Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 162: Ngọc bội
Bắc Liêu đưa ra yêu cầu Tiêu Thừa đổi ba thành trì: Lạc Thu, Thành Lạc, Qua Dương đổi lấy Tiểu Bảo, ngoại trừ Lạc Thu trấn giữ cửa khẩu, hai thành còn lại đều là pháo đài giao thông phía Bắc. Một khi thành bị cắt đứt, phhương bắc của Đại Tề sẽ gặp nguy hiểm, bước tiếp theo của Bắc Liêu là mở rộng cuộc giao chiến, sau đó xâm chiếm lên phía nam.
Cho dù Tiểu Bảo là nhi tử do hắn sinh ra, với điều kiện như vậy, hắn cũng không có khả năng đáp ứng.
Tiêu Thừa lăn lộn trên chiến trường từ khi còn trẻ, để lấy lại được những mảnh đất mà Đại Tề đã bị cướp mất, hắn đã mang danh là chiến thần. Cũng bởi vậy, mới có thể chiến đấu vượt qua vòng vây của các vị vương gia khác, trèo lên đến ngôi vị hoàng đế. Hắn biết rõ đạo lý một tướng nên chết vì vạn dân, nếu muốn cứu Tiểu Bảo trở về, không có chuyện trao đổi thành trì, chỉ còn cách tự mình đi cướp về là tốt nhất.
Chỉ là bên phía đại doanh Bắc Liêu được canh gác như chiếc thùng sắt, huống chi Tiểu Bảo còn đang được dùng làm nhược điểm, mày hắn nhíu thật sâu, cảm thấy việc này không dễ dàng.
Trịnh Nhạc chờ ở một bên, thấy hắn phiền lòng như thế không khỏi thở dài một hơi. Chỉ nghĩ may mà mình chưa sinh con, không biết đến tình cha, nếu không cũng bị hài tử ràng buộc, như vậy cũng thêm ưu phiền. Nói đến đây, hoàng thượng cực kỳ coi trọng tiểu tử này.
Hà Thiên Sinh đi vào, thấp giọng nói: “Bẩm báo, Thần phi nương nương cầu kiến.”
Tiêu Thừa sửng sốt, ngày hôm trước nói xong lời tàn nhẫn kia, lời đó vừa ra khỏi miệng, hắn đứng ở ngoài cửa nghe nàng khóc vài phút, cảm thấy hối hận càng sâu. Biết rõ Tiểu Bảo là mệnh căn tử của nàng, lại đúng vào thời điểm nàng đang tâm loạn như ma, hắn còn đụng phải, nhất thời làm cho hai người trở lại như trước đây.
Con ngươi hắn trầm trầm, tay dưới bàn nắm thành quyền, nói: “Cho nàng tiến vào.”
Nhậm Khanh Khanh đi vào, sắc mặt tái nhợt, nàng đã biết chuyện đàm phán cùng quân Bắc Liêu.
Lòng nàng cũng rất rõ ràng, muốn ba tòa thành trì đi đổi lấy Tiểu Bảo, đừng nói là Tiêu Thừa, chính thuộc hạ của hắn, những lão thần tướng quân, tuyệt đối đều không thể đáp ứng.
Bản thân nàng, cũng không gánh nổi tội hại nước hại dân.
Hai ngày nay nàng chưa từng chợp mắt, cuối cùng cũng nghĩ đến một việc trước đây.
Nhậm Khanh Khanh nhún người hành lễ với hắn, biểu tình quạnh quẽ.
Tiêu Thừa cứng lại, càng thêm bực bội. Đã bao giờ nàng lại đối xử với hắn như một hoàng đế đâu, là vì một câu vô tâm đó sao, nên nàng lại muốn xa cách với hắn như vậy.
Nhưng bên cạnh còn có tùy tùng, hắn cũng không chịu nhận thua, trầm giọng nói: “Chuyện gì?”
Nàng thấy hắn lạnh băng, lồng ngực căng cứng, nước mắt cũng sắp không giữ được. Nhưng vẫn nhịn xuống, bình tĩnh nói: “Dân phụ bỗng nhiên nhớ đến, trước đây Chu Tồn Phong đưa một nửa miếng ngọc bội, hắn nói do tổ tiên truyền lại, muốn dân phụ đem theo có lúc nhận tổ quy tông.”
Trong lòng Tiêu Thừa tràn đầy tức giận, vậy mà nàng lại tự xưng là dân phụ, nàng là dân phụ nào cơ chứ?! Cũng không sợ làm bản thân mình tức chết sao!
Hắn mím môi, vẫn chưa phản ứng lại, hai trợ thủ đắc lực nhìn ra thần sắc hắn đang không vui, thấy hai người đối phó với nhau như vậy, không khỏi đau đầu.
Vẫn là Trịnh Nhạc gan lớn tiến lên trước, nói: “Hoàng Thượng, vi thần nghe nói hoàng thất Bắc Liêu từ trước đến nay lấy tín vật nhận người, vật đại diện cho thân phận, bởi vậy trong hoàng thất thường vì tín vật mà tàn sát lẫn nhau. Người chúng ta không tra được thân phận của Chu Tồn Phong, người cắm bên phía Bắc Liêu cũng không biết được, cho rằng hắn là một gian tế thấp kém. Nhưng nếu theo lời Thần phi nương nương nói, chỉ sợ lai lịch hắn không nhỏ.”
Tiêu Thừa nhớ đến ngọc bội ngày trước Chu Tồn Phong ngày ngày mang theo, cùng một đôi với cái mà hắn đã lấy đi lúc Tiểu Bảo còn nhỏ. Có ngọc bội ở đây, có lẽ có thể vào được sát cổng thành bên phía Bắc Liêu.
Hắn gật đầu: “Trẫm biết rồi.”
Bỗng nhiên, Nhậm Khanh Khanh quỳ xuống đi: “Dân phụ muốn đi cùng.”
Thái dương Tiêu Thừa nảy thình thịch, gân xanh trêncổ như sắp tràn cả ra ngoài. Chỉ là càng tức giận càng bất động thanh sắc, hắn lạnh lùng nói:”Được.”
Nàng muốn cùng hắn lẻn vào Bắc Liêu, dù sao cũng không yên lòng về nàng, hắn sẽ cho nàng được thỏa mãn.
Chỉ là nếu đến lúc đó nàng lại dây dưa với Chu Tồn Phong, đương nhiên hắn sẽ làm cho hắn ta sống không bằng chết, ngay cả nàng, hắn cũng muốn ngày ngày giam cầm ở bên người.
Cho dù Tiểu Bảo là nhi tử do hắn sinh ra, với điều kiện như vậy, hắn cũng không có khả năng đáp ứng.
Tiêu Thừa lăn lộn trên chiến trường từ khi còn trẻ, để lấy lại được những mảnh đất mà Đại Tề đã bị cướp mất, hắn đã mang danh là chiến thần. Cũng bởi vậy, mới có thể chiến đấu vượt qua vòng vây của các vị vương gia khác, trèo lên đến ngôi vị hoàng đế. Hắn biết rõ đạo lý một tướng nên chết vì vạn dân, nếu muốn cứu Tiểu Bảo trở về, không có chuyện trao đổi thành trì, chỉ còn cách tự mình đi cướp về là tốt nhất.
Chỉ là bên phía đại doanh Bắc Liêu được canh gác như chiếc thùng sắt, huống chi Tiểu Bảo còn đang được dùng làm nhược điểm, mày hắn nhíu thật sâu, cảm thấy việc này không dễ dàng.
Trịnh Nhạc chờ ở một bên, thấy hắn phiền lòng như thế không khỏi thở dài một hơi. Chỉ nghĩ may mà mình chưa sinh con, không biết đến tình cha, nếu không cũng bị hài tử ràng buộc, như vậy cũng thêm ưu phiền. Nói đến đây, hoàng thượng cực kỳ coi trọng tiểu tử này.
Hà Thiên Sinh đi vào, thấp giọng nói: “Bẩm báo, Thần phi nương nương cầu kiến.”
Tiêu Thừa sửng sốt, ngày hôm trước nói xong lời tàn nhẫn kia, lời đó vừa ra khỏi miệng, hắn đứng ở ngoài cửa nghe nàng khóc vài phút, cảm thấy hối hận càng sâu. Biết rõ Tiểu Bảo là mệnh căn tử của nàng, lại đúng vào thời điểm nàng đang tâm loạn như ma, hắn còn đụng phải, nhất thời làm cho hai người trở lại như trước đây.
Con ngươi hắn trầm trầm, tay dưới bàn nắm thành quyền, nói: “Cho nàng tiến vào.”
Nhậm Khanh Khanh đi vào, sắc mặt tái nhợt, nàng đã biết chuyện đàm phán cùng quân Bắc Liêu.
Lòng nàng cũng rất rõ ràng, muốn ba tòa thành trì đi đổi lấy Tiểu Bảo, đừng nói là Tiêu Thừa, chính thuộc hạ của hắn, những lão thần tướng quân, tuyệt đối đều không thể đáp ứng.
Bản thân nàng, cũng không gánh nổi tội hại nước hại dân.
Hai ngày nay nàng chưa từng chợp mắt, cuối cùng cũng nghĩ đến một việc trước đây.
Nhậm Khanh Khanh nhún người hành lễ với hắn, biểu tình quạnh quẽ.
Tiêu Thừa cứng lại, càng thêm bực bội. Đã bao giờ nàng lại đối xử với hắn như một hoàng đế đâu, là vì một câu vô tâm đó sao, nên nàng lại muốn xa cách với hắn như vậy.
Nhưng bên cạnh còn có tùy tùng, hắn cũng không chịu nhận thua, trầm giọng nói: “Chuyện gì?”
Nàng thấy hắn lạnh băng, lồng ngực căng cứng, nước mắt cũng sắp không giữ được. Nhưng vẫn nhịn xuống, bình tĩnh nói: “Dân phụ bỗng nhiên nhớ đến, trước đây Chu Tồn Phong đưa một nửa miếng ngọc bội, hắn nói do tổ tiên truyền lại, muốn dân phụ đem theo có lúc nhận tổ quy tông.”
Trong lòng Tiêu Thừa tràn đầy tức giận, vậy mà nàng lại tự xưng là dân phụ, nàng là dân phụ nào cơ chứ?! Cũng không sợ làm bản thân mình tức chết sao!
Hắn mím môi, vẫn chưa phản ứng lại, hai trợ thủ đắc lực nhìn ra thần sắc hắn đang không vui, thấy hai người đối phó với nhau như vậy, không khỏi đau đầu.
Vẫn là Trịnh Nhạc gan lớn tiến lên trước, nói: “Hoàng Thượng, vi thần nghe nói hoàng thất Bắc Liêu từ trước đến nay lấy tín vật nhận người, vật đại diện cho thân phận, bởi vậy trong hoàng thất thường vì tín vật mà tàn sát lẫn nhau. Người chúng ta không tra được thân phận của Chu Tồn Phong, người cắm bên phía Bắc Liêu cũng không biết được, cho rằng hắn là một gian tế thấp kém. Nhưng nếu theo lời Thần phi nương nương nói, chỉ sợ lai lịch hắn không nhỏ.”
Tiêu Thừa nhớ đến ngọc bội ngày trước Chu Tồn Phong ngày ngày mang theo, cùng một đôi với cái mà hắn đã lấy đi lúc Tiểu Bảo còn nhỏ. Có ngọc bội ở đây, có lẽ có thể vào được sát cổng thành bên phía Bắc Liêu.
Hắn gật đầu: “Trẫm biết rồi.”
Bỗng nhiên, Nhậm Khanh Khanh quỳ xuống đi: “Dân phụ muốn đi cùng.”
Thái dương Tiêu Thừa nảy thình thịch, gân xanh trêncổ như sắp tràn cả ra ngoài. Chỉ là càng tức giận càng bất động thanh sắc, hắn lạnh lùng nói:”Được.”
Nàng muốn cùng hắn lẻn vào Bắc Liêu, dù sao cũng không yên lòng về nàng, hắn sẽ cho nàng được thỏa mãn.
Chỉ là nếu đến lúc đó nàng lại dây dưa với Chu Tồn Phong, đương nhiên hắn sẽ làm cho hắn ta sống không bằng chết, ngay cả nàng, hắn cũng muốn ngày ngày giam cầm ở bên người.