Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần
Chương 134: Ngoại truyện Thế giới song song - Ngày thứ hai
===========================
Buổi sáng hôm sau, Đoàn Triết đang ngồi bên bàn viết lách gì đó thì cửa phòng đột ngột bị người đẩy mạnh một phen.
"Tối hôm qua anh đi đâu?" Lâm Nhất đứng ngay ngoài cửa, lạnh lùng hỏi hắn.
Đoàn Triết lấy một tờ giấy trắng che khuất thứ mình đang viết, bình tĩnh giải thích: "Hôm qua có chút việc gấp nên phải chạy ra ngoài một chuyến."
Lâm Nhất cắn chặt môi dưới nhìn chòng chọc hắn một lát, sau đó đóng sầm cửa bỏ đi.
Đoàn Triết lật tờ giấy kia lên, cầm bút tiếp tục chăm chú viết. Hắn hoàn toàn có thể hiểu được phản ứng của Lâm Nhất, ai bị cho leo cây mà không tức giận, Lâm Nhất lại còn là kiểu đặc biệt ghét bị người ta nuốt lời nữa chứ.
Khoảng 9 giờ tối hôm đó, rốt cuộc Đoàn Triết cũng thành công đẩy được cửa phòng ngủ Lâm Nhất ra. Trong phòng vẫn chỉ bật một ngọn đèn đầu giường, Lâm Nhất không thèm nhìn lấy một cái, xoay lưng về phía hắn đồng thời trùm chăn che kín đầu mình.
Đoàn Triết tiến lại gần kéo chăn xuống một chút, dùng phong thư trong tay chọc chọc bả vai Lâm Nhất.
Cuối cùng phẫn nộ không thể thắng nổi tò mò.
"Đây là cái gì?" Lâm Nhất nhận đồ vật, lật qua lật lại xem xét mấy vòng.
Đoàn Triết không trả lời thẳng mà chỉ nói: "Giúp tôi giao thứ này cho Bạch Nghiên Sơ."
Phong thư được dán keo kín mít, Lâm Nhất ngồi tựa lên đầu giường, không thèm nói gì đã giơ tay xé luôn phong bì ra. Bên trong là một tờ giấy viết thư được gấp cẩn thận hai lần, anh xem lướt từ đầu đến cuối nội dung rồi vò thành một cục, dùng sức ném xuống sàn nhà.
"Anh đang có ý gì?"
Trên tờ giấy kia viết một loạt thông tin bao gồm các khuyến nghị chẩn đoán, tiền sử mắc tâm thần của gia đình anh và liệt kê một số triệu chứng bệnh có thể dễ dàng bị bỏ qua hoặc chẩn đoán sai.
Toàn bộ nội dung đều được viết dưới tiền đề Lâm Nhất sẽ phát bệnh trong tương lai.
Đoàn Triết đi ra cửa, cúi đầu nhặt cục giấy lên, nhẹ nhàng mở ra vuốt phẳng rồi gấp lại, nhét trở vào phong bì.
"Giả sử, tôi chỉ đang giả sử." Hắn đặt phong thư lên tủ đầu giường, thong thả nói với Lâm Nhất, "Nếu đến một ngày em cảm thấy bản thân cực kỳ dư thừa sức lực, hoàn toàn không muốn ngủ, hoặc giả như em không muốn bước chân ra đường, không muốn nói bất cứ câu nào với bất cứ ai, buồn rầu đến mức không có nổi hứng thú làm gì, lúc đó phải nói cho Bạch Nghiên Sơ biết."
Lâm Nhất đã sinh sống cạnh Trác Vân bị bệnh nhiều năm, những chuyện này kỳ thật không cần hắn phải giải thích.
"Tôi không bị bệnh." Lâm Nhất lạnh lùng nói.
"Tôi biết." Đoàn Triết gật đầu, "Tôi đang giả sử mà."
Căn bệnh này lúc mới phát tác có khả năng chẩn đoán sai rất cao, mặc dù hiện tại chưa có triệu chứng rõ ràng, nhưng không ai dám đảm bảo tương lai nó có bị thứ gì kích thích mà đột ngột bộc phát ra hay không.
"Lâm Nhất." Đoàn Triết ngồi xuống mép giường, vươn tay phủ lên đỉnh đầu anh khẽ vuốt ve mái tóc đen mềm mại, "Trong thế giới của em còn có anh trai em, có đàn cello, tương lai em sẽ gặp được càng nhiều người yêu quý em thật lòng, em không bao giờ đơn độc."
Lâm Nhất nghiêng đầu né tránh tay hắn.
Đoàn Triết thuận thế đặt tay lên vai anh: "Em nói không sai, em thừa hưởng tài năng âm nhạc của mẹ, cho nên mẹ em là người hy vọng em có thể trở thành một nghệ sĩ ưu tú hơn bất cứ ai. Em nói bà ấy yêu đàn cello nhất trần đời, nhưng cuối cùng bà đã không mang theo cây đàn đi mà để nó lại cho em. Bà ấy không thể ở bên em lâu hơn nữa, nhưng cây đàn của bà ấy thì có thể."
Đoàn Triết cong khóe môi, cố nặn ra một nụ cười gượng ép: "Lâm Nhất, em rất kiên cường, cũng rất dũng cảm, em cứ nhìn thẳng vào trái tim mình đi. Em muốn được kéo đàn cello."
Cơn tức tối trong mắt Lâm Nhất tan đi, hốc mắt lại hơi phiếm hồng. Anh cố đè nén cảm xúc xuống, ném ra một câu hỏi hoàn toàn không liên quan.
"Anh sắp phải đi rồi, đúng không?"
Đoàn Triết sững người.
Lâm Nhất thật sự quá nhạy bén.
Chuyện hắn có khả năng sắp biến mất, mãi đến buổi chiều hôm qua đi mua kem hắn mới phát hiện ra. Ban đầu Đoàn Triết tưởng nhân viên cửa hàng đang bực tức chuyện gì đó nên thái độ mới lạnh nhạt như vậy, sau đó mới nhận ra người ta thật sự không nhìn thấy mình.
Hắn xoay người chạy ra khỏi cửa hàng, Lâm Nhất vẫn ngồi trên băng ghế dài, đang ngẩn người nhìn ra hồ.
Anh cũng không phản ứng gì với tiếng gọi của Đoàn Triết.
Hắn vươn tay về phía Lâm Nhất, bàn tay lập tức xuyên qua bả vai anh.
Hắn chạy dọc ven hồ không biết bao lâu, gặp ai cũng bắt chuyện chào hỏi nhưng không hề nhận được một câu đáp trả nào.
Đến một nháy mắt nọ, cảm giác bàn chân giẫm xuống mặt đất của hắn đột nhiên thay đổi, lúc này hắn mới xác định bản thân đã lấy lại được thân thể chân thực.
Tối hôm qua sau khi về nhà, hắn vốn đã đáp ứng sẽ lên phòng Lâm Nhất ngồi với anh một lát trước khi ngủ, nhưng vào lúc bước lên lầu hai, bàn tay gõ cửa của hắn lại đâm xuyên qua cánh cửa một lần nữa. Hắn tựa như một linh hồn du đãng sang thế giới khác, tận mắt nhìn thấy Lâm Nhất ngồi chờ trong phòng đến mất kiên nhẫn, nổi giận đùng đùng chạy xuống lầu rồi lại thất vọng lê bước trở về giường.
"Em không nỡ để tôi đi sao?" Đoàn Triết khẽ bật cười, "Chúng ta mới quen biết nhau có mấy ngày thôi đấy."
Lâm Nhất gục đầu xuống, giọng rầu rĩ khàn khàn: "Tôi ghét nhất là người nói mà không giữ lời. Ba tôi, mẹ tôi, tất cả mọi người đều thất hứa." Nước mắt nhỏ xuống thấm ướt một mảng chăn bông, "Đến anh cũng thế."
Đoàn Triết nâng tay lên, kéo thiếu niên mảnh mai ôm vào lòng.
Người ta hay đồn rằng, sau khi mất hồn phách người chết vẫn còn lưu luyến nhân gian, cho nên đến ngày thứ bảy thường sẽ ghé về nhà thăm người thân một lần cuối.
Vào ngày "đầu thất" của Trác Vân tuyết bay đầy trời, Lâm Nhất không nhìn thấy linh hồn mẹ mình trở về.
Anh gặp được một gã đàn ông kỳ quặc.
Cái ôm của người này mang lại cảm giác rất khó tả, không chỉ có mỗi cảm giác an toàn.
Lâm Nhất vùi gương mặt ướt át vào cổ Đoàn Triết, lồng ngực người này có một hương vị rất quen, nhiệt độ cơ thể cũng rất quen.
Gọi là cảm giác quen thuộc sao?
Hình như cũng không phải.
Cứ như là...
Đã ôm qua ngàn lần vạn lần, cuối cùng ghi khắc thật sâu vào ký ức của linh hồn vậy.
Lâm Nhất sụt sịt hỏi: "Anh thay mẹ tôi trở về với tôi đúng không?"
Đương nhiên Đoàn Triết không biết đáp án cho câu hỏi này, hắn thậm chí còn không biết sau khi bản thân rời đi sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Có thể hắn sẽ trở về nơi hắn xuất phát ở năm 2023, cùng Lâm Nhất ba mươi ba tuổi hẹn ăn tối ở nhà hàng đã đặt lịch từ trước. ngôn tình hài
Có thể sau khi Bạch Nghiên Sơ làm theo lời hắn dặn dò, tương lai của Lâm Nhất sẽ hoàn toàn thay đổi, anh sẽ không bước vào bệnh viện Hòa An, không quen biết Kỷ Xuân Sơn, sẽ có được một cuộc đời càng hạnh phúc viên mãn.
Có thể phần tương lai có hắn tồn tại sẽ hoàn toàn bị xóa sạch, hắn vẫn là một chuyên gia tâm lý làm việc ở bệnh viện Hòa An, còn Lâm Nhất đã trở thành nghệ sĩ bè trưởng đàn cello trong dàn nhạc giao hưởng đứng đầu cả nước.
Reset hết mọi thứ, hai người không còn bất kỳ mối dây liên kết nào nữa.
Đoàn Triết nhớ lại tất cả mọi chuyện diễn ra sau khi quen biết Lâm Nhất, mỗi giây mỗi phút đều như rõ ràng ngay trước mắt.
Lâm Nhất thích ăn đồ ngọt.
Thích cùng hắn tay trong tay.
Thích ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài sân, vừa trả lời bình luận của các fan vừa xem hắn cắt cành tỉa lá cho vườn nguyệt quý.
Hắn có thể nhớ rõ hương vị mỗi món ăn Lâm Nhất từng làm, có thể nhớ rõ nụ cười nhạt treo bên khóe miệng mỗi khi anh ngồi nghịch figure của hắn.
Đoàn Triết lại xoa đầu Lâm Nhất, nói: "Ngày mai kéo đàn cello cho tôi nghe đi."
"Anh..." Lâm Nhất nhíu mày, đầu ngón tay cắm sâu vào da thịt Đoàn Triết, "Đừng đi có được không?"
Không hổ là dân học đàn cello, thân thể không có bao nhiêu thịt mà lực tay lại lớn đến kinh người. Hai tay Đoàn Triết đỡ vai anh nâng người dậy, chăm chú nhìn vào gương mặt thanh thú đối diện.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe được tiếng thở, trong phút chốc nhịp tim Lâm Nhất loạn nhịp thấy rõ, vào lúc đối phương áp sát lại gần đồng thời nhắm hai mắt lại.
Một nụ hôn cách phần tóc mái, nhẹ nhàng hạ lên trán anh.
Đoàn Triết ấn anh vào ngực mình, tựa cằm lên đầu anh vỗ vỗ lưng như dỗ em bé, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn nghe kể chuyện trước giờ đi ngủ không?"
—
Lời tác giả:
Yên tâm, tôi không có khùng đâu, kết thúc viên mãn cả nhé.
Ngoại truyện là HE viết hoa in đậm ạ.
—
Độc giả bị bả dọa riết ai cũng sợ ma