Độ Xứng Đôi 99%
Chương 42: Tinh cầu Gia Dư
Trước đó Tống Ngạn đã phát hiện ra rằng, cậu và Tạ Thần Vũ vẫn luôn hành động và suy nghĩ giống hệt nhau, có lẽ là có liên quan đến độ xứng đôi cực kỳ cao kia.
Chỉ là không nghĩ tới cả hai lại có cùng một suy nghĩ muốn giả vờ ngủ đến vậy, cậu quay đầu xoay người, không muốn phản ứng.
Tạ Thần Vũ nhìn một loạt động tác của cậu, có thể tưởng tượng được vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa giận xù lông của cậu vào lúc bấy giờ như thế nào, ngay lập tức bật cười một tiếng. Anh chợt cảm thấy bất luận là khi nào thì ở bên cạnh cậu cũng đều cảm thấy rất thú vị.
Anh xốc chăn trên người lên ném sang một bên, lại gần kéo người vào trong lòng ngực, không hề chống lại sự cám dỗ, cúi đầu khẽ ngửi cỗ hương pheromone ngọt ngào kia.
Tống Ngạn cảm giác được có một luồng hơi thở ấm áp ở phía sau cổ, cậu khẽ run lên, nhịn không được mà dịch về phía trước.
Tạ Thần Vũ liền ôm lấy vòng eo cậu, cười cười dỗ dành: “Đã quá muộn rồi, chúng ta đừng làm loạn nữa, mau ngủ đi thôi.”
Tống Ngạn vẫn có thể cảm nhận được luồng hô hấp như có như không ở phía sau, nhịn vài giây, cuối cùng cũng xoay người lại, vùi mặt vào cổ anh.
Tạ Thần Vũ hài lòng hôn một cái lên đỉnh đầu cậu, đề nghị: “Sau này chúng ta vẫn sẽ ngủ chung với nhau nhé?”
Tống Ngạn nhịn nửa ngày, vốn dĩ đã vượt quá đồng hồ sinh học thường ngày của cậu từ lâu rồi. Lúc này, khi ngửi được mùi hương pheromone an tâm quen thuộc, cơn buồn ngủ cứ thế mà nhanh chóng ập đến, thế nhưng ngoài miệng lại nói: “Không.”
Tạ Thần Vũ dẫn dắt từng bước: “Em không cảm thấy mỗi lần em ngủ với anh, em đều ngủ rất yên ổn hay sao?”
Tống Ngạn yên lặng một hồi, cuối cùng vẫn trả lại một từ “Không”. Lần này thanh âm có chút mơ hồ, Tạ Thần Vũ biết cậu đã mệt rồi, liền dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cậu, không mở miệng nữa.
Sáng hôm sau, Tạ Thần Vũ mở mắt ra trước, phát hiện Tống Ngạn vẫn còn đang ngủ.
Bình thường trông cậu lạnh lùng khó có thể tiếp cận, nhưng khi ngủ thì lại có vẻ an tĩnh lạ kỳ. Tạ Thần Vũ không biết có phải do tác dụng của bộ lọc hay không mà nhìn một hồi lại thấy thêm vài phần ngoan ngoãn.
*Tác dụng của bộ lọc (滤镜) filter: ý nói yêu vào rồi nhìn em với một lăng kính khác đẹp hơn.
Anh nhìn kỹ vài giây, vừa định cúi người lại gần hôn nhẹ một cái, bỗng dưng phát hiện đối phương cũng đã tỉnh.
Tống Ngạn vừa mới tỉnh dậy vẫn luôn rất mơ hồ, cậu nhìn tư thế của hai người, lại nhìn sang anh, hệt như đang nghi hoặc tự hỏi xem sao anh lại có mặt ở chỗ này.
Tạ Thần Vũ không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên hai người ngủ chung trên một chiếc giường, liền buồn cười yên lặng chờ phản ứng kế tiếp của cậu. Kết quả ngay sau đó, chỉ thấy Tống Ngạn mê mang dụi dụi vào bờ vai anh, một lần nữa rúc vào lồng ngực của anh.
Anh lập tức ngẩn ra, biết đây là biểu hiện ỷ lại đến từ tiềm thức của cậu, chợt cảm thấy trong lòng vừa mềm vừa ngứa, đành siết chặt cánh tay ôm người vào lòng.
Qua tầm mười giây sau, Tống Ngạn mới hoàn toàn thanh tỉnh. Cậu dần dần nhớ lại những hành động mà mình vừa mới làm, ngay lập tức liền tránh khỏi anh muốn bật người dậy.
Tạ Thần Vũ nhanh chóng ôm người lại, không muốn buông tay ra chút nào: “Còn sớm mà, em ngủ thêm một lát nữa đi.”
Tống Ngạn cự tuyệt: “Em muốn ra ngoài chạy bộ.”
Tạ Thần Vũ nói: “Nằm chút nữa đi, anh sẽ chạy cùng với em.”
Tống Ngạn không chịu: “Em muốn chạy ngay bây giờ.”
Tống Ngạn tiếp tục lại tránh lại né, đột nhiên chiếc eo bị người chặn lại, bên tai là một giọng nói có chút khàn khàn: “Đừng nhúc nhích.”
Tống Ngạn nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên cứng đờ.
Cậu duy trì tư thế này đợi vài giây, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Anh……buông em ra được không?”
Hầu kết khẽ lăn một cái, Tạ Thần Vũ áp chế xao động trong lòng, khẽ nói: “Em đừng lộn xộn, để anh từ từ bình tĩnh lại.”
Tống Ngạn bị âm sắc này làm cho da đầu tê dại, thành thật nằm yên không dám động đậy.
Một lát sau, pheromone Alpha càng lúc càng tản ra, trong chớp mắt từ trấn an liền chuyển thành xâm lược, khiến pheromone của cậu cũng bị thu hút mà tỏa ra ngoài.
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ: “……”
Có lẽ người khác sẽ có thể kìm chế lại được, nhưng với độ xứng đôi 99% của hai người họ, càng kìm nén thì sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Lần này không đợi Tống Ngạn mở miệng, Tạ Thần Vũ đã ép bản thân buông cậu ra.
Tống Ngạn vội vàng xoay người xuống giường, mở cửa chạy ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó, Tạ Thần Vũ vô cùng muốn kéo cậu lại đè ở trên giường. Anh xoa xoa trán đứng dậy, mở cửa sổ ra để thông khí.
Anh biết chắc hẳn Tống Ngạn đang vào phòng tắm để rửa mặt, vậy nên anh liền đi đến phòng khách, dần dần đi đến bức tranh kia.
Bức tranh này vẽ một cánh đồng lúa mạch, xa xa có một gốc cây cổ thụ nghiêng nghiêng, có điều kỹ thuật của vị họa sĩ này quá kém, cách xử lý vô cùng tùy tính.
Tống Ngạn vừa đi ra liền thấy anh đứng ở nơi đó, cậu âm thầm nhìn lướt qua trên người anh, thấy anh đã bình ổn, bèn nói: “Đây là bức tranh do cha em vẽ.”
Tạ Thần Vũ biết bức tranh này không phải là phong cách của Tống Ngạn, chỉ là không đoán được là tác phẩm của vị trưởng bối nào mà thôi. Giờ đây thấy cậu không kiêng dè gì về đề tài này, bèn chỉ vào giá cây trồng bên cạnh: “Cái này thì sao?”
Tống Ngạn nói: “Cũng là của cha.”
Cậu chỉ vào hai hàng trên cùng của khu trưng bày: “Những thứ này là của mẹ em.”
Nói chuyện một hồi, hai người liền ném chuyện tình xấu hổ vừa rồi ra phía sau đầu.
Tạ Thần Vũ đi súc miệng rửa mặt, phát hiện trong lúc đó Tống Ngạn đã thay xong một bộ quần áo, liền tiến lên hai bước, làm một chuyện mà từ khi tỉnh dậy đến giờ vẫn muốn làm nhất. Anh ôm chầm lấy vòng eo cậu, hôn một cái nói: “Chào buổi sáng.”
Tống Ngạn không kịp phòng bị đột nhiên bị người ta chiếm hời, bèn nhấp môi nói: “Chào.”
Tạ Thần Vũ nhịn không được lại hôn một cái, thay quần áo xong liền cùng cậu ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Tống Ngạn dẫn anh chạy dọc theo bờ biển, bởi vì thông thường trên sân thể dục lớn sẽ có các lính đánh thuê, bọn họ vẫn chưa công khai thân phận, cần phải chú ý một chút. Sáng sớm từ 7 giờ đến 9 giờ là khoảng thời gian mà tầng cấp trung tâm sử dụng bãi biển, không cần lo lắng sẽ có người ngoài quấy rầy.
Thời điểm hai người chạy đến, Tân Minh Thủy vừa lúc chạy xong, vừa bắt gặp liền cùng Tạ Thần Vũ hẹn hôm nay sẽ vật nhau tiếp.
Ngày hôm qua hắn là người thứ tư, căn bản là chưa đánh đã ghiền.
Đương nhiên Tạ Thần Vũ sẽ không có ý kiến, anh nhìn theo bóng dáng hắn chạy lướt qua người, đột nhiên nhớ tới phản ứng của hắn ở trên bàn cơm vào ngày hôm qua, hiếm khi có chút hứng thú tám chuyện: “Rốt cuộc chuyện của hắn và vị minh tinh kia như thế nào?”
Tống Ngạn nói: “Cụ thể thế nào em cũng không rõ ràng lắm, hắn không muốn nhiều lời.”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Em không có thông tin gì mà người ngoài không biết sao?”
Tống Ngạn nghĩ: “Có một lần em nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm, nghe thì có vẻ như hắn và vị ảnh đế kia đã từng ngủ chung với nhau rồi.”
Tạ Thần Vũ lập tức nhướng mày: “Bọn họ đã ở bên nhau chưa?”
Tống Ngạn nói: “Hẳn là chưa.”
Tạ Thần Vũ theo cậu đi bộ dọc theo bờ biển, hít làn gió biển buổi sáng, lúc này mới “Ồ” một tiếng: “Bọn họ chưa ở bên nhau mà đã ngủ chung với nhau rồi?”
Tống Ngạn cảm nhận được có mùi chua chua khó hiểu đâu đây, cậu trầm mặc nhìn Tạ Thần Vũ một cái, bỏ anh lại đằng sau bắt đầu chạy bộ.
Tạ Thần Vũ bật cười, lập tức đuổi theo.
Hai người chạy vài vòng ở trên bãi biển, lúc trở về thì cùng ngồi ăn cơm với đám người Du Kình, chờ nghỉ ngơi đủ rồi, Tạ Thần Vũ liền cùng bọn họ luận bàn.
Vị học sinh xuất sắc nào đó biết điều hiểu chuyện, nói chuyện cũng khá dễ nghe, sau ba ngày đã làm quen thân thiết được với đám người Du Kình. Trước khi đi, thậm chí đám người Du Kình còn có chút không nỡ, ồn ào bảo anh có rảnh thì nhớ ghé chơi. Tạ Thần Vũ sảng khoái đáp ứng, cùng Tống Ngạn đi ra bến cảng, chuẩn bị đi đến nơi Tống Ngạn lớn lên.
*Biết điều hiểu chuyện: câu gốc là thành ngữ “Tri tình thức thú” (知情识趣)
Nhưng trước đó, hai người cần phải đi một chuyến đến trạm không gian để lấy lại phi thuyền của anh.
Trạm không gian và tinh cầu nơi Tống Ngạn lớn lên không ở cùng một hướng, nhưng để thuận tiện, hai người vẫn quyết định đi vòng một chút.
Thời điểm đến trạm không gian thì đồng hồ sinh học của hai người họ đã đến đêm khuya, Tạ Thần Vũ bảo Tống Ngạn đi ngủ, còn anh thì sẽ khởi động phi thuyền tiếp tục xuất phát. Mãi cho đến khi phi thuyền đã tiến vào đường hàng không đã định, lúc này anh mới thiết lập chế độ điều khiển tự động, rửa mặt rồi đi về phía phòng ngủ của Tống Ngạn.
Kết quả mở cửa ra lại chẳng thấy ai bên trong.
Tạ Thần Vũ giật mình một chút, anh xoay người đi về phòng ngủ của mình, thấy trên giường có một khối nhỏ nổi lên, ánh mắt anh dần trở nên mềm mại, nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường, ôm người vào trong lồng ngực.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, phi thuyền đã gần đi đến địa điểm cần đến.
Tạ Thần Vũ trở lại khoang điều khiển, từ từ lái phi thuyền nhập vào bến cảng.
Tinh cầu này có tên là Gia Dư, không phải là một tinh cầu siêu cấp phồn hoa như tinh cầu Đế Đô, mà chỉ là một tinh cầu cấp ba, chủ yếu lấy nông nghiệp làm chính, không ngừng cung cấp lương thực cho những tinh cầu xung quanh.
Nơi này giá cả thấp, phong cảnh tuyệt đẹp không khí trong lành, Tạ Thần Vũ đi theo Tống Ngạn đến địa điểm định sẵn. Vừa mở cửa ra, lúc này mới phát hiện bức tranh sơn dầu do chính Phong Động tự tay vẽ là vẽ nơi này.
Chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm, có rất nhiều đóa mây trắng, xa xa là cánh đồng lúa mạch nhẹ nhàng lắc lư trong gió, cảm giác vừa yên tĩnh mà cũng vừa rất đẹp.
Tống Ngạn chú ý tới ánh mắt của anh, đoán được anh đang suy nghĩ điều gì, bèn chủ động nói: “Trước kia khi cha mẹ em đến đây, mẹ em thích không khí nơi này, cha em thì thích phong cảnh đồ vật, vì vậy nên hai người đã mua một căn nhà, lâu lâu họ sẽ quay về đây để ở một đoạn thời gian. Vốn dĩ kế hoạch là khi về hưu họ sẽ dưỡng lão ở nơi này, đáng tiếc sau đó lại xảy ra chuyện.” Tiếp sau đó, ông ngoại liền dẫn cậu đến nơi này.
Tạ Thần Vũ sóng vai cùng cậu đi về phía trước, lựa lời hỏi: “Hai người họ đã làm nhiệm vụ gì?”
Tống Ngạn nói: “Nghe nói là giúp đỡ việc gấp cho một người bạn.”
Với tính cách của cha mẹ cậu, chỉ ném tiền thôi thì không thể thuyết phục được hai người họ mạo hiểm lớn đến như vậy, chỉ có thể là vì tình cảm.
Cậu dẫn Tạ Thần Vũ đi đến căn nhà mà trước đây cậu đã từng ở, dùng vân tay mở khóa: “Con trai của người bạn kia bị rơi vào bụi gai lốc xoáy, sống chết không rõ. Lúc ấy cha của em rất có tiếng trong việc cải tạo phi thuyền, vì vậy nên hắn mới tới cửa cầu xin. Cha mẹ em suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn đồng ý giúp hắn, vốn dĩ nghĩ nếu thật sự quá nguy hiểm thì sẽ quay đầu ra ngoài, nhưng không ngờ vừa đi vào tin tức đã bị cắt đứt, ngay cả người bạn kia cũng chẳng thấy đâu.”
Tạ Thần Vũ kéo vali rảo bước tiến vào cửa chính, anh nhìn về phía cậu: “Em muốn đi bụi gai lốc xoáy sao?”
Tống Ngạn dừng lại đối diện với anh: “Em muốn đi.”
Tạ Thần Vũ ăn ngay nói thật: “Rất khó.”
Dù sao thì giả lập mô phỏng cũng chỉ là một chuỗi số liệu, bên cạnh đó cũng có một vài bộ phận linh kiện vẫn chưa biểu thị được ở trong thực tế, muốn cải tạo một chiếc phi thuyền giống hệt như vậy ở trong hiện thực, quả thật rất khó.
Huống chi đã nhiều năm trôi qua, chẳng lẽ Du Kình không nghĩ tới chuyện sẽ đi vào trong đó hay sao? Anh ở Du Kình ba ngày, thấy được gần đây Lão Tiền đang lật xem các mô hình phi thuyền mới nhất và các ý tưởng phi thuyền của các công ty lớn, vị đại lão kỹ thuật cũng đang lật xem các thiết bị động lực, có thể thấy được bọn họ cũng vẫn luôn không chịu từ bỏ.
Tống Ngạn rất bình tĩnh: “Em biết.”
Cậu còn trẻ, khoa học kỹ thuật cũng đang không ngừng tiến bộ, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đi vào trong đó.
Nhưng dẫu sao thì cũng nhắc đến đề tài này rồi, cậu nhanh chóng nói: “Em muốn cải tạo một chiếc phi thuyền, anh giúp em điều chỉnh thử nhé.”
Cậu không phải là người không biết suy nghĩ, việc này đã được lên kế hoạch từ sớm rồi.
Cậu muốn đích thân tự cải tạo phi thuyền một lần, sửa xong rồi vận hành thử, từ đó cậu mới có thể biết được bước tiếp theo cần phải nỗ lực ở điểm nào.
Tạ Thần Vũ đi vào vấn đề chính: “Em đã thi bằng lái chưa?”
Tống Ngạn nói: “…… Vẫn chưa.”
Tạ Thần Vũ gật đầu: “Em thi bằng lái trước đi, thi xong rồi anh sẽ giúp em cải tạo phi thuyền.”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng, tiếp tục đi vào bên trong.
Tinh cầu Gia Dư hoang vắng nên nhà họ Tống mua một căn biệt thự rất lớn ở nơi này.
Một khoảng sân được bao quanh bởi hàng rào trắng như tuyết tạo thành một hoa viên, bên trong trồng những cây hoa trà có một không hai ở trên tinh cầu, lúc này mới bước vào thời kỳ ra hoa nên đều đang nở rộ.
Từ lúc lấy lại công ty trang sức, ông Tần liền phải về tinh cầu Đế Đô, căn biệt thự to lớn này chỉ còn lại hai AI phụ trách cơ bản nhất trông coi, có thể xách vali vào ở bất cứ lúc nào.
Tống Ngạn mới vừa bước lên bậc thang, AI liền chủ động mở cửa cho hai người họ.
Hai người đưa vali cho AI, đi dạo một vòng xung quanh căn biệt thự.
Biệt thự có bốn tầng và một tầng gác mái nhỏ. Phía sau còn có bể bơi, nhưng bởi vì thời gian dài không có người ở, nên bên trong cũng không có nước.
Tạ Thần Vũ nhìn về phía một căn nhà ở kế bên căn biệt thự, cảm giác không giống như nhà kho hay là gara, bèn cất lời hỏi: “Bên kia là nơi nào?”
Tống Ngạn nói: “Là nhà huấn luyện.”
Tạ Thần Vũ theo cậu đi vào bên trong, phát hiện thiết bị nơi này đều là những mẫu cũ sắp sửa bị loại bỏ, nhưng ngược lại lại được bảo dưỡng rất khá, hiển nhiên là của cha mẹ Tống Ngạn đặt mua hồi từ năm đó.
Tống Ngạn đi được vài bước, cậu quay đầu lại nhìn về phía Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ đối diện với ánh mắt của cậu, cảm thấy quen thuộc lạ kỳ, bèn cười nhướng mày hỏi: “Sao thế?”
Tống Ngạn hỏi: “Anh có mệt không?”
Tạ Thần Vũ liền biết cảm giác của anh không hề sai, liền bật cười nói: “Không mệt, em muốn đấu một trận à?”
Tống Ngạn thành thật gật đầu.
Cậu đứng ở bên cạnh nhìn Tạ Thần Vũ vật nhau với đám người Du Kình hết ba ngày, ban đầu là bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng càng về sau thì lại càng cảm thấy ngứa tay. Thế nhưng, cậu lại không muốn Tạ Thần Vũ mệt mỏi quá mức, nên mới không chủ động đề cập đến.
Đương nhiên Tạ Thần Vũ sẽ không cự tuyệt, trước khi đi anh đã lén lút hỏi xin Du Kình một bộ đồ tác chiến của bọn họ, nghĩ sau này vào thời điểm chỉ có hai người ở chung với nhau có thể mặc vào trêu chọc một phen, không ngờ lần đầu tiên sử dụng lại ở nơi này.
Anh nói: “Được, đợi anh đi thay quần áo.”
Tống Ngạn nhìn toàn thân anh đang mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái: “Mặc vậy cũng được rồi mà?”
Tạ Thần Vũ không chịu, kiên trì muốn thay.
Tống Ngạn không rõ liệu đây có phải là chứng rối loạn cưỡng ép hay không, nên cũng nghe theo mà đi thay đồ, đợi đến lúc bước ra, lúc này cậu mới hiểu vì sao Tạ Thần Vũ lại kiên trì đến thế, cậu hỏi: “Sao anh lại mang theo bộ đồ này?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Không phải em rất thích sao?”
Nói rồi anh liền tiến lên, rũ mắt nhìn vào Tống Ngạn.
Tống Ngạn thường xuyên mặc bộ đồ thể thao khi chạy bộ buổi sáng ở Du Kình, nhưng lần này cậu đã thay một bộ đồ tác chiến.
Vốn dĩ khí chất của cậu đã rất mạnh, giờ đây khi mặc bộ đồ này vào, tính hoang dã ác liệt lộ ra, khiến người ta không thể rời mắt.
Tống Ngạn bị nhìn chằm chằm đến mức có chút không được tự nhiên, cậu chủ động xoay người xuống lầu, một lần nữa đi đến nhà huấn luyện.
Tạ Thần Vũ đi theo vào trong, thấy cậu đã chuẩn bị xong, liền thu hồi tâm tư, chờ cậu ra tay trước.
Tống Ngạn cũng không khách khí với anh, thấy vậy liền nhanh chóng vọt qua.
Hai người biết rõ mỗi một động tác cũng như ý đồ của đối phương, hơn nữa còn cẩn thận không làm quá mức, vì vậy nên cả hai đều vừa đánh vừa lui, tốn nhiều thời gian hơn so với khi đánh với đám người Du Kình. Cuối cùng nhờ vào ưu thế sức mạnh, Tạ Thần Vũ canh chuẩn thời cơ đè Tống Ngạn nằm xuống mặt đất.
*Cẩn thận không làm quá mức: gốc là thành ngữ “Điểm đáo tức chỉ” (点到即止)
Đối kháng ở cường độ cao khiến cả hai người đều bị hụt hơi buộc phải thở gấp, nhưng cả hai đều đánh rất đã ghiền.
Tạ Thần Vũ từ trên nhìn xuống cậu: “Phục chưa? Phục thì gọi một tiếng “Chồng ơi” anh nghe.”
Tống Ngạn thả lỏng thân thể nghỉ ngơi, nghe vậy lập tức cãi lại: “Không phục.”
Tạ Thần Vũ cười cười, vẫn duy trì tư thế này đối diện với cậu, cúi đầu hôn.
Răng môi bị người gợi mở, Tống Ngạn chợt nắm chặt lấy quần áo anh.
Nhiệt độ sau cuộc luận bàn còn chưa tiêu tan, nay lại nhuốm thêm một đợt lửa nóng. Tống Ngạn hô hấp không thuận, tư duy trì trệ, chỉ có thể nắm giữ được vài đoạn ý thức linh tinh, ví dụ như cái gáy bị Tạ Thần Vũ dùng tay ôm lấy, cả người hơi hướng lên trên một chút.
Pheromone của hai người tản ra xung quanh, nhanh chóng hòa quyện vào nhau.
Qua thật lâu, Tạ Thần Vũ mới kết thúc nụ hôn này, ngửi được hương vị ngọt ngào toả ra trong không khí, anh khẽ liếm nhẹ răng nanh, không nhúc nhích.
Trước đây khi hai người còn ở tại ký túc xá của Du Kình, cả tòa ký túc xá đều là những lính đánh thuê hàng đầu, sợ rằng gây ra một ít tiếng động sẽ bị người ta nghe thấy, nên anh vẫn khống chế chính mình buông tha cho cậu. Nhưng tại đây vào thời điểm lúc này, khi chỉ có hai người họ, anh thật không muốn buông tay.
Tống Ngạn vẫn chưa kịp điều chỉnh hô hấp trở về bình thường, nhìn thấy động tác liếm răng nanh của Tạ Thần Vũ, đầu óc chợt “Ong” một tiếng.
Ánh mắt Tạ Thần Vũ thâm thúy, khí chất văn nhã khi xưa nay lại mang thêm vài phần nguy hiểm, anh thầm gọi nhỏ: “Ngạn Ngạn?”
Tống Ngạn nắm chặt lấy quần áo anh, tiếp theo lại thả tay ra, chạm lên chiếc vòng ức chế trên cổ.
Tạ Thần Vũ nghe thấy một tiếng “Rắc” thanh thúy vang lên, đồng tử chợt co rút lại, Tống Ngạn đã tháo chiếc vòng ức chế xuống rồi.
==================
Á à cuối cùng thì ngày đó cũng đã đến hú deeeeee ^o^/
Ông Vũ biết em Ngạn thích nhìn ổng mặc áo ba lỗ và quần rằn ri nên cố tình mặc để quyến rũ con nhà ngta =.=
Chỉ là không nghĩ tới cả hai lại có cùng một suy nghĩ muốn giả vờ ngủ đến vậy, cậu quay đầu xoay người, không muốn phản ứng.
Tạ Thần Vũ nhìn một loạt động tác của cậu, có thể tưởng tượng được vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa giận xù lông của cậu vào lúc bấy giờ như thế nào, ngay lập tức bật cười một tiếng. Anh chợt cảm thấy bất luận là khi nào thì ở bên cạnh cậu cũng đều cảm thấy rất thú vị.
Anh xốc chăn trên người lên ném sang một bên, lại gần kéo người vào trong lòng ngực, không hề chống lại sự cám dỗ, cúi đầu khẽ ngửi cỗ hương pheromone ngọt ngào kia.
Tống Ngạn cảm giác được có một luồng hơi thở ấm áp ở phía sau cổ, cậu khẽ run lên, nhịn không được mà dịch về phía trước.
Tạ Thần Vũ liền ôm lấy vòng eo cậu, cười cười dỗ dành: “Đã quá muộn rồi, chúng ta đừng làm loạn nữa, mau ngủ đi thôi.”
Tống Ngạn vẫn có thể cảm nhận được luồng hô hấp như có như không ở phía sau, nhịn vài giây, cuối cùng cũng xoay người lại, vùi mặt vào cổ anh.
Tạ Thần Vũ hài lòng hôn một cái lên đỉnh đầu cậu, đề nghị: “Sau này chúng ta vẫn sẽ ngủ chung với nhau nhé?”
Tống Ngạn nhịn nửa ngày, vốn dĩ đã vượt quá đồng hồ sinh học thường ngày của cậu từ lâu rồi. Lúc này, khi ngửi được mùi hương pheromone an tâm quen thuộc, cơn buồn ngủ cứ thế mà nhanh chóng ập đến, thế nhưng ngoài miệng lại nói: “Không.”
Tạ Thần Vũ dẫn dắt từng bước: “Em không cảm thấy mỗi lần em ngủ với anh, em đều ngủ rất yên ổn hay sao?”
Tống Ngạn yên lặng một hồi, cuối cùng vẫn trả lại một từ “Không”. Lần này thanh âm có chút mơ hồ, Tạ Thần Vũ biết cậu đã mệt rồi, liền dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cậu, không mở miệng nữa.
Sáng hôm sau, Tạ Thần Vũ mở mắt ra trước, phát hiện Tống Ngạn vẫn còn đang ngủ.
Bình thường trông cậu lạnh lùng khó có thể tiếp cận, nhưng khi ngủ thì lại có vẻ an tĩnh lạ kỳ. Tạ Thần Vũ không biết có phải do tác dụng của bộ lọc hay không mà nhìn một hồi lại thấy thêm vài phần ngoan ngoãn.
*Tác dụng của bộ lọc (滤镜) filter: ý nói yêu vào rồi nhìn em với một lăng kính khác đẹp hơn.
Anh nhìn kỹ vài giây, vừa định cúi người lại gần hôn nhẹ một cái, bỗng dưng phát hiện đối phương cũng đã tỉnh.
Tống Ngạn vừa mới tỉnh dậy vẫn luôn rất mơ hồ, cậu nhìn tư thế của hai người, lại nhìn sang anh, hệt như đang nghi hoặc tự hỏi xem sao anh lại có mặt ở chỗ này.
Tạ Thần Vũ không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên hai người ngủ chung trên một chiếc giường, liền buồn cười yên lặng chờ phản ứng kế tiếp của cậu. Kết quả ngay sau đó, chỉ thấy Tống Ngạn mê mang dụi dụi vào bờ vai anh, một lần nữa rúc vào lồng ngực của anh.
Anh lập tức ngẩn ra, biết đây là biểu hiện ỷ lại đến từ tiềm thức của cậu, chợt cảm thấy trong lòng vừa mềm vừa ngứa, đành siết chặt cánh tay ôm người vào lòng.
Qua tầm mười giây sau, Tống Ngạn mới hoàn toàn thanh tỉnh. Cậu dần dần nhớ lại những hành động mà mình vừa mới làm, ngay lập tức liền tránh khỏi anh muốn bật người dậy.
Tạ Thần Vũ nhanh chóng ôm người lại, không muốn buông tay ra chút nào: “Còn sớm mà, em ngủ thêm một lát nữa đi.”
Tống Ngạn cự tuyệt: “Em muốn ra ngoài chạy bộ.”
Tạ Thần Vũ nói: “Nằm chút nữa đi, anh sẽ chạy cùng với em.”
Tống Ngạn không chịu: “Em muốn chạy ngay bây giờ.”
Tống Ngạn tiếp tục lại tránh lại né, đột nhiên chiếc eo bị người chặn lại, bên tai là một giọng nói có chút khàn khàn: “Đừng nhúc nhích.”
Tống Ngạn nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên cứng đờ.
Cậu duy trì tư thế này đợi vài giây, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Anh……buông em ra được không?”
Hầu kết khẽ lăn một cái, Tạ Thần Vũ áp chế xao động trong lòng, khẽ nói: “Em đừng lộn xộn, để anh từ từ bình tĩnh lại.”
Tống Ngạn bị âm sắc này làm cho da đầu tê dại, thành thật nằm yên không dám động đậy.
Một lát sau, pheromone Alpha càng lúc càng tản ra, trong chớp mắt từ trấn an liền chuyển thành xâm lược, khiến pheromone của cậu cũng bị thu hút mà tỏa ra ngoài.
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ: “……”
Có lẽ người khác sẽ có thể kìm chế lại được, nhưng với độ xứng đôi 99% của hai người họ, càng kìm nén thì sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Lần này không đợi Tống Ngạn mở miệng, Tạ Thần Vũ đã ép bản thân buông cậu ra.
Tống Ngạn vội vàng xoay người xuống giường, mở cửa chạy ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó, Tạ Thần Vũ vô cùng muốn kéo cậu lại đè ở trên giường. Anh xoa xoa trán đứng dậy, mở cửa sổ ra để thông khí.
Anh biết chắc hẳn Tống Ngạn đang vào phòng tắm để rửa mặt, vậy nên anh liền đi đến phòng khách, dần dần đi đến bức tranh kia.
Bức tranh này vẽ một cánh đồng lúa mạch, xa xa có một gốc cây cổ thụ nghiêng nghiêng, có điều kỹ thuật của vị họa sĩ này quá kém, cách xử lý vô cùng tùy tính.
Tống Ngạn vừa đi ra liền thấy anh đứng ở nơi đó, cậu âm thầm nhìn lướt qua trên người anh, thấy anh đã bình ổn, bèn nói: “Đây là bức tranh do cha em vẽ.”
Tạ Thần Vũ biết bức tranh này không phải là phong cách của Tống Ngạn, chỉ là không đoán được là tác phẩm của vị trưởng bối nào mà thôi. Giờ đây thấy cậu không kiêng dè gì về đề tài này, bèn chỉ vào giá cây trồng bên cạnh: “Cái này thì sao?”
Tống Ngạn nói: “Cũng là của cha.”
Cậu chỉ vào hai hàng trên cùng của khu trưng bày: “Những thứ này là của mẹ em.”
Nói chuyện một hồi, hai người liền ném chuyện tình xấu hổ vừa rồi ra phía sau đầu.
Tạ Thần Vũ đi súc miệng rửa mặt, phát hiện trong lúc đó Tống Ngạn đã thay xong một bộ quần áo, liền tiến lên hai bước, làm một chuyện mà từ khi tỉnh dậy đến giờ vẫn muốn làm nhất. Anh ôm chầm lấy vòng eo cậu, hôn một cái nói: “Chào buổi sáng.”
Tống Ngạn không kịp phòng bị đột nhiên bị người ta chiếm hời, bèn nhấp môi nói: “Chào.”
Tạ Thần Vũ nhịn không được lại hôn một cái, thay quần áo xong liền cùng cậu ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Tống Ngạn dẫn anh chạy dọc theo bờ biển, bởi vì thông thường trên sân thể dục lớn sẽ có các lính đánh thuê, bọn họ vẫn chưa công khai thân phận, cần phải chú ý một chút. Sáng sớm từ 7 giờ đến 9 giờ là khoảng thời gian mà tầng cấp trung tâm sử dụng bãi biển, không cần lo lắng sẽ có người ngoài quấy rầy.
Thời điểm hai người chạy đến, Tân Minh Thủy vừa lúc chạy xong, vừa bắt gặp liền cùng Tạ Thần Vũ hẹn hôm nay sẽ vật nhau tiếp.
Ngày hôm qua hắn là người thứ tư, căn bản là chưa đánh đã ghiền.
Đương nhiên Tạ Thần Vũ sẽ không có ý kiến, anh nhìn theo bóng dáng hắn chạy lướt qua người, đột nhiên nhớ tới phản ứng của hắn ở trên bàn cơm vào ngày hôm qua, hiếm khi có chút hứng thú tám chuyện: “Rốt cuộc chuyện của hắn và vị minh tinh kia như thế nào?”
Tống Ngạn nói: “Cụ thể thế nào em cũng không rõ ràng lắm, hắn không muốn nhiều lời.”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Em không có thông tin gì mà người ngoài không biết sao?”
Tống Ngạn nghĩ: “Có một lần em nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm, nghe thì có vẻ như hắn và vị ảnh đế kia đã từng ngủ chung với nhau rồi.”
Tạ Thần Vũ lập tức nhướng mày: “Bọn họ đã ở bên nhau chưa?”
Tống Ngạn nói: “Hẳn là chưa.”
Tạ Thần Vũ theo cậu đi bộ dọc theo bờ biển, hít làn gió biển buổi sáng, lúc này mới “Ồ” một tiếng: “Bọn họ chưa ở bên nhau mà đã ngủ chung với nhau rồi?”
Tống Ngạn cảm nhận được có mùi chua chua khó hiểu đâu đây, cậu trầm mặc nhìn Tạ Thần Vũ một cái, bỏ anh lại đằng sau bắt đầu chạy bộ.
Tạ Thần Vũ bật cười, lập tức đuổi theo.
Hai người chạy vài vòng ở trên bãi biển, lúc trở về thì cùng ngồi ăn cơm với đám người Du Kình, chờ nghỉ ngơi đủ rồi, Tạ Thần Vũ liền cùng bọn họ luận bàn.
Vị học sinh xuất sắc nào đó biết điều hiểu chuyện, nói chuyện cũng khá dễ nghe, sau ba ngày đã làm quen thân thiết được với đám người Du Kình. Trước khi đi, thậm chí đám người Du Kình còn có chút không nỡ, ồn ào bảo anh có rảnh thì nhớ ghé chơi. Tạ Thần Vũ sảng khoái đáp ứng, cùng Tống Ngạn đi ra bến cảng, chuẩn bị đi đến nơi Tống Ngạn lớn lên.
*Biết điều hiểu chuyện: câu gốc là thành ngữ “Tri tình thức thú” (知情识趣)
Nhưng trước đó, hai người cần phải đi một chuyến đến trạm không gian để lấy lại phi thuyền của anh.
Trạm không gian và tinh cầu nơi Tống Ngạn lớn lên không ở cùng một hướng, nhưng để thuận tiện, hai người vẫn quyết định đi vòng một chút.
Thời điểm đến trạm không gian thì đồng hồ sinh học của hai người họ đã đến đêm khuya, Tạ Thần Vũ bảo Tống Ngạn đi ngủ, còn anh thì sẽ khởi động phi thuyền tiếp tục xuất phát. Mãi cho đến khi phi thuyền đã tiến vào đường hàng không đã định, lúc này anh mới thiết lập chế độ điều khiển tự động, rửa mặt rồi đi về phía phòng ngủ của Tống Ngạn.
Kết quả mở cửa ra lại chẳng thấy ai bên trong.
Tạ Thần Vũ giật mình một chút, anh xoay người đi về phòng ngủ của mình, thấy trên giường có một khối nhỏ nổi lên, ánh mắt anh dần trở nên mềm mại, nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường, ôm người vào trong lồng ngực.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, phi thuyền đã gần đi đến địa điểm cần đến.
Tạ Thần Vũ trở lại khoang điều khiển, từ từ lái phi thuyền nhập vào bến cảng.
Tinh cầu này có tên là Gia Dư, không phải là một tinh cầu siêu cấp phồn hoa như tinh cầu Đế Đô, mà chỉ là một tinh cầu cấp ba, chủ yếu lấy nông nghiệp làm chính, không ngừng cung cấp lương thực cho những tinh cầu xung quanh.
Nơi này giá cả thấp, phong cảnh tuyệt đẹp không khí trong lành, Tạ Thần Vũ đi theo Tống Ngạn đến địa điểm định sẵn. Vừa mở cửa ra, lúc này mới phát hiện bức tranh sơn dầu do chính Phong Động tự tay vẽ là vẽ nơi này.
Chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm, có rất nhiều đóa mây trắng, xa xa là cánh đồng lúa mạch nhẹ nhàng lắc lư trong gió, cảm giác vừa yên tĩnh mà cũng vừa rất đẹp.
Tống Ngạn chú ý tới ánh mắt của anh, đoán được anh đang suy nghĩ điều gì, bèn chủ động nói: “Trước kia khi cha mẹ em đến đây, mẹ em thích không khí nơi này, cha em thì thích phong cảnh đồ vật, vì vậy nên hai người đã mua một căn nhà, lâu lâu họ sẽ quay về đây để ở một đoạn thời gian. Vốn dĩ kế hoạch là khi về hưu họ sẽ dưỡng lão ở nơi này, đáng tiếc sau đó lại xảy ra chuyện.” Tiếp sau đó, ông ngoại liền dẫn cậu đến nơi này.
Tạ Thần Vũ sóng vai cùng cậu đi về phía trước, lựa lời hỏi: “Hai người họ đã làm nhiệm vụ gì?”
Tống Ngạn nói: “Nghe nói là giúp đỡ việc gấp cho một người bạn.”
Với tính cách của cha mẹ cậu, chỉ ném tiền thôi thì không thể thuyết phục được hai người họ mạo hiểm lớn đến như vậy, chỉ có thể là vì tình cảm.
Cậu dẫn Tạ Thần Vũ đi đến căn nhà mà trước đây cậu đã từng ở, dùng vân tay mở khóa: “Con trai của người bạn kia bị rơi vào bụi gai lốc xoáy, sống chết không rõ. Lúc ấy cha của em rất có tiếng trong việc cải tạo phi thuyền, vì vậy nên hắn mới tới cửa cầu xin. Cha mẹ em suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn đồng ý giúp hắn, vốn dĩ nghĩ nếu thật sự quá nguy hiểm thì sẽ quay đầu ra ngoài, nhưng không ngờ vừa đi vào tin tức đã bị cắt đứt, ngay cả người bạn kia cũng chẳng thấy đâu.”
Tạ Thần Vũ kéo vali rảo bước tiến vào cửa chính, anh nhìn về phía cậu: “Em muốn đi bụi gai lốc xoáy sao?”
Tống Ngạn dừng lại đối diện với anh: “Em muốn đi.”
Tạ Thần Vũ ăn ngay nói thật: “Rất khó.”
Dù sao thì giả lập mô phỏng cũng chỉ là một chuỗi số liệu, bên cạnh đó cũng có một vài bộ phận linh kiện vẫn chưa biểu thị được ở trong thực tế, muốn cải tạo một chiếc phi thuyền giống hệt như vậy ở trong hiện thực, quả thật rất khó.
Huống chi đã nhiều năm trôi qua, chẳng lẽ Du Kình không nghĩ tới chuyện sẽ đi vào trong đó hay sao? Anh ở Du Kình ba ngày, thấy được gần đây Lão Tiền đang lật xem các mô hình phi thuyền mới nhất và các ý tưởng phi thuyền của các công ty lớn, vị đại lão kỹ thuật cũng đang lật xem các thiết bị động lực, có thể thấy được bọn họ cũng vẫn luôn không chịu từ bỏ.
Tống Ngạn rất bình tĩnh: “Em biết.”
Cậu còn trẻ, khoa học kỹ thuật cũng đang không ngừng tiến bộ, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đi vào trong đó.
Nhưng dẫu sao thì cũng nhắc đến đề tài này rồi, cậu nhanh chóng nói: “Em muốn cải tạo một chiếc phi thuyền, anh giúp em điều chỉnh thử nhé.”
Cậu không phải là người không biết suy nghĩ, việc này đã được lên kế hoạch từ sớm rồi.
Cậu muốn đích thân tự cải tạo phi thuyền một lần, sửa xong rồi vận hành thử, từ đó cậu mới có thể biết được bước tiếp theo cần phải nỗ lực ở điểm nào.
Tạ Thần Vũ đi vào vấn đề chính: “Em đã thi bằng lái chưa?”
Tống Ngạn nói: “…… Vẫn chưa.”
Tạ Thần Vũ gật đầu: “Em thi bằng lái trước đi, thi xong rồi anh sẽ giúp em cải tạo phi thuyền.”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng, tiếp tục đi vào bên trong.
Tinh cầu Gia Dư hoang vắng nên nhà họ Tống mua một căn biệt thự rất lớn ở nơi này.
Một khoảng sân được bao quanh bởi hàng rào trắng như tuyết tạo thành một hoa viên, bên trong trồng những cây hoa trà có một không hai ở trên tinh cầu, lúc này mới bước vào thời kỳ ra hoa nên đều đang nở rộ.
Từ lúc lấy lại công ty trang sức, ông Tần liền phải về tinh cầu Đế Đô, căn biệt thự to lớn này chỉ còn lại hai AI phụ trách cơ bản nhất trông coi, có thể xách vali vào ở bất cứ lúc nào.
Tống Ngạn mới vừa bước lên bậc thang, AI liền chủ động mở cửa cho hai người họ.
Hai người đưa vali cho AI, đi dạo một vòng xung quanh căn biệt thự.
Biệt thự có bốn tầng và một tầng gác mái nhỏ. Phía sau còn có bể bơi, nhưng bởi vì thời gian dài không có người ở, nên bên trong cũng không có nước.
Tạ Thần Vũ nhìn về phía một căn nhà ở kế bên căn biệt thự, cảm giác không giống như nhà kho hay là gara, bèn cất lời hỏi: “Bên kia là nơi nào?”
Tống Ngạn nói: “Là nhà huấn luyện.”
Tạ Thần Vũ theo cậu đi vào bên trong, phát hiện thiết bị nơi này đều là những mẫu cũ sắp sửa bị loại bỏ, nhưng ngược lại lại được bảo dưỡng rất khá, hiển nhiên là của cha mẹ Tống Ngạn đặt mua hồi từ năm đó.
Tống Ngạn đi được vài bước, cậu quay đầu lại nhìn về phía Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ đối diện với ánh mắt của cậu, cảm thấy quen thuộc lạ kỳ, bèn cười nhướng mày hỏi: “Sao thế?”
Tống Ngạn hỏi: “Anh có mệt không?”
Tạ Thần Vũ liền biết cảm giác của anh không hề sai, liền bật cười nói: “Không mệt, em muốn đấu một trận à?”
Tống Ngạn thành thật gật đầu.
Cậu đứng ở bên cạnh nhìn Tạ Thần Vũ vật nhau với đám người Du Kình hết ba ngày, ban đầu là bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng càng về sau thì lại càng cảm thấy ngứa tay. Thế nhưng, cậu lại không muốn Tạ Thần Vũ mệt mỏi quá mức, nên mới không chủ động đề cập đến.
Đương nhiên Tạ Thần Vũ sẽ không cự tuyệt, trước khi đi anh đã lén lút hỏi xin Du Kình một bộ đồ tác chiến của bọn họ, nghĩ sau này vào thời điểm chỉ có hai người ở chung với nhau có thể mặc vào trêu chọc một phen, không ngờ lần đầu tiên sử dụng lại ở nơi này.
Anh nói: “Được, đợi anh đi thay quần áo.”
Tống Ngạn nhìn toàn thân anh đang mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái: “Mặc vậy cũng được rồi mà?”
Tạ Thần Vũ không chịu, kiên trì muốn thay.
Tống Ngạn không rõ liệu đây có phải là chứng rối loạn cưỡng ép hay không, nên cũng nghe theo mà đi thay đồ, đợi đến lúc bước ra, lúc này cậu mới hiểu vì sao Tạ Thần Vũ lại kiên trì đến thế, cậu hỏi: “Sao anh lại mang theo bộ đồ này?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Không phải em rất thích sao?”
Nói rồi anh liền tiến lên, rũ mắt nhìn vào Tống Ngạn.
Tống Ngạn thường xuyên mặc bộ đồ thể thao khi chạy bộ buổi sáng ở Du Kình, nhưng lần này cậu đã thay một bộ đồ tác chiến.
Vốn dĩ khí chất của cậu đã rất mạnh, giờ đây khi mặc bộ đồ này vào, tính hoang dã ác liệt lộ ra, khiến người ta không thể rời mắt.
Tống Ngạn bị nhìn chằm chằm đến mức có chút không được tự nhiên, cậu chủ động xoay người xuống lầu, một lần nữa đi đến nhà huấn luyện.
Tạ Thần Vũ đi theo vào trong, thấy cậu đã chuẩn bị xong, liền thu hồi tâm tư, chờ cậu ra tay trước.
Tống Ngạn cũng không khách khí với anh, thấy vậy liền nhanh chóng vọt qua.
Hai người biết rõ mỗi một động tác cũng như ý đồ của đối phương, hơn nữa còn cẩn thận không làm quá mức, vì vậy nên cả hai đều vừa đánh vừa lui, tốn nhiều thời gian hơn so với khi đánh với đám người Du Kình. Cuối cùng nhờ vào ưu thế sức mạnh, Tạ Thần Vũ canh chuẩn thời cơ đè Tống Ngạn nằm xuống mặt đất.
*Cẩn thận không làm quá mức: gốc là thành ngữ “Điểm đáo tức chỉ” (点到即止)
Đối kháng ở cường độ cao khiến cả hai người đều bị hụt hơi buộc phải thở gấp, nhưng cả hai đều đánh rất đã ghiền.
Tạ Thần Vũ từ trên nhìn xuống cậu: “Phục chưa? Phục thì gọi một tiếng “Chồng ơi” anh nghe.”
Tống Ngạn thả lỏng thân thể nghỉ ngơi, nghe vậy lập tức cãi lại: “Không phục.”
Tạ Thần Vũ cười cười, vẫn duy trì tư thế này đối diện với cậu, cúi đầu hôn.
Răng môi bị người gợi mở, Tống Ngạn chợt nắm chặt lấy quần áo anh.
Nhiệt độ sau cuộc luận bàn còn chưa tiêu tan, nay lại nhuốm thêm một đợt lửa nóng. Tống Ngạn hô hấp không thuận, tư duy trì trệ, chỉ có thể nắm giữ được vài đoạn ý thức linh tinh, ví dụ như cái gáy bị Tạ Thần Vũ dùng tay ôm lấy, cả người hơi hướng lên trên một chút.
Pheromone của hai người tản ra xung quanh, nhanh chóng hòa quyện vào nhau.
Qua thật lâu, Tạ Thần Vũ mới kết thúc nụ hôn này, ngửi được hương vị ngọt ngào toả ra trong không khí, anh khẽ liếm nhẹ răng nanh, không nhúc nhích.
Trước đây khi hai người còn ở tại ký túc xá của Du Kình, cả tòa ký túc xá đều là những lính đánh thuê hàng đầu, sợ rằng gây ra một ít tiếng động sẽ bị người ta nghe thấy, nên anh vẫn khống chế chính mình buông tha cho cậu. Nhưng tại đây vào thời điểm lúc này, khi chỉ có hai người họ, anh thật không muốn buông tay.
Tống Ngạn vẫn chưa kịp điều chỉnh hô hấp trở về bình thường, nhìn thấy động tác liếm răng nanh của Tạ Thần Vũ, đầu óc chợt “Ong” một tiếng.
Ánh mắt Tạ Thần Vũ thâm thúy, khí chất văn nhã khi xưa nay lại mang thêm vài phần nguy hiểm, anh thầm gọi nhỏ: “Ngạn Ngạn?”
Tống Ngạn nắm chặt lấy quần áo anh, tiếp theo lại thả tay ra, chạm lên chiếc vòng ức chế trên cổ.
Tạ Thần Vũ nghe thấy một tiếng “Rắc” thanh thúy vang lên, đồng tử chợt co rút lại, Tống Ngạn đã tháo chiếc vòng ức chế xuống rồi.
==================
Á à cuối cùng thì ngày đó cũng đã đến hú deeeeee ^o^/
Ông Vũ biết em Ngạn thích nhìn ổng mặc áo ba lỗ và quần rằn ri nên cố tình mặc để quyến rũ con nhà ngta =.=