Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 47: Hôm nay nhìn thấy hắn?
Trong đầu Nhậm Khanh Khanh một mảnh dấp dính, dính vào một khối tách thế nào cũng không ra.
Nàng đứng ở đó nhìn hắn, đôi mắt không hề chớp, cũng làm cho Vương Diệp cảm thấy không thích hợp.
Cho dù ngoài miệng nói muốn cáo trạng, nhưng thật ra đến thượng kinh tìm không thấy hắn, sẽ uy hϊếp lên trên làm hắn chủ động đến gặp mình.
Trong lòng nàng vẫn ôm chờ mong đối với hắn, rõ ràng mình đã cùng Chu Tồn Phong vượt qua hai năm đó, xuân hạ thu đông, hắn đọc sách viết chữ, nàng mài mực làm bạn.
Nàng sinh Tiểu Bảo, lời thề son sắt mà hắn bảo đảm: “Khanh Khanh, đương nhiên ta sẽ lên cao, đón nàng cùng nhi tử lên kinh hưởng phúc.”
Vậy mà hắn —— thật sự phụ mình, phong thư hưu thê kia, cũng rõ ràng được ý của hắn.
Trong lòng nàng trống rỗng, như bị khoét một lỗ hổng, bỗng nhiên gió lùa lạnh đến run lên.
Lúc này, xe giá của công chúa dừng lại, hạ nhân theo hầu đi kêu Chu Tồn Phong: “Chu đại nhân, điện hạ gọi ngài.”
Hắn xuống ngựa, vuốt phẳng nếp gấp quan phục trên người, đi đến cách một khoảng, chắp tay:
“Công chúa.”
Tiêu Diệu lộ ra gương mặt kiều diễm, trên mặt tràn đầy ý cười, không biết đang nói cái gì đó.
Bỗng nhiên, nàng nâng bàn tay nhỏ lên sờ soạng gương mặt Chu Tồn Phong, bĩu môi, như đang oán trách.
Hắn im lặng lui về phía sau một bước, nói gì đó với nàng ta.
Tiêu Diệu được như ý, buông mành yên ổn xuống dưới.
Chu Tồn Phong âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn xoay người trở về, dư quang thoáng nhìn qua một nữ tử.
Trong lòng hắn nảy lên, quét qua hướng kia nhìn cẩn thận một lần, dòng người chỗ đó chen chúc xô đẩy, mấy cô nương đang đứng ở đó, thấy hắn nhìn qua đều xấu hổ đến mặt đỏ lên.
Hắn bước nhanh lên ngựa, cưỡi ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Không phải là Khanh Khanh, trước khi mình rời khỏi kinh thành, hắn đã phái người đón nàng cùng nhi tử đến biên cương.
Ánh mắt hắn dần dần kiên định, nàng cùng Tiểu Bảo đang ở bên đó chờ hắn.
Bên kia, Nhậm Khanh Khanh trốn bên người Vương Diệp, lấy thân mình hắn che đậy bản thân, bàn tay bất giác nắm chặt tay áo hắn.
Bên tai Vương Diệp đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Nương tử, làm sao vậy?”
Sắc mặt nàng trắng bệch, môi cũng tái nhợt, mới vừa ra cửa khí sắc rõ ràng rất tốt.
Nàng lắc đầu, dường như không còn sức lực, đang muốn rời khỏi nơi này, bỗng nhiên thân mình mềm nhũn, muốn ngã xuống mặt đất, may mà Vương Diệp đỡ được.
Chỉ là nữ tử trong lòng ngực nhắm chặt hai mắt, đã hôn mê bất tỉnh.
—
Lúc nàng tỉnh dậy đã về đến biệt uyển, bên giường đặt một lư hương, khói thuốc lượn lờ thuốc đang từ từ bay lên.
Tiêu Thừa đang ngồi trên ghế cách giường không xa, trên tay cầm quyển sách, đôi mày nhíu chặt vào nhau.
Hắn có thể đâm xuyên thấu người khác chỉ bằng một ánh nhìn, mặc dù hắn có khuôn mặt rất đẹp nhưng ai cũng không dám đến gần.
Nàng nghiêng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lúc ra ngoài ánh mặt trời còn sáng tỏ, lúc này đã tối đen.
Bước chân nam tử thong thả truyền đến, cho đến lúc hình bóng hắn xuất hiện ở mép giường.
Hắn thường liếc nhìn nàng, bởi vậy lúc vừa tỉnh, hắn đã nhìn thấy.
Tiêu Thừa vén vén mái tóc bên thái dương nàng lên, cầm chén nước lại: “Uống đi.”
Nàng ngất đi hồi lâu rồi hắn mới đến đây, đã lâu không ăn uống, sắc mặt tái nhợt đi nhiều.
Nhậm Khanh Khanh muốn cầm lấy, lại bị hắn ôm vào trong ngực, đưa chén nước đến bên môi, muốn bón cho nàng.
Nàng giật mình, chậm rãi mở đôi nôi, hắn rót vào trong miệng.
Nhớ đến lời ám vệ bẩm báo hôm nay, trong lòng hắn đang buồn bực cũng tiêu đi chút, bình tĩnh nói:
“Hôm nay nhìn thấy hắn?” Vốn dĩ hắn không muốn để nàng gặp lại Chu Tồn Phong, chỉ là giữa hai người có nghiệt duyên, vừa khéo gặp gỡ như vậy. Lần gặp hôm nay mong nàng chặt đứt nhớ nhung trong lòng, còn có thể chặt đứt tất cả tiền duyên.
Nàng đứng ở đó nhìn hắn, đôi mắt không hề chớp, cũng làm cho Vương Diệp cảm thấy không thích hợp.
Cho dù ngoài miệng nói muốn cáo trạng, nhưng thật ra đến thượng kinh tìm không thấy hắn, sẽ uy hϊếp lên trên làm hắn chủ động đến gặp mình.
Trong lòng nàng vẫn ôm chờ mong đối với hắn, rõ ràng mình đã cùng Chu Tồn Phong vượt qua hai năm đó, xuân hạ thu đông, hắn đọc sách viết chữ, nàng mài mực làm bạn.
Nàng sinh Tiểu Bảo, lời thề son sắt mà hắn bảo đảm: “Khanh Khanh, đương nhiên ta sẽ lên cao, đón nàng cùng nhi tử lên kinh hưởng phúc.”
Vậy mà hắn —— thật sự phụ mình, phong thư hưu thê kia, cũng rõ ràng được ý của hắn.
Trong lòng nàng trống rỗng, như bị khoét một lỗ hổng, bỗng nhiên gió lùa lạnh đến run lên.
Lúc này, xe giá của công chúa dừng lại, hạ nhân theo hầu đi kêu Chu Tồn Phong: “Chu đại nhân, điện hạ gọi ngài.”
Hắn xuống ngựa, vuốt phẳng nếp gấp quan phục trên người, đi đến cách một khoảng, chắp tay:
“Công chúa.”
Tiêu Diệu lộ ra gương mặt kiều diễm, trên mặt tràn đầy ý cười, không biết đang nói cái gì đó.
Bỗng nhiên, nàng nâng bàn tay nhỏ lên sờ soạng gương mặt Chu Tồn Phong, bĩu môi, như đang oán trách.
Hắn im lặng lui về phía sau một bước, nói gì đó với nàng ta.
Tiêu Diệu được như ý, buông mành yên ổn xuống dưới.
Chu Tồn Phong âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn xoay người trở về, dư quang thoáng nhìn qua một nữ tử.
Trong lòng hắn nảy lên, quét qua hướng kia nhìn cẩn thận một lần, dòng người chỗ đó chen chúc xô đẩy, mấy cô nương đang đứng ở đó, thấy hắn nhìn qua đều xấu hổ đến mặt đỏ lên.
Hắn bước nhanh lên ngựa, cưỡi ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Không phải là Khanh Khanh, trước khi mình rời khỏi kinh thành, hắn đã phái người đón nàng cùng nhi tử đến biên cương.
Ánh mắt hắn dần dần kiên định, nàng cùng Tiểu Bảo đang ở bên đó chờ hắn.
Bên kia, Nhậm Khanh Khanh trốn bên người Vương Diệp, lấy thân mình hắn che đậy bản thân, bàn tay bất giác nắm chặt tay áo hắn.
Bên tai Vương Diệp đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Nương tử, làm sao vậy?”
Sắc mặt nàng trắng bệch, môi cũng tái nhợt, mới vừa ra cửa khí sắc rõ ràng rất tốt.
Nàng lắc đầu, dường như không còn sức lực, đang muốn rời khỏi nơi này, bỗng nhiên thân mình mềm nhũn, muốn ngã xuống mặt đất, may mà Vương Diệp đỡ được.
Chỉ là nữ tử trong lòng ngực nhắm chặt hai mắt, đã hôn mê bất tỉnh.
—
Lúc nàng tỉnh dậy đã về đến biệt uyển, bên giường đặt một lư hương, khói thuốc lượn lờ thuốc đang từ từ bay lên.
Tiêu Thừa đang ngồi trên ghế cách giường không xa, trên tay cầm quyển sách, đôi mày nhíu chặt vào nhau.
Hắn có thể đâm xuyên thấu người khác chỉ bằng một ánh nhìn, mặc dù hắn có khuôn mặt rất đẹp nhưng ai cũng không dám đến gần.
Nàng nghiêng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lúc ra ngoài ánh mặt trời còn sáng tỏ, lúc này đã tối đen.
Bước chân nam tử thong thả truyền đến, cho đến lúc hình bóng hắn xuất hiện ở mép giường.
Hắn thường liếc nhìn nàng, bởi vậy lúc vừa tỉnh, hắn đã nhìn thấy.
Tiêu Thừa vén vén mái tóc bên thái dương nàng lên, cầm chén nước lại: “Uống đi.”
Nàng ngất đi hồi lâu rồi hắn mới đến đây, đã lâu không ăn uống, sắc mặt tái nhợt đi nhiều.
Nhậm Khanh Khanh muốn cầm lấy, lại bị hắn ôm vào trong ngực, đưa chén nước đến bên môi, muốn bón cho nàng.
Nàng giật mình, chậm rãi mở đôi nôi, hắn rót vào trong miệng.
Nhớ đến lời ám vệ bẩm báo hôm nay, trong lòng hắn đang buồn bực cũng tiêu đi chút, bình tĩnh nói:
“Hôm nay nhìn thấy hắn?” Vốn dĩ hắn không muốn để nàng gặp lại Chu Tồn Phong, chỉ là giữa hai người có nghiệt duyên, vừa khéo gặp gỡ như vậy. Lần gặp hôm nay mong nàng chặt đứt nhớ nhung trong lòng, còn có thể chặt đứt tất cả tiền duyên.