sáng sớm d/ương v/ật cũng đã không "chào cờ" thế này.
Dục vọng của hắn giống như đã được thỏa mãn, trừ bỏ cơn đau đầu do say rượu, toàn thân đều thoải mái, một loại dễ chịu sau khi cổ dục vọng được thỏa mãn.
Hay là đêm qua hắn làm trong mộng xuân?
Dư Tu Bách đã tỉnh lại nhưng đầu óc còn có chút không tỉnh táo.
Đêm qua hình như hắn hơi mơ hồ do uống rượu, hẳn là Sắt Sắt đưa hắn trở về.
Nơi này cũng không phải phòng của hắn, tại sao hắn lại không hồi phủ?
“Đây là chỗ nào? Sắt Sắt đâu?"
"Biểu thiếu gia, nơi này là biệt viện của tiểu thư."
“Tại sao không hồi phủ tướng quân?" Dư Tu Bách bồn chồn hỏi.
“Đêm qua ngài nháo muốn đưa Chu tiểu thư hồi phủ, tiểu thư không còn cách nào khác, chỉ có thể mang theo ngài đưa Chu tiểu thư hồi phủ, sau đó tiểu thư thấy ngài thật sự không thoải
mái, liền để người nghỉ ngơi ở biệt viện bên cạnh."
Hương Vân cười nhẹ đi tới, phất tay bảo gã sai vặt đang canh giữ ở trước cửa lui ra.
"Chu tiểu thư thế nào?” -Dư Tu Bách xoa huyệt Thái Dương bị đau hỏi.
Hương Vân sắc mặt bỗng chốc cương cứng, trong lòng khó chịu, nhưng thực mau khôi phục lại, không để cho Dư Tu Bách nhìn ra có điều gì không đúng.
"Đêm hôm qua Chu tiểu thư cũng đã bình an hồi phủ."
"Sắt Sắt đâu?"
“Biểu thiếu gia, tiểu thư đêm qua bị cảm lạnh, mới vừa uống thuốc, đang ở trong phòng ngủ."
Dư Tu Bách không biết có phải do ảo giác của chính mình hay không, hắn cảm thấy thái độ cô nha hoàn bên cạnh biểu muội Hương Vân này đột nhiên trở nên lãnh đạm rất nhiều, tựa hồ
là...... Có chút chán ghét hắn, nhưng dù hắn có tập trung quan sát thì cũng không có gì khác biệt so với lúc trước.
Không giống Sắt Sắt thân thiết ỷ lại, mà chỉ khách khí lại chu toàn lễ nghĩa. Hay là thật do ảo giác của hắn?
Dư Tu Bách hiếm khi hoài nghi chính mình, hắn cảm thấy đêm qua chính mình đã làm một việc khó lường, hiện tại hn vì sao lại nhớ mãi không ra ký ức vụn vặt của đêm qua.
Có Sắt Sắt ở bên cạnh trong nhìn hắn, e cũng sẽ không để hắn có cơ hội gay chuyện, Dư Tu Bách nghĩ đến Nguyên Sắt Sắt, trong lòng an ổn đi không ít.
“Bệnh của Sắt Sắt có nghiêm trọng không?" Nghe được Nguyên Sắt Sắt bị bệnh, Dư Tu Bách nhịn không được hỏi thêm vài câu.
“Bênh cũ quanh năm suốt tháng, chỉ là lần này lại nặng hơn nên muốn nghỉ ngơi mấy ngày."
Nếu tiểu thư đã dặn dò không được nói ra, thì e là Hương Vân, một fan não tàn của Nguyên Sắt Sắt đã suýt nữa không khống chế được cái miệng rộng của mình, mà nhiều lời ở trước mặt Dư Tu Bách.
Nàng ấy chỉ đau lòng cho tiểu thư, cũng chỉ trung thành với Nguyên Sắt Sắt.
Nguyên Sắt Sắt dặn dò Hương Vân không được nói bệnh của nàng quá nghiêm trọng, Hương Vân cũng khống chế mức độ rất tốt, vừa không quá nhẹ cũng không làm cho người ta quá lo
lắng, còn có thể khiến cho Dư Tu Bách thương tiếc.
Sau khi Nguyên Sắt Sắt tỉnh lại, không chịu nghe lời Dư Tu Bách ở lại nghỉ ngơi cho thật tốt mà khăng khăng lên trên xe ngựa ngồi cùng hắn trở về phủ tướng quân.
Thật tức cười, nàng không thường thường xuất hiện bên cạnh hắn nhiều một chút, thì làm sao hắn lại càng không đau lòng cho nàng đây? Sau khôi phục lại ký ức, lại càng thêm áy náy với
nàng.
Buổi tối hai người mới vừa về đến phủ tướng quân, còn dùng bữa tối với Dư phu nhân, ai mà biết được trong đêm hôm đó, Nguyên Sắt Sắt sốt cao không giảm.
Làm lòng Dư phu nhân đau đến hỏng rồi, Hương Vân dùng mồm mép lằng nhằng khuyên nhủ mới khuyên được Dư phu nhân trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Dư Tu Bách cũng canh giữ ở bên ngoài, suốt cả một đêm không ngủ.
Bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao, Dư Tu Bách thức dậy với cái đầu đau muốn nứt ra, hắn xốc chăn lên, kiểm tra chỗ đũng quần đương như có cảm giác mát mẻ quét qua, kinh ngạc phát hiện trên người mình không có một chút dấu vết nào là không thỏa đáng.
Nhưng người thiếu niên mẫn cảm vẫn cảm thấy trên người mình có điều gì đó không đúng lắm, hắn cảm thấy đêm qua giống như đã làm ra chuyện, nếu không vừa sáng sớm d/ương v/ật cũng đã không "chào cờ" thế này.
Dục vọng của hắn giống như đã được thỏa mãn, trừ bỏ cơn đau đầu do say rượu, toàn thân đều thoải mái, một loại dễ chịu sau khi cổ dục vọng được thỏa mãn.
Hay là đêm qua hắn làm trong mộng xuân?
Dư Tu Bách đã tỉnh lại nhưng đầu óc còn có chút không tỉnh táo.
Đêm qua hình như hắn hơi mơ hồ do uống rượu, hẳn là Sắt Sắt đưa hắn trở về.
Nơi này cũng không phải phòng của hắn, tại sao hắn lại không hồi phủ?
“Đây là chỗ nào? Sắt Sắt đâu?"
"Biểu thiếu gia, nơi này là biệt viện của tiểu thư."
“Tại sao không hồi phủ tướng quân?" Dư Tu Bách bồn chồn hỏi.
“Đêm qua ngài nháo muốn đưa Chu tiểu thư hồi phủ, tiểu thư không còn cách nào khác, chỉ có thể mang theo ngài đưa Chu tiểu thư hồi phủ, sau đó tiểu thư thấy ngài thật sự không thoải
mái, liền để người nghỉ ngơi ở biệt viện bên cạnh."
Hương Vân cười nhẹ đi tới, phất tay bảo gã sai vặt đang canh giữ ở trước cửa lui ra.
"Chu tiểu thư thế nào?” -Dư Tu Bách xoa huyệt Thái Dương bị đau hỏi.
Hương Vân sắc mặt bỗng chốc cương cứng, trong lòng khó chịu, nhưng thực mau khôi phục lại, không để cho Dư Tu Bách nhìn ra có điều gì không đúng.
"Đêm hôm qua Chu tiểu thư cũng đã bình an hồi phủ."
"Sắt Sắt đâu?"
“Biểu thiếu gia, tiểu thư đêm qua bị cảm lạnh, mới vừa uống thuốc, đang ở trong phòng ngủ."
Dư Tu Bách không biết có phải do ảo giác của chính mình hay không, hắn cảm thấy thái độ cô nha hoàn bên cạnh biểu muội Hương Vân này đột nhiên trở nên lãnh đạm rất nhiều, tựa hồ
là...... Có chút chán ghét hắn, nhưng dù hắn có tập trung quan sát thì cũng không có gì khác biệt so với lúc trước.
Không giống Sắt Sắt thân thiết ỷ lại, mà chỉ khách khí lại chu toàn lễ nghĩa. Hay là thật do ảo giác của hắn?
Dư Tu Bách hiếm khi hoài nghi chính mình, hắn cảm thấy đêm qua chính mình đã làm một việc khó lường, hiện tại hn vì sao lại nhớ mãi không ra ký ức vụn vặt của đêm qua.
Có Sắt Sắt ở bên cạnh trong nhìn hắn, e cũng sẽ không để hắn có cơ hội gay chuyện, Dư Tu Bách nghĩ đến Nguyên Sắt Sắt, trong lòng an ổn đi không ít.
“Bệnh của Sắt Sắt có nghiêm trọng không?" Nghe được Nguyên Sắt Sắt bị bệnh, Dư Tu Bách nhịn không được hỏi thêm vài câu.
“Bênh cũ quanh năm suốt tháng, chỉ là lần này lại nặng hơn nên muốn nghỉ ngơi mấy ngày."
Nếu tiểu thư đã dặn dò không được nói ra, thì e là Hương Vân, một fan não tàn của Nguyên Sắt Sắt đã suýt nữa không khống chế được cái miệng rộng của mình, mà nhiều lời ở trước mặt Dư Tu Bách.
Nàng ấy chỉ đau lòng cho tiểu thư, cũng chỉ trung thành với Nguyên Sắt Sắt.
Nguyên Sắt Sắt dặn dò Hương Vân không được nói bệnh của nàng quá nghiêm trọng, Hương Vân cũng khống chế mức độ rất tốt, vừa không quá nhẹ cũng không làm cho người ta quá lo
lắng, còn có thể khiến cho Dư Tu Bách thương tiếc.
Sau khi Nguyên Sắt Sắt tỉnh lại, không chịu nghe lời Dư Tu Bách ở lại nghỉ ngơi cho thật tốt mà khăng khăng lên trên xe ngựa ngồi cùng hắn trở về phủ tướng quân.
Thật tức cười, nàng không thường thường xuất hiện bên cạnh hắn nhiều một chút, thì làm sao hắn lại càng không đau lòng cho nàng đây? Sau khôi phục lại ký ức, lại càng thêm áy náy với
nàng.
Buổi tối hai người mới vừa về đến phủ tướng quân, còn dùng bữa tối với Dư phu nhân, ai mà biết được trong đêm hôm đó, Nguyên Sắt Sắt sốt cao không giảm.
Làm lòng Dư phu nhân đau đến hỏng rồi, Hương Vân dùng mồm mép lằng nhằng khuyên nhủ mới khuyên được Dư phu nhân trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Dư Tu Bách cũng canh giữ ở bên ngoài, suốt cả một đêm không ngủ.