Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1595
Chương 1595
“Trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm, nói đùa sao!”
“Đúng thế! Đến lúc đó có thể lấy ra mười ngàn viên, tôi đã thấy Diệp Bắc Minh trâu bò rồi!”, có người phụ họa.
Tiêu Nhã Phi không nhịn được nói: “Thế nhưng Diệp Bắc Minh kia thật sự rất lợi hại!”
“Nói không chừng anh ấy thật sự có thể lấy ra một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm, cũng có thể lấy ra đan dược tuyệt phẩm và thánh phẩm thì sao!”
Lý Thiên Quân nhíu mày lại: “Ồ? Cô Tiêu biết cậu ta?”
Tiêu Nhã Phi gật đầu theo bản năng: “Biết chứ, hơn nữa chúng tôi còn…”
Tiêu Dung Phi kéo cánh tay em gái mình một cái: “Nhã Phi, chớ có nói hươu nói vượn!”
Em gái đúng là thần kinh thô, không phải cái gì cũng có thể nói ra được đâu!
“Ặc…”
Tiêu Nhã Phi thè lưỡi ra.
Trong lòng Lý Thiên Quân có chút khó chịu!
Từ cái nhìn đầu tiên hắn ta đã coi trọng hai chị em này, còn đang nghĩ cách để thể hiện tốt trước mặt hai người nữa.
Không nghĩ tới thế mà các cô lại quen biết Diệp Bắc Minh?
“Xem ra có vẻ các cô ấy rất quen thuộc với cậu ta?”
“Ha ha, đợi lát nữa nếu Diệp Bắc Minh dám xuất hiện, các cô sẽ biết sự chênh lệch giữa cậu ta và tôi!”
Lý Thiên Quân vô cùng tự tin.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống.
Thời gian cũng trôi qua từng giây từng phút.
Đã gần tới mười hai giờ trưa.
Ngô Khinh Diên có chút lo lắng: “Sao chủ nhân còn chưa tới?”
“Sắp tới mười hai giờ rồi!”
Lăng Thi Âm nhìn thoáng qua đồng hồ của mình: “Còn năm phút nữa, chủ nhân sẽ đến vào phút chót!”
Các nhân vật lớn đã lần lượt đến.
Xung quanh bàn luận sôi nổi!
Đột nhiên.
Đan Hoàng chậm rãi đứng dậy!
“Suỵt!”
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ thành Côn Luân đều yên lặng!
Yên lặng như tờ!
Đan Hoàng nhìn về phía đài cao ở giữa hội đấu giá: “Chừng nào thì bắt đầu đấu giá?”
“Đan dược của mấy người đâu?”
“Diệp Bắc Minh đâu?”
Chỉ là ba câu nói ngắn ngủi!
Lại khiến đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo như có áp lực vô tận!
Vạn Lăng Phong trả lời: “Chủ nhân nói đúng mười hai giờ trưa thì chính là mười hai giờ!”
“Còn ba phút nữa mới tới mười hai giờ, vẫn chưa tới thời gian cơ mà!”