Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 56: Lần đầu hắn hầu hạ người khác
Vì Nhậm Khanh Khanh tới nguyệt sự, hắn cũng vừa đùa bỡn nàng một hồi, làm cho đến đem người cuốn lấy đầy mặt ủ rũ, mới ôm nàng ngủ.
Thân thể nàng không tiện, vốn dĩ nếu là vì dục vọng thì hắn phải nghỉ ngơi vài ngày mới đến, nhưng bây giờ không thấy nàng, hắn lại cảm thấy khó chịu nên rảnh rỗi là đến biệt uyển ngay.
Đến biệt uyển rồi, Vương Diệp vừa lúc đang ở đây xem mạch, Tiêu Thừa ngồi vào cạnh nàng, thấy thái y chau mày, không khỏi nói: “Như thế nào, hay là bị lạnh, nữ tử kỳ nguyệt sự lúc nào cũng yếu hơn ngày thường.”
Nhậm Khanh Khanh sợ tới mức lông tơ như dựng đứng cả lên, nàng nào có nguyệt sự, chỉ đeo đai nguyệt sự ở bên hông lừa hắn mà thôi.
Hắn không hiểu được, Vương Diệp khẳng định có thể chuẩn ra bệnh.
Nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Vương Diệp, chỉ thấy hắn ngừng lại một chút, mới chậm rãi nói: “Nương tử thân mình yếu ớt, thời gian này cần phải tẩm bổ nhiều hơn.”
Hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể nàng hàn khí rất nặng, chưa kịp tìm ra nguyên nhân đã nghe thấy hoàng thượng nói những lời đó, thấy nàng đang căng thẳng như thế, nên bất chấp không nghĩ nhiều giúp nàng che giấu.
Lồng ngực Nhậm Khanh Khanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại thấy Tiêu Thừa hỏi Vương Diệp rất nhiều, xong xuôi mới bảo người lui ra.
Tay hắn không thành thật, từ vạt áo nàng với vào, Nhậm Khanh Khanh giãy giụa rất mạnh, chỉ ra bên ngoài ánh nắng chói mắt, đáng thương hừ hừ nhìn hắn.
Tiêu Thừa cười hừ, véo má nàng: “Suy nghĩ vớ vẩn gì vậy, mới vừa rồi không phải hắn nói muốn giữ ấm, giúp ngươi che bụng thôi.”
Vành tai Nhậm Khanh Khanh đỏ lên, nghĩ thầm trong lòng, người ta nói là lấy bình nước nóng che, nói dùng tay khi nào.
Nàng rũ mắt xuống, mặt dán ở đầu vai hắn.
Hắn mềm lòng, hôn hôn đỉnh đầu nàng, chậm rãi đặt bàn tay rộng lên trên bụng nhỏ.
Lòng bàn tay lửa nóng, ngứa ngáy đến mức nàng run lên, nam tử lại ép dán lên, chậm rãi xoa động.
Tuy không đến nguyệt sự thật, bụng không khó chịu, bị bàn tay xoa như vậy, cũng không có chỗ nào không thoải mái. Mắt nàng nheo lại, đầu dựa vào trên người hắn, như đang buồn ngủ.
Tiêu Thừa dùng ngón tay búng búng trán nàng, không lưu tình chút nào động cho nàng tỉnh táo, ác ôn nói: “Không được ngủ.”
Lần đầu hắn hầu hạ người khác, nàng còn dám ngủ.
Nhậm Khanh Khanh che che cái trán mình bị gõ đến phiếm hồng, hơi bĩu môi, đúng là bất mãn.
Tiêu Thừa chỉ cảm thấy dáng vẻ này nàng thật đáng yêu, không khỏi cúi người xuống ngậm lấy môi đỏ, mút ở trong miệng tinh tế nhấm nháp.
Cơ thể nam tử to lớn, như bao bọc lấy nàng, Nhậm Khanh Khanh tiến vào lồng ngực hắn, bất đắc dĩ hé miệng cho hắn bắt nạt.
Tay hắn lại lộn xộn, đang định mở đai lưng của nàng ra, nàng cảnh giác, đang muốn che lại, bên ngoài có tiếng Hà Thiên Sinh đập cửa: “Chủ tử.”
Hai người khó lắm mới có lúc dịu dàng như thế này, lại bị người khác cắt ngang.
Tiêu Thừa không buông nàng ra, đầu lưỡi bọc lấy nàng, giữa hai người phát ra tiếng mút hôn “tấm tắc.”
Tay nàng che giữa miệng hai người, đôi mắt mang theo hơi nước nhìn hắn.
Nàng bị mình hôn đến đỏ mặt, trong lòng Tiêu Thừa thỏa mãn, hung hăng cắn xuống bàn tay nhỏ, giương giọng nói: “Chuyện gì?”
Ngữ khí không được tốt cho lắm, Hà Thiên Sinh cũng không muốn quấy rầy hắn. Nhưng trong cung đưa tin đến, Thái Hậu nương nương muốn gặp Thánh Thượng ngay.
Hắn cân nhắc lời của mình, nói: “Lão phu nhân đang tìm ngài.”
Quả nhiên tay hắn đang nàng xoa bụng nàng dừng lại, nhìn nàng đang ngây ngốc, cọ cọ mũi nàng:
“Ta đi đã.”
Nhậm Khanh Khanh ước gì hắn đi nhanh lên, liên tục gật đầu.
Ai ngờ nam tử lại không hài lòng, bóp má thịt của nàng: “Ban đêm còn lại đây, không được ngủ trước.”
Nhậm Khanh Khanh nắm chặt tay, nhếch khóe môi, coi như đáp ứng hắn.
Lúc này Tiêu Thừa mới đứng dậy, vuốt ve chiếc áo choàng nhăn nhúm của mình, sải bước rời đi.
Thân thể nàng không tiện, vốn dĩ nếu là vì dục vọng thì hắn phải nghỉ ngơi vài ngày mới đến, nhưng bây giờ không thấy nàng, hắn lại cảm thấy khó chịu nên rảnh rỗi là đến biệt uyển ngay.
Đến biệt uyển rồi, Vương Diệp vừa lúc đang ở đây xem mạch, Tiêu Thừa ngồi vào cạnh nàng, thấy thái y chau mày, không khỏi nói: “Như thế nào, hay là bị lạnh, nữ tử kỳ nguyệt sự lúc nào cũng yếu hơn ngày thường.”
Nhậm Khanh Khanh sợ tới mức lông tơ như dựng đứng cả lên, nàng nào có nguyệt sự, chỉ đeo đai nguyệt sự ở bên hông lừa hắn mà thôi.
Hắn không hiểu được, Vương Diệp khẳng định có thể chuẩn ra bệnh.
Nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Vương Diệp, chỉ thấy hắn ngừng lại một chút, mới chậm rãi nói: “Nương tử thân mình yếu ớt, thời gian này cần phải tẩm bổ nhiều hơn.”
Hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể nàng hàn khí rất nặng, chưa kịp tìm ra nguyên nhân đã nghe thấy hoàng thượng nói những lời đó, thấy nàng đang căng thẳng như thế, nên bất chấp không nghĩ nhiều giúp nàng che giấu.
Lồng ngực Nhậm Khanh Khanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại thấy Tiêu Thừa hỏi Vương Diệp rất nhiều, xong xuôi mới bảo người lui ra.
Tay hắn không thành thật, từ vạt áo nàng với vào, Nhậm Khanh Khanh giãy giụa rất mạnh, chỉ ra bên ngoài ánh nắng chói mắt, đáng thương hừ hừ nhìn hắn.
Tiêu Thừa cười hừ, véo má nàng: “Suy nghĩ vớ vẩn gì vậy, mới vừa rồi không phải hắn nói muốn giữ ấm, giúp ngươi che bụng thôi.”
Vành tai Nhậm Khanh Khanh đỏ lên, nghĩ thầm trong lòng, người ta nói là lấy bình nước nóng che, nói dùng tay khi nào.
Nàng rũ mắt xuống, mặt dán ở đầu vai hắn.
Hắn mềm lòng, hôn hôn đỉnh đầu nàng, chậm rãi đặt bàn tay rộng lên trên bụng nhỏ.
Lòng bàn tay lửa nóng, ngứa ngáy đến mức nàng run lên, nam tử lại ép dán lên, chậm rãi xoa động.
Tuy không đến nguyệt sự thật, bụng không khó chịu, bị bàn tay xoa như vậy, cũng không có chỗ nào không thoải mái. Mắt nàng nheo lại, đầu dựa vào trên người hắn, như đang buồn ngủ.
Tiêu Thừa dùng ngón tay búng búng trán nàng, không lưu tình chút nào động cho nàng tỉnh táo, ác ôn nói: “Không được ngủ.”
Lần đầu hắn hầu hạ người khác, nàng còn dám ngủ.
Nhậm Khanh Khanh che che cái trán mình bị gõ đến phiếm hồng, hơi bĩu môi, đúng là bất mãn.
Tiêu Thừa chỉ cảm thấy dáng vẻ này nàng thật đáng yêu, không khỏi cúi người xuống ngậm lấy môi đỏ, mút ở trong miệng tinh tế nhấm nháp.
Cơ thể nam tử to lớn, như bao bọc lấy nàng, Nhậm Khanh Khanh tiến vào lồng ngực hắn, bất đắc dĩ hé miệng cho hắn bắt nạt.
Tay hắn lại lộn xộn, đang định mở đai lưng của nàng ra, nàng cảnh giác, đang muốn che lại, bên ngoài có tiếng Hà Thiên Sinh đập cửa: “Chủ tử.”
Hai người khó lắm mới có lúc dịu dàng như thế này, lại bị người khác cắt ngang.
Tiêu Thừa không buông nàng ra, đầu lưỡi bọc lấy nàng, giữa hai người phát ra tiếng mút hôn “tấm tắc.”
Tay nàng che giữa miệng hai người, đôi mắt mang theo hơi nước nhìn hắn.
Nàng bị mình hôn đến đỏ mặt, trong lòng Tiêu Thừa thỏa mãn, hung hăng cắn xuống bàn tay nhỏ, giương giọng nói: “Chuyện gì?”
Ngữ khí không được tốt cho lắm, Hà Thiên Sinh cũng không muốn quấy rầy hắn. Nhưng trong cung đưa tin đến, Thái Hậu nương nương muốn gặp Thánh Thượng ngay.
Hắn cân nhắc lời của mình, nói: “Lão phu nhân đang tìm ngài.”
Quả nhiên tay hắn đang nàng xoa bụng nàng dừng lại, nhìn nàng đang ngây ngốc, cọ cọ mũi nàng:
“Ta đi đã.”
Nhậm Khanh Khanh ước gì hắn đi nhanh lên, liên tục gật đầu.
Ai ngờ nam tử lại không hài lòng, bóp má thịt của nàng: “Ban đêm còn lại đây, không được ngủ trước.”
Nhậm Khanh Khanh nắm chặt tay, nhếch khóe môi, coi như đáp ứng hắn.
Lúc này Tiêu Thừa mới đứng dậy, vuốt ve chiếc áo choàng nhăn nhúm của mình, sải bước rời đi.