Đoàn Tàu Trong Sương Mù
Chương 1
Đây là khoảng thời gian lạnh nhất năm.
Tuy đã là rạng sáng nhưng trời còn chưa tỏ, sương mù dày đặc phủ lấy thành phố, trên sân ga dòng người tấp nập.
Một tiếng còi xé toạc làn sương sớm, dư âm vọng lại nơi xa xăm.
Giữa đám đông chật như nêm cối, cuối cùng Văn Tuyết cũng chen được lên tàu, tìm thấy toa của mình.
Toa hành khách trống không, diện tích không lớn, gần cửa sổ đặt một chiếc bàn nhỏ, hai chiếc giường đối diện nhau, ga trải giường trắng tinh tươm có nếp gấp gọn gàng.
Văn Tuyết cởi balo leo núi cồng kềnh đặt lên giường dưới bên trái, tiếp đó lấy một cái khăn vuông nhỏ bên hông balo, vặn nắp chai nước khoáng làm ẩm khăn.
Vẫn còn ít lâu trước lúc tàu khởi hành. Cô rời toa, khó khăn lội ngược biển người nhộn nhịp, rốt cuộc cũng xuống được bên dưới.
Trước cửa toa tàu, một nam tiếp viên vạm vỡ đang soát vé, thấy có người đến, anh ta nhướng mày nhìn lướt qua cô.
Văn Tuyết nương theo trí nhớ đi dọc thân tàu màu xanh quân đội, ngó vào cửa sổ, cuối cùng xuyên qua lớp kính mờ sương nhìn thấy chai nước khoáng đang đặt trên bàn nhỏ.
Giữa hai ô cửa sổ là quốc huy trang trọng, bên dưới có viết điểm khởi đầu của chuyến tàu này:
Bắc Kinh – Ulaanbaatar [1] – Moscow [2].
[1] Thủ đô và cũng là thành phố lớn nhất của Mông Cổ.
[2] Thủ đô Nga.
Văn Tuyết kiễng mũi chân, giơ tay dùng khăn vuông đã thấm ướt lau sạch cửa sổ, rất nhanh đã gột sạch sương mù phần dưới, cửa sổ thoáng chốc sáng trong.
Còn phần trên có vẻ hơi khó nhằn.
Cô nhón mũi chân, cố sức duỗi thẳng tay mới miễn cưỡng với tới tầm giữa tấm kính. Chiếc khăn vuông khều khều, quẹt thành đường cong trên ô cửa thuỷ tinh.
Khi lớp kính rõ dần, một cặp mắt đột nhiên xuất hiện.
Văn Tuyết bất ngờ rụt tay, vô thức lùi về sau.
Kia là một người đàn ông trẻ tuổi. Anh chống tay lên bàn cụp mắt nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh có nét kinh ngạc xẹt qua nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Tầm mắt họ chạm nhau, chẳng biết vì sao trái tim cô chợt run lên, luống cuống dời mắt đi trước.
Đúng lúc này, đầu tàu lại phát ra tiếng còi dài.
Người trên sân ga thưa dần, nhân viên trên tàu lớn giọng thúc giục: “Ai còn chưa lên tàu thì nhanh chân hộ với!”
Văn Tuyết thẳng bước đến phòng mình.
Ít lâu sau tiếp viên cũng lên theo, nối tiếp âm thanh rầm rầm là tiếng cửa tàu nặng nề khép lại.
Về lại ghế ngồi, quả nhiên bên trong đã có người đến.
Giường của Văn Tuyết bị một tên đàn ông nước ngoài chiếm cứ. Da gã ngăm đen, mày rậm mắt to, mái tóc xoăn sẫm màu, thoạt nhìn như người đến từ quốc gia Nam Á nào đó.
Trong phòng rất nặng mùi, mùi mồ hôi xen lẫn mùi cà ri càng thêm chứng thực cho suy đoán của Văn Tuyết.
Phía giường đối diện còn có một lớn một nhỏ ngồi sóng vai –
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn ra ngoài cửa sổ, góc mặt nghiêng rất điển trai, sống mũi thẳng, môi mỏng hơi mím lại, khí chất có phần lạnh lùng.
Kế bên anh, cậu bé con gục đầu ôm chặt tay không nhúc nhích, vẻ như đang ngủ.
Bây giờ còn chưa đến bảy giờ ba mươi. Vì để kịp chuyến tàu này, mới năm giờ Văn Tuyết đã rời giường, hiện tại có thể thuận lợi lên tàu, thần kinh căng thẳng dần buông lỏng, cơn buồn ngủ dần kéo đến nặng trĩu cả mi mắt.
Giường thì ngay trước mặt mà lại không ngủ được, gã cà-ri ngồi ở cuối giường, tựa vào gối nghịch điện thoại di động, tỉnh bơ làm tu hú chiếm tổ.
Văn Tuyết ho nhẹ, miệng cười nhưng lòng không cười, dùng tiếng Anh chào hỏi người nọ.
Cà-ri rốt cuộc cũng ngước mắt khỏi màn hình điện thoại, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóc.
Hắn bô bô nói liên hồi, thậm chí còn dùng chân tay ra hiệu, Văn Tuyết nghe mà như lọt vào sương mù, vì vậy chỉ có thể liên tục hỏi lại: “Pardon? Excuse me? Sorry…”
Đang lúc hết đường xoay xở thì phía đối diện bỗng truyền đến giọng nam ôn hoà: “Anh ta bảo anh ta ở giường tầng trên, không gian nhỏ quá nên không ngủ được, cô có thể đổi giường với anh ta được không?”
Văn Tuyết ngẩn người nhìn về người đối diện.
Người nọ cũng nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc lạnh nhạt.
Tính cách Văn Tuyết vốn kiệm lời, lại không giỏi giao tiếp. Sau vài giây nhìn người đàn ông xa lạ, cô mất tự nhiên dời mắt, không hiểu sao tai lại nóng lên.
Vừa rồi anh ta nói gì nhỉ? À, người kia muốn đổi giường với cô.
Văn Tuyết bỗng thấy không vui.
Hồi đại học cô cũng thường đi tàu hoả, dĩ nhiên đã từng gặp mấy tình huống kiểu này. Người ngồi ở đường luồng thì muốn đổi sang cạnh cửa sổ, người ngủ giường trên lại muốn đổi xuống giường dưới, cô luôn mềm lòng, dễ thẹn, người khác chỉ nói ngọt mấy câu là cô đã đồng ý ngay mặc dù trong lòng không tình nguyện gì cho cam.
Nhưng lần này thì khác. Đây có lẽ là hành trình dài hơi duy nhất trong đời cô, cô không muốn để mình chịu thiệt.
Văn Tuyết chần chờ giây lát, thỉnh cầu người đàn ông đối diện: “Phiền anh nói với anh ta tôi không muốn đổi chỗ.”
Người đàn ông kia mỉm cười, nhìn sang gã cà-ri, lưu loát truyền đạt lại bằng tiếng Anh: “Xin lỗi, bạn của tôi không muốn đổi giường. Anh có thể về giường anh nằm được chứ? Cô ấy muốn nghỉ ngơi.”
Gã cà-ri cũng dễ nói chuyện, nhún vai đáp một tiếng “OK” xong liền xách balo bò xuống giường.
Văn Tuyết thở phào như trút bỏ gánh nặng, ngồi xếp bằng trên giường, vỗ chiếc gối đã bị gã cà-ri kia đè bẹp, thoải mái ngả đầu.
Sau khi bình tĩnh lại, Văn Tuyết mới sực nhớ ra mình cần phải cảm ơn người đàn ông đã giúp mình.
“Cảm ơn anh. Nhân tiện, sao anh có thể hiểu được những gì anh tâ nói thế?”
Người đàn ông nhướng hàng mày hoàn hảo, mỉm cười đáp, “Anh ta nói tiếng Anh mà.”
“Tiếng Anh á?”
Văn Tuyết bán tín bán nghi, thậm chí hơi xấu hổ – cô chính là giáo viên tiếng Anh đây, thế mà nghe không hiểu lấy một câu tên kia nói.
Hoá ra chong đèn đọc sách nhiều năm như vậy lại học được tiếng Anh của người câm.
Người đàn ông nọ an ủi: “Anh ta nói tiếng Anh-Ấn, phát âm hơi lạ nên cô không hiểu cũng bình thường thôi.”
Văn Tuyết cười, nhẹ lòng hơn hẳn.
Cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc thật lâu vẫn chưa tan, mặt kính vừa lau chùi sạch bóng lại bắt đầu mờ hơi nước, gần như không thấy được gì bên ngoài.
Người đàn ông kia sực nhớ ra gì đó, dợm hỏi Văn Tuyết: “Ban nãy cô lau kính làm gì thế?”
“Để chụp cảnh ngoài cửa sổ thôi.” Văn Tuyết lắc đầu, giọng tiếc nuối, “Nhưng bị sương che mất rồi, không thấy rõ gì cả.”
Người đàn ông chỉ vào cửa sổ, “Cô có thể mở cửa sổ mà.”
Bây giờ hiếm có tàu nào cho phép mở cửa sổ, đoàn tàu này không lắp điều hoà nên may mắn vẫn giữ được truyền thống đặc trưng của tàu hoả.
Văn Tuyết lẩm bẩm: “Tôi biết chứ, nhưng trời lạnh quá nên chỉ có thể mở trong chốc lát thôi, đợi đến khi mở xong thì sợ bỏ lỡ cảnh đẹp luôn rồi.”
Hành trình dài hơn 7.800km xuyên suốt sáu ngày năm đêm. Ngồi ở đây ai mà chẳng run, giá vé không rẻ hơn vé máy bay là bao, bởi thế hầu như ai chọn đi tàu cốt chỉ để ngắm cảnh dọc đường đồng thời trải nghiệm chuyến tàu dài ngày.
Tuy nhiên, nhắc đến cảnh…
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía sân ga sương mù giăng lối.
Mùa này vốn không phải là thời điểm phù hợp để đi ngắm cảnh.
Người đàn ông hỏi tiếp: “Tại sao cô không đi lúc hè ấy.”
Lúc ấy băng tuyết đã tan chảy, vạn vật sinh sôi nảy nở, lại có thể nhìn ngắm cảnh đẹp rực rỡ, sống động hơn nhiều.
Vân Tuyết giải thích: “Bây giờ là kỳ nghỉ.”
“Cô là giáo viên à? Hay học sinh?”
Văn Tuyết nhíu mày, không chút nào giấu đi kinh ngạc cùng cảnh giác trong mắt.
Người đàn ông vội phân bua, “Có gì khó đoán đâu? Chỉ hơn mười ngày nữa là Tết Nguyên Đán, trước khi ra ngoài cũng cần chuẩn bị trước vài ngày đúng không? Chỉ có trường học mới nghỉ đông sớm vậy thôi.”
Văn Tuyết âm thầm cân nhắc, dần yên lòng, bây giờ mới trả lời câu hỏi của anh: “Tôi là giáo viên.”
“Rất phù hợp với cô.” Khóe miệng người đàn ông cong lên, hỏi thêm: “Dạy cấp mấy?”
“Cấp hai.”
Hai người một hỏi một đáp, người hỏi thẳng thắn, còn người đáp cho trả lời chiếu lệ, nhìn vào đã thấy ngay đây không phải là cuộc trò chuyện vui vẻ gì sất.
Người đàn ông đi thẳng vào vấn đề: “Tán gẫu nãy giờ mà cô vẫn chưa nhận ra tôi à?” Giọng điệu như giận như không, lại chêm mấy phần thản nhiên.
Văn Tuyết nhất thời sửng sốt.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông kia, cẩn thận quan sát từng đường nét của anh –
Gương mặt điển trai, tuấn tú, đôi mắt đen nhánh ẩn dưới hốc mắt sâu đang bình tĩnh đón nhận cái nhìn săm soi của cô. Bờ môi mỏng dưới sống mũi cao ngất gợi lên độ cong hiền hoà.
Làn da không tính là trắng nhưng rất sạch sẽ, toát lên khí chất ấm áp, đẹp trai nhưng không hề có tính công kích.
Người đàn ông bị Văn Tuyết nhìn chăm chú nhưng sắc mặt vẫn không mảy may gợn sóng, duy trì nụ cười mỉm nhìn cô, tựa như đang chờ cảm xúc cô biến hoá.
Đến tận khi Văn Tuyết trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ nhìn anh, lắp bắp nói ra một cái tên: “Cậu, cậu là Phương Hàn Tẫn à?”
Ý cười trong mắt Phương Hàn Tẫn càng sâu, anh khẽ gật đầu: “Đã lâu không gặp, Văn Tuyết.”
Tim Văn Tuyết đập dồn dập, tâm trí hỗn loạn, cô nhìn anh từ trên xuống dưới chừng một phút đồng hồ nhưng vẫn không thể tin vào mắt mình.
Ở thành phố dân số hơn 20 triệu người, xác suất gặp lại người bạn học cấp ba đã lâu không thấy là bao nhiêu?
Liệu đây có phải trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay là…
Cô nghĩ hồi lâu cũng không thể tìm ra lời giải thích nào khác.
Vô số hồi ức ùn ùn kéo đến như thước phim không hồi kết trong tâm trí, hình tượng chàng thiếu niên dần hiện rõ –
Con ngươi đen như mực, lông mi thanh mảnh, sườn mặt khôi ngô, khóe môi cong cong mỗi khi đùa giỡn cùng bạn bè, vẻ nhíu mày lúc làm bài, và cả tư thế bật nhảy cao vút trên sân bóng rổ…
Có lẽ thời thanh xuân của cô gái nào cũng đều có một chàng trai như thế, lấp lánh rạng rỡ, vĩnh viễn tỏa sáng.
Người ấy được vùi sâu tận đáy lòng, dần dần bị thời gian mài dũa thành viên ngọc trai.
Bóng dáng chàng thiếu niên trong trí nhớ của cô dần trùng khớp với người đàn ông trước mặt…
Văn Tuyết vẫn nhìn Phương Hàn Tẫn đăm đăm, cảm xúc phức tạp đong đầy nơi đáy mắt.
Nhìn kỹ thì các nét trên mặt anh vẫn thế, chỉ là hình tượng lẫn khí chất có một vài thay đổi nhỏ, thành thử ra cô không thể nhận ra anh ngay được.
“…Thật trùng hợp.”
Bầu không khí im lặng bị một câu cũ rích phá vỡ.
Phương Hàn Tẫn mỉm cười gật đầu, “Rất trùng hợp là đằng khác. Cũng phải bảy, tám năm chúng ta không gặp rồi nhỉ? Cơ mà cậu đi đâu đây?”
“Tôi đến ga Moscow. Còn cậu?”
“Cũng giống cậu.”
“Đi du lịch à?”
“Cứ xem là vậy đi.”
Phương Hàn Tẫn nhìn cậu bé ngồi cạnh, mày hơi nhíu, ánh mắt toát vẻ sầu lo.
Văn Tuyết nhìn theo anh.
Cậu bé vùi đầu thật sâu vào gối, cơ thể gầy yếu cuộn tròn bám lên cánh tay Phương Hàn Tẫn. Đôi mắt rụt rè ngước lên rồi lại nhanh chóng cụp xuống, ngón tay vặn xoắn vào nhau, trông rất bất an.
Phương Hàn Tẫn giải thích: “Đại học Y khoa Moscow có vị giáo sư rất nổi tiếng, tôi muốn đưa em ấy đi thử xem, nhân tiện thăm thú vài ngày ở Moscow luôn.”
Văn Tuyết đáp một tiếng, tầm mắt lia qua lia lại giữa hai người, âm thành suy đoán mối quan hệ giữa họ.
Phương Hàn Tẫn bằng tuổi mình, vậy năm nay đã hăm bảy. Cậu bé kia chừng bảy tám tuổi. Nếu là con trai anh thì quá lớn, còn nếu là em trai thì, quá nhỏ.
Để khỏi phải càng đoán càng sai, cô mở miệng thăm dò: “Đây là?”
“Em trai tôi.” Ngữ khí Phương Hàn Tẫn rất thản nhiên.
Văn Tuyết giật mình, không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Thật ra lòng cô còn đọng lại vô vàn nghi vấn, ví như cô nhớ mười mươi anh là con một. Lại ví như, đây có phải em trai ruột của anh không? Sao nhìn không giống anh chút nào nhỉ? Nhưng cô đã nhanh chóng kìm chế sự tò mò của mình.
Suy cho cùng họ cũng chỉ là người dưng vô tình gặp gỡ, tàu cập ga thì ai đi đường nấy, thật sự không cần biết quá nhiều.
Xe lửa phát tiếng hú dài, là tín hiệu sắp sửa khởi hành.
Đoàn tàu chậm rãi tiến về phía trước, bánh xe ma sát với đường ray phát ra âm thanh xình xịch. Cơ thể Văn Tuyết cũng dần lắc lư theo tiết tấu trên tàu.
Sương mù ngoài cửa sổ dần tản, phố phường xám xịt thoắt ẩn thoắt hiện, tiệm bánh bao bên đường bốc khói nghi ngút. Những kẻ dậy sớm vội vã, xe cộ nối đuôi nhau trên xa lộ như suối chảy về sông.
“Tạm biệt.”
Văn Tuyết nhìn thành thị đang dần thức giấc, lòng thầm nói lời cáo biệt.
Một chặp sau, giọng nói của Phương Hàn Tẫn lại vang lên, kéo cô về thực tại, “Còn cậu thì sao? Cậu đến Moscow làm gì, có đi du lịch không?”
Văn Tuyết đáp một tiếng ừ.
“Đi một mình à?” Phương Hàn Tẫn nhướng mày, “Lớn gan phết đấy.”
Văn Tuyết cong môi tự giễu: “Thì còn cách nào đâu, không tìm được bạn đồng hành nên đành tự mình xuất phát thôi.”
“Tính chơi trong bao lâu?”
Văn Tuyết đáp qua loa: “Một, hai tuần. Cũng chưa xác định được.”
Phương Hàn Tẫn khẽ nhướng mày, ra chiều ngạc nhiên: “Cậu đi du lịch một mình mà không lên kế hoạch trước à?”
“Có chứ.” Văn Tuyết chần chờ giây lát, trả lời thành thật, “Tôi tính ở Moscow chơi vài hôm, sau đó đi Saint Petersburg rồi đến Murmansk.” [3]
[3] Hai thành phố ở Nga.
“Murmansk?” Phương Hàn Tận ngẫm nghĩ, loáng thoáng nhớ tới địa danh từng nghe qua ở lớp địa lý hồi cấp hai, “Cảng không đóng băng? Hình như nằm trên vòng Bắc Cực.”
“Đúng thế, tôi muốn ngắm cực quang. Nếu may thì có thể gặp ngay lúc đến, còn nếu không may thì phải đợi thêm vài ngày nữa. Vậy nên mới không chắc thời gian trở về.”
“Hiểu rồi.” Phương Hàn Tẫn như có tâm sự, không tiếp tục truy hỏi.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Văn Tuyết tựa đầu vào gối nhắm mắt lại hít sâu mấy lần, cố để mình bình tĩnh lại.
Tất cả những gì cô nói đều là sự thật. Nhưng duy nhất câu cuối cùng được chôn giấu ở nơi thầm kín trong tim, không ai hay biết.
Cô định đi tự sát.
Chấm dứt sinh mệnh dưới ánh cực quang rực rỡ, một cái kết như vậy thật lãng mạn biết bao.
Đây có thể được xem như là quyết định quả cảm nhất trong quãng đời hai mươi bảy năm tầm thường của cô.
Lời tác giả: Cuộc sống cay đắng như vậy nên tiểu thuyết phải Happy Ending.
Tuy đã là rạng sáng nhưng trời còn chưa tỏ, sương mù dày đặc phủ lấy thành phố, trên sân ga dòng người tấp nập.
Một tiếng còi xé toạc làn sương sớm, dư âm vọng lại nơi xa xăm.
Giữa đám đông chật như nêm cối, cuối cùng Văn Tuyết cũng chen được lên tàu, tìm thấy toa của mình.
Toa hành khách trống không, diện tích không lớn, gần cửa sổ đặt một chiếc bàn nhỏ, hai chiếc giường đối diện nhau, ga trải giường trắng tinh tươm có nếp gấp gọn gàng.
Văn Tuyết cởi balo leo núi cồng kềnh đặt lên giường dưới bên trái, tiếp đó lấy một cái khăn vuông nhỏ bên hông balo, vặn nắp chai nước khoáng làm ẩm khăn.
Vẫn còn ít lâu trước lúc tàu khởi hành. Cô rời toa, khó khăn lội ngược biển người nhộn nhịp, rốt cuộc cũng xuống được bên dưới.
Trước cửa toa tàu, một nam tiếp viên vạm vỡ đang soát vé, thấy có người đến, anh ta nhướng mày nhìn lướt qua cô.
Văn Tuyết nương theo trí nhớ đi dọc thân tàu màu xanh quân đội, ngó vào cửa sổ, cuối cùng xuyên qua lớp kính mờ sương nhìn thấy chai nước khoáng đang đặt trên bàn nhỏ.
Giữa hai ô cửa sổ là quốc huy trang trọng, bên dưới có viết điểm khởi đầu của chuyến tàu này:
Bắc Kinh – Ulaanbaatar [1] – Moscow [2].
[1] Thủ đô và cũng là thành phố lớn nhất của Mông Cổ.
[2] Thủ đô Nga.
Văn Tuyết kiễng mũi chân, giơ tay dùng khăn vuông đã thấm ướt lau sạch cửa sổ, rất nhanh đã gột sạch sương mù phần dưới, cửa sổ thoáng chốc sáng trong.
Còn phần trên có vẻ hơi khó nhằn.
Cô nhón mũi chân, cố sức duỗi thẳng tay mới miễn cưỡng với tới tầm giữa tấm kính. Chiếc khăn vuông khều khều, quẹt thành đường cong trên ô cửa thuỷ tinh.
Khi lớp kính rõ dần, một cặp mắt đột nhiên xuất hiện.
Văn Tuyết bất ngờ rụt tay, vô thức lùi về sau.
Kia là một người đàn ông trẻ tuổi. Anh chống tay lên bàn cụp mắt nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh có nét kinh ngạc xẹt qua nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Tầm mắt họ chạm nhau, chẳng biết vì sao trái tim cô chợt run lên, luống cuống dời mắt đi trước.
Đúng lúc này, đầu tàu lại phát ra tiếng còi dài.
Người trên sân ga thưa dần, nhân viên trên tàu lớn giọng thúc giục: “Ai còn chưa lên tàu thì nhanh chân hộ với!”
Văn Tuyết thẳng bước đến phòng mình.
Ít lâu sau tiếp viên cũng lên theo, nối tiếp âm thanh rầm rầm là tiếng cửa tàu nặng nề khép lại.
Về lại ghế ngồi, quả nhiên bên trong đã có người đến.
Giường của Văn Tuyết bị một tên đàn ông nước ngoài chiếm cứ. Da gã ngăm đen, mày rậm mắt to, mái tóc xoăn sẫm màu, thoạt nhìn như người đến từ quốc gia Nam Á nào đó.
Trong phòng rất nặng mùi, mùi mồ hôi xen lẫn mùi cà ri càng thêm chứng thực cho suy đoán của Văn Tuyết.
Phía giường đối diện còn có một lớn một nhỏ ngồi sóng vai –
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn ra ngoài cửa sổ, góc mặt nghiêng rất điển trai, sống mũi thẳng, môi mỏng hơi mím lại, khí chất có phần lạnh lùng.
Kế bên anh, cậu bé con gục đầu ôm chặt tay không nhúc nhích, vẻ như đang ngủ.
Bây giờ còn chưa đến bảy giờ ba mươi. Vì để kịp chuyến tàu này, mới năm giờ Văn Tuyết đã rời giường, hiện tại có thể thuận lợi lên tàu, thần kinh căng thẳng dần buông lỏng, cơn buồn ngủ dần kéo đến nặng trĩu cả mi mắt.
Giường thì ngay trước mặt mà lại không ngủ được, gã cà-ri ngồi ở cuối giường, tựa vào gối nghịch điện thoại di động, tỉnh bơ làm tu hú chiếm tổ.
Văn Tuyết ho nhẹ, miệng cười nhưng lòng không cười, dùng tiếng Anh chào hỏi người nọ.
Cà-ri rốt cuộc cũng ngước mắt khỏi màn hình điện thoại, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóc.
Hắn bô bô nói liên hồi, thậm chí còn dùng chân tay ra hiệu, Văn Tuyết nghe mà như lọt vào sương mù, vì vậy chỉ có thể liên tục hỏi lại: “Pardon? Excuse me? Sorry…”
Đang lúc hết đường xoay xở thì phía đối diện bỗng truyền đến giọng nam ôn hoà: “Anh ta bảo anh ta ở giường tầng trên, không gian nhỏ quá nên không ngủ được, cô có thể đổi giường với anh ta được không?”
Văn Tuyết ngẩn người nhìn về người đối diện.
Người nọ cũng nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc lạnh nhạt.
Tính cách Văn Tuyết vốn kiệm lời, lại không giỏi giao tiếp. Sau vài giây nhìn người đàn ông xa lạ, cô mất tự nhiên dời mắt, không hiểu sao tai lại nóng lên.
Vừa rồi anh ta nói gì nhỉ? À, người kia muốn đổi giường với cô.
Văn Tuyết bỗng thấy không vui.
Hồi đại học cô cũng thường đi tàu hoả, dĩ nhiên đã từng gặp mấy tình huống kiểu này. Người ngồi ở đường luồng thì muốn đổi sang cạnh cửa sổ, người ngủ giường trên lại muốn đổi xuống giường dưới, cô luôn mềm lòng, dễ thẹn, người khác chỉ nói ngọt mấy câu là cô đã đồng ý ngay mặc dù trong lòng không tình nguyện gì cho cam.
Nhưng lần này thì khác. Đây có lẽ là hành trình dài hơi duy nhất trong đời cô, cô không muốn để mình chịu thiệt.
Văn Tuyết chần chờ giây lát, thỉnh cầu người đàn ông đối diện: “Phiền anh nói với anh ta tôi không muốn đổi chỗ.”
Người đàn ông kia mỉm cười, nhìn sang gã cà-ri, lưu loát truyền đạt lại bằng tiếng Anh: “Xin lỗi, bạn của tôi không muốn đổi giường. Anh có thể về giường anh nằm được chứ? Cô ấy muốn nghỉ ngơi.”
Gã cà-ri cũng dễ nói chuyện, nhún vai đáp một tiếng “OK” xong liền xách balo bò xuống giường.
Văn Tuyết thở phào như trút bỏ gánh nặng, ngồi xếp bằng trên giường, vỗ chiếc gối đã bị gã cà-ri kia đè bẹp, thoải mái ngả đầu.
Sau khi bình tĩnh lại, Văn Tuyết mới sực nhớ ra mình cần phải cảm ơn người đàn ông đã giúp mình.
“Cảm ơn anh. Nhân tiện, sao anh có thể hiểu được những gì anh tâ nói thế?”
Người đàn ông nhướng hàng mày hoàn hảo, mỉm cười đáp, “Anh ta nói tiếng Anh mà.”
“Tiếng Anh á?”
Văn Tuyết bán tín bán nghi, thậm chí hơi xấu hổ – cô chính là giáo viên tiếng Anh đây, thế mà nghe không hiểu lấy một câu tên kia nói.
Hoá ra chong đèn đọc sách nhiều năm như vậy lại học được tiếng Anh của người câm.
Người đàn ông nọ an ủi: “Anh ta nói tiếng Anh-Ấn, phát âm hơi lạ nên cô không hiểu cũng bình thường thôi.”
Văn Tuyết cười, nhẹ lòng hơn hẳn.
Cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc thật lâu vẫn chưa tan, mặt kính vừa lau chùi sạch bóng lại bắt đầu mờ hơi nước, gần như không thấy được gì bên ngoài.
Người đàn ông kia sực nhớ ra gì đó, dợm hỏi Văn Tuyết: “Ban nãy cô lau kính làm gì thế?”
“Để chụp cảnh ngoài cửa sổ thôi.” Văn Tuyết lắc đầu, giọng tiếc nuối, “Nhưng bị sương che mất rồi, không thấy rõ gì cả.”
Người đàn ông chỉ vào cửa sổ, “Cô có thể mở cửa sổ mà.”
Bây giờ hiếm có tàu nào cho phép mở cửa sổ, đoàn tàu này không lắp điều hoà nên may mắn vẫn giữ được truyền thống đặc trưng của tàu hoả.
Văn Tuyết lẩm bẩm: “Tôi biết chứ, nhưng trời lạnh quá nên chỉ có thể mở trong chốc lát thôi, đợi đến khi mở xong thì sợ bỏ lỡ cảnh đẹp luôn rồi.”
Hành trình dài hơn 7.800km xuyên suốt sáu ngày năm đêm. Ngồi ở đây ai mà chẳng run, giá vé không rẻ hơn vé máy bay là bao, bởi thế hầu như ai chọn đi tàu cốt chỉ để ngắm cảnh dọc đường đồng thời trải nghiệm chuyến tàu dài ngày.
Tuy nhiên, nhắc đến cảnh…
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía sân ga sương mù giăng lối.
Mùa này vốn không phải là thời điểm phù hợp để đi ngắm cảnh.
Người đàn ông hỏi tiếp: “Tại sao cô không đi lúc hè ấy.”
Lúc ấy băng tuyết đã tan chảy, vạn vật sinh sôi nảy nở, lại có thể nhìn ngắm cảnh đẹp rực rỡ, sống động hơn nhiều.
Vân Tuyết giải thích: “Bây giờ là kỳ nghỉ.”
“Cô là giáo viên à? Hay học sinh?”
Văn Tuyết nhíu mày, không chút nào giấu đi kinh ngạc cùng cảnh giác trong mắt.
Người đàn ông vội phân bua, “Có gì khó đoán đâu? Chỉ hơn mười ngày nữa là Tết Nguyên Đán, trước khi ra ngoài cũng cần chuẩn bị trước vài ngày đúng không? Chỉ có trường học mới nghỉ đông sớm vậy thôi.”
Văn Tuyết âm thầm cân nhắc, dần yên lòng, bây giờ mới trả lời câu hỏi của anh: “Tôi là giáo viên.”
“Rất phù hợp với cô.” Khóe miệng người đàn ông cong lên, hỏi thêm: “Dạy cấp mấy?”
“Cấp hai.”
Hai người một hỏi một đáp, người hỏi thẳng thắn, còn người đáp cho trả lời chiếu lệ, nhìn vào đã thấy ngay đây không phải là cuộc trò chuyện vui vẻ gì sất.
Người đàn ông đi thẳng vào vấn đề: “Tán gẫu nãy giờ mà cô vẫn chưa nhận ra tôi à?” Giọng điệu như giận như không, lại chêm mấy phần thản nhiên.
Văn Tuyết nhất thời sửng sốt.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông kia, cẩn thận quan sát từng đường nét của anh –
Gương mặt điển trai, tuấn tú, đôi mắt đen nhánh ẩn dưới hốc mắt sâu đang bình tĩnh đón nhận cái nhìn săm soi của cô. Bờ môi mỏng dưới sống mũi cao ngất gợi lên độ cong hiền hoà.
Làn da không tính là trắng nhưng rất sạch sẽ, toát lên khí chất ấm áp, đẹp trai nhưng không hề có tính công kích.
Người đàn ông bị Văn Tuyết nhìn chăm chú nhưng sắc mặt vẫn không mảy may gợn sóng, duy trì nụ cười mỉm nhìn cô, tựa như đang chờ cảm xúc cô biến hoá.
Đến tận khi Văn Tuyết trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ nhìn anh, lắp bắp nói ra một cái tên: “Cậu, cậu là Phương Hàn Tẫn à?”
Ý cười trong mắt Phương Hàn Tẫn càng sâu, anh khẽ gật đầu: “Đã lâu không gặp, Văn Tuyết.”
Tim Văn Tuyết đập dồn dập, tâm trí hỗn loạn, cô nhìn anh từ trên xuống dưới chừng một phút đồng hồ nhưng vẫn không thể tin vào mắt mình.
Ở thành phố dân số hơn 20 triệu người, xác suất gặp lại người bạn học cấp ba đã lâu không thấy là bao nhiêu?
Liệu đây có phải trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay là…
Cô nghĩ hồi lâu cũng không thể tìm ra lời giải thích nào khác.
Vô số hồi ức ùn ùn kéo đến như thước phim không hồi kết trong tâm trí, hình tượng chàng thiếu niên dần hiện rõ –
Con ngươi đen như mực, lông mi thanh mảnh, sườn mặt khôi ngô, khóe môi cong cong mỗi khi đùa giỡn cùng bạn bè, vẻ nhíu mày lúc làm bài, và cả tư thế bật nhảy cao vút trên sân bóng rổ…
Có lẽ thời thanh xuân của cô gái nào cũng đều có một chàng trai như thế, lấp lánh rạng rỡ, vĩnh viễn tỏa sáng.
Người ấy được vùi sâu tận đáy lòng, dần dần bị thời gian mài dũa thành viên ngọc trai.
Bóng dáng chàng thiếu niên trong trí nhớ của cô dần trùng khớp với người đàn ông trước mặt…
Văn Tuyết vẫn nhìn Phương Hàn Tẫn đăm đăm, cảm xúc phức tạp đong đầy nơi đáy mắt.
Nhìn kỹ thì các nét trên mặt anh vẫn thế, chỉ là hình tượng lẫn khí chất có một vài thay đổi nhỏ, thành thử ra cô không thể nhận ra anh ngay được.
“…Thật trùng hợp.”
Bầu không khí im lặng bị một câu cũ rích phá vỡ.
Phương Hàn Tẫn mỉm cười gật đầu, “Rất trùng hợp là đằng khác. Cũng phải bảy, tám năm chúng ta không gặp rồi nhỉ? Cơ mà cậu đi đâu đây?”
“Tôi đến ga Moscow. Còn cậu?”
“Cũng giống cậu.”
“Đi du lịch à?”
“Cứ xem là vậy đi.”
Phương Hàn Tẫn nhìn cậu bé ngồi cạnh, mày hơi nhíu, ánh mắt toát vẻ sầu lo.
Văn Tuyết nhìn theo anh.
Cậu bé vùi đầu thật sâu vào gối, cơ thể gầy yếu cuộn tròn bám lên cánh tay Phương Hàn Tẫn. Đôi mắt rụt rè ngước lên rồi lại nhanh chóng cụp xuống, ngón tay vặn xoắn vào nhau, trông rất bất an.
Phương Hàn Tẫn giải thích: “Đại học Y khoa Moscow có vị giáo sư rất nổi tiếng, tôi muốn đưa em ấy đi thử xem, nhân tiện thăm thú vài ngày ở Moscow luôn.”
Văn Tuyết đáp một tiếng, tầm mắt lia qua lia lại giữa hai người, âm thành suy đoán mối quan hệ giữa họ.
Phương Hàn Tẫn bằng tuổi mình, vậy năm nay đã hăm bảy. Cậu bé kia chừng bảy tám tuổi. Nếu là con trai anh thì quá lớn, còn nếu là em trai thì, quá nhỏ.
Để khỏi phải càng đoán càng sai, cô mở miệng thăm dò: “Đây là?”
“Em trai tôi.” Ngữ khí Phương Hàn Tẫn rất thản nhiên.
Văn Tuyết giật mình, không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Thật ra lòng cô còn đọng lại vô vàn nghi vấn, ví như cô nhớ mười mươi anh là con một. Lại ví như, đây có phải em trai ruột của anh không? Sao nhìn không giống anh chút nào nhỉ? Nhưng cô đã nhanh chóng kìm chế sự tò mò của mình.
Suy cho cùng họ cũng chỉ là người dưng vô tình gặp gỡ, tàu cập ga thì ai đi đường nấy, thật sự không cần biết quá nhiều.
Xe lửa phát tiếng hú dài, là tín hiệu sắp sửa khởi hành.
Đoàn tàu chậm rãi tiến về phía trước, bánh xe ma sát với đường ray phát ra âm thanh xình xịch. Cơ thể Văn Tuyết cũng dần lắc lư theo tiết tấu trên tàu.
Sương mù ngoài cửa sổ dần tản, phố phường xám xịt thoắt ẩn thoắt hiện, tiệm bánh bao bên đường bốc khói nghi ngút. Những kẻ dậy sớm vội vã, xe cộ nối đuôi nhau trên xa lộ như suối chảy về sông.
“Tạm biệt.”
Văn Tuyết nhìn thành thị đang dần thức giấc, lòng thầm nói lời cáo biệt.
Một chặp sau, giọng nói của Phương Hàn Tẫn lại vang lên, kéo cô về thực tại, “Còn cậu thì sao? Cậu đến Moscow làm gì, có đi du lịch không?”
Văn Tuyết đáp một tiếng ừ.
“Đi một mình à?” Phương Hàn Tẫn nhướng mày, “Lớn gan phết đấy.”
Văn Tuyết cong môi tự giễu: “Thì còn cách nào đâu, không tìm được bạn đồng hành nên đành tự mình xuất phát thôi.”
“Tính chơi trong bao lâu?”
Văn Tuyết đáp qua loa: “Một, hai tuần. Cũng chưa xác định được.”
Phương Hàn Tẫn khẽ nhướng mày, ra chiều ngạc nhiên: “Cậu đi du lịch một mình mà không lên kế hoạch trước à?”
“Có chứ.” Văn Tuyết chần chờ giây lát, trả lời thành thật, “Tôi tính ở Moscow chơi vài hôm, sau đó đi Saint Petersburg rồi đến Murmansk.” [3]
[3] Hai thành phố ở Nga.
“Murmansk?” Phương Hàn Tận ngẫm nghĩ, loáng thoáng nhớ tới địa danh từng nghe qua ở lớp địa lý hồi cấp hai, “Cảng không đóng băng? Hình như nằm trên vòng Bắc Cực.”
“Đúng thế, tôi muốn ngắm cực quang. Nếu may thì có thể gặp ngay lúc đến, còn nếu không may thì phải đợi thêm vài ngày nữa. Vậy nên mới không chắc thời gian trở về.”
“Hiểu rồi.” Phương Hàn Tẫn như có tâm sự, không tiếp tục truy hỏi.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Văn Tuyết tựa đầu vào gối nhắm mắt lại hít sâu mấy lần, cố để mình bình tĩnh lại.
Tất cả những gì cô nói đều là sự thật. Nhưng duy nhất câu cuối cùng được chôn giấu ở nơi thầm kín trong tim, không ai hay biết.
Cô định đi tự sát.
Chấm dứt sinh mệnh dưới ánh cực quang rực rỡ, một cái kết như vậy thật lãng mạn biết bao.
Đây có thể được xem như là quyết định quả cảm nhất trong quãng đời hai mươi bảy năm tầm thường của cô.
Lời tác giả: Cuộc sống cay đắng như vậy nên tiểu thuyết phải Happy Ending.