Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 116: Lý do
Chu Tồn Phong không hề che giấu, một đôi mắt phượng dán chặt vào nàng, nhớ nhung thổi quét trong lòng hắn, hận không thể lập tức tiến lên ôm chặt nàng.
Chỉ là ngữ khí Nhậm Khanh Khanh quá mức lãnh đạm, đó là gọi hắn, nhưng cả tên lẫn họ.
Tay hắn nắm thành quyền, đến gần vài bước, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng: “Khanh Khanh……”
Nhậm Khanh Khanh mở miệng lần nữa, thần sắc lãnh đạm như cũ “Chu đại nhân.”
Tiếng nói Chu Tồn Phong nghẹn ngào, nghiêm nghị nói: “Vì sao, gọi ta như vậy?”
Nàng cảm thấy những viên đá đằng sau làm mình đau, điều này khiến nàng tỉnh táo hơn một chút trong cuộc gặp này.
Nàng nói: “Ngươi là triều thần, ta là phi tần, không gọi như vậy, còn nên như thế nào?”
Hắn nghe ra lời nói trào phúng, đi lên muốn nắm lấy tay nàng, không đề phòng bị nàng trốn đi. Hắn sụp lưng xuống, thở dài một hơi: “Nàng hận ta.”
Nhậm Khanh Khanh nhớ đến chuyện cũ, lời thề hắn son sắt hứa hẹn, sau khi đến trong kinh trốn tránh không thấy, đến lúc thấy lại trốn tránh giả vờ không quen nàng. Một khi đã để ý đến con đường làm quan của hắn như vậy, hà tất lại đến nơi này giả vờ thâm tình?!
Nàng nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy.”
Cảm tình ba năm, hai người còn có một nhi tử, chẳng lẽ nàng một sớm một chiều liền buông sao? Hán tử phụ lòng ở thiên hạ nhiều như vậy, trước đây nàng coi bọn họ là phu thể trẻ tuổi có tình có nghĩa, chắc chắn bạch đầu giai lão, lại để hắn hung hăng đánh một cái tát.
Chu Tồn Phong nghe thấy nàng thừa nhận, hy vọng còn sót lại trong lòng hắn đã tan vỡ, cuối cùng hắn không khỏi đỏ bừng mắt, khàn giọng nói: “Giữa chúng ta có hiểu lầm.”
Thấy nàng cúi đầu không nói, hắn hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Nàng có hận ta, cũng nên nghe ta giải thích một lần.”
Ngón tay nàng hơi hơi động, lạnh giọng: “Ngươi nói đi.”
Nàng muốn xem hắn có thể nói gì về lý do này.
“Lần đầu tiên ta sơ khảo, gặp được Như Dương công chúa trong một yến tiệc, từ đó về sau, nàng ta cứ quấn lấy ta.”
Tiêu Diệu là công chúa, hắn chỉ phải cẩn thận đối đãi với nàng ta, chuyện đón mẫu tử họ vào kinh đành phải gác lại. Ai ngờ từ lúc nàng ta coi trọng hắn, đã xuống tay phái người đi điều tra tình huống trong nhà. Phát hiện trong nhà hắn đã có thê có tử, lại lớn tiếng dọa trói phụ mẫu hắn vào kinh, lại lệnh cho người giả viết chữ của hắn viết hưu thư, muốn buộc hắn đi vào khuôn khổ.
Nàng lấy phụ mẫu của hắn uy hϊếp, bảo nếu không buông tay, nàng ta đương nhiên sẽ trực tiếp giết Nhậm Khanh Khanh.
Cuối cùng Chu Tồn Phong cũng vừa có tên trên bảng vàng, cho dù được hoàng đế yêu thích, bản thân vẫn không có thực quyền như cũ, chỉ phải tạm thời thỏa hiệp. Hắn âm thầm sắp xếp người muốn đem mẫu tử bọn họ đưa đến biên cương, chờ hắn giải quyết xong việc sẽ đến đó, nào biết tính tình Nhậm Khanh Khanh quật cường, nhận được tin liền đến kinh thành, vượt qua người hắn sai đi.
Sau đó hắn bị hoàng đế phái đến Hà Tây cứu tế, Nhữ Dương công chúa muốn giết nàng, trời xui đất khiến bị hoàng đế ngăn lại. Nàng ta luôn che giấu tin tức Nhậm Khanh Khanh tới kinh cáo trạng, nghĩ vẫn luôn lừa hắn.
Cho đến một ngày đó ở trên tường thành, cuối cùng hai người cũng gặp lại.
Nhậm Khanh Khanh rũ đầu, mặt ẩn trong bóng đêm, nhìn không rõ ràng. Nếu lời Chu Tồn Phong nói là thật sự, vậy hai người đúng thật vẫn luôn bỏ lỡ.
Đôi mắt hắn ngán lệ, nức nở nói: “Khanh Khanh, ta sẽ không lừa nàng.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới thành thân với nàng ta, là…… Hoàng Thượng ban hôn, ta không thể không tiếp chỉ.”
Trong lòng Nhậm Khanh Khanh bi thương, nàng tự nhiên sẽ hiểu, ngày ấy Tiêu Thừa cố ý nói cho nàng tin tức hắn muốn thành thân, chỉ không nói là hắn làm.
Nàng có chút mờ mịt, trước đây chỉ nghĩ hắn ham vinh hoa, lại không nghĩ trong đó còn nhiều khúc mắc như vậy, Nhưng đã nhận mệnh, hiện nay không biết nên làm thế nào cho phải.
Nàng miễn cưỡng hé miệng: “Ta…… Ta đi trước.”
Chu Tồn Phong không thể tin được nhìn chằm chằm nàng: “Những lời ta nói đều là sự thật, nàng cũng không tin tưởng ta?”
Tay Nhậm Khanh Khanh đỡ lấy vách đá, thấp giọng: “Ta……”
Hắn cười tự giễu: “Nàng đi đi, chỉ là ta không buông bỏ được nàng, còn sẽ đến.”
Bước chân nàng hoảng loạn, xách váy rời đi.
Chu Tồn Phong nhìn bóng dáng nàng, sắc mặt đen tối không rõ.
Ngoài việc là người Bắc Liêu, từng việc hắn đều nói cho nàng, trong lòng hắn yêu nàng sâu đậm, hiện nay nàng lại là người của hoàng đế, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua nàng.
Chỉ là ngữ khí Nhậm Khanh Khanh quá mức lãnh đạm, đó là gọi hắn, nhưng cả tên lẫn họ.
Tay hắn nắm thành quyền, đến gần vài bước, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng: “Khanh Khanh……”
Nhậm Khanh Khanh mở miệng lần nữa, thần sắc lãnh đạm như cũ “Chu đại nhân.”
Tiếng nói Chu Tồn Phong nghẹn ngào, nghiêm nghị nói: “Vì sao, gọi ta như vậy?”
Nàng cảm thấy những viên đá đằng sau làm mình đau, điều này khiến nàng tỉnh táo hơn một chút trong cuộc gặp này.
Nàng nói: “Ngươi là triều thần, ta là phi tần, không gọi như vậy, còn nên như thế nào?”
Hắn nghe ra lời nói trào phúng, đi lên muốn nắm lấy tay nàng, không đề phòng bị nàng trốn đi. Hắn sụp lưng xuống, thở dài một hơi: “Nàng hận ta.”
Nhậm Khanh Khanh nhớ đến chuyện cũ, lời thề hắn son sắt hứa hẹn, sau khi đến trong kinh trốn tránh không thấy, đến lúc thấy lại trốn tránh giả vờ không quen nàng. Một khi đã để ý đến con đường làm quan của hắn như vậy, hà tất lại đến nơi này giả vờ thâm tình?!
Nàng nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy.”
Cảm tình ba năm, hai người còn có một nhi tử, chẳng lẽ nàng một sớm một chiều liền buông sao? Hán tử phụ lòng ở thiên hạ nhiều như vậy, trước đây nàng coi bọn họ là phu thể trẻ tuổi có tình có nghĩa, chắc chắn bạch đầu giai lão, lại để hắn hung hăng đánh một cái tát.
Chu Tồn Phong nghe thấy nàng thừa nhận, hy vọng còn sót lại trong lòng hắn đã tan vỡ, cuối cùng hắn không khỏi đỏ bừng mắt, khàn giọng nói: “Giữa chúng ta có hiểu lầm.”
Thấy nàng cúi đầu không nói, hắn hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Nàng có hận ta, cũng nên nghe ta giải thích một lần.”
Ngón tay nàng hơi hơi động, lạnh giọng: “Ngươi nói đi.”
Nàng muốn xem hắn có thể nói gì về lý do này.
“Lần đầu tiên ta sơ khảo, gặp được Như Dương công chúa trong một yến tiệc, từ đó về sau, nàng ta cứ quấn lấy ta.”
Tiêu Diệu là công chúa, hắn chỉ phải cẩn thận đối đãi với nàng ta, chuyện đón mẫu tử họ vào kinh đành phải gác lại. Ai ngờ từ lúc nàng ta coi trọng hắn, đã xuống tay phái người đi điều tra tình huống trong nhà. Phát hiện trong nhà hắn đã có thê có tử, lại lớn tiếng dọa trói phụ mẫu hắn vào kinh, lại lệnh cho người giả viết chữ của hắn viết hưu thư, muốn buộc hắn đi vào khuôn khổ.
Nàng lấy phụ mẫu của hắn uy hϊếp, bảo nếu không buông tay, nàng ta đương nhiên sẽ trực tiếp giết Nhậm Khanh Khanh.
Cuối cùng Chu Tồn Phong cũng vừa có tên trên bảng vàng, cho dù được hoàng đế yêu thích, bản thân vẫn không có thực quyền như cũ, chỉ phải tạm thời thỏa hiệp. Hắn âm thầm sắp xếp người muốn đem mẫu tử bọn họ đưa đến biên cương, chờ hắn giải quyết xong việc sẽ đến đó, nào biết tính tình Nhậm Khanh Khanh quật cường, nhận được tin liền đến kinh thành, vượt qua người hắn sai đi.
Sau đó hắn bị hoàng đế phái đến Hà Tây cứu tế, Nhữ Dương công chúa muốn giết nàng, trời xui đất khiến bị hoàng đế ngăn lại. Nàng ta luôn che giấu tin tức Nhậm Khanh Khanh tới kinh cáo trạng, nghĩ vẫn luôn lừa hắn.
Cho đến một ngày đó ở trên tường thành, cuối cùng hai người cũng gặp lại.
Nhậm Khanh Khanh rũ đầu, mặt ẩn trong bóng đêm, nhìn không rõ ràng. Nếu lời Chu Tồn Phong nói là thật sự, vậy hai người đúng thật vẫn luôn bỏ lỡ.
Đôi mắt hắn ngán lệ, nức nở nói: “Khanh Khanh, ta sẽ không lừa nàng.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới thành thân với nàng ta, là…… Hoàng Thượng ban hôn, ta không thể không tiếp chỉ.”
Trong lòng Nhậm Khanh Khanh bi thương, nàng tự nhiên sẽ hiểu, ngày ấy Tiêu Thừa cố ý nói cho nàng tin tức hắn muốn thành thân, chỉ không nói là hắn làm.
Nàng có chút mờ mịt, trước đây chỉ nghĩ hắn ham vinh hoa, lại không nghĩ trong đó còn nhiều khúc mắc như vậy, Nhưng đã nhận mệnh, hiện nay không biết nên làm thế nào cho phải.
Nàng miễn cưỡng hé miệng: “Ta…… Ta đi trước.”
Chu Tồn Phong không thể tin được nhìn chằm chằm nàng: “Những lời ta nói đều là sự thật, nàng cũng không tin tưởng ta?”
Tay Nhậm Khanh Khanh đỡ lấy vách đá, thấp giọng: “Ta……”
Hắn cười tự giễu: “Nàng đi đi, chỉ là ta không buông bỏ được nàng, còn sẽ đến.”
Bước chân nàng hoảng loạn, xách váy rời đi.
Chu Tồn Phong nhìn bóng dáng nàng, sắc mặt đen tối không rõ.
Ngoài việc là người Bắc Liêu, từng việc hắn đều nói cho nàng, trong lòng hắn yêu nàng sâu đậm, hiện nay nàng lại là người của hoàng đế, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua nàng.