Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đoàn Tàu Trong Sương Mù

Chương 22



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuyết rơi trọn một đêm, Quảng trường Đỏ phủ kín sắc bạc, cây nhựa ruồi [1] thấp thoáng nấp mình trong sương mù. 
[1] Chúng là các cây bụi hay cây gỗ nhỏ, bao gồm cả cây thường xanh và cây lá sớm rụng. Nhiều loài có thể dùng làm cây cảnh. Họ này có thể được nhận ra bằng các lá thường có răng cưa, mọc vòng và có thể có các bướu cây li e nhỏ trên mặt sau của phiến lá; các lá kèm nhỏ màu hơi đen.


Giữa làn tuyết trắng xoá, Nhà thờ chính tòa Thánh Vasily [2] vô cùng sặc sỡ bắt mắt với phần mái củ hành được bao bọc dưới lớp tuyết mỏng, trông hệt như tòa lâu đài trong thế giới cổ tích. 
[2] ​​Nhà thờ chính tòa Thánh Basiliô Hiển phúc (tiếng Nga: Собор Василия Блаженного) là một nhà thờ Chính thống giáo Nga tọa lạc tại Quảng trường Đỏ, Moskva. Hiện nay nhà thờ là một viện bảo tàng và có tên gọi chính thức là Nhà thờ chính tòa sự Chuyển cầu của Đức Mẹ Rất Thánh trên Hào lũy (tiếng Nga: Собор Покрова пресвятой Богородицы, что на Рву).


Từ cổng bắc đi vào Quảng trường Đỏ, máy ảnh trên tay Văn Tuyết chưa được ngơi nghỉ một giây. Cô chạy khắp nơi, tìm nhiều vị trí khác nhau để chụp, hết nằm rồi ngồi, thậm chí còn suýt trèo lên cây để tìm góc, sau cùng lại bị Phương Hàn Tẫn dở khóc dở cười kéo về.
“Chỉ là một toà nhà thôi mà, sao em hành động cứ như mấy tay săn ảnh thế?”
“Anh chẳng biết gì sất.” Văn Tuyết nguýt anh một cái, giở giọng kiêu ngạo, “Làm nghệ thuật như bọn em ấy à, theo đuổi cái gì là phải theo đến cùng.”
Phương Hàn Tẫn tặc lưỡi mấy cái.
Anh đột nhiên nhớ lại lúc vừa lên tàu, Văn Tuyết còn cố ý xuống dưới lau sạch cửa kính, cũng là vì lý do “để chụp ảnh cho đẹp”.
Thật ra anh đã để ý từ lâu, ngoại trừ nhiếp ảnh, hình như cô không có hứng thú với thứ gì khác.
Giờ đây trông cô như nàng tiên sinh động, tràn trề nhựa sống khác hẳn vẻ đờ đẫn khi mới lên tàu.
Chuông thánh đường văng vẳng không dứt, vang vọng dạo chơi trên bầu trời âm u.
Cuối cùng Văn Tuyết cũng thôi, cúi đầu xem thành quả chụp choẹt.
Phương Hàn Tẫn bước tới, đề nghị: “Nhiếp ảnh gia Văn, chúng ta vào trong tham quan được chưa? Nhìn Xuân Sinh kìa, nó sắp cóng đến choáng rồi này.”
Phương Xuân Sinh đang ngồi trên đất nặn quả cầu tuyết, nghe thấy tên mình thì mờ mịt ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ bệch đi vì rét.
“Được.” Văn Tuyết vui vẻ đồng ý.
Ba người họ định xếp hàng ở lối vào điện Thánh thì Phương Hàn Tẫn chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn quay sang nhìn Văn Tuyết: “Có muốn anh chụp cho tấm ảnh không?”
Văn Tuyết lắc đầu, hỏi lại anh: “Vậy bọn anh thì sao? Không chụp à?”
“Anh không thích chụp ảnh. Cảnh đẹp để lưu giữ trong đầu là được, không nhớ thì chụp ảnh cũng vô nghĩa.”
Văn Tuyết cảm thấy anh có lý, song vẫn không khỏi tiếc rẻ: “Dù sao cũng nên lưu lại bằng chứng cho thấy chúng ta đã đến đây cùng nhau chứ.”
Phương Hàn Tẫn đăm chiêu giây lát, đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta chụp ảnh dấu chân đi?”
Mắt Văn Tuyết ngời sáng, ý tưởng này không hẹn mà trùng khớp với của cô.
Họ tìm một bãi tuyết trống, nhấc chân lên rồi cẩn thận giẫm xuống, lớp tuyết xốp dưới chân kêu lách cách.
Dấu chân của Phương Hàn Tẫn vững chãi phóng khoáng; của Văn Tuyết nhỏ nhắn mảnh mai; của Phương Xuân Sinh thì vừa bé vừa nông. Ba dấu chân kết hợp với nhau tạo thành chữ ‘nhân’ lạ lùng.
Văn Tuyết khom người nhấc máy ảnh lên.
Phía sau cô, Phương Hàn Tẫn âm thầm lấy điện thoại ra nhanh tay chụp một tấm.
Tim anh ấm áp như được ngâm trong làn nước xuân, vừa hạnh phúc vừa mềm mại lạ thường.
Anh đoán, có lẽ chăng giờ phút này cô cũng đang nghĩ giống mình – ba dấu chân này hệt như một nhà ba người vậy.
Tham quan hết Điện thánh và Viện bảo tàng xong cũng đã chớm trưa. Phương Hàn Tẫn đang định tìm chỗ ăn trưa thì bất thình lình bị Phương Xuân Sinh giật tay thật mạnh.
Đứa trẻ thích thú dậm chân, chỉ vào trung tâm bách hóa tổng hợp GUM [3] cách đó không xa, ngửa đầu nhìn Phương Hàn Tẫn, mặt nhuốm vẻ háo hức khẩn cầu.
[3] Trung tâm thương mại GUM ở Moscow (tên gọi cũ – cửa hàng bách hóa tổng hợp quốc gia) là một kiến trúc lịch sử rất đẹp. Trung tâm mua sắm được bắt đầu xây dựng vào năm 1989 và mở cửa vào năm 1893.


Văn Tuyết nhìn theo hướng thằng bé chỉ, ở đó có đu quay ngựa gỗ. Trong băng tuyết, mặt trên của vòng quay được trang trí bằng những dải đèn đa sắc, rực rỡ lóa cả mắt. Mấy chú ngựa gỗ nối đuôi nhau chậm rãi xoay vòng hệt như giấc mơ thần tiên trong câu truyện cổ tích.
Chính Văn Tuyết nhìn cũng kiềm lòng không được chứ nói chi một đứa trẻ. 
Phương Hàn Tuyết như nhìn thấu tâm tư cô, hỏi: “Muốn ngồi thử không?”
“Có!” Văn Tuyết lẫn Phương Xuân Sinh đồng loạt gật đầu như giã tỏi.
Phương Hàn Tẫn cười rộ, hất cằm sang đằng đó, “Thế thì triển thôi.”
Ngoài rìa khu đu quay có không ít người đang đứng đợi, họ phải xếp hàng hơn hai mươi phút mới được ngồi lên “ngai vàng”.
Văn Tuyết chọn một chú bạch mã buộc nơ ở vòng ngoài cùng. Phương Hàn Tẫn ôm Phương Xuân Sinh cưỡi chung một chú ngựa màu vàng ở vòng trong, song song với cô.
Tiếng nhạc vui tươi vang lên, đèn màu lung linh tỏa sáng nơi nơi. Văn Tuyết cưỡi chú ngựa gỗ lên xuống nhấp nhô như từng đợt sóng biển đang dâng trào.
Các tòa kiến trúc xung quanh Quảng trường Đỏ cũng quay vòng, những viện bảo tàng màu đỏ, những nhà thờ vòm vàng, Điện Kremlin uy nghiêm diễm lệ vụt qua như chiếc đèn lồng đang xoay tròn. 
Văn Tuyết phấn khích quay đầu lại, nhìn thấy Phương Hàn Tẫn đang giơ điện thoại về phía cô.
Bình thường cô rất ít chụp ảnh nên cứ thấy hồi hộp, không biết phải tạo dáng thế nào cho đẹp. Cuối cùng chỉ biết làm kiểu tay hình chữ V.
Phương Hàn Tẫn phì cười, nhận xét mỗi một chữ: “Ngốc.”
Văn Tuyết bỏ tay xuống, làm mặt quỷ với anh.
Nhạc quá lớn nên giọng Phương Hàn Tẫn bất giác cao hơn vài tông: “Em cười đi.”
Văn Tuyết nở nụ cười đơ như tượng.
Phương Hàn Tẫn buông điện thoại, thở dài tiếc nuối: “Uổng cho một gương mặt xinh đẹp.”
Văn Tuyết ấm ớ: “Người ta cũng đâu có thích chụp ảnh.”
“Là do trước kia không ai chụp cho em thôi.” Phương Hàn Tẫn nhét điện thoại vào túi, vươn tay về phía cô, “Bây giờ có anh rồi.”
Bàn tay anh lơ lửng giữa không trung, lòng bàn tay hướng lên trên như đang chờ cô hồi đáp. Đến khi mất kiên nhẫn còn nhẹ nhàng nhấc lên mấy lần.
Văn Tuyết cong môi chậm rãi vươn tay.
Lúc đầu ngón tay chạm vào nhau cứ ngỡ như có dòng điện xẹt qua khiến tim cô cũng rung động theo.
Có lẽ đu quay ngựa gỗ thật sự có phép thuật. Nó khiến thời gian như chậm lại, khiến cho người lớn có thể hoá trẻ con, tiếp tục thực hiện những giấc mơ tuổi thơ dang dở.
Chỉ có điều Văn Tuyết không ngờ cô lại tỉnh mộng sớm hơn kẻ khác.
Khi nhạc dừng cũng là lúc cô nhìn thấy khuôn mặt kia lẫn trong đám đông. Ấy là một gương mặt gớm ghiếc, đôi mắt hung ác nham hiểm chất chứa thù hận. Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Văn Tuyết chưa phản ứng gì, vẫn nở nụ cười thật tươi.
Mãi đến khi ngựa gỗ từ từ quay sang phía bên kia, cô bỗng nổi hết da gà, trái tim co rút đau đớn.
Cơ thể phản ứng lại trước cả khi kịp nhận thức, cô hoảng sợ bổ nhào xuống bục gỗ. 
Xung quanh lấp đầy bởi hơi thở lạnh lẽo.
Đương lúc hốt hoảng, Văn Tuyết nghe thấy có người gọi tên mình.
Cô nằm sấp trên bục, đờ đẫn quay đầu nhìn lại, thấy Phương Hàn Tẫn đã nhảy khỏi lưng ngựa, né tránh mấy chú ngựa gỗ đang xoay tròn, nhanh chân chạy đến cạnh cô.
“Văn Tuyết, sao thế?” Cô nghe thấy giọng anh nhuốm vẻ lo lắng.
Văn Tuyết nhẹ nhàng ngẩng lên, môi run rẩy không tự chủ được: “Là hắn, hắn tìm đến đây rồi, em đã thấy…”
Phương Hàn Tẫn chợt thấy căng da đầu, nhanh chóng ngước mắt, nhạy bén quan sát hết một vòng xung quanh vẫn không phát hiện ra kẻ nào đáng nghi.
Ngồi trên bệ quá nguy hiểm. Bản nhạc vẫn chưa kết thúc, các chú ngựa vẫn đang tiếp tục quay tròn. Anh lại nâng Văn Tuyết dậy, trầm giọng: “Xuống dưới đã.”
Anh dìu Văn Tuyết đến lối ra, ngay khi nhạc dừng lại, anh bước đến vòng xoay ôm lấy Phương Xuân Sinh, thằng bé đã sợ đến tái mặt.
“Xin lỗi đã bỏ em lại một mình.” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Phương Xuân Sinh, thấp giọng dỗ dành, “Đừng sợ, bây giờ không sao rồi.”
Phương Xuân Sinh ôm chặt cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Chị sao vậy anh?”
“Cô ấy ngồi không vững nên bị ngã.” Giọng điệu Phương Hàn Tẫn vẫn đều đều.
Ở dưới bệ, Phương Hàn Tẫm tìm đến Văn Tuyết, dẫn cô đến góc tường để chắn gió. Đây là mặt bên của cửa hàng bách hoá GUM, có rất ít người qua lại, đứng đây cốt để tiện cho việc ẩn náu và quan sát.
Phương Hàn Tẫn kéo Văn Tuyết ép sát vào tường, quay đầu cảnh giác nhìn khắp chốn, sau khi xác nhận không có ai mới dời mắt nhìn cô.
Anh hỏi cẩn thận: “Em có chắc mình đã thấy cậu ta không?”
Văn Tuyết cuống quýt gật đầu: “Chính là hắn, em không lầm đâu!”
Phương Hàn Tẫn nhớ lại, nhíu mày: “Nhưng anh vừa tìm rồi, không thấy cậu ta đâu cả.”
Văn Tuyết nuốt nước bọt, “Anh không quen anh–”
“Anh biết cậu ta trông như thế nào.” Phương Hàn Tẫn ngắt lời cô, giọng điệu đanh thép, “Anh với cậu ta là bạn học những ba năm, em quên rồi à?”
Văn Tuyết sửng sốt, muốn tìm một cái cớ hợp lý: “Nhưng giờ hắn thay đổi nhiều lắm…”
“Dẫu vậy thì anh chỉ cần liếc mắt là nhận ra hắn ngay.” Anh đảm bảo.
Ánh mắt tăm tối của Tôn Hách Minh khi hắt nồi lẩu vào chủ nhiệm năm đó đã để lại ấn tượng khắc sâu trong tâm trí Phương Hàn Tẫn.
Có một loại người, mặc dầu ngoại hình họ có đổi thay thế nào thì sự đê hèn và quỷ quyệt ẩn sâu trong bản chất sẽ không mất đi. 
Kẻ tâm địa xấu xa sẽ toả ra khí chất âm u, bất kể có giả vờ thế nào vẫn khiến người khác không rét mà run, chỉ muốn tránh hắn thật xa.
Văn Tuyết bình tĩnh lại, cô biết Phương Hàn Tẫn đang nghĩ gì.
Áng chừng nửa phút sau, Phương Hàn Tẫn chợt nghĩ tới gì đó, lấy điện thoại trong túi ra.
Trước khi xảy ra chuyện, anh đã chụp vài tấm hình của Văn Tuyết. Nếu Tôn Hách Minh ở đâu đó quanh đây, rất có thể hắn đã lọt vào ống kính.
Anh mở album ảnh, phóng to từng tấm rồi cẩn thận xem xét từng khuôn mặt đằng sau Văn Tuyết.
“Em nhớ cậu ta mặc đồ gì không?”
Văn Tuyết không thể không nhớ lại một màn đáng sợ ban nãy, “Hình như hắn mặc…áo khoác tối màu, không đội mũ hay quấn khăn quàng cổ gì cả…ôi,” Cô đột nhiên nhớ ra, hai mắt mở to, “Hắn có đội mũ, trên mũ có một vòng lông xám nhạt.”
“Tìm ra rồi!” Phương Hàn Tẫn phóng lớn ảnh hết mức có thể, tìm được một bóng người nhưng chỉ thấy mỗi góc nghiêng.
Anh đưa điện thoại cho Văn Tuyết, “Phải cậu ta đây không?”
Văn Tuyết dí mặt vào màn hình nhìn hồi lâu, nhưng cô cũng không dám quá chắc chắn: “Không rõ…”
Quần áo thì đúng rồi đấy, nhưng mặt mũi thì mơ hồ quá, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra đây là một gương mặt châu Á.
Phương Hàn Tẫn suy nghĩ một lát, đoạn nói: “Bây giờ mình về trước đã. Chiều nay em cứ ở khách sạn đừng ra ngoài.”
Nói xong, anh nắm lấy tay cô, đang định rời đi thì đột nhiên bị tóm chặt tay.
Văn Tuyết giấu đi nỗi sợ hãi nơi đáy mắt, nhỏ giọng hỏi anh: “Có phải hắn tra được tung tích của em rồi không? Nếu không thì sao có thể tình cờ tới mức nhìn thấy hắn ở đây?”
Phương Hàn Tẫn lắc đầu, bình tĩnh phân tích từng chuyện: “Anh không nghĩ vậy đâu. Trước hết, em đâu chắc người kia có phải cậu ta hay không, tiếp theo, cứ coi như đó là cậu ta thật thì cậu ta cũng chả thể nào biết được em ở đâu. Anh thấy chỉ là trùng hợp thôi. Vì khách du lịch nước ngoài ghé Moscow đa số sẽ đến Quảng trường Đỏ, giống như khi đến Thượng Hải thì khẳng định sẽ đi Bến Thượng Hải ấy. Do đó khả năng cao là sau khi xin được visa, cậu ta đã bay thẳng đến Moscow ngồi đây há miệng chờ sung. 
Khách sạn bây giờ em ở không phải hostel lần trước đã book nên đảm bảo cậu ta không thể biết được. Nhưng mà em cần phải thay đổi hành trình mấy ngày tới, đừng ở một mình, lúc không có anh ở cạnh thì cứ ở yên trong khách sạn.”
Văn Tuyết thấy kiệt quệ, cảm giác bất lực bao trùm lấy cô.
“Nhưng em cũng không thể trốn ở khách sạn mãi được…” Cô bóp trán.
Chuyến du lịch tốt đẹp thoắt cái biến thành chuyến đi mất mạng. Sao thằng khốn kia cứ bám lấy người ta như âm hồn không tan vậy?
Phương Hàn Tẫn ôm cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cô, trong giọng nói dịu dàng lộ ra mấy phần kiên định: “Vậy em đừng rời khỏi anh. Chúng ta ở cạnh nhau thì em mới được an toàn.”
Theo kế hoạch ban đầu, sáng nay Văn Tuyết sẽ đi tham quan Quảng trường Đỏ, sau đó đi trải nghiệm tàu điện ngầm ở Moscow, nhưng hiện tại cô không thể không mau chóng kết thúc hành trình.
Phương Hàn Tẫn bắt taxi, nói địa chỉ cho tài xế.
Chiếc xe rồ ga phóng đi, Quảng trường Đỏ nhanh chóng tụt lại đằng xa.
Văn Tuyết xoay người nhìn chăm chăm vào cửa sổ phía sau, cẩn thận quan sát từng chiếc xe. Có mấy chiếc taxi túc tắc đi sát họ, tuy không trông rõ mặt những người trong xe, nhưng nom chiếc nào chiếc nấy cũng đáng ngờ như nhau.
Taxi đi hơn mười phút mới bắt đầu giảm tốc chuẩn bị dừng lại, Phương Hàn Tẫn lại nói gì với tài xế, còn nhét cho anh ta một tờ tiền mệnh giá lớn.
Người lái xe nhận tiền, không hỏi nhiều, lại tiếp tục đạp ga đi vòng quanh khu vực trung tâm thành phố Moscow, cuối cùng vòng đến ngoại ô.
Tận khi đằng sau không còn bất cứ chiếc xe nào đi theo nữa, Phương Hàn Tẫn mới báo địa chỉ khách sạn.
Khoảng một tiếng sau, cuối cùng họ cũng xuống xe.
Trong sảnh khách sạn, một nhóm người lướt qua, toàn là những gương mặt xa lạ, da trắng mũi cao. Văn Tuyết thở phào, trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng yên.
Về phòng nằm được một lúc, Văn Tuyết quyết định chiều nay đến bệnh viện cùng Phương Hàn Tẫn.
Ở một mình trong khách sạn dễ suy diễn lung tung. Ngoài cửa có tiếng động nào cũng khiến cô nghi thần nghi quỷ, tinh thần đề phòng cao độ, cứ tiếp tục như vậy thể nào cô cũng sụp đổ mất.
Ít ra cô được an toàn tuyệt đối khi ở với Phương Hàn Tẫn – đây là lời hứa của anh, và cô sẵn sàng tin vào điều đó.
Đại học Y khoa Moscow cách khách sạn không xa, khoảng nửa tiếng lái xe.
Họ bước vào từ cổng chính, cây cối sum suê hai bên đường giờ đây chỉ còn lại cành khô, chĩa thẳng nhành cây cằn cỗi lên bầu trời, tuyết đọng trên cây thỉnh thoảng rơi xuống lả tả.
Đi đến cuối đường là tòa giảng dạy chính của trường, tòa nhà này được xây dựng vào đầu thế kỷ trước và là nơi còn sót lại sau chiến tranh, vừa đặt chân vào đã cảm nhận được ngay bề dày của lịch sử và bầu không khí học thuật trang nghiêm.
Thang máy thẳng lên tầng chín, cuối hành lang đã có người đứng đợi sẵn.
Đó là một cô gái trẻ, cô ấy chủ động chào hỏi, bắt tay Phương Hàn Tẫn, cười nói: “Đàn anh, đã lâu không gặp.”
Phương Hàn Tẫn mỉm cười nhìn cô ấy, “Lần này phiền em rồi.”
Anh thoáng ngừng, quay sang nhìn Văn Tuyết, giới thiệu với cô: “Đây là Trần Giai Hoà, là đàn em khoá dưới của anh, bây giờ đang du học ở Moscow. Hôm nay nhờ em ấy giúp đỡ nên mới có thể thuận lợi hẹn gặp giáo sư Lovikov.”
Văn Tuyết ngượng ngùng, bắt tay Trần Giai Hoa giới thiệu bản thân.
Trần Giai Hoà có hàng mày mỏng và đôi mắt sáng, tóc ngắn ngang tai, vẻ thanh tú đầy khéo léo giỏi giang. Cô ấy mỉm cười gật đầu với Văn Tuyết, lại ngồi xuống chào hỏi Phương Xuân Sinh.
Sau khi gẫu chuyện đôi ba câu, cô ấy mới nhắc nhở Phương Hàn Tẫn: “Giáo sư đang ở trong văn phòng đấy, để em dẫn các anh vào.”
Đẩy cửa vào trong là gian phòng chờ, ngồi sau bàn làm việc đối diện cửa là một người phụ nữ trung niên. Trần Giai Hoà bước tới nói với bà mấy câu, người phụ nữ đứng dậy, đi đến gõ cửa văn phòng.
Phương Hàn Tẫn quay lại nói với Văn Tuyết: “Anh dẫn Xuân Sinh vào, chắc mất tầm hai tiếng. Em đợi ở đây nhé, đừng đi đâu lung tung.”
“Ừ, anh yên tâm.”
Cửa phòng làm việc vừa mở ra đã khép lại, mấy người Phương Hàn Tẫn vào trong, không lâu sau Trần Giai Hoà bước ra.
Văn Tuyết ngồi ở dãy ghế sát tường, không nghịch di động cũng không ngủ, chỉ yên lặng chờ đợi.
Trần Giai Hoà ngồi xuống cạnh cô, hai người hàn huyên câu được câu chăng.
Văn Tuyết hỏi: “Vị giáo sư Lo gì nhỉ, Lovikov ấy, có phải rất nổi tiếng không?”
Trần Giai Hoà cười, “Ông ấy là chuyên gia di truyền học trẻ em, chuyên chẩn đoán và điều trị hội chứng Down, quả thật rất có tiếng.”
Nghe cô ấy nói thế, lòng Văn Tuyết dấy lên chút hy vọng: “Vậy bệnh này có thể chữa khỏi không?”
Trần Giai Hoà lắc đầu, “Đây là do di truyền quyết định nên không thể chữa khỏi, chỉ có thể thông qua giai đoạn sau điều trị, giáo dục và huấn luyện, để những trẻ này có thể…s ống như một người bình thường.”
Văn Tuyết lặng thinh.
Trần Giai Hoà tiếp tục: “Cho nên tôi rất phục đàn anh, nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng.”
Văn Tuyết nhịn không được hỏi: “Quan hệ giữa cô và anh ấy có tốt không?”
Trần Giai Hoà bật cười: “Hồi đại học chúng tôi từng tham gia mấy lớp tự chọn tiếng Nga, chỉ thế thôi. Tôi chưa từng nói chuyện với anh ấy. Lần này, chính giảng viên cũ của anh ấy đã chủ động liên lạc với tôi, tôi lại thông qua giảng viên hiện tại móc nối quan hệ mới hẹn gặp giáo sư Lovikov được.”
Vòng vo một hồi, cuối cùng Văn Tuyết đúc kết ra một điều: Trần Giai Hoà và Phương Hàn Tẫn không thân.
“Vậy sao cô biết chuyện của anh ấy?”
Trần Giai Hoà cười khẽ, hồi tưởng: “Khi đó đàn anh Phương rất nổi ở trường tôi, xem như là nhân vật lợi hại đi, vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, chơi bóng rổ cũng giỏi nữa. Nghe bảo hoàn cảnh gia đình không tệ, cuối cùng lại gặp chuyện như thế… Chúng tôi ai cũng thấy tiếc cho anh ấy.”
Hễ ngẫm lại là chẳng thể nào thôi ngậm ngùi về những chuyện buồn đã qua.
Văn Tuyết không muốn xé toạc vết thương của Phương Hàn Tẫn lần nữa.
Tuy rằng anh không nghe thấy nhưng cô sẽ đau lòng, sẽ oán giận ông trời bất công, chỉ khát khao được trở về quá khứ, ôm lấy chàng trai cô độc kia.
Yên lặng một chặp, Văn Tuyết mới thẳng thừng chuyển đề tài: “Mà này, cô đang học ở Moscow nên chắc tiếng Nga cũng tốt đúng không?
Trần Giai Hoà không rõ lắm: “… Cũng tàm tạm.”
“Có một từ, tôi chỉ biết phát âm.” Văn Tuyết nhớ lại cuộc đối thoại ngày đó trên taxi, học vẹt nhái theo giọng Phương Hàn Tẫn, “Podruga–”
“Podruga?” Trần Giai Hoà lặp lại nhưng phát âm rõ hơn nhiều.
“Đúng thế, từ đó nghĩa là gì vậy?”
Trần Giai Hoà cười đáp: “Bạn gái.”
Văn Tuyết kinh ngạc.
Lát sau cô nhớ lại một câu khác: “Moya podruga nghĩa là gì?”
Nụ cười hằn sâu trong mắt Trần Giai Hoà.
“Nếu phát âm không sai thì nghĩa là, cô ấy là bạn gái của tôi.”
Văn Tuyết: “…”
Cô chỉ biết, những gì Phương Hàn Tẫn nói lúc ở taxi hôm đó chắc chắn là để lừa cô, nhưng ai mà ngờ anh mặt dày tới mức này chứ.
Văn Tuyết giận đến nghiến răng, quyết định lúc về sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ.
Trần Giai Hoà tò mò hỏi: “Cô là bạn gái của đàn anh hả?”
“Không phải đâu.” Mặt Văn Tuyết nóng lên, lắc đầu thật nhanh.
Tuy hôn rồi, ngực cũng sờ rồi, đi đến bước cuối chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nhưng cô vẫn chưa đồng ý, không thể để cho tên kia dễ dàng toại nguyện vậy được.
Trần Giai Hoà thở dài: “Hồi xưa chúng tôi thấy đàn anh cực tốt luôn, nếu có thể làm bạn gái anh ấy thì hạnh phúc biết bao! Đáng tiếc sau đó xảy ra những chuyện kia…”
Đây là lần thứ hai cô ấy nhắc đến “chuyện kia”.
Lòng hiếu kỳ của Văn Tuyết bị gợi dậy. Cô dè dặt hỏi: “Cô đang nói tới mấy chuyện trong gia đình anh ấy à?”
Trần Giai Hoà lại thở dài thườn thượt: “Không chỉ vậy thôi đâu. Hồi năm tư đại học, anh ấy vốn –”
Cửa văn phòng đột ngột bật mở, Phương Hàn Tẫn ló nửa người ra nhìn Trần Giai Hoà, trong mắt không mảy may gợn sóng, thản nhiên nói: “Em vào đây chút được không? Giáo sư nói mấy từ chuyên ngành nên anh không hiểu lắm.”
Văn Tuyết và Trần Giai Hoà đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt chột dạ như kiểu đang nói xấu sau lưng người ta thì bị bắt tại trận.
Trần Giai Hoà đứng dậy kéo lại góc áo, vừa đi vừa hỏi: “Anh mà còn cần em dịch cho á? Năm đó tham gia mấy lớp tự chọn, thành tích của anh là tốt nhất đấy, có từ nào em hiểu mà anh không hiểu chứ?”
“Làm phiền em rồi.” Phương Hàn Tẫn đứng ở cửa, chờ Trần Giai Hoà bước vào trong. 
Khi cửa sắp đóng, anh vô tình ngước mắt nhìn Văn Tuyết.
Văn Tuyết mỉm cười với anh.
Trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, vô số suy nghĩ rối bời lan tràn trong tâm trí Văn Tuyết tựa như lùm cỏ dại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...