Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 49: Tư Mật
“Không cảm thấy chuyện đó có bao nhiêu lạc thú.” Nguyệt Mai lẩm nhẩm:“Đêm đầu tiên cậu không biết đáng sợ biết bao nhiêu, cả người đau thắt lại, tớ giãy giụa đá đấm cào cắn anh ấy, anh ấy cũng phát điên lên rút đai lưng ra trói hai cổ tay tớ lại, đè cứng chân tớ lại, cảm giác như bị anh ấy cường gian vậy, căn bản là mặc kệ tớ chết sống ra sao, thứ đó của anh ấy trướng lớn như lừa vậy, khiến tớ chảy rất nhiều máu, đi đường cũng đau, cực kỳ đáng sợ.”
Phùng Chi an ủi nói: “Lần đầu tiên đều như vậy, lúc đó tớ còn đau đến ngất xỉu. Về sau thì tốt hơn thôi.”
Nguyệt Mai rầu rĩ: “Bây giờ cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu, vẫn rất đau, mỗi lần thứ đó của anh ấy ra vào như con dao đang rạch từng đường vậy, đau rát giống như chịu cực hình, tớ cũng không dám hỏi ai, cả đám không sợ thiên hạ loạn, may mà còn có A Chi, cậu dạy tớ một cách đi để tớ không chịu cái tội này.”
Phùng Chi có chút khó mở miệng, cô cũng không muốn nói chuyện tính phúc của mình với ai cả, đó là chuyện cực kỳ tư mật, chỉ cô và Thường Yến Hành mới biết được.
Nhưng thấy gương mặt đã hóa trang của Nguyệt Mai, hai má hồng hồng, đáy mắt ứ thanh lộ ra dưới lớp phấn, nhìn kỹ có vài phần tiều tụy.
Cô cắn cắn môi dưới, nhẹ nhàng nói: “Cậu bảo anh ta giúp cậu liếm phía dưới, liếm ra nước lại vào sẽ không đau.”
Nguyệt Mai mơ hồ mà hừ một tiếng: “Hôm trước anh ấy bảo tớ dùng miệng ăn thứ của anh ấy, sau này lúc tớ và anh ấy vui đùa, nói phải có qua có lại, anh ấy lại là chủ nghĩa đàn ông, nhất quyết không chịu, nói chỉ có phụ nữ mới hầu hạ đàn ông, nào có chuyện đàn ông hầu hạ phụ nữ, hơn nữa anh ấy còn ngại chỗ đó của tớ không sạch sẽ!” Lại hỏi: “Mỗi lần Thường nhị gia đều giúp cậu liếm sao?”
Phùng Chi đỏ bừng cả mặt, ngập ngừng nói: “Cũng không phải mỗi lần…” Có lúc không cần hắn liếm cô đã xuân thủy bốn phía, thực sự quá xấu hổ.
Nguyệt Mai nhìn thấu tâm tư của cô, không khỏi hâm mộ nói: “Thật khó nghĩ đến người quyền cao chức trọng như vậy lại nguyện ý buông bỏ thể diện vì cậu…”
Phùng Chi hơi suy nghĩ: “Nếu anh ta không chịu, cậu liền…” Ghé sát vào bên tai cô ấy nói nhỏ một lúc lâu, Nguyệt Mai liên tiếp gật đầu ghi nhớ, cảm khái nói: “Thường nhị gia cũng thật nhiều mánh khóe.”
Phùng Chi xấu hổ đẩy cô ấy một cái, nghiêm túc hỏi: “Ông chủ Hoàng đã nhắc đến sau kết hôn cậu không cần làm ca nữ nữa sao?”