Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 467



Chương 467

“Ồ… được”.

Thư ký Tiền cười đầy ý sâu xa.

Anh ta còn cho rằng, Diệp Bắc Minh có gì với Ngụy Yên Nhiên cơ đấy.

Trên thực tế, Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ tiện miệng nói thôi.

Ngụy Yên Nhiên đâu biết rằng một câu nói tùy tiện của Diệp Bắc Minh lại mang đến lợi ích lớn cho cô ta?

Diệp Bắc Minh dừng bước chân, nhìn thư ký Tiền: “Đúng rồi, thư ký Tiền”.

“Sao thế? Cậu Diệp nói đi”.

Thư ký Tiền cũng thay đổi cách xưng hô.

Từ cậu sang cậu Diệp.

Phải biết rằng, thư ký Tiền là người bên cạnh Long chủ.

Chữ ‘cậu Diệp’ có trọng lượng thế nào.

Diệp Bắc Minh hiếu kỳ hỏi: “Đội Thiên Cơ do Long chủ quản lý, vậy đội Thần Cơ thì sao?”

Đồng tử của thư ký Tiền co lại, trầm mặc!

Một lát sau, thư ký Tiền mới nghiêm trọng nói: “Có liên quan đến gia tộc cổ võ, nhưng cậu đừng hỏi nữa, biết quá nhiều không có lợi cho cậu”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Không hỏi nhiều thêm.

Nhưng bốn chữ gia tộc cổ võ khiến sâu trong đôi mắt của anh lóe lên tia sắc lạnh!

Diệp Bắc Minh không ở lại trong đội Thiên Cơ.

Nói đợi thư ký Tiền thu thập đủ dược liệu, anh sẽ lại đến đội Thiên Cơ.

Vừa lên xe, điện thoại của Diệp Bắc Minh bỗng đổ chuông.

Sau đó anh ấn nút nghe, nhưng tay trượt ấn vào nút loa ngoài: “A lô, Nhược Tuyết, có chuyện gì thế?”

Hạ Nhược Tuyết cười hỏi: “Cậu đang ở đâu đấy, sao không thấy người đâu?”

“Người của cậu làm việc rất hiệu quả, mới có một ngày đã đăng ký thành lập công ty xong”.

“Còn mua một tòa nhà cao chọc trời, tất cả thủ tục đều được chuẩn bị xong, ngày mai sẽ bắt đầu kinh doanh”.

“Tớ muốn… ừm, cậu có thể đến dự lễ khai trương không?”

Diệp Bắc Minh tiện miệng đồng ý: “Được, không vấn đề”.

“Được, vậy tớ đợi cậu đấy”, Hạ Nhược Tuyết cười nhạt.

Hai người trò chuyện mấy câu.

Rồi tắt máy.

Thư ký Tiền cười nói: “Thiếu soái Diệp, tôi cũng có vài người bạn, nếu cậu không để ý, tôi cho bọn họ tham dự lễ khai trương được không?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thôi, tránh rắc rối”.

“Cho tôi xuống đây đi, tôi đi dạo rồi về nhà”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...