Độ Xứng Đôi 99%
Chương 29: Sao anh không ở bên cạnh người mà anh thích đi?
Hôm nay, Tạ Thần Vũ cũng rất để tâm đến phong cách ăn mặc.
Lần trước đi gặp mặt, anh là một ông chủ nên phải mặc một bộ quần áo theo phong cách trưởng thành chững chạc.
Còn lần này là đi đến trường học của người ta, cho nên anh ăn mặc theo phong cách nam thần trường học, miễn cho lại gặp phải một đám âm thầm trào phúng anh là trà xanh già khú đế.
Giờ phút này anh miễn cưỡng dời sự chú ý sang người đang đứng đối diện – vị Alpha nào đó đang sắc mặt khó coi nhìn anh: “Tôi chỉ hơi bận công việc một chút, không thể thường xuyên đến trường với Ngạn Ngạn mà thôi. Sao lời đồn này lại có thể truyền ra được vậy?”
Vị học sinh xuất sắc nào đó đã trở thành nam thần được biết bao người mơ ước, ngoại hình và khí chất đều đập thẳng vào tim người xem.
Alpha chỉ từng nhìn thấy ảnh chụp của Tạ Thần Vũ trên diễn đàn, cũng đã từng xem video nhưng khoảng cách có chút khá xa. Vậy nên hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy được người thật.
Hắn tự nhận chính mình cũng là một hotboy trong trường, nhưng lúc này đứng ở trước mặt đối phương hắn lại có cảm giác như mình đang thấp hơn một cái đầu, nháy mắt sắc mặt càng khó coi hơn.
Nhưng dù vậy hắn cũng không lùi bước.
Hôm nay hắn quyết định tới tìm Tống Ngạn, là vì muốn tranh thủ cho bản thân mình một cơ hội. Sao có thể dễ dàng từ bỏ được?
Hắn nghĩ thầm: Người chồng tai tiếng này đến cũng đúng lúc.
Hắn mở miệng chất vấn: “Anh có chứng cứ gì chứng minh hai người đã kết hôn không? Có bản lĩnh thì cho tôi xem giấy đăng ký kết hôn đi!”
Người chung quanh nghe vậy liền hít sâu một hơi, tinh thần liền tỉnh táo.
Bọn họ cũng rất muốn biết rốt cuộc chuyện này của Tống Ngạn là thật hay giả, càng lúc càng bước đi chậm hơn.
Tạ Thần Vũ và Tống Ngạn là hôn nhân thỏa thuận. Anh không rõ là Tống Ngạn đang cố ý muốn cho mọi người hiểu lầm, hay là đang mong muốn kết thúc sớm việc này. Vì vậy anh nhìn về phía cậu hỏi ý kiến.
Tống Ngạn: “……”
Anh nhìn tôi là có ý gì? Tôi cũng đâu có mang theo thứ đó bên mình.
Hôm nay cậu bị Tạ Thần Vũ đánh đến trở tay không kịp, hiện tại tự hỏi có chút khó khăn, không thể đoán được mục đích của đối phương.
Cũng may hai người phối hợp đã quen, Tống Ngạn liền yên lặng tỏ vẻ sự tín nhiệm mà nhìn lại anh, không hề lộ ra vẻ mặt nghi hoặc nào.
Đậu Mính Mính nhịn không được giơ tay lên, thử nói chen vào: “Ừm, tớ….. tớ có hình kết hôn và video hiện trường hôn lễ của hai người nè, có muốn chiếu một chút không?”
Khi đó, Đậu Mính Mính không thể tham gia hôn lễ của Tống Ngạn, chỉ có thể tìm Tống Ngạn xin video để xem cho đã ghiền, cho nên trước giờ vẫn luôn lưu trữ.
Đậu Mính Mính cũng đã từng nghe thấy những lời đồn nói về Tống Ngạn, cũng rất nhiều lần muốn lên mạng vả mặt những người trên diễn đàn, thế nhưng Tống Ngạn không muốn. Nghĩ lại thì đây cũng là chuyện riêng tư cá nhân, vì vậy nên Đậu Mính Mính mới nhẫn nhịn cho đến hiện tại.
Tạ Thần Vũ nhìn ra được Tống Ngạn không có ý kháng cự, bèn cười nói: “Chiếu cho cậu ta xem đi.”
Nói rồi liền thả tay Tống Ngạn ra, chọn tấm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn trong máy truyền tin, nhập mã chứng minh thân phận xong liền chọn trình chiếu ra ngoài, thuận tiện còn đâm một đao: “Hôm ấy là ngày sinh nhật của Ngạn Ngạn. Từ nhỏ tôi và Ngạn Ngạn đã quen biết nhau, em ấy vừa trưởng thành là liền gấp gáp không chờ được muốn đi lãnh chứng nhận kết hôn với tôi.”
Âm nhạc du dương lãng mạn trong hôn lễ và thông tin đăng ký kết hôn đập vào mặt, Alpha đột nhiên mở to mắt.
Hắn ăn gói tẩy não kia đến chân tình thật cảm, trước đó còn nghe được tin – “Buổi tối hôm đó ở ký túc xá, Tống Ngạn khóc lóc kể lể nói là đã bị lừa rồi”. Vì vậy nên hắn mới thật sự cho rằng hai người chỉ là quan hệ hợp tác và cũng thật sự cảm thấy hắn sẽ là người có thể khiến Tống Ngạn thoát khỏi u buồn, để Tống Ngạn thích hắn.
Lúc này bị sự thật vả vào mặt bôm bốp thế này, thân thể hắn lung lay, chật vật mà lui về sau nửa bước.
Tạ Thần Vũ cũng không có thói quen ồn ào khoe khoang cho toàn thế giới đều biết, đạt được mục đích rồi liền ngừng lại, thu hồi ảnh chụp, đồng thời cũng bảo Đậu Mính Mính tắt video.
Sau đó anh vẫn tốt tính như thường, ôn hòa nói: “Như vậy là đã đủ để tin chưa? Hy vọng sau này cậu sẽ không dây dưa với Ngạn Ngạn nữa. Nếu không có việc gì, chúng tôi đi học đây.”
Tạ Thần Vũ lại nắm lấy ngón tay Tống Ngạn, kéo cậu rời đi.
Từ nhỏ đến lớn, Alpha chưa từng bị mất mặt đến vậy, thấy bọn họ lướt qua người, liền nóng đầu vọt lên.
“Cho….. cho dù là như vậy thì anh cũng không có đủ tư cách của một người bạn đời,” hắn nỗ lực muốn níu kéo một chút tôn nghiêm cho mình, “Trong lòng anh chỉ có công việc, căn bản không có Tống Ngạn!”
Tống Ngạn liền nhíu mày, cậu thu bớt tính tình hỏi: “Sao anh phiền quá vậy? Anh ăn gói tẩy não từ ai? Anh ấy có đủ tiêu chuẩn hay không là do các người quyết định sao?”
Thế nhưng Alpha đã lâm vào thế giới của chính mình: “Anh không xem kịch của em ấy, sinh bệnh anh cũng mặc kệ, cơm cũng không ăn cùng. Nếu là tôi, tôi sẽ không như vậy, kẻ có tiền đều khốn nạn hết! Nếu tôi quen biết em ấy sớm hơn một chút, hiện tại người đứng ở bên cạnh em ấy, tuyệt đối sẽ là tôi……”
Tống Ngạn nghe không nổi nữa: “Anh nằm mơ đi.”
Alpha tiếp tục mắt điếc tai ngơ: “Cho dù sau này em ấy có quen biết anh, cho dù anh có hao hết tâm tư theo đuổi em ấy, em ấy cũng không cho anh cơ hội đâu! Vậy nên tốt nhất là sau này anh nên đối xử tốt với em ấy. Bằng không tôi sẽ luôn sẵn sàng để cướp em ấy khỏi vòng tay anh, không tin liền thử xem!”
Sau khi nói xong đoạn này, có lẽ hắn của mấy năm sau, mỗi khi nhớ lại cũng sẽ hận không thể đập đầu xuống đất, đâm đầu vào tường, trong tiềm thức sẽ vẫn luôn hiện lên hình ảnh “Giáp mặt thọc gậy bánh xe thế nào cũng sẽ bị đánh”. Dưới ánh mắt một lời khó nói hết của quần chúng vây xem, hắn tự cho là vô cùng kiên quyết nhưng thật ra là đang hấp tấp xoay người rời đi, xém chút nữa là đâm vào cái cây bên đường.
Mọi người: “……”
Không khí chung quanh đều bị Alpha nào đó làm cho yên tĩnh vài giây.
Tạ Thần Vũ yên lặng hỏi: “Loại người này có nhiều không?”
Tống Ngạn đờ đẫn: “Không nhiều lắm.”
Cậu dừng lại, giải thích một chút: “Anh ấy ở trong câu lạc bộ kịch nói.”
Đậu Mính Mính ở bên cạnh cũng ngơ ngác “Ừm” một tiếng, cậu ôm ngực hít một hơi: “Có thể là thường ngày suy nghĩ quá nhiều, nhập vai quá không thoát ra được……”
Ba người cố gắng quên đi đoạn cao trào vừa rồi, tiếp tục đi về phía khu dạy học.
Đậu Mính Mính biết gần đây tâm trạng của Tống Ngạn không được tốt, nay lửa đã được dập tắt, cậu liền hiểu chuyện mà đi chậm lại, kéo dãn khoảng cách với hai người họ.
Tạ Thần Vũ thấy vậy rất vừa lòng, anh lại gần Tống Ngạn một chút, cực kỳ để ý đến những chuyện vừa rồi Alpha kia nói: “Diễn kịch gì?”
Tống Ngạn vẫn luôn cảm thấy người bên cạnh có chút nong nóng, ở gần bên cạnh anh có chút không được tự nhiên. Cậu cố gắng giữ sự bình tĩnh, khẽ nói: “Câu lạc bộ có một hoạt động, chỉ tham gia một vở kịch thôi.”
Tạ Thần Vũ “Ừm” một tiếng, lại hỏi: “Đã từng sinh bệnh?”
Tống Ngạn theo bản năng phủ nhận: “Lấy cớ xin nghỉ mà thôi.”
Tạ Thần Vũ gật đầu: Không tin.
Người ở viện nghiên cứu đã từng nói mấy năm nay là thời kỳ không ổn định, chắc chắn sẽ sinh bệnh.
Năm đầu tiên anh vẫn luôn ở bên ngoài, nhưng mỗi tháng anh đều sẽ liên lạc với Tống Ngạn hỏi thăm tình hình của cậu và lần nào cũng sẽ nhận về một câu “Không có việc gì”. Sau này anh nhìn ra được Tống Ngạn không còn kiên nhẫn, cảm thấy quan tâm nhiều sẽ có vấn đề, nên dần dần cũng không hỏi thăm nữa, đành phải để khi nào cậu xảy ra chuyện thì sẽ chủ động liên hệ với anh, nhưng đến nay vẫn chưa thấy cậu liên lạc với anh được một lần nào.
Hiện tại anh đã biết được nguyên nhân rồi: Với tính cách thật sự của Tống Ngạn, mỗi lần sinh bệnh chắc chắn sẽ tự mình xử lý.
Cho nên việc này không thể nghĩ sâu hơn nữa, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.
Tạ Thần Vũ hít một hơi, thay đổi chủ đề: “Hôm nay là tiết học gì?”
Tống Ngạn nói: “Lịch sử mỹ thuật.”
Tạ Thần Vũ nói: “Hai người học chung tiết à?”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Mấy thứ như môn tự chọn này, về cơ bản có thể chọn học bất kỳ lớp nào. Đậu Mính Mính cũng giống như Tống Ngạn là sinh viên chuyên ngành thiết kế, cũng có tiết môn tự chọn, nên cả hai liền chọn học lớp này.
Tống Ngạn hỏi: “Sao anh lại có ảnh chụp của giấy chứng nhận kết hôn?”
Tạ Thần Vũ cười cười: “Anh có thói quen chụp các giấy chứng nhận để lưu lại.” Dù sao cũng đều mã hóa hết rồi, rất an toàn.
Ánh nắng chiều tà vẫn chưa tan hết, để lại trên bầu trời một vệt sáng mờ ảo. Mùa này không nóng không lạnh, một cơn gió nhẹ thổi qua thật khiến người ta dễ chịu.
Hai người nắm lấy ngón tay, vừa đi vừa nói chuyện. Trên con đường chính của trường học, người đến người đi, ngẫu nhiên cũng gặp được vài đôi tình nhân nắm tay nhau bước qua, thoạt nhìn cũng không khác gì hai người họ.
Lần này, Tạ Thần Vũ đến đây: Một là muốn nhìn tính tình ẩn giấu của Tống Ngạn, muốn xác nhận lần cuối. Hai là nghĩ đến đám Alpha kia, quả thật có chút ngồi không yên.
Thật ra ban đầu anh vẫn chưa thể hoàn toàn xác định được cảm nhận của anh về Kim Diễm có phải thuộc về phương diện tình cảm hay không. Đồng thời cũng suy xét hiện tại đổi thành Tống Ngạn, có lẽ cần phải có thời gian để thích ứng, thậm chí cũng có khả năng là sẽ không còn cảm giác này.
Nhưng khi nhìn thấy có người dây dưa với Tống Ngạn và khi đối diện với ánh mắt kia của cậu, toàn bộ suy xét của anh đều tan thành mây khói.
Lúc này, các ngón tay của hai người dây dưa với nhau vẫn đang chiếm hơn phân nửa suy nghĩ trong đầu anh. Trước kia anh không thể hiểu loại hành vi “hai người yêu nhau nắm tay nhau đi dạo trên đường”, cảm thấy rất lãng phí thời gian và sinh mệnh, hiện tại thì anh đã hiểu một chút rồi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên anh phát hiện, nắm tay nhau đi dạo là một chuyện rất ư là tuyệt vời.
Đương nhiên, nếu trước đó không có đoạn lịch sử đen tối kia thì càng tuyệt vời hơn.
Lực chú ý của Tống Ngạn cũng đang đặt trên các ngón tay, cậu cứ có cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
Cậu chịu đựng cảm giác không thích hợp này đi một đoạn đường, đột nhiên nhớ tới Tạ Thần Vũ đã có người mà anh yêu thích, ngay lập tức liền rút tay về, khó chịu tự hỏi xem mục đích đến đây của Tạ Thần Vũ là gì, ngoài miệng lại nói: “Anh trở về đi, em có Đậu Mính Mính đi học chung rồi.”
Không còn nắm tay, Tạ Thần Vũ liền tiếc nuối.
Anh cũng không kéo tay người ta nữa, chỉ bày ra dáng vẻ dịu dàng thân thiết: “Không được, anh đã nói là sẽ đưa em đi học rồi.”
Tống Ngạn nói: “Có thể tìm một lý do nào đó để đối phó.”
Tạ Thần Vũ từ chối: “Không hợp với tính cách nhân vật của anh.”
Tống Ngạn: “……”
Lại nữa rồi, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này lại tới nữa rồi.
Tạ Thần Vũ nhìn sang tiệm trà sữa bên đường, đổi chủ đề: “Hai người muốn uống gì không?”
Đậu Mính Mính thấy hai người tách nhau ra, mơ hồ nghe được dường như Tống Ngạn đang muốn đuổi người, cho rằng hai người đang cãi nhau, bèn nhanh chóng chủ động đáp lời: “Tôi uống trà sữa, 50% đường, cảm ơn.”
Tạ Thần Vũ nhìn về phía Tống Ngạn.
Tống Ngạn chỉ nghĩ Tạ Thần Vũ có thể rời đi một chút là cậu có thể hít thở thông thoáng rồi, bèn vui vẻ nói: “Nước trái cây, đừng quá ngọt là được.”
Tạ Thần Vũ cười đáp lời, xoay người rời đi.
Đậu Mính Mính liền nhân cơ hội này vội vàng lại gần Tống Ngạn, cậu khẽ hỏi: “Hai người lại làm sao thế?”
Tống Ngạn nói: “Không có việc gì.”
Đậu Mính Mính nói: “Sao tớ nghe thấy như cậu muốn đuổi anh ấy đi vậy?”
Tống Ngạn liền nói: “Tôi chỉ cảm thấy anh ấy làm việc quá vất vả, không muốn anh ấy lại hầu tôi mà thôi.”
Đậu Mính Mính ngơ ngác gật đầu: “Ra là vậy…… Thật chứ?”
Tống Ngạn nói: “Thật, tóm lại chúng tôi không có việc gì, đừng bận tâm.”
Đậu Mính Mính cũng sợ quan tâm nhiều sẽ khiến người ta bực bội, nên cũng không nhiều lời nữa.
Tống Ngạn đứng vài giây, ánh mắt lại vô thức chuyển đến trên người Tạ Thần Vũ, nhưng khi đối phương vừa xoay người qua thì lại nhanh chóng dời đi.
Tạ Thần Vũ không hề nhận ra, anh xách theo ba ly trà sữa trở về, cùng Tống Ngạn và Đậu Mính Mính đi vào phòng học.
Mới vừa đi vào được hai bước, anh liền nghe thấy có người gọi một tiếng “Đậu Mính Mính”, theo tiếng gọi nhìn qua, phát hiện là một Alpha.
Đậu Mính Mính cũng nhìn thoáng qua, cười chào hỏi: “Chào đàn anh nha.”
Alpha liền vẫy tay với bọn họ: “Anh sợ lát nữa sẽ không có chỗ ngồi tốt nên đã chiếm chỗ cho tụi em rồi nè, lại đây đi.”
Tạ Thần Vũ thấy Alpha kia ngoài miệng thì đang nói chuyện với Đậu Mính Mính, nhưng ánh mắt thì lại đang ngó về phía Tống Ngạn, không khỏi trầm mặc.
Anh vừa mới gặp qua tính tình chân thật của Tống Ngạn là biết ngay: Trong trường học tuyệt đối có không ít người mơ tưởng đến em ấy, không ngờ mới đó mà lại gặp thêm một người rồi.
Hơn nữa nhìn hai ly nước trái cây chưa khui đang đặt ở trên bàn xem, hiển nhiên là mua cho em ấy và Đậu Mính Mính rồi, còn rất biết lấy lòng.
Lúc này, còn mười lăm phút nữa là vào học, môn tự chọn không được các sinh viên coi trọng, cho nên rất nhiều người vẫn còn đang từ từ ăn uống ở nhà ăn, chỗ trống trong phòng học khá nhiều.
Tạ Thần Vũ không chút nghĩ ngợi nắm lấy bàn tay Tống Ngạn, lần này không khống chế tốt, cứ thế mà dắt đi luôn.
“……” Tống Ngạn yên lặng nhìn về phía Tạ Thần Vũ.
Vẻ mặt của vị học sinh xuất sắc nào đó vẫn vô cùng tự nhiên, giọng điệu ôn hòa, rất chi là bình tĩnh, nhưng không ai biết hiện tại trong lòng anh đang hoảng loạn đến mức độ nào.
“Đó là chỗ cho hai người, ba người ngồi không vừa,” Anh kéo Tống Ngạn đi, “Chúng ta qua bên kia đi.”
Alpha và những người chung quanh liền đặt tầm mắt vào hai người họ.
Thật ra lúc anh tiến vào, bọn họ đã chú ý tới sự tồn tại của anh rồi. Bởi vì anh quá xuất sắc, hơn nữa lại còn đứng ở bên cạnh Tống Ngạn, mà Tống Ngạn của hôm nay lại có chút yên tĩnh ngoan ngoãn hơn thường ngày, mọi người không muốn để ý cũng khó.
Thế nhưng không có ai lại lâu lâu đi xem ảnh chụp của tình địch tai tiếng cả. Trên cơ bản là bọn họ chỉ liếc mắt nhìn ảnh chụp trên diễn đàn đúng một lần, và cũng đã rất lâu rồi cho nên mới dẫn đến chuyện không một ai nghĩ đến chuyện này. Mọi người chỉ cho rằng người đến là một tình địch có vẻ mạnh, thẳng đến khi hai người nắm tay nhau.
Alpha vẫy tay bảo Đậu Mính Mính lại gần lấy nước trái cây, kế đó liền hỏi: “Đó là ai vậy?”
Đậu Mính Mính nói: “Chồng của Ngạn Ngạn nha.”
Cậu không nhận nước trái cây, “Chúng em đã mua nước rồi, không cần nữa đâu ạ, cảm ơn đàn anh.”
Alpha liền gào thét trong lòng: Đậu má không phải nói là giả sao?, nhưng ngoài mặt lại miễn cưỡng cười nói: “Tụi anh cũng có nước rồi, vốn dĩ là mua cho tụi em mà, mang đi đi, học xong về uống cũng được.”
Đậu Mính Mính cũng không từ chối ý tốt của người ta nữa, bèn cười tiếp nhận, đi tới chia nước trái cây cho Tống Ngạn.
Tạ Thần Vũ liền ngăn cản: “Chúng tôi lên lớp xong sẽ trở về nhà, mang về cho bạn cùng phòng của cậu đi, đừng lãng phí.”
Đậu Mính Mính liền không ý kiến, xách theo ngồi xuống.
Alpha cách đó không xa vẫn đang để ý bọn họ: “……”
Cái lùm mé nó!
Thông qua những chuyện liên tiếp xảy ra trong hôm nay, Tạ Thần Vũ cũng hiểu được một chuyện, Tống Ngạn rất nổi tiếng trong trường học.
Anh quyết định muốn tìm hiểu một chút về tình hình của Tống Ngạn. Anh mở máy truyền tin ra, truy cập vào diễn đàn của trường bọn họ, phát hiện trên này không nhắc đến tên thật. Anh lật lại các bài đăng, trên một bài đăng cũ nói về các tên gọi khác của Tống Ngạn, chọn ra vài cái tên để tìm kiếm, cuối cùng thấy được một chuỗi lời đồn.
Phiên bản được lưu truyền nhiều nhất và cũng khiến nhiều người tin nhất là: Tống Ngạn dùng một người để chắn người theo đuổi. Người này lớn lên cùng với Tống Ngạn, vừa thuê chung nhà, vừa là anh em bà con xa, được Tống Ngạn thuê diễn tạm thời trong những dịp đặc biệt.
Phiên bản thứ hai cũng nổi tiếng không kém: Người kia là một cậu ấm đào hoa giàu có hai đời, vứt Tống Ngạn ở chỗ này để đi tiêu dao sung sướng, hai người đã ly hôn.
Còn có những phiên bản khác như: “Thật ra người kia đã phạm tội và đang ngồi xổm trong cục cảnh sát”, rồi “Nghe đâu mối quan hệ của hai người họ là bao nuôi và kẻ thứ ba”,…động não vô cùng tốt, không có phiên bản nào kém hơn phiên bản nào.
Tuyệt vời.
Anh kiên nhẫn xem hết một loạt các bài đăng này.
Tống Ngạn âm thầm để ý hành động của anh, nhưng vẫn không đoán được mục đích của anh là gì, thấy anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào máy truyền tin, liền lại gần nói: “Nếu anh bận thì cứ quay về đi.”
Tạ Thần Vũ vừa xem xong bài đăng cuối cùng, anh tắt màn hình nhìn về phía cậu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh không hề bận, anh có rất nhiều thời gian để ở bên cạnh em.”
Tống Ngạn liền muốn khinh bỉ một câu: Anh rảnh đến vậy sao không ở bên cạnh người trong lòng của anh đi?, nhưng khi đối diện với ánh mắt của anh, trái tim liền đập loạn lên.
Khoan đã.
Trước kia Tạ Thần Vũ có nói người anh ta yêu thích không dễ tiếp cận, sẽ không phải là mình chứ?
Nháy mắt gương mặt của Tống Ngạn liền đông cứng lại, cũng may là tiếng chuông vào học đã vang lên, giáo sư cũng vừa lúc bước vào cửa, kịp thời cứu cậu.
Tống Ngạn vội vàng dời mắt ngồi thẳng người lại, suy nghĩ càng lúc càng bay nhanh.
Cũng không phải là không có khả năng, dù sao hai năm qua hai người cũng ở bên cạnh nhau không ít thời gian, đúng là mình cũng không dễ tiếp cận…… Không đúng, mình gọi “Anh ơi” lâu như thế, giả bộ ngoan ngoãn lâu thế kia, sao lại nói là không dễ tiếp cận?
Hơn nữa cái từ “Không dễ tiếp cận” này không được rõ ràng cho lắm, lỡ như đó là người Tạ Thần Vũ đã biết trước đây thì sao?
Tống Ngạn thật sự không nhịn được nữa, cậu mở sổ ghi chép ra viết xuống một câu, sau đó đẩy bút và sổ qua cho Tạ Thần Vũ.
< Sao anh không ở bên cạnh người mà anh thích đi?>
Tạ Thần Vũ lập tức liền hoảng loạn.
Đây là đang thăm dò hay là đang chất vấn đây?
Anh biết chuyện này không thể chần chờ, càng chần chờ thì sẽ càng khiến Tống Ngạn dễ dàng nhìn ra vấn đề, liền bình tĩnh viết xong câu trả lời, đẩy về chỗ cậu.
Tống Ngạn mang theo vài phần khẩn trương không thể giải thích được mở ra xem, đập vào mắt là một hàng chữ: < Chữ viết đẹp ghê.>:)))))
Tống Ngạn: “……”
< Nói chuyện chính!>
Tống Ngạn hung hăng trả lại ba chữ, lại đẩy sổ qua.
Tạ Thần Vũ tranh thủ thời gian tự hỏi một chút, nghĩ được cách rồi liền hỏi thử: < Cậu hỏi về em ấy làm gì?>
Tống Ngạn như mắc nghẹn, tự hỏi một chút rồi trả lời: < Tôi chỉ cảm thấy anh ở chỗ tôi không có ý nghĩa gì mà thôi.>
Tạ Thần Vũ: < Đương nhiên là có ý nghĩa. Cậu có biết các Alpha trong trường cậu nói tôi như thế nào trên diễn đàn hay không? Nói tôi là trai bao đứng đầu trong hộp đêm đấy!>
Tống Ngạn thiếu chút nữa là không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cậu đã từng nghe thấy lời đồn này, có lẽ là vì khí chất của Tạ Thần Vũ quá tốt, cho nên rất ít người nói ra lời này.
Cậu ho khan một tiếng nhìn về phía Tạ Thần Vũ, tự đáy lòng thừa nhận: Chỉ cần vị học sinh xuất sắc này muốn, tuyệt đối có khả năng sẽ lên top đầu thật luôn ấy chứ.
Tạ Thần Vũ bị cậu nhìn chằm chằm có chút khẩn trương, không chờ cậu trả lời, liền kéo sổ qua tiếp tục viết: < Hơn nữa còn nói tôi là một tên khốn nạn đào hoa giàu có hai đời đi bao nuôi sinh viên. Tôi lớn ngần này, chưa từng bị người khác nói như vậy đâu!>
Tống Ngạn nhìn hàng chữ này, bỗng dưng dâng lên một tia dự cảm không tốt.
Tạ Thần Vũ liền chứng thực cho cậu xem.
Anh lại gần cậu, đặt tay qua, dưới ánh nhìn của Tống Ngạn, viết rõ ràng từng nét một về mục đích cuối cùng của mình: < Cho nên từ hôm nay trở đi, mỗi khi rảnh rỗi tôi sẽ đến trường đi học với cậu!>
Tống Ngạn: “……”
=======================
Để ý thì Ngạn Ngạn rất thích nhìn lén Tạ Thần Vũ, ẻm thích ngoại hình của anh công!:”>
Lần trước đi gặp mặt, anh là một ông chủ nên phải mặc một bộ quần áo theo phong cách trưởng thành chững chạc.
Còn lần này là đi đến trường học của người ta, cho nên anh ăn mặc theo phong cách nam thần trường học, miễn cho lại gặp phải một đám âm thầm trào phúng anh là trà xanh già khú đế.
Giờ phút này anh miễn cưỡng dời sự chú ý sang người đang đứng đối diện – vị Alpha nào đó đang sắc mặt khó coi nhìn anh: “Tôi chỉ hơi bận công việc một chút, không thể thường xuyên đến trường với Ngạn Ngạn mà thôi. Sao lời đồn này lại có thể truyền ra được vậy?”
Vị học sinh xuất sắc nào đó đã trở thành nam thần được biết bao người mơ ước, ngoại hình và khí chất đều đập thẳng vào tim người xem.
Alpha chỉ từng nhìn thấy ảnh chụp của Tạ Thần Vũ trên diễn đàn, cũng đã từng xem video nhưng khoảng cách có chút khá xa. Vậy nên hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy được người thật.
Hắn tự nhận chính mình cũng là một hotboy trong trường, nhưng lúc này đứng ở trước mặt đối phương hắn lại có cảm giác như mình đang thấp hơn một cái đầu, nháy mắt sắc mặt càng khó coi hơn.
Nhưng dù vậy hắn cũng không lùi bước.
Hôm nay hắn quyết định tới tìm Tống Ngạn, là vì muốn tranh thủ cho bản thân mình một cơ hội. Sao có thể dễ dàng từ bỏ được?
Hắn nghĩ thầm: Người chồng tai tiếng này đến cũng đúng lúc.
Hắn mở miệng chất vấn: “Anh có chứng cứ gì chứng minh hai người đã kết hôn không? Có bản lĩnh thì cho tôi xem giấy đăng ký kết hôn đi!”
Người chung quanh nghe vậy liền hít sâu một hơi, tinh thần liền tỉnh táo.
Bọn họ cũng rất muốn biết rốt cuộc chuyện này của Tống Ngạn là thật hay giả, càng lúc càng bước đi chậm hơn.
Tạ Thần Vũ và Tống Ngạn là hôn nhân thỏa thuận. Anh không rõ là Tống Ngạn đang cố ý muốn cho mọi người hiểu lầm, hay là đang mong muốn kết thúc sớm việc này. Vì vậy anh nhìn về phía cậu hỏi ý kiến.
Tống Ngạn: “……”
Anh nhìn tôi là có ý gì? Tôi cũng đâu có mang theo thứ đó bên mình.
Hôm nay cậu bị Tạ Thần Vũ đánh đến trở tay không kịp, hiện tại tự hỏi có chút khó khăn, không thể đoán được mục đích của đối phương.
Cũng may hai người phối hợp đã quen, Tống Ngạn liền yên lặng tỏ vẻ sự tín nhiệm mà nhìn lại anh, không hề lộ ra vẻ mặt nghi hoặc nào.
Đậu Mính Mính nhịn không được giơ tay lên, thử nói chen vào: “Ừm, tớ….. tớ có hình kết hôn và video hiện trường hôn lễ của hai người nè, có muốn chiếu một chút không?”
Khi đó, Đậu Mính Mính không thể tham gia hôn lễ của Tống Ngạn, chỉ có thể tìm Tống Ngạn xin video để xem cho đã ghiền, cho nên trước giờ vẫn luôn lưu trữ.
Đậu Mính Mính cũng đã từng nghe thấy những lời đồn nói về Tống Ngạn, cũng rất nhiều lần muốn lên mạng vả mặt những người trên diễn đàn, thế nhưng Tống Ngạn không muốn. Nghĩ lại thì đây cũng là chuyện riêng tư cá nhân, vì vậy nên Đậu Mính Mính mới nhẫn nhịn cho đến hiện tại.
Tạ Thần Vũ nhìn ra được Tống Ngạn không có ý kháng cự, bèn cười nói: “Chiếu cho cậu ta xem đi.”
Nói rồi liền thả tay Tống Ngạn ra, chọn tấm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn trong máy truyền tin, nhập mã chứng minh thân phận xong liền chọn trình chiếu ra ngoài, thuận tiện còn đâm một đao: “Hôm ấy là ngày sinh nhật của Ngạn Ngạn. Từ nhỏ tôi và Ngạn Ngạn đã quen biết nhau, em ấy vừa trưởng thành là liền gấp gáp không chờ được muốn đi lãnh chứng nhận kết hôn với tôi.”
Âm nhạc du dương lãng mạn trong hôn lễ và thông tin đăng ký kết hôn đập vào mặt, Alpha đột nhiên mở to mắt.
Hắn ăn gói tẩy não kia đến chân tình thật cảm, trước đó còn nghe được tin – “Buổi tối hôm đó ở ký túc xá, Tống Ngạn khóc lóc kể lể nói là đã bị lừa rồi”. Vì vậy nên hắn mới thật sự cho rằng hai người chỉ là quan hệ hợp tác và cũng thật sự cảm thấy hắn sẽ là người có thể khiến Tống Ngạn thoát khỏi u buồn, để Tống Ngạn thích hắn.
Lúc này bị sự thật vả vào mặt bôm bốp thế này, thân thể hắn lung lay, chật vật mà lui về sau nửa bước.
Tạ Thần Vũ cũng không có thói quen ồn ào khoe khoang cho toàn thế giới đều biết, đạt được mục đích rồi liền ngừng lại, thu hồi ảnh chụp, đồng thời cũng bảo Đậu Mính Mính tắt video.
Sau đó anh vẫn tốt tính như thường, ôn hòa nói: “Như vậy là đã đủ để tin chưa? Hy vọng sau này cậu sẽ không dây dưa với Ngạn Ngạn nữa. Nếu không có việc gì, chúng tôi đi học đây.”
Tạ Thần Vũ lại nắm lấy ngón tay Tống Ngạn, kéo cậu rời đi.
Từ nhỏ đến lớn, Alpha chưa từng bị mất mặt đến vậy, thấy bọn họ lướt qua người, liền nóng đầu vọt lên.
“Cho….. cho dù là như vậy thì anh cũng không có đủ tư cách của một người bạn đời,” hắn nỗ lực muốn níu kéo một chút tôn nghiêm cho mình, “Trong lòng anh chỉ có công việc, căn bản không có Tống Ngạn!”
Tống Ngạn liền nhíu mày, cậu thu bớt tính tình hỏi: “Sao anh phiền quá vậy? Anh ăn gói tẩy não từ ai? Anh ấy có đủ tiêu chuẩn hay không là do các người quyết định sao?”
Thế nhưng Alpha đã lâm vào thế giới của chính mình: “Anh không xem kịch của em ấy, sinh bệnh anh cũng mặc kệ, cơm cũng không ăn cùng. Nếu là tôi, tôi sẽ không như vậy, kẻ có tiền đều khốn nạn hết! Nếu tôi quen biết em ấy sớm hơn một chút, hiện tại người đứng ở bên cạnh em ấy, tuyệt đối sẽ là tôi……”
Tống Ngạn nghe không nổi nữa: “Anh nằm mơ đi.”
Alpha tiếp tục mắt điếc tai ngơ: “Cho dù sau này em ấy có quen biết anh, cho dù anh có hao hết tâm tư theo đuổi em ấy, em ấy cũng không cho anh cơ hội đâu! Vậy nên tốt nhất là sau này anh nên đối xử tốt với em ấy. Bằng không tôi sẽ luôn sẵn sàng để cướp em ấy khỏi vòng tay anh, không tin liền thử xem!”
Sau khi nói xong đoạn này, có lẽ hắn của mấy năm sau, mỗi khi nhớ lại cũng sẽ hận không thể đập đầu xuống đất, đâm đầu vào tường, trong tiềm thức sẽ vẫn luôn hiện lên hình ảnh “Giáp mặt thọc gậy bánh xe thế nào cũng sẽ bị đánh”. Dưới ánh mắt một lời khó nói hết của quần chúng vây xem, hắn tự cho là vô cùng kiên quyết nhưng thật ra là đang hấp tấp xoay người rời đi, xém chút nữa là đâm vào cái cây bên đường.
Mọi người: “……”
Không khí chung quanh đều bị Alpha nào đó làm cho yên tĩnh vài giây.
Tạ Thần Vũ yên lặng hỏi: “Loại người này có nhiều không?”
Tống Ngạn đờ đẫn: “Không nhiều lắm.”
Cậu dừng lại, giải thích một chút: “Anh ấy ở trong câu lạc bộ kịch nói.”
Đậu Mính Mính ở bên cạnh cũng ngơ ngác “Ừm” một tiếng, cậu ôm ngực hít một hơi: “Có thể là thường ngày suy nghĩ quá nhiều, nhập vai quá không thoát ra được……”
Ba người cố gắng quên đi đoạn cao trào vừa rồi, tiếp tục đi về phía khu dạy học.
Đậu Mính Mính biết gần đây tâm trạng của Tống Ngạn không được tốt, nay lửa đã được dập tắt, cậu liền hiểu chuyện mà đi chậm lại, kéo dãn khoảng cách với hai người họ.
Tạ Thần Vũ thấy vậy rất vừa lòng, anh lại gần Tống Ngạn một chút, cực kỳ để ý đến những chuyện vừa rồi Alpha kia nói: “Diễn kịch gì?”
Tống Ngạn vẫn luôn cảm thấy người bên cạnh có chút nong nóng, ở gần bên cạnh anh có chút không được tự nhiên. Cậu cố gắng giữ sự bình tĩnh, khẽ nói: “Câu lạc bộ có một hoạt động, chỉ tham gia một vở kịch thôi.”
Tạ Thần Vũ “Ừm” một tiếng, lại hỏi: “Đã từng sinh bệnh?”
Tống Ngạn theo bản năng phủ nhận: “Lấy cớ xin nghỉ mà thôi.”
Tạ Thần Vũ gật đầu: Không tin.
Người ở viện nghiên cứu đã từng nói mấy năm nay là thời kỳ không ổn định, chắc chắn sẽ sinh bệnh.
Năm đầu tiên anh vẫn luôn ở bên ngoài, nhưng mỗi tháng anh đều sẽ liên lạc với Tống Ngạn hỏi thăm tình hình của cậu và lần nào cũng sẽ nhận về một câu “Không có việc gì”. Sau này anh nhìn ra được Tống Ngạn không còn kiên nhẫn, cảm thấy quan tâm nhiều sẽ có vấn đề, nên dần dần cũng không hỏi thăm nữa, đành phải để khi nào cậu xảy ra chuyện thì sẽ chủ động liên hệ với anh, nhưng đến nay vẫn chưa thấy cậu liên lạc với anh được một lần nào.
Hiện tại anh đã biết được nguyên nhân rồi: Với tính cách thật sự của Tống Ngạn, mỗi lần sinh bệnh chắc chắn sẽ tự mình xử lý.
Cho nên việc này không thể nghĩ sâu hơn nữa, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.
Tạ Thần Vũ hít một hơi, thay đổi chủ đề: “Hôm nay là tiết học gì?”
Tống Ngạn nói: “Lịch sử mỹ thuật.”
Tạ Thần Vũ nói: “Hai người học chung tiết à?”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Mấy thứ như môn tự chọn này, về cơ bản có thể chọn học bất kỳ lớp nào. Đậu Mính Mính cũng giống như Tống Ngạn là sinh viên chuyên ngành thiết kế, cũng có tiết môn tự chọn, nên cả hai liền chọn học lớp này.
Tống Ngạn hỏi: “Sao anh lại có ảnh chụp của giấy chứng nhận kết hôn?”
Tạ Thần Vũ cười cười: “Anh có thói quen chụp các giấy chứng nhận để lưu lại.” Dù sao cũng đều mã hóa hết rồi, rất an toàn.
Ánh nắng chiều tà vẫn chưa tan hết, để lại trên bầu trời một vệt sáng mờ ảo. Mùa này không nóng không lạnh, một cơn gió nhẹ thổi qua thật khiến người ta dễ chịu.
Hai người nắm lấy ngón tay, vừa đi vừa nói chuyện. Trên con đường chính của trường học, người đến người đi, ngẫu nhiên cũng gặp được vài đôi tình nhân nắm tay nhau bước qua, thoạt nhìn cũng không khác gì hai người họ.
Lần này, Tạ Thần Vũ đến đây: Một là muốn nhìn tính tình ẩn giấu của Tống Ngạn, muốn xác nhận lần cuối. Hai là nghĩ đến đám Alpha kia, quả thật có chút ngồi không yên.
Thật ra ban đầu anh vẫn chưa thể hoàn toàn xác định được cảm nhận của anh về Kim Diễm có phải thuộc về phương diện tình cảm hay không. Đồng thời cũng suy xét hiện tại đổi thành Tống Ngạn, có lẽ cần phải có thời gian để thích ứng, thậm chí cũng có khả năng là sẽ không còn cảm giác này.
Nhưng khi nhìn thấy có người dây dưa với Tống Ngạn và khi đối diện với ánh mắt kia của cậu, toàn bộ suy xét của anh đều tan thành mây khói.
Lúc này, các ngón tay của hai người dây dưa với nhau vẫn đang chiếm hơn phân nửa suy nghĩ trong đầu anh. Trước kia anh không thể hiểu loại hành vi “hai người yêu nhau nắm tay nhau đi dạo trên đường”, cảm thấy rất lãng phí thời gian và sinh mệnh, hiện tại thì anh đã hiểu một chút rồi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên anh phát hiện, nắm tay nhau đi dạo là một chuyện rất ư là tuyệt vời.
Đương nhiên, nếu trước đó không có đoạn lịch sử đen tối kia thì càng tuyệt vời hơn.
Lực chú ý của Tống Ngạn cũng đang đặt trên các ngón tay, cậu cứ có cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
Cậu chịu đựng cảm giác không thích hợp này đi một đoạn đường, đột nhiên nhớ tới Tạ Thần Vũ đã có người mà anh yêu thích, ngay lập tức liền rút tay về, khó chịu tự hỏi xem mục đích đến đây của Tạ Thần Vũ là gì, ngoài miệng lại nói: “Anh trở về đi, em có Đậu Mính Mính đi học chung rồi.”
Không còn nắm tay, Tạ Thần Vũ liền tiếc nuối.
Anh cũng không kéo tay người ta nữa, chỉ bày ra dáng vẻ dịu dàng thân thiết: “Không được, anh đã nói là sẽ đưa em đi học rồi.”
Tống Ngạn nói: “Có thể tìm một lý do nào đó để đối phó.”
Tạ Thần Vũ từ chối: “Không hợp với tính cách nhân vật của anh.”
Tống Ngạn: “……”
Lại nữa rồi, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này lại tới nữa rồi.
Tạ Thần Vũ nhìn sang tiệm trà sữa bên đường, đổi chủ đề: “Hai người muốn uống gì không?”
Đậu Mính Mính thấy hai người tách nhau ra, mơ hồ nghe được dường như Tống Ngạn đang muốn đuổi người, cho rằng hai người đang cãi nhau, bèn nhanh chóng chủ động đáp lời: “Tôi uống trà sữa, 50% đường, cảm ơn.”
Tạ Thần Vũ nhìn về phía Tống Ngạn.
Tống Ngạn chỉ nghĩ Tạ Thần Vũ có thể rời đi một chút là cậu có thể hít thở thông thoáng rồi, bèn vui vẻ nói: “Nước trái cây, đừng quá ngọt là được.”
Tạ Thần Vũ cười đáp lời, xoay người rời đi.
Đậu Mính Mính liền nhân cơ hội này vội vàng lại gần Tống Ngạn, cậu khẽ hỏi: “Hai người lại làm sao thế?”
Tống Ngạn nói: “Không có việc gì.”
Đậu Mính Mính nói: “Sao tớ nghe thấy như cậu muốn đuổi anh ấy đi vậy?”
Tống Ngạn liền nói: “Tôi chỉ cảm thấy anh ấy làm việc quá vất vả, không muốn anh ấy lại hầu tôi mà thôi.”
Đậu Mính Mính ngơ ngác gật đầu: “Ra là vậy…… Thật chứ?”
Tống Ngạn nói: “Thật, tóm lại chúng tôi không có việc gì, đừng bận tâm.”
Đậu Mính Mính cũng sợ quan tâm nhiều sẽ khiến người ta bực bội, nên cũng không nhiều lời nữa.
Tống Ngạn đứng vài giây, ánh mắt lại vô thức chuyển đến trên người Tạ Thần Vũ, nhưng khi đối phương vừa xoay người qua thì lại nhanh chóng dời đi.
Tạ Thần Vũ không hề nhận ra, anh xách theo ba ly trà sữa trở về, cùng Tống Ngạn và Đậu Mính Mính đi vào phòng học.
Mới vừa đi vào được hai bước, anh liền nghe thấy có người gọi một tiếng “Đậu Mính Mính”, theo tiếng gọi nhìn qua, phát hiện là một Alpha.
Đậu Mính Mính cũng nhìn thoáng qua, cười chào hỏi: “Chào đàn anh nha.”
Alpha liền vẫy tay với bọn họ: “Anh sợ lát nữa sẽ không có chỗ ngồi tốt nên đã chiếm chỗ cho tụi em rồi nè, lại đây đi.”
Tạ Thần Vũ thấy Alpha kia ngoài miệng thì đang nói chuyện với Đậu Mính Mính, nhưng ánh mắt thì lại đang ngó về phía Tống Ngạn, không khỏi trầm mặc.
Anh vừa mới gặp qua tính tình chân thật của Tống Ngạn là biết ngay: Trong trường học tuyệt đối có không ít người mơ tưởng đến em ấy, không ngờ mới đó mà lại gặp thêm một người rồi.
Hơn nữa nhìn hai ly nước trái cây chưa khui đang đặt ở trên bàn xem, hiển nhiên là mua cho em ấy và Đậu Mính Mính rồi, còn rất biết lấy lòng.
Lúc này, còn mười lăm phút nữa là vào học, môn tự chọn không được các sinh viên coi trọng, cho nên rất nhiều người vẫn còn đang từ từ ăn uống ở nhà ăn, chỗ trống trong phòng học khá nhiều.
Tạ Thần Vũ không chút nghĩ ngợi nắm lấy bàn tay Tống Ngạn, lần này không khống chế tốt, cứ thế mà dắt đi luôn.
“……” Tống Ngạn yên lặng nhìn về phía Tạ Thần Vũ.
Vẻ mặt của vị học sinh xuất sắc nào đó vẫn vô cùng tự nhiên, giọng điệu ôn hòa, rất chi là bình tĩnh, nhưng không ai biết hiện tại trong lòng anh đang hoảng loạn đến mức độ nào.
“Đó là chỗ cho hai người, ba người ngồi không vừa,” Anh kéo Tống Ngạn đi, “Chúng ta qua bên kia đi.”
Alpha và những người chung quanh liền đặt tầm mắt vào hai người họ.
Thật ra lúc anh tiến vào, bọn họ đã chú ý tới sự tồn tại của anh rồi. Bởi vì anh quá xuất sắc, hơn nữa lại còn đứng ở bên cạnh Tống Ngạn, mà Tống Ngạn của hôm nay lại có chút yên tĩnh ngoan ngoãn hơn thường ngày, mọi người không muốn để ý cũng khó.
Thế nhưng không có ai lại lâu lâu đi xem ảnh chụp của tình địch tai tiếng cả. Trên cơ bản là bọn họ chỉ liếc mắt nhìn ảnh chụp trên diễn đàn đúng một lần, và cũng đã rất lâu rồi cho nên mới dẫn đến chuyện không một ai nghĩ đến chuyện này. Mọi người chỉ cho rằng người đến là một tình địch có vẻ mạnh, thẳng đến khi hai người nắm tay nhau.
Alpha vẫy tay bảo Đậu Mính Mính lại gần lấy nước trái cây, kế đó liền hỏi: “Đó là ai vậy?”
Đậu Mính Mính nói: “Chồng của Ngạn Ngạn nha.”
Cậu không nhận nước trái cây, “Chúng em đã mua nước rồi, không cần nữa đâu ạ, cảm ơn đàn anh.”
Alpha liền gào thét trong lòng: Đậu má không phải nói là giả sao?, nhưng ngoài mặt lại miễn cưỡng cười nói: “Tụi anh cũng có nước rồi, vốn dĩ là mua cho tụi em mà, mang đi đi, học xong về uống cũng được.”
Đậu Mính Mính cũng không từ chối ý tốt của người ta nữa, bèn cười tiếp nhận, đi tới chia nước trái cây cho Tống Ngạn.
Tạ Thần Vũ liền ngăn cản: “Chúng tôi lên lớp xong sẽ trở về nhà, mang về cho bạn cùng phòng của cậu đi, đừng lãng phí.”
Đậu Mính Mính liền không ý kiến, xách theo ngồi xuống.
Alpha cách đó không xa vẫn đang để ý bọn họ: “……”
Cái lùm mé nó!
Thông qua những chuyện liên tiếp xảy ra trong hôm nay, Tạ Thần Vũ cũng hiểu được một chuyện, Tống Ngạn rất nổi tiếng trong trường học.
Anh quyết định muốn tìm hiểu một chút về tình hình của Tống Ngạn. Anh mở máy truyền tin ra, truy cập vào diễn đàn của trường bọn họ, phát hiện trên này không nhắc đến tên thật. Anh lật lại các bài đăng, trên một bài đăng cũ nói về các tên gọi khác của Tống Ngạn, chọn ra vài cái tên để tìm kiếm, cuối cùng thấy được một chuỗi lời đồn.
Phiên bản được lưu truyền nhiều nhất và cũng khiến nhiều người tin nhất là: Tống Ngạn dùng một người để chắn người theo đuổi. Người này lớn lên cùng với Tống Ngạn, vừa thuê chung nhà, vừa là anh em bà con xa, được Tống Ngạn thuê diễn tạm thời trong những dịp đặc biệt.
Phiên bản thứ hai cũng nổi tiếng không kém: Người kia là một cậu ấm đào hoa giàu có hai đời, vứt Tống Ngạn ở chỗ này để đi tiêu dao sung sướng, hai người đã ly hôn.
Còn có những phiên bản khác như: “Thật ra người kia đã phạm tội và đang ngồi xổm trong cục cảnh sát”, rồi “Nghe đâu mối quan hệ của hai người họ là bao nuôi và kẻ thứ ba”,…động não vô cùng tốt, không có phiên bản nào kém hơn phiên bản nào.
Tuyệt vời.
Anh kiên nhẫn xem hết một loạt các bài đăng này.
Tống Ngạn âm thầm để ý hành động của anh, nhưng vẫn không đoán được mục đích của anh là gì, thấy anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào máy truyền tin, liền lại gần nói: “Nếu anh bận thì cứ quay về đi.”
Tạ Thần Vũ vừa xem xong bài đăng cuối cùng, anh tắt màn hình nhìn về phía cậu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh không hề bận, anh có rất nhiều thời gian để ở bên cạnh em.”
Tống Ngạn liền muốn khinh bỉ một câu: Anh rảnh đến vậy sao không ở bên cạnh người trong lòng của anh đi?, nhưng khi đối diện với ánh mắt của anh, trái tim liền đập loạn lên.
Khoan đã.
Trước kia Tạ Thần Vũ có nói người anh ta yêu thích không dễ tiếp cận, sẽ không phải là mình chứ?
Nháy mắt gương mặt của Tống Ngạn liền đông cứng lại, cũng may là tiếng chuông vào học đã vang lên, giáo sư cũng vừa lúc bước vào cửa, kịp thời cứu cậu.
Tống Ngạn vội vàng dời mắt ngồi thẳng người lại, suy nghĩ càng lúc càng bay nhanh.
Cũng không phải là không có khả năng, dù sao hai năm qua hai người cũng ở bên cạnh nhau không ít thời gian, đúng là mình cũng không dễ tiếp cận…… Không đúng, mình gọi “Anh ơi” lâu như thế, giả bộ ngoan ngoãn lâu thế kia, sao lại nói là không dễ tiếp cận?
Hơn nữa cái từ “Không dễ tiếp cận” này không được rõ ràng cho lắm, lỡ như đó là người Tạ Thần Vũ đã biết trước đây thì sao?
Tống Ngạn thật sự không nhịn được nữa, cậu mở sổ ghi chép ra viết xuống một câu, sau đó đẩy bút và sổ qua cho Tạ Thần Vũ.
< Sao anh không ở bên cạnh người mà anh thích đi?>
Tạ Thần Vũ lập tức liền hoảng loạn.
Đây là đang thăm dò hay là đang chất vấn đây?
Anh biết chuyện này không thể chần chờ, càng chần chờ thì sẽ càng khiến Tống Ngạn dễ dàng nhìn ra vấn đề, liền bình tĩnh viết xong câu trả lời, đẩy về chỗ cậu.
Tống Ngạn mang theo vài phần khẩn trương không thể giải thích được mở ra xem, đập vào mắt là một hàng chữ: < Chữ viết đẹp ghê.>:)))))
Tống Ngạn: “……”
< Nói chuyện chính!>
Tống Ngạn hung hăng trả lại ba chữ, lại đẩy sổ qua.
Tạ Thần Vũ tranh thủ thời gian tự hỏi một chút, nghĩ được cách rồi liền hỏi thử: < Cậu hỏi về em ấy làm gì?>
Tống Ngạn như mắc nghẹn, tự hỏi một chút rồi trả lời: < Tôi chỉ cảm thấy anh ở chỗ tôi không có ý nghĩa gì mà thôi.>
Tạ Thần Vũ: < Đương nhiên là có ý nghĩa. Cậu có biết các Alpha trong trường cậu nói tôi như thế nào trên diễn đàn hay không? Nói tôi là trai bao đứng đầu trong hộp đêm đấy!>
Tống Ngạn thiếu chút nữa là không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cậu đã từng nghe thấy lời đồn này, có lẽ là vì khí chất của Tạ Thần Vũ quá tốt, cho nên rất ít người nói ra lời này.
Cậu ho khan một tiếng nhìn về phía Tạ Thần Vũ, tự đáy lòng thừa nhận: Chỉ cần vị học sinh xuất sắc này muốn, tuyệt đối có khả năng sẽ lên top đầu thật luôn ấy chứ.
Tạ Thần Vũ bị cậu nhìn chằm chằm có chút khẩn trương, không chờ cậu trả lời, liền kéo sổ qua tiếp tục viết: < Hơn nữa còn nói tôi là một tên khốn nạn đào hoa giàu có hai đời đi bao nuôi sinh viên. Tôi lớn ngần này, chưa từng bị người khác nói như vậy đâu!>
Tống Ngạn nhìn hàng chữ này, bỗng dưng dâng lên một tia dự cảm không tốt.
Tạ Thần Vũ liền chứng thực cho cậu xem.
Anh lại gần cậu, đặt tay qua, dưới ánh nhìn của Tống Ngạn, viết rõ ràng từng nét một về mục đích cuối cùng của mình: < Cho nên từ hôm nay trở đi, mỗi khi rảnh rỗi tôi sẽ đến trường đi học với cậu!>
Tống Ngạn: “……”
=======================
Để ý thì Ngạn Ngạn rất thích nhìn lén Tạ Thần Vũ, ẻm thích ngoại hình của anh công!:”>