Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần
Chương 122
=================
"Chỉ hình như thôi à?" Đoàn Triết vừa hỏi vừa cười.
Thân thể Lâm Nhất vẫn run lên nhè nhẹ, Đoàn Triết dùng đầu lưỡi cảm nhận mạch đập nhảy lên trên cần cổ, thân dưới gia tăng tần suất đưa đẩy.
dương v*t nhạy cảm bị cọ xát lên ga trải giường trắng tinh theo động tác thọc rút liên hồi, Lâm Nhất không chịu nổi phải rì rầm rên lên mấy tiếng. Anh nắm chặt ngón tay Đoàn Triết, khàn giọng: "Để anh xoay người lại đi."
Đoàn Triết chống khuỷu tay chừa không gian cho anh trở mình dưới thân, đôi tay lại quàng qua cổ hắn.
"Lâm Nhất," Đoàn Triết ngắm nhìn gương mặt nhuộm đẫm tình dục, nhẹ nhàng phủ tay lên, dùng ngón cái lau sạch giọt mồ hôi chảy xuống từ ngọn tóc, "Nhìn anh có vẻ lãnh đạm, thực ra luôn là người nhiệt tình hơn bất cứ ai."
Vừa hay lại tương phản hoàn toàn với hắn.
Lâm Nhất không cho là đúng, bật cười trào phúng nhìn hắn: "Em hiểu anh đến thế cơ à?"
"Ừm." Đoàn Triết sờ dọc xuống cổ anh, đầu ngón tay để lại vệt mồ hôi trên làn da trắng ngần, "Chỗ nào trên cơ thể anh là nhạy cảm nhất..."
Nơi hắn chạm qua như có điện giật khiến Lâm Nhất run rẩy vặn vẹo thân thể.
"Mỗi lần lên đỉnh có vẻ mặt thế nào, cắn em chặt ra sao..." Hắn tách chân Lâm Nhất ra, nâng mông anh lên vùi mình vào lỗ hậu ướt mềm, "Em còn hiểu anh... hơn cả bản thân anh đấy."
dương v*t nghiền ép vào điểm nhô cao trong thành ruột, khoái cảm hỗn tạp từ tê mỏi đau ngứa xông thẳng lên đỉnh đầu làm Lâm Nhất mất tự nhiên rụt eo lại, ngón tay bấu chặt vào lưng Đoàn Triết.
"Đừng..."
Anh vẫn chưa thoát khỏi cao trào nên không chịu nổi kiểu nghiền ép như thế, tiếng rên cũng giần giật đứt quãng.
Đoàn Triết trước nay ở trên giường luôn dịu dàng khoan dung, hôm nay lại trở mặt chuyên quyền độc đoán, đè chặt eo không cho anh trốn, dương v*t rút ra hơn phân nửa lại thọc vào đúng chỗ cũ, thong thả dùng sức đâm nát điểm nhạy cảm mất hồn bên trong.
Đáy mắt Lâm Nhất ngập đầy sương mù, khó chịu nhíu mày bảo hắn đừng khiêu khích nữa.
"Ai mới khiêu khích?" Đoàn Triết cúi xuống ngậm đầu ti hồng nhuận vào miệng, ra sức liếm mút.
"Thành quả tự học của em..." Hắn bị huyệt thịt chặt chẽ ấm mềm kẹp phát sướng, hít một hơi thật sâu rồi đẩy thêm phát nữa, "Anh trai nghiệm thu một chút đi."
*
Lâm Nhất chậm rãi mở mắt, trong phòng tắt đèn tối om.
Anh vươn tay sờ điện thoại nhìn thử mới nhận ra giấc này mình ngủ rất say nhưng không lâu lắm, bây giờ mới là 7 giờ tối.
Ôm điện thoại do dự một lát, cuối cùng Lâm Nhất vẫn không nhịn được, ấn mở Weibo lên. Đề tài Bạch Nghiên Sơ ngoại tình đã bị mất nhiệt kha khá, nhưng từ khóa giải nghệ vẫn vững vàng đứng ở vị trí thứ hai trên bảng hot search.
Lâm Nhất bấm vào lướt xem.
[ Hai người quen biết nhau từ nhỏ, cái anh nhân tình kia sao lại không biết Bạch Nghiên Sơ đã kết hôn được? Đúng là đóa bạch liên bông xinh đẹp yếu ớt cần người che chở, cuộc họp báo này xem cư dân mạng là đồ thiểu năng hết đấy à? ]
Bài đăng này nằm ở vị trí hot nhất, nhận được hơn 20.000 lượt like.
"Đừng xem nữa." Cái ôm ấm áp từ phía sau đột ngột dán lên.
Đoàn Triết rút điện thoại ra khỏi tay anh, đặt về bên phía mình.
"Anh không đem theo thuốc đúng không." Hắn vòng tay ôm eo Lâm Nhất, cúi đầu hôn bả vai anh, "Thật ra tối nay chúng ta về Thành Đô vẫn kịp."
Thân thể cứng đờ của Lâm Nhất rốt cuộc cũng rã đông, quay đầu nhìn hắn thêm vài lần.
"Dẫn anh trai đi thuê phòng tính giờ đắt tiền thế này cơ mà." Anh trở mình uể oải nằm thẳng trên giường, giơ tay xoa mặt, "Em nghĩ anh còn đi được sao?"
Yết hầu Đoàn Triết khẽ trượt.
Trên cổ và trước ngực Lâm Nhất có mấy dấu hôn rất bắt mắt, hắn không cần xốc chăn lên cũng biết, chắc chắn ở bụng dưới và đùi trong cũng có không ít. Ngoại trừ lần đầu tiên, những lần sau này hắn không bao giờ để lại dấu vết trên người Lâm Nhất, thế nên cảnh tượng kiều diễm trước mắt hiện tại khiến hắn có chút khó xử.
"Tại sao không đi được? Để em cõng." Đoàn Triết lên tiếng cực kỳ giả dối.
Cậu em dần thức tỉnh dưới thân đang chọc khí thế lên đùi Lâm Nhất, anh sờ lên mấy vết bắn tinh trên ga trải giường, cạn lời liếc hắn một cái: "Còn muốn làm nữa à? Bẩn hết khăn trải giường của người ta rồi."
"Không sao hết, bao giờ trả phòng bù thêm tiền giặt ủi là được." Đoàn Triết xoay thân đè lên người anh, đôi môi phủ lên vệt đỏ trước ngực.
Thấy Lâm Nhất không nói cũng không tiếp tục làm gì, Đoàn Triết ngẩng đầu lên, chạm thẳng vào ánh mắt anh.
Lâm Nhất vẫn nhìn anh không động đậy.
"Về Thành Đô đi, đừng ngưng dùng thuốc." Đoàn Triết nhặt lý trí trở về, xoay người ngồi dậy cầm điện thoại chuẩn bị mua vé tàu.
Đột nhiên Lâm Nhất kéo tay ôm chặt lấy hắn.
Đoàn Triết buông di động ôm lại anh, vừa vỗ nhẹ lưng trấn an vừa hỏi: "Có đói bụng không? Hay là chúng ta đi ăn gì trước đã."
"Đoàn Triết..."
Nhịp thở của Lâm Nhất dồn dập lên, anh lại nhớ về buổi sáng sớm tựa như đêm đen năm mười chín tuổi.
"Cho dù em có là ảo giác..." Anh vùi đầu vào ngực Đoàn Triết, vòng tay ôm hắn chặt hơn, "Cũng đừng đi."