Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 83



================
Những lời đùa giỡn còn lại bị giam cầm dưới một nụ hôn kín kẽ.
Rèm cửa phòng ngủ không kéo sát hoàn toàn, ánh chiều tà đỏ thẫm xuyên qua khe hở rơi đầy bên khung cửa sổ rồi dần dần nhạt đi theo tốc độ mặt trời khuất bóng, cuối cùng hòa làm một vào màn đêm sâu thẳm.
Đoàn Triết xoay người rời khỏi thân thể Lâm Nhất, mở đèn đầu giường lên rút một tờ khăn giấy đưa cho đối phương.
"Bây giờ tôi đói thật rồi đấy." Lâm Nhất lười động đậy nên không thèm giơ tay nhận.
Đoàn Triết bèn tự lau sơ người cho anh, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, trước ngày dọn đến nhà Lâm Nhất hắn đã dọn dẹp toàn bộ nguyên liệu nấu ăn trong nhà đi sạch sẽ.
Hắn mò tìm điện thoại di động trong mớ quần áo vứt dưới sàn nhà, nhìn đồng hồ một cái, còn chưa đến 8 giờ tối.
"Tủ lạnh trống không rồi, để tôi tranh thủ đi siêu thị." Đoàn Triết nói.
"Không cần phiền toái thế đâu." Lâm Nhất vươn tay vỗ vỗ nệm ra hiệu cho hắn trở về, "Đặt cơm hộp ăn đi."
Đây là lần đầu anh có biểu hiện dính người sau khi xong việc, Đoàn Triết nghe lời nằm lại lên giường, hỏi anh: "Muốn ăn gì nào?"
Lúc này Lâm Nhất trực tiếp rúc vào ngực hắn.
"Gì cũng được, nhớ phải có món chay." Anh không yên tâm nhắc nhở thêm một câu, "Trứng gà không tính là món chay."
Đoàn Triết bật cười, bấm nút chọn hai món mặn một món chay, order xong liền đặt điện thoại lên tủ đầu giường, giơ tay vuốt tóc Lâm Nhất hỏi: "Ngày mai anh có lên công ty không?"
"Đi chứ." Lâm Nhất đáp, "Buổi chiều."

Đoàn Triết trầm ngâm vài giây mới đề nghị: "Tối nay ở lại đây đi."
Lâm Nhất cũng yên lặng một lát, hỏi lại: "Tại sao?"
Đoàn Triết ném ra một mớ lý do cực kỳ hợp lý: "Lát nữa còn phải tắm rửa, ăn cơm, dọn dẹp... Lười di chuyển lắm." Dừng một chút lại nói, "Hơn nữa sáng mai còn được ngủ thêm mười lăm phút."
Lâm Nhất xùy cười: "Lười chết cậu đi."
Đoàn Triết kiên nhẫn thuyết phục: "Nếu anh muốn thay quần áo thì cứ mặc đồ của tôi, chắc anh mặc vừa cả mà."
Tay Lâm Nhất bắt đầu không thành thật sờ xuống dưới, lười nhác hỏi: "Quần lót cũng mặc của cậu luôn à?"
Dục vọng vừa ngủ yên chưa bao lâu lại có xu thế ngẩng đầu, Đoàn Triết thở dốc mấy tiếng, phản ứng cũng chậm đi mấy nhịp: "Trong nhà có đồ mới."
Lâm Nhất không trêu hắn nữa mà gác tay lại bên hông, vùi thấp đầu rúc cả người vào trong ngực hắn.
"Đoàn Triết." Lâm Nhất nhẹ giọng hỏi, "Cậu có biết cái gì gọi là trẻ con không biết lựa lời không?"
Đề tài bỗng dưng lạc trôi quá xa, Đoàn Triết chưa hiểu kịp đành hỏi lại một câu: "Gì cơ?"
Lâm Nhất tiếp tục lẩm bẩm: "Năm chín tuổi tôi đã biết rồi."

Lúc này Đoàn Triết mới hiểu anh muốn làm gì.
Lâm Nhất đang "bộc bạch tâm sự".
Hắn không tiếp lời anh cũng không làm ra bất cứ hành động gì, thậm chí đến nhịp thở cũng chậm lại, chỉ hạ mắt nhìn Lâm Nhất.

"Nhưng hiện giờ ngẫm lại, mấy đứa đó đúng là biết tiên tri." Giọng Lâm Nhất rất nhẹ, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, "Tôi quả nhiên là con ruột của ba mẹ tôi, vừa đồng tính luyến ái lại còn là bệnh nhân tâm thần."
Đoàn Triết hít một hơi thật sâu, vươn tay ôm phần đầu đang cúi thấp của anh quấn vào cánh tay mình.
Lâm Nhất nói chậm hơn: "Ngày mẹ tôi ra đi, bà ấy nằm trong bồn tắm, sắc mặt rất bình thản. Giây phút đó tôi thật sự không hề cảm thấy tiếc thương cho bà, chỉ nghĩ thầm trong đầu, cuối cùng bà ấy đã được giải thoát rồi."
Anh nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở một chút: "Cây đàn của tôi, là di vật mẹ để lại."
Đoàn Triết giật mình.
Giờ phút này hắn mới ý thức được, cây đàn cello kia đối với Lâm Nhất mà nói còn đáng giá hơn chữ trân trọng rất nhiều.
"Nhưng mà, tôi lại phụ lòng nó mất rồi." Lâm Nhất nói, "Tôi tự làm hỏng bàn tay mình."
Đoàn Triết thấp giọng hỏi: "Anh bị thương như thế nào?"
"Gieo gió gặt bão thôi." Lâm Nhất vẫn không muốn trả lời thẳng thắn, anh thong thả thở một hơi dài rồi nói tiếp: "Có một đạo lý mà tôi đã hiểu ra quá muộn màng."
"Đạo lý gì." Đoàn Triết hỏi.
Lâm Nhất cười nhạt một tiếng.
"Thứ gì không thuộc về mình thì không nên cưỡng cầu. Mãi đến năm mười chín tuổi tôi mới hiểu được đạo lý này, những thứ hôm nay tôi có được, hoàn toàn là do tôi dùng bản lĩnh tự mình đoạt lấy."

Thực ra cũng có thứ "thuộc về mình" mà anh Lâm không nhận ra đấy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...