Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần
Chương 74
================
Đoàn Triết nhìn Bạch Nghiên Sơ biến mất sau khúc ngoặt cuối ngõ nhỏ, sau đó vòng ra đường lớn mua bật lửa và thuốc lá rồi trở lại trước cửa nhà Cù Cảnh Vinh hút một điếu.
Hắn vẫn còn nhớ như in màn biểu diễn song tấu toàn vẹn lưu loát của Lâm Nhất và Bạch Nghiên Sơ trong buổi hòa nhạc.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau học âm nhạc. Chuyện quan trọng nhất chính là, Lâm Nhất thích anh ta.
Hút được nửa điếu thuốc, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần vọng lại đằng sau cánh cửa.
Đoàn Triết quay đầu nhìn về phía cánh cổng chính sơn đỏ thẫm, Lâm Nhất đẩy cửa bước ra, trông thấy hắn đang dựa vào ven tường.
"Cậu hút điếu thuốc dài nửa mét đấy à." Lâm Nhất vươn tay về phía hắn, "Cho tôi một điếu."
"Xong việc rồi sao?" Đoàn Triết chỉ vị trí bên cạnh cho anh đứng, ngậm điếu thuốc đang cháy dở vào miệng rồi rút một điếu mới ra cho anh, "Hẹn lần tiếp theo chưa? Là khi nào?"
Hộp thuốc trong tay hắn chỉ thiếu một điếu, Lâm Nhất thấy mà không nói gì, chỉ nhận thuốc lá rồi cùng hắn đứng sóng vai dựa vào tường.
"Thứ bảy tuần sau, vẫn giờ này." Lâm Nhất cảm khái, "Cậu lợi hại thật đấy, trước kia anh trai tôi dùng rất nhiều quan hệ cũng không hẹn được lịch khám với ông thầy Cù này đâu."
Đoàn Triết không tiếp lời mà để anh mồi thuốc từ điếu thuốc của mình, tranh thủ dời đề tài: "Vì sao tay anh lại bị thương?"
Lâm Nhất thổi ra một hơi khói, đáp thản nhiên: "Tự làm tự chịu, lúc tôi cắt dao đầu tiên vào tay mình nên đoán trước kết cục này mới phải, chuyện sớm muộn ấy mà."
Đoàn Triết biết Lâm Nhất lại đang trả lời lấy lệ, vết thương hở trên lòng bàn tay ghi trong bệnh án hoàn toàn khác với những vết thương anh tự gây ra trước đó.
"Cậu không cảm thấy như vậy sao?" Lâm Nhất nghiêng đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc, "Một người học đàn cello mà lại không tự biết bảo vệ đôi tay mình."
Đoàn Triết lắc đầu.
"Anh nói ra những lời này thì phải kích hoạt bản năng nghề nghiệp của tôi lên rồi." Hắn nhìn Lâm Nhất xuyên qua làm khói mờ ảo, "Tôi là chuyên gia tư vấn tâm lý đấy."
Lâm Nhất không trêu hắn nữa, chỉ cúi đầu cười mấy tiếng. Hai người không ai nói thêm gì, điếu thuốc trong tay nhanh chóng chỉ còn một đoạn ngắn ngủn.
Người ra vào ngõ nhỏ ngày càng nhiều lên, Lâm Nhất giơ tay nhìn đồng hồ, đã là hơn 11 giờ.
"Đi thôi, chúng ta về nhà." Anh dụi tắt điếu thuốc, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Đoàn Triết, "Tiện đường tranh thủ ghé siêu thị, trưa nay anh trai làm đồ ăn ngon cho cậu ăn."
"Lâm Nhất." Đoàn Triết ở sau lưng gọi anh một tiếng.
Lâm Nhất dừng chân, quay đầu hỏi hắn: "Gì thế?"
Đoàn Triết vẫn dựa vào tường như cũ, nhìn anh nói: "Năm mười bảy tuổi tôi nên quen biết anh luôn mới phải."
Biểu cảm của hắn quá nghiêm túc làm Lâm Nhất ngẩn người mấy giây mới lấy lại tinh thần.
Một con chim yến tước màu vàng nâu nhẹ nhàng đậu xuống mái hiên màu xám phía đối diện, nhìn ngó chung quanh một lát lại vỗ cánh bay đi.
"Thôi dẹp hộ, có một thằng em như Kỷ Xuân Sơn đã đủ phiền lắm rồi, cậu còn muốn tôi có những hai đứa?" Anh cẩn thận nhớ lại dáng vẻ thất tình kinh khủng của Kỷ Xuân Sơn năm đó, khuôn mặt lộ ra một trăm phần trăm ghét bỏ, "Cậu có biết chạy theo dỗ thằng nhóc mười bảy tuổi khó khăn đến thế nào không?"
Đoàn Triết cắn chặt môi dưới, nắm mẩu thuốc lá trong tay nhấc chân đuổi theo anh.
Lâm Nhất sóng vai đi cùng hắn về phía trước, khẽ liếc mắt một cái: "Trưa nay muốn ăn gì?"
"Thịt." Đoàn Triết đáp lời ít ý nhiều.
Lâm Nhất trợn trắng mắt. Anh móc di động trong túi mở ứng dụng video ngắn ra, vừa nghiên cứu thực đơn vừa hùng hổ mắng: "Tôi thấy chạy theo dỗ thanh niên trưởng thành ba mươi mốt tuổi như cậu cũng chẳng dễ dàng chút nào."
- --
Biết khó dỗ rồi ai mượn anh dỗ dzị?