Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 7: Chốn Vàng Son
Nguyệt Mai đi vào cửa xoay tròn, trước mắt như mở ra thế giới mới.
Đèn thủy tinh đã tắt, một vòng đèn tường lập loè đủ loại ánh sáng màu sắc, hai bên chỉ cách nhau tầng sa mỏng, mông mông lung lung, đoán giả thành thật, đàn ông phong lưu tiêu sái, đàn bà mỹ lệ thần bí, tình cảnh này giống như một bộ tranh Tây u ám, muôn hình vạn trạng nhân gian.
Một sân khấu hình bán nguyệt được đèn chiếu sáng như ban ngày, ban nhạc đang chơi những giai điệu vui vẻ, một hàng thiếu nữ mặc bộ đồ bó sát màu da, bao bên ngoài là từng chuỗi hạt ngọc trai chen lẫn lông chim, thịt chặt bầu ngực đến cao ngất, phần đuôi giống như đồ bơi chỉ bao lấy nơi riêng tư, đôi chân trần trụi trắng nõn thon dài, theo làn điệu nhấc chân, đá chân, vắt chân, xoay chân, lộ ra cả cặp chân dài.
Tiếng cười tiếng vỗ tay tiếng trầm trồ khen ngợi hết đợt này đến đợt khác.
Nguyệt Mai bị đập thật mạnh vào bả vai, giương mắt nhìn là gã gác cửa đôi mắt trợn trừng cô, vội giơ cao hộp đồ ăn: “Thay tiểu thư Kim Bảo mua!”
Nguyệt Mai xì mũi coi thường với bóng lưng của hắn, ôm hộp đồ ăn trước ngực, xoay người lách qua mấy lối trống liền tìm được Kim Bảo.
Kim Bảo mặc bộ sườn xám hoa hải đường không tay bằng tơ lụa, lộ ra cánh tay giống như hai củ cải trắng, một lão đàn ông trán rộng tai to đang ôm lấy một cây mà gặm cắn.
Cô ta phun một vòng khói rồi mới ấn đầu thuốc vào gạt tàn thủy tinh, ngoắc ngoắc ngón tay với Nguyệt Mai: “Chậm quá!”
“Không chậm không chậm.” Nguyệt Mai cẩn thận đặt hộp đồ ăn lên mặt bàn: “Đạo Hương Thôn xếp hàng dài, tôi có quen biết với người làm công bên trong, cố ý nhờ vả mới lấy được trước.”
Kim Bảo mở một nửa nắp hộp liếc mắt nhìn bên trong: “Thành thật khai ra có ăn vụng không? Không lừa được tôi đâu.”
Nguyệt Mai cười hì hì: “Nào dám, còn phải ở chỗ này kiếm ăn!”
Kim Bảo đậy nắp lại, phân phó nói: “Thay tôi đưa đến bàn của Thường nhị gia, nói Tiểu Kim Bảo mời ngài ăn điểm tâm.” Thấy cô đứng bất động, nhớn mày nói: “Tai điếc sao?”