Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần
Chương 115
=================
"Trường âm nhạc học có vui không?" Lâm Thâm ngồi xổm dưới nền đất đào tuyết lên thành đống rồi dùng tay nặn lại thành một quả cầu tuyết chắc chắn.
"Cũng được ạ." Lâm Nhất chống đầu ngồi xổm cùng anh ta, tò mò hỏi, "Anh hai, còn trường bình thường nó thế nào, có vui không?"
"Không vui đâu." Lâm Thâm tìm một chỗ đất phẳng để thả cầu tuyết xuống.
"Anh, thế sao anh không học nhạc cụ đi?" Lâm Nhất bắt chước động tác của Lâm Thâm, cũng đào lên một ôm tuyết, "Như vậy là có thể học chung trường với em rồi."
Lâm Thâm liếc anh một cái, ngữ khí có chút lãnh đạm: "Tài năng âm nhạc của ba mẹ đã di truyền hết cho em rồi còn đâu."
Lâm Nhất gục đầu xuống cực thấp, không nói nữa mà tiếp tục gom cầu tuyết trong tay.
Từ nhỏ Lâm Nhất đã rất nhạy cảm, Lâm Thâm lo anh sẽ suy nghĩ nhiều liền vội vàng giải thích: "Lâm Nhất, anh nói đùa thôi."
"Lâm Thâm!" Trác Vân vốn đang đứng trước giá ba chân cùng Lâm Húc Bình xem lại mấy tấm ảnh vừa chụp, không ngờ mới rời mắt một lát Lâm Nhất đã ngồi xuống nghịch tuyết, bà vừa vội vàng chạy tới vừa mắng Lâm Thâm một câu, "Sao con không trông chừng em mà còn nhìn nó nghịch tuyết thế hả?"
Lâm Thâm lấy quả cầu tuyết từ trong tay Lâm Nhất, nâng cánh tay lên dùng sức ném xuống vách đá. Nắm tuyết rơi xuống vực núi sâu không thấy đáy, đến một tiếng vang cũng không nghe được.
"Bị lạnh hỏng tay thì biết làm sao?" Trác Vân kéo Lâm Nhất đứng dậy khỏi mặt đất, nắm đôi tay lạnh lẽo của anh vào trong tay mình, vừa xoa bóp ngón tay vừa dặn dò, "Lâm Nhất, đây là vũ khí quan trọng nhất của con, nhớ cho kỹ, phải dùng cả sinh mạng để bảo vệ nó."
Nghe nói, trước khi chết cóng con người sẽ trải qua mấy giai đoạn.
Đầu tiên, các mạch máu ngoại vi co lại, nhịp tim tăng lên và toàn thân trở nên lạnh lẽo. Lúc nhiệt độ cơ thể giảm, vỏ não sẽ bước vào giai đoạn ức chế, cảm thấy mệt mỏi và yếu ớt, ý thức bắt đầu mơ hồ. Sau đó, khi nhiệt độ cơ thể của một người vượt qua một giới hạn nhất định, "cảm giác nóng bất thường" sẽ xảy ra.
Lâm Nhất hoài nghi rằng trung tâm điều hòa nhiệt độ cơ thể của mình đã tê liệt rồi, bởi vì ngón tay anh thật sự cảm nhận được độ ấm.
Mọi tri giác như đang dạo chơi dưới đáy biển sâu, thính giác chậm chạp bị đánh thức, anh nghe thấy có người đang gọi tên mình ngay trước mặt.
Ngay sau đó thị giác cũng thức tỉnh, tầm mắt từ mông lung dần dần trở nên rõ ràng.
Hai tay anh đúng là đang được nắm lấy.
"Sao cậu lại quay về rồi?" Sau khi mở miệng Lâm Nhất mới nhận ra mình gần như không phát ra được âm thanh nữa.
Đột nhiên Đoàn Triết ngẩng đầu từ dưới hõm vai anh, sờ soạng lên mặt, khàn giọng hỏi: "Anh tự đi được không?"
Hắn không đeo kính mắt, giọng nói phát ra trong gió lạnh còn hơi hơi run rẩy.
Lâm Nhất yếu ớt chầm chậm di chuyển ánh mắt, trên đầu tóc và quần áo Đoàn Triết dính đầy bông tuyết trắng xóa, chỗ anh đang ngồi cũng không phải vị trí thiếp đi lúc nãy.
"Đường trơn quá, tôi không cõng anh được, chúng ta cùng nhau đi đi." Đoàn Triết lấy di động ra thử gọi cho 110 thêm lần nữa nhưng vẫn không có tín hiệu như cũ. Hắn quay đầu liếc nhìn con dốc hai người đang dựa lưng vào, nói với Lâm Nhất: "Để tôi kéo anh bò qua sườn núi này nhé."
Lâm Nhất dường như không nghe thấy, một lần nữa dựa vào ngực hắn.
Đoàn Triết nâng anh ngồi thẳng dậy, giọng nói mang theo lo âu rất rõ ràng: "Lâm Nhất, đừng ngủ."
Nương theo ánh trăng nhu hòa, Lâm Nhất thấy rõ gương mặt tái nhợt của hắn và đáy mắt đỏ bừng.
Đây mới là Đoàn Triết.
Đoàn Triết sẽ không để Đồ Hoa chết.
"Đoàn Triết." Anh rút tay ra khỏi túi áo khoác Đoàn Triết, phủi đi vụn tuyết li ti trên tóc cho hắn, "Tôi có chuyện rất quan trọng phải nói với cậu."
Đoàn Triết chặn lại: "Về đến nơi rồi nói."
"Nghe đã."
"Đi về trước, trở về rồi cho anh tha hồ nói."
"Chi thượng lộ, tiên thanh lệ."
Gió lạnh hú gào khắp thung lũng, cành linh sam phát ra từng tiếng xào xạc trang trọng.
Toàn thân Đoàn Triết như đông cứng lại.
"Trình Thanh Lộ để lại cho cậu một câu di ngôn." Lâm Nhất dựa thân thể lên sườn dốc phủ đầy tuyết, nhẹ nhàng nói, "Cô ấy bảo, cậu là người cô ấy rất cảm ơn, cũng rất xin lỗi."
Giọng Lâm Nhất đã mỏng như tơ nhện, nội dung câu nói lại vang động núi sông. Một bức tường cao vốn thủng lỗ chỗ nháy mắt sụp xuống ầm ầm.
Sắc mặt Đoàn Triết cứng đờ nhìn Lâm Nhất chậm rãi nhắm mắt lại, ý thức lại một lần nữa chìm vào biển sâu.
Sau khi Lâm Nhất rời khỏi nhà, hắn nhận ra bộ loa có dấu vết được sử dụng, thế nhưng lại chưa từng nghĩ đến khả năng giữa hai người kia có bất cứ liên hệ sâu xa gì với nhau.
Hắn chưa từng nghĩ đến khả năng Lâm Nhất đã biết hết mọi thứ về Trình Thanh Lộ.
"Là vì tôi sao?" Đoàn Triết mờ mịt hỏi, "Lần này anh phát bệnh, là vì tôi sao?"
"Tỉnh dậy đi," Hắn vươn tay kiểm tra mạch đập rồi vỗ vỗ vào mặt anh, "Lâm Nhất, tỉnh dậy đi."
Nhưng Lâm Nhất đã không còn hay biết gì nữa.
"Anh quẳng lại một câu như thế... Làm sao tôi chịu đựng được..." Đoàn Triết ấn chặt thân thể mềm oặt của anh vào ngực mình, tiếng nói mang theo một tia nức nở tuyệt vọng, "Anh đừng tàn nhẫn như vậy được không?"
Hắn hôn lên mái tóc dính đầy tuyết của Lâm Nhất, sau đó hôn xuống đôi môi lạnh băng, vừa thành kính vừa khẩn thiết nhấn từng chữ một: "Lâm Nhất, em yêu anh mà."
- --
Chưa phải lúc ăn mừng nhưng mà đm cờ chính thức xanh rồi nè các bạn ơiiiiiii