Đoàn Tàu Trong Sương Mù
Chương 24
Phương Hàn Tẫn nhanh chóng phản ứng lại, lao như tên bắn ra khỏi quán cà phê. Gió lạnh bọc lấy bông tuyết bủa vây tứ phía. Đương lúc tranh tối tranh sáng, anh thấy một bóng lưng loáng vụt ngang, rẽ vào con hẻm cuối đường.
Anh dợm cất bước theo sau thì bỗng nhiên bị một bàn tay níu chặt.
“Đừng đuổi theo.”
Văn Tuyết kéo tay anh, cất giọng run rẩy: “Phương Hàn Tẫn, đừng đuổi theo. Chúng ta về trước đã.”
Phương Hàn Tẫn nhìn xoáy vào cô, mặc cho gió tuyết tạt vào mặt. Văn Tuyết lẩm bẩm: “Y muốn làm gì thì cứ nhào tới đây đi. Gửi tấm hình này chỉ để dọa em thôi… Mà bỏ đi, em không muốn khiêu chiến với y, không trêu được chứ lý nào không trốn được?”
Bao nhiêu năm qua, cô đã quá quen với việc trốn tránh, nhún nhường, cam chịu. Người ta ép cô một bước thì cô lùi tận ba bước, cho đến khi bản thân rơi vào khốn cảnh không còn chốn nào để đi nữa.
Phương Hàn Tẫn cắn răng không ừ hử gì.
Vào quán cà phê ấm cúng, ngón tay mới dần khôi phục cảm giác, cơn đau cũng chầm chậm kéo đến.
Cúi đầu nhìn xuống, vì nắm điện thoại quá chặt mà bị màn hình vỡ vụn cắt tứa máu. Máu chảy ngược từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đọng thành màu đỏ thẫm.
Văn Tuyết nắm cổ tay anh, trái tim nhói buốt đớn đau.
“Về bôi thuốc đã.”
Cô nhớ rõ họ đã mua rất nhiều thuốc thông dụng trong hộp thuốc của Trịnh Khải Nhiên.
Phương Hàn Tẫn rút tay mình khỏi tay cô, lấy hai mẩu giấy ăn trên bàn lau khô vệt máu.
“Đi điều tra rõ ràng trước.”
Họ đến phòng giám sát ở khách sạn. Sảnh chờ và quán cà phê của khách sạn được kết nối với hai camera cả hai bên cổng, đối diện với hai đầu con phố.
Phương Hàn Tẫn đã biết từ hôm đầu tiên đến đây.
Sau khi nói với bảo vệ mấy câu, anh bèn giải thích với Văn Tuyết: “Xét từ góc chụp, đây là mặt chính diện của em, còn anh chỉ có nửa bên mặt. Vậy chắc nơi chụp nằm ở góc đông bắc phía đối diện, trước cửa khách sạn có một camera trùng hợp quay về hướng đó.”
“Ừ.” Văn Tuyết thấp thỏm nuốt nước bọt, “Nhìn thử xem sao.”
Bảo vệ xuất video giám sát nửa tiếng trước cho hai người cùng xem.
Trên màn hình trắng đen rất nhanh đã xuất hiện bóng người, gã nọ trốn ở đằng sau xe bên kia đường, ống kính đen ngòm thò ra giữa khe hở hai chiếc xe.
Gã chụp rất lâu mới đứng lên, mượn ánh đèn đường kiểm tra thành quả, sau đó rút điện thoại ra.
Văn Tuyết và Phương Hàn Tẫn đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng nhíu mày.
Ánh đèn hắt lên mặt người đàn ông, họ đã thấy được ngoại hình gã – đây rõ rành rành là một người đông Âu, mũi cao, râu quai nón, da trắng, vóc dáng vạm vỡ. Dù là đường nét khuôn mặt hay hình thể cũng giống hệt người địa phương.
Phương Hàn Tẫn hỏi Văn Tuyết: “Em biết anh ta không?”
Văn Tuyết lắc đầu, ngữ điệu chắc nịch: “Không hề.”
“Thế thì lạ thật…” Phương Hàn Tẫn nghĩ ngợi thật lâu, bỗng chợt lóe lên một khả năng, “Có khi nào tên này là thám tử tư do Tôn Hách Minh thuê không?”
Văn Tuyết sợ hãi trợn trừng mắt. Đúng thật là vẫn còn khả năng này!
Người đàn ông ôm thiết bị chuyên nghiệp, ngồi xổm trong tuyết nửa tiếng đồng hồ, sau khi chụp xong còn lấy điện thoại ra. Chưa đầy mấy giây, cô đã nhận được tin nhắn WeChat từ Tôn Hách Minh.
Chuyện này cũng giải thích được nguyên cớ vì sao Tôn Hách Minh lại có thể tìm thấy cô nhanh như vậy. Thuê được thám tử bản địa thì chuyện gì chẳng xoay được.
Sống lưng Văn Tuyết lạnh toát, cõi lòng râm ran buốt giá.
Tôn Hách Minh điên rồi. Hắn biết cô ở đâu nhưng vẫn chưa vội ra tay, thay vào đó hắn cho người theo dõi, chụp lén, gửi ảnh dọa dẫm cô…
Cốt cũng là để thoả mãn cái thú khống chế đến biến thái của mình.
Văn Tuyết vô thức siết chặt tay Phương Hàn Tẫn, thì thầm: “Chúng ta về trước đi.”
Phương Hàn Tẫn ừ một tiếng, quay sang nói mấy câu với bảo vệ, sau đó rút ra mấy tờ Rúp mệnh giá lớn trong ví ra nhét vào túi áo đồng phục của ông ta.
Văn Tuyết nôn nao về đến phòng, Phương Hàn Tẫn theo sát đằng sau cô, trở tay khóa cửa lại.
Anh dặn: “Em dọn hành lý đi, tối nay chuyển sang chỗ anh.”
“Vâng.” Văn Tuyết mở balo trên giường ra, cuộn quần áo lại rồi cứ thế nhồi vào trong, sau đó đi vào phòng tắm thu dọn vật dụng cá nhân.
Lúc bước ra, cô thấy Phương Hàn Tẫn đang áp sát cửa quan sát qua lỗ mắt mèo.
“Hắn không theo kịp đúng không?”
“Tạm thời là vậy.” Phương Hàn Tẫn quay đầu nhìn cô, nhíu mày đăm chiêu giây lát: “Em cởi áo khoác ra đi.”
Văn Tuyết nghe lời cởi áo lông, định cuộn lại nhét luôn vào balo thì bị Phương Hàn Tẫn ngăn lại.
“Để áo ở ngoài.”
“Ơ?” Văn Tuyết không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, “Tại sao?”
“Suốt ngày hôm nay em chỉ mặc mỗi bộ này, giờ mà ra ngoài sẽ bị nhận ra ngay.”
“Vậy để vào balo.”
“Cứ để đấy, vẫn có chỗ dùng được.” Phương Hàn Tẫn nói ngắn gọn, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
Văn Tuyết đành chịu thua, đặt áo khoác lên giường.
Mặc dù hơi miễn cưỡng, song nghĩ lại thì chợt cảm thấy may mắn: May sao hôm nay không mặc áo lông mới mua tối qua. Năm ngàn vạn, nhiêu tiền đó ném đi thì xót hết cả lòng mề.
Trước khi ra ngoài, Phương Hàn Tẫn đã kiểm tra một vòng ngoài hành lang, xác nhận không có ai theo dõi mới vẫy tay với Văn Tuyết, ý bảo cô theo sát mình.
Lo thang máy không an toàn, họ lên lầu thông qua lối thoát hiểm, vừa đi vừa ngó nghiêng phía sau. Vào tới phòng Phương Hàn Tẫn, Phương Xuân Sinh cũng vừa thức giấc, đang ngồi chơi điện thoại. Nhìn thấy Phương Hàn Tẫn, ánh mắt thằng bé sáng ngời, mặt nhuốm vẻ tươi cười.
“Anh ơi, anh đi đâu thế?”
“Xuống lầu ăn thôi.” Phương Hàn Tẫn điềm nhiên đặt đồ ăn đóng gói lên tủ đầu giường, “Còn nóng đấy, em ăn đi.”
“Dạ.” Phương Xuân Sinh bỏ điện thoại xuống, vừa cúi đầu liền thấy balo Văn Tuyết dưới đất, lại hỏi: “Chị, chị đi đâu vậy ạ?”
Phương Hàn Tẫn xoa má thằng bé, cười nói: “Chị không đi đâu cả. Tối nay chị ở với chúng ta.”
Nói xong, Phương Hàn Tẫn xoay người bước vào phòng vệ sinh, Văn Tuyết bình tĩnh nối gót theo sau.
Cửa vừa đóng, cô nơm nớp lo sợ: “Tiếp theo làm gì bây giờ? Đổi khách sạn?”
Phương Hàn Tẫn nghiêm mặt, thấp giọng đáp: “Không phải mấy hôm nữa em sẽ đến St.Petersburg à? Cứ đi trước đi, còn anh mua vé máy bay sau.”
Văn Tuyết thoáng thẫn thờ, băn khoăn một đỗi mới chấp nhận đề nghị của anh.
Nhưng lòng cô vẫn còn trăn trở: “Nếu người đàn ông đó cứ chầu chực ngoài cửa khách sạn mãi thì làm sao, chúng ta vừa ra ngoài hắn sẽ biết được ngay. Làm vậy liệu có đến St.Petersburg được không?”
Phương Hàn Tẫn đã dự trù xong chuyện này. Anh hạ giọng: “Bị phát hiện là chuyện sớm muộn, mấu chốt là phải tạo ra sự chênh lệch về thời gian.”
“… Tạo kiểu gì?”
“Yên tâm, anh lo liệu xong xuôi cả rồi.”
Phương Hàn Tẫn mở cửa phòng vệ sinh, ghé sát tai cô dặn dò: “Em xếp hành lý xong đi đã, nhớ cầm tiền và hộ chiếu cầm trên tay. Gói ghém xong nghỉ ngơi cho sớm.”
Đoạn, anh đẩy cô ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại.
Văn Tuyết đứng cạnh cửa, lòng vẫn trăm vàn mối lo toan. Nhưng tại thời điểm này cô chỉ còn biết tin tưởng anh.
Phương Hàn Tẫn chống tay lên bồn rửa mặt, chăm chú nhìn bản thân trong gương, lâm vào suy tư.
Qua thật lâu, anh mới lấy điện thoại, mở nhật ký cuộc gọi ra, ngón tay ấn nhẹ vào dãy số trên cùng.
Sau một hồi chuông, điện thoại được kết nối.
Phương Hàn Tẫn hắng giọng, nói với giọng bình tĩnh: “Giai Hòa, hãy giúp anh một việc nữa.”
Hơn bốn giờ sáng, Phương Hàn Tẫn đánh thức Văn Tuyết.
Bên ngoài trời hãy còn tối như bưng, tuyết đã ngừng rơi, ô cửa sổ phủ mờ sương giá. Văn Tuyết nheo mắt nhìn ra ngoài, mất một lúc mới tỉnh hẳn.
Đến đây chưa đến hai ngày, cô lại phải lần nữa lên đường.
Phương Hàn Tẫn rửa mặt xong, tất bật thu dọn hành lý, sau đó ôm lấy Phương Xuân Sinh còn đang trong mộng đẹp, giúp thằng bé mặc áo khoác, đi giày, cuối cùng dùng khăn quàng cổ bọc kín đầu cậu bé chỉ chừa mỗi mắt và mũi.
Văn Tuyết vác balo leo núi lên vai, đội mũ, choàng áo, kéo khóa lên trên cùng che hết nửa mặt dưới.
Gói ghém đồ đạc xong xuôi, họ rón rén đi ra ngoài, bước dọc theo lối thoát hiểm xuống lầu. Sau đó dưới sự hướng dẫn của bảo vệ, đi bon bon trên hành lang thật dài dẫn tới bếp ở mặt sau khách sạn.
Ở đó có một lối sau, năm giờ sáng mỗi ngày sẽ có một chiếc bán tải giao rau tươi và hải sản đậu ở đây, dừng tầm mười phút.
Khi họ tới, gã tài xế xe bán tải đang dựa vào cửa xe thong thả hút thuốc, khói trắng vừa phả ra rất nhanh đã bị gợn gió đêm lạnh căm căm thổi tan.
Mặt gã điềm nhiên như không nhìn hai người, thả điếu thuốc xuống dùng mũi chân dập tắt mới ngoắc tay với họ.
Phương Hàn Tẫn vòng đến bên ghế phụ, mở cửa xe nói với Văn Tuyết: “Em lên trước đi.”
Chân đạp quá cao, Văn Tuyết lại vác thêm chiếc balo nặng trịch nên lúc lên xe cơ thể ngửa ra sau theo quán tính, suýt chút nữa là ngã xuống đất, may mắn có Phương Hàn Tẫn đỡ lấy mới vất vả trèo lên được.
Văn Tuyết ngồi xuống, ôm lấy Phương Xuân Sinh trong tay Phương Hàn Tẫn.
Sau một loạt động tác, đứa trẻ đã nửa tỉnh nửa mê. Thằng bé híp mắt, mơ mơ màng màng làu bàu: “Lạnh quá…”
Văn Tuyết căng thẳng, vội siết cậu bé vào lòng, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho em.
Phương Hàn Tẫn cũng ngồi vào xe.
Anh ấn đầu Văn Tuyết xuống, nhỏ giọng: “Đừng ngẩng đầu lên.”
Văn Tuyết ngoan ngoãn nằm sấp trên bảng điều khiển, một cánh tay đỡ dưới trán, cánh tay kia ôm chặt lấy Phương Xuân Sinh.
Cô thoáng thấy Phương Hàn Tẫn dúi mấy tờ tiền cho tài xe, lại thấy anh thấp giọng nói một câu tiếng Nga.
Động cơ gầm rú, xe chậm rãi lăn bánh, tạo thành hai cái rãnh thật sâu trên tuyết.
Không biết qua bao lâu, chiếc xe dừng lại. Vạn vật chìm vào thoáng lặng yên, thế giới dường như không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Ba người xuống xe tài xế xe bán tải huýt sáo, khởi động máy nghênh ngang rời đi.
Chung quanh là không gian trống trải không dấu chân người, không có nhà cửa xe cộ, phía sau là một nhánh rừng bạch dương bị tuyết giăng kín, yên tĩnh đến hãi hùng.
Văn Tuyết bồn chồn, rụt cổ, giọng run run hỏi Phương Hàn Tẫn: “Đây là đâu?”
Âm thanh của Phương Hàn Tẫn vẫn điềm tĩnh, “Vùng ngoại ô Moscow, ở rất gần sân bay. Em yên tâm, anh đã book một chiếc Uber rồi, rất nhanh sẽ tới thôi.”
“Vâng.”
Văn Tuyết im lặng, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn ra sau, trong lòng lại dấy lên nỗi lo khác – trong cánh rừng đen kịt kia liệu có cất giấu thứ gì hay không?
Cô kéo ống tay áo Phương Hàn Tẫn, chỉ vào rừng, hỏi một cách rụt rè: “Này, anh nói xem trong đó, có phải có… một con gấu không?”
Phương Hàn Tẫn cúi đầu nhìn cô, đáy mắt đong đầy ý cưới: “Nửa đêm rồi, chẳng lẽ gấu không phải ngủ?”
Văn Tuyết vẫn cau chặt mày, “Lỡ đâu nó muốn ra ngoài tìm đồ ăn khuya thì thế nào?”
Phương Hàn Tẫn nhịn hết nổi, đưa tay bẹo má cô, trêu: “Sau đó dọn một quầy thịt nướng, đặt em lên trên, rắc thì là với tiêu hả?”
Khung cảnh dần hình thành trong đầu, Văn Tuyết bật cười thành tiếng, bầu không khí nặng nề nhất thời dịu đi nhiều.
Đợi chán chê, Văn Tuyết lấy huých Phương Hàn Tẫn, xúi anh: “Này, hát em nghe một bài đi.”
“Em muốn nghe gì?”
Văn Tuyết nhất thời không nghĩ ra, hỏi ngược lại: “Có bài nào phù hợp với hoàn cảnh bây giờ không?”
Phương Hàn Tẫn ngẫm một chốc, trả lời: “Có, Và bình minh yên tĩnh nơi đây [1], cũng của nhóm Lyube. Em từng nghe bao giờ chưa?”
[1] Tên tiếng Anh: The Dawns Here Are Quiet (Tiếng Nga: А зори здесь тихие…) Nghe bài này ở đây.
Văn Tuyết lắc đầu.
Nhưng nghe tên bài hát, bình minh và yên tĩnh, đúng là rất hợp với hoàn cảnh.
Phương Hàn Tẫn nhìn cô, rồi lại ngước nhìn nơi phương xa, ngâm nga:
“Bình minh rạng, bước chân anh theo màn sương sớm
Như bóng với hình, chao đảo trong cơn gió cuồng loạn
Theo ánh mặt trời, toàn thấy gương mặt xa lạ
Qua từng bước, đếm những đau thương anh phải chịu
Xem nhưng gian truân không thấy điểm dừng….”
Giọng anh khàn khàn, nét tình tứ đan xen nỗi niềm tang thương, lơ đãng mê hoặc lòng người.
Bài hát phiêu du trong gió, trôi dạt đến bầu trời xa xôi.
“Một trái tim, một trái tim nồng nhiệt. Sao lại mê muội trong sương mù, vẫy vùng trong bùn lầy, quên đi mục đích thuở ban đầu…”
Văn Tuyết nhìn theo tầm mắt anh, màn đêm vẫn chưa tan, bầu trời thăm thẳm không ánh sáng, trời đất bao la rộng lớn.
Cuối đường, một luồng sáng trắng lọt vào tầm nhìn, mặt đường được thắp sáng, âm thanh bánh xe nghiền tuyết cách mỗi lúc một gần…
Phương Hàn Tẫn vừa dứt lời ca cuối cùng, chiếc xe con màu bạc đã dừng ngay trước mắt họ.
Anh dợm cất bước theo sau thì bỗng nhiên bị một bàn tay níu chặt.
“Đừng đuổi theo.”
Văn Tuyết kéo tay anh, cất giọng run rẩy: “Phương Hàn Tẫn, đừng đuổi theo. Chúng ta về trước đã.”
Phương Hàn Tẫn nhìn xoáy vào cô, mặc cho gió tuyết tạt vào mặt. Văn Tuyết lẩm bẩm: “Y muốn làm gì thì cứ nhào tới đây đi. Gửi tấm hình này chỉ để dọa em thôi… Mà bỏ đi, em không muốn khiêu chiến với y, không trêu được chứ lý nào không trốn được?”
Bao nhiêu năm qua, cô đã quá quen với việc trốn tránh, nhún nhường, cam chịu. Người ta ép cô một bước thì cô lùi tận ba bước, cho đến khi bản thân rơi vào khốn cảnh không còn chốn nào để đi nữa.
Phương Hàn Tẫn cắn răng không ừ hử gì.
Vào quán cà phê ấm cúng, ngón tay mới dần khôi phục cảm giác, cơn đau cũng chầm chậm kéo đến.
Cúi đầu nhìn xuống, vì nắm điện thoại quá chặt mà bị màn hình vỡ vụn cắt tứa máu. Máu chảy ngược từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đọng thành màu đỏ thẫm.
Văn Tuyết nắm cổ tay anh, trái tim nhói buốt đớn đau.
“Về bôi thuốc đã.”
Cô nhớ rõ họ đã mua rất nhiều thuốc thông dụng trong hộp thuốc của Trịnh Khải Nhiên.
Phương Hàn Tẫn rút tay mình khỏi tay cô, lấy hai mẩu giấy ăn trên bàn lau khô vệt máu.
“Đi điều tra rõ ràng trước.”
Họ đến phòng giám sát ở khách sạn. Sảnh chờ và quán cà phê của khách sạn được kết nối với hai camera cả hai bên cổng, đối diện với hai đầu con phố.
Phương Hàn Tẫn đã biết từ hôm đầu tiên đến đây.
Sau khi nói với bảo vệ mấy câu, anh bèn giải thích với Văn Tuyết: “Xét từ góc chụp, đây là mặt chính diện của em, còn anh chỉ có nửa bên mặt. Vậy chắc nơi chụp nằm ở góc đông bắc phía đối diện, trước cửa khách sạn có một camera trùng hợp quay về hướng đó.”
“Ừ.” Văn Tuyết thấp thỏm nuốt nước bọt, “Nhìn thử xem sao.”
Bảo vệ xuất video giám sát nửa tiếng trước cho hai người cùng xem.
Trên màn hình trắng đen rất nhanh đã xuất hiện bóng người, gã nọ trốn ở đằng sau xe bên kia đường, ống kính đen ngòm thò ra giữa khe hở hai chiếc xe.
Gã chụp rất lâu mới đứng lên, mượn ánh đèn đường kiểm tra thành quả, sau đó rút điện thoại ra.
Văn Tuyết và Phương Hàn Tẫn đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng nhíu mày.
Ánh đèn hắt lên mặt người đàn ông, họ đã thấy được ngoại hình gã – đây rõ rành rành là một người đông Âu, mũi cao, râu quai nón, da trắng, vóc dáng vạm vỡ. Dù là đường nét khuôn mặt hay hình thể cũng giống hệt người địa phương.
Phương Hàn Tẫn hỏi Văn Tuyết: “Em biết anh ta không?”
Văn Tuyết lắc đầu, ngữ điệu chắc nịch: “Không hề.”
“Thế thì lạ thật…” Phương Hàn Tẫn nghĩ ngợi thật lâu, bỗng chợt lóe lên một khả năng, “Có khi nào tên này là thám tử tư do Tôn Hách Minh thuê không?”
Văn Tuyết sợ hãi trợn trừng mắt. Đúng thật là vẫn còn khả năng này!
Người đàn ông ôm thiết bị chuyên nghiệp, ngồi xổm trong tuyết nửa tiếng đồng hồ, sau khi chụp xong còn lấy điện thoại ra. Chưa đầy mấy giây, cô đã nhận được tin nhắn WeChat từ Tôn Hách Minh.
Chuyện này cũng giải thích được nguyên cớ vì sao Tôn Hách Minh lại có thể tìm thấy cô nhanh như vậy. Thuê được thám tử bản địa thì chuyện gì chẳng xoay được.
Sống lưng Văn Tuyết lạnh toát, cõi lòng râm ran buốt giá.
Tôn Hách Minh điên rồi. Hắn biết cô ở đâu nhưng vẫn chưa vội ra tay, thay vào đó hắn cho người theo dõi, chụp lén, gửi ảnh dọa dẫm cô…
Cốt cũng là để thoả mãn cái thú khống chế đến biến thái của mình.
Văn Tuyết vô thức siết chặt tay Phương Hàn Tẫn, thì thầm: “Chúng ta về trước đi.”
Phương Hàn Tẫn ừ một tiếng, quay sang nói mấy câu với bảo vệ, sau đó rút ra mấy tờ Rúp mệnh giá lớn trong ví ra nhét vào túi áo đồng phục của ông ta.
Văn Tuyết nôn nao về đến phòng, Phương Hàn Tẫn theo sát đằng sau cô, trở tay khóa cửa lại.
Anh dặn: “Em dọn hành lý đi, tối nay chuyển sang chỗ anh.”
“Vâng.” Văn Tuyết mở balo trên giường ra, cuộn quần áo lại rồi cứ thế nhồi vào trong, sau đó đi vào phòng tắm thu dọn vật dụng cá nhân.
Lúc bước ra, cô thấy Phương Hàn Tẫn đang áp sát cửa quan sát qua lỗ mắt mèo.
“Hắn không theo kịp đúng không?”
“Tạm thời là vậy.” Phương Hàn Tẫn quay đầu nhìn cô, nhíu mày đăm chiêu giây lát: “Em cởi áo khoác ra đi.”
Văn Tuyết nghe lời cởi áo lông, định cuộn lại nhét luôn vào balo thì bị Phương Hàn Tẫn ngăn lại.
“Để áo ở ngoài.”
“Ơ?” Văn Tuyết không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, “Tại sao?”
“Suốt ngày hôm nay em chỉ mặc mỗi bộ này, giờ mà ra ngoài sẽ bị nhận ra ngay.”
“Vậy để vào balo.”
“Cứ để đấy, vẫn có chỗ dùng được.” Phương Hàn Tẫn nói ngắn gọn, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
Văn Tuyết đành chịu thua, đặt áo khoác lên giường.
Mặc dù hơi miễn cưỡng, song nghĩ lại thì chợt cảm thấy may mắn: May sao hôm nay không mặc áo lông mới mua tối qua. Năm ngàn vạn, nhiêu tiền đó ném đi thì xót hết cả lòng mề.
Trước khi ra ngoài, Phương Hàn Tẫn đã kiểm tra một vòng ngoài hành lang, xác nhận không có ai theo dõi mới vẫy tay với Văn Tuyết, ý bảo cô theo sát mình.
Lo thang máy không an toàn, họ lên lầu thông qua lối thoát hiểm, vừa đi vừa ngó nghiêng phía sau. Vào tới phòng Phương Hàn Tẫn, Phương Xuân Sinh cũng vừa thức giấc, đang ngồi chơi điện thoại. Nhìn thấy Phương Hàn Tẫn, ánh mắt thằng bé sáng ngời, mặt nhuốm vẻ tươi cười.
“Anh ơi, anh đi đâu thế?”
“Xuống lầu ăn thôi.” Phương Hàn Tẫn điềm nhiên đặt đồ ăn đóng gói lên tủ đầu giường, “Còn nóng đấy, em ăn đi.”
“Dạ.” Phương Xuân Sinh bỏ điện thoại xuống, vừa cúi đầu liền thấy balo Văn Tuyết dưới đất, lại hỏi: “Chị, chị đi đâu vậy ạ?”
Phương Hàn Tẫn xoa má thằng bé, cười nói: “Chị không đi đâu cả. Tối nay chị ở với chúng ta.”
Nói xong, Phương Hàn Tẫn xoay người bước vào phòng vệ sinh, Văn Tuyết bình tĩnh nối gót theo sau.
Cửa vừa đóng, cô nơm nớp lo sợ: “Tiếp theo làm gì bây giờ? Đổi khách sạn?”
Phương Hàn Tẫn nghiêm mặt, thấp giọng đáp: “Không phải mấy hôm nữa em sẽ đến St.Petersburg à? Cứ đi trước đi, còn anh mua vé máy bay sau.”
Văn Tuyết thoáng thẫn thờ, băn khoăn một đỗi mới chấp nhận đề nghị của anh.
Nhưng lòng cô vẫn còn trăn trở: “Nếu người đàn ông đó cứ chầu chực ngoài cửa khách sạn mãi thì làm sao, chúng ta vừa ra ngoài hắn sẽ biết được ngay. Làm vậy liệu có đến St.Petersburg được không?”
Phương Hàn Tẫn đã dự trù xong chuyện này. Anh hạ giọng: “Bị phát hiện là chuyện sớm muộn, mấu chốt là phải tạo ra sự chênh lệch về thời gian.”
“… Tạo kiểu gì?”
“Yên tâm, anh lo liệu xong xuôi cả rồi.”
Phương Hàn Tẫn mở cửa phòng vệ sinh, ghé sát tai cô dặn dò: “Em xếp hành lý xong đi đã, nhớ cầm tiền và hộ chiếu cầm trên tay. Gói ghém xong nghỉ ngơi cho sớm.”
Đoạn, anh đẩy cô ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại.
Văn Tuyết đứng cạnh cửa, lòng vẫn trăm vàn mối lo toan. Nhưng tại thời điểm này cô chỉ còn biết tin tưởng anh.
Phương Hàn Tẫn chống tay lên bồn rửa mặt, chăm chú nhìn bản thân trong gương, lâm vào suy tư.
Qua thật lâu, anh mới lấy điện thoại, mở nhật ký cuộc gọi ra, ngón tay ấn nhẹ vào dãy số trên cùng.
Sau một hồi chuông, điện thoại được kết nối.
Phương Hàn Tẫn hắng giọng, nói với giọng bình tĩnh: “Giai Hòa, hãy giúp anh một việc nữa.”
Hơn bốn giờ sáng, Phương Hàn Tẫn đánh thức Văn Tuyết.
Bên ngoài trời hãy còn tối như bưng, tuyết đã ngừng rơi, ô cửa sổ phủ mờ sương giá. Văn Tuyết nheo mắt nhìn ra ngoài, mất một lúc mới tỉnh hẳn.
Đến đây chưa đến hai ngày, cô lại phải lần nữa lên đường.
Phương Hàn Tẫn rửa mặt xong, tất bật thu dọn hành lý, sau đó ôm lấy Phương Xuân Sinh còn đang trong mộng đẹp, giúp thằng bé mặc áo khoác, đi giày, cuối cùng dùng khăn quàng cổ bọc kín đầu cậu bé chỉ chừa mỗi mắt và mũi.
Văn Tuyết vác balo leo núi lên vai, đội mũ, choàng áo, kéo khóa lên trên cùng che hết nửa mặt dưới.
Gói ghém đồ đạc xong xuôi, họ rón rén đi ra ngoài, bước dọc theo lối thoát hiểm xuống lầu. Sau đó dưới sự hướng dẫn của bảo vệ, đi bon bon trên hành lang thật dài dẫn tới bếp ở mặt sau khách sạn.
Ở đó có một lối sau, năm giờ sáng mỗi ngày sẽ có một chiếc bán tải giao rau tươi và hải sản đậu ở đây, dừng tầm mười phút.
Khi họ tới, gã tài xế xe bán tải đang dựa vào cửa xe thong thả hút thuốc, khói trắng vừa phả ra rất nhanh đã bị gợn gió đêm lạnh căm căm thổi tan.
Mặt gã điềm nhiên như không nhìn hai người, thả điếu thuốc xuống dùng mũi chân dập tắt mới ngoắc tay với họ.
Phương Hàn Tẫn vòng đến bên ghế phụ, mở cửa xe nói với Văn Tuyết: “Em lên trước đi.”
Chân đạp quá cao, Văn Tuyết lại vác thêm chiếc balo nặng trịch nên lúc lên xe cơ thể ngửa ra sau theo quán tính, suýt chút nữa là ngã xuống đất, may mắn có Phương Hàn Tẫn đỡ lấy mới vất vả trèo lên được.
Văn Tuyết ngồi xuống, ôm lấy Phương Xuân Sinh trong tay Phương Hàn Tẫn.
Sau một loạt động tác, đứa trẻ đã nửa tỉnh nửa mê. Thằng bé híp mắt, mơ mơ màng màng làu bàu: “Lạnh quá…”
Văn Tuyết căng thẳng, vội siết cậu bé vào lòng, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho em.
Phương Hàn Tẫn cũng ngồi vào xe.
Anh ấn đầu Văn Tuyết xuống, nhỏ giọng: “Đừng ngẩng đầu lên.”
Văn Tuyết ngoan ngoãn nằm sấp trên bảng điều khiển, một cánh tay đỡ dưới trán, cánh tay kia ôm chặt lấy Phương Xuân Sinh.
Cô thoáng thấy Phương Hàn Tẫn dúi mấy tờ tiền cho tài xe, lại thấy anh thấp giọng nói một câu tiếng Nga.
Động cơ gầm rú, xe chậm rãi lăn bánh, tạo thành hai cái rãnh thật sâu trên tuyết.
Không biết qua bao lâu, chiếc xe dừng lại. Vạn vật chìm vào thoáng lặng yên, thế giới dường như không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Ba người xuống xe tài xế xe bán tải huýt sáo, khởi động máy nghênh ngang rời đi.
Chung quanh là không gian trống trải không dấu chân người, không có nhà cửa xe cộ, phía sau là một nhánh rừng bạch dương bị tuyết giăng kín, yên tĩnh đến hãi hùng.
Văn Tuyết bồn chồn, rụt cổ, giọng run run hỏi Phương Hàn Tẫn: “Đây là đâu?”
Âm thanh của Phương Hàn Tẫn vẫn điềm tĩnh, “Vùng ngoại ô Moscow, ở rất gần sân bay. Em yên tâm, anh đã book một chiếc Uber rồi, rất nhanh sẽ tới thôi.”
“Vâng.”
Văn Tuyết im lặng, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn ra sau, trong lòng lại dấy lên nỗi lo khác – trong cánh rừng đen kịt kia liệu có cất giấu thứ gì hay không?
Cô kéo ống tay áo Phương Hàn Tẫn, chỉ vào rừng, hỏi một cách rụt rè: “Này, anh nói xem trong đó, có phải có… một con gấu không?”
Phương Hàn Tẫn cúi đầu nhìn cô, đáy mắt đong đầy ý cưới: “Nửa đêm rồi, chẳng lẽ gấu không phải ngủ?”
Văn Tuyết vẫn cau chặt mày, “Lỡ đâu nó muốn ra ngoài tìm đồ ăn khuya thì thế nào?”
Phương Hàn Tẫn nhịn hết nổi, đưa tay bẹo má cô, trêu: “Sau đó dọn một quầy thịt nướng, đặt em lên trên, rắc thì là với tiêu hả?”
Khung cảnh dần hình thành trong đầu, Văn Tuyết bật cười thành tiếng, bầu không khí nặng nề nhất thời dịu đi nhiều.
Đợi chán chê, Văn Tuyết lấy huých Phương Hàn Tẫn, xúi anh: “Này, hát em nghe một bài đi.”
“Em muốn nghe gì?”
Văn Tuyết nhất thời không nghĩ ra, hỏi ngược lại: “Có bài nào phù hợp với hoàn cảnh bây giờ không?”
Phương Hàn Tẫn ngẫm một chốc, trả lời: “Có, Và bình minh yên tĩnh nơi đây [1], cũng của nhóm Lyube. Em từng nghe bao giờ chưa?”
[1] Tên tiếng Anh: The Dawns Here Are Quiet (Tiếng Nga: А зори здесь тихие…) Nghe bài này ở đây.
Văn Tuyết lắc đầu.
Nhưng nghe tên bài hát, bình minh và yên tĩnh, đúng là rất hợp với hoàn cảnh.
Phương Hàn Tẫn nhìn cô, rồi lại ngước nhìn nơi phương xa, ngâm nga:
“Bình minh rạng, bước chân anh theo màn sương sớm
Như bóng với hình, chao đảo trong cơn gió cuồng loạn
Theo ánh mặt trời, toàn thấy gương mặt xa lạ
Qua từng bước, đếm những đau thương anh phải chịu
Xem nhưng gian truân không thấy điểm dừng….”
Giọng anh khàn khàn, nét tình tứ đan xen nỗi niềm tang thương, lơ đãng mê hoặc lòng người.
Bài hát phiêu du trong gió, trôi dạt đến bầu trời xa xôi.
“Một trái tim, một trái tim nồng nhiệt. Sao lại mê muội trong sương mù, vẫy vùng trong bùn lầy, quên đi mục đích thuở ban đầu…”
Văn Tuyết nhìn theo tầm mắt anh, màn đêm vẫn chưa tan, bầu trời thăm thẳm không ánh sáng, trời đất bao la rộng lớn.
Cuối đường, một luồng sáng trắng lọt vào tầm nhìn, mặt đường được thắp sáng, âm thanh bánh xe nghiền tuyết cách mỗi lúc một gần…
Phương Hàn Tẫn vừa dứt lời ca cuối cùng, chiếc xe con màu bạc đã dừng ngay trước mắt họ.