Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1065
Chương 1065
Tất cả mọi người chấn động, khó tin nhìn vào ông lão bỗng dưng xuất hiện kia.
“Ôi mẹ ơi, đây chính là người kế thừa danh hiệu của Độc Cô Kiếm Thánh sau khi ông ấy mất tính, Vân Chi Lan đấy!”
“Nghe nói người của gia tộc người canh giữ từng hợp tác với nhau, mời ông ta trở thành một trong những người canh giữ của Long Quốc nhưng đã bị ông ta từ chối!”
“Kiếm Thánh Vân Chi Lan xuất hiện kia, ôi trời ơi… ông ta coi trọng thanh kiếm kia ư?”
Cho dù Diệp Bắc Minh có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào đối địch với Vân Chi Lan được.
Ngay khi mọi người đều nghĩ như thế.
Khi bọn họ đều nghĩ Diệp Bắc Minh sẽ không dám từ chối.
Anh thản nhiên nói: “Không có hứng, không bán, tránh ra đi”.
“Cái gì?”
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh.
Bọn họ đang nghe gì thế!
Ôi vãi!
Người kia là Vân Chi Lan đó, vậy mà Diệp Bắc Minh lại dám từ chối ông ta sao?
Thư ký Tiền cũng rất hoảng sợ, bèn bước lên, giới thiệu thân phận của Vân Chi Lan cho anh biết.
“Long Soái, ông ta là Kiếm Thánh hiện tại của Long Quốc đó!”
“Vốn dĩ có thể trở thành người thủ hộ của Long Quốc nhưng ông ta đã từ chối”.
Thư ký Tiền vô cùng e dè nhìn về phía Vân Chi Lan.
Diệp Bắc Minh khẽ cười nói: “Kiếm Thánh đương nhiệm giỏi lắm à?”
Nếu không phải do sư phụ của anh bế quan không chịu ra ngoài thì Kiếm Thánh của Long Quốc không tới lượt Vân Chi Lan đâu!
Cô gái đứng bên cạnh Vân Chi Lan cực kỳ tức giận, người như bốc hỏa nói: “Tên kia, thái độ của anh thế nào đấy?”
“Ông nội của tôi là Kiếm Thánh, đến cả Kiếm Thánh mà anh cũng dám mạo phạm?”
Cô gái ấy là Vân Kiếm Bình, đang tuổi mười chín.
Cô ta là cháu gái của Vân Chi Lan.
Những võ giả xung quanh đã sợ đến mức không dám lên tiếng rồi.
Đó chính là Kiếm Thánh.
Là sự tồn tại có thể sánh ngang với người thủ hộ.
Vậy mà Diệp Bắc Minh không thèm nể mặt ông ta, quả thật rất to gan lớn mật.
Sắc mặt Vân Chi Lan hơi trầm xuống.
Ánh mắt ông ta thay đổi.
Sau khi trầm ngâm một lát, ông ta bỗng nở nụ cười nói: “Haha, người trẻ tuổi tức giận quá âu cũng là điều thường tình”.
“Nếu cậu không bán thì thôi”.
Ông ta nói xong.