Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1006
Chương 1006
Trần Lê Y cảm thấy tốt hơn nhiều, ánh mắt cũng đã bắt đầu có ánh sáng.
Diệp Bắc Minh có chút tức giận: “Cô điên rồi sao?”
“Tự cắt cổ mình, ghét bản thân tự tử không đủ nhanh đúng không?”
Người phụ nữ này quả thật cố chấp!
Cứng đầu!
Đổi lại là một người khác, cách tự tìm cái chết này sẽ chết chắc.
Trần Lê Y cắn môi: “Thiếu chủ, tôi chắc chắn sẽ không gây thêm phiền toái cho anh”.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ấy: “Đây còn không phải phiến toái?”
“Chí ít sẽ không để thiếu chủ vì tôi mà bị kẻ địch uy hiếp”.
Trần Lê Y nói.
Diệp Bắc Minh cũng không bất ngờ, hành động vừa rồi của Trần Lê Y chính là xông về phía cái chết.
“Lý do nào khác?”
“Tôi đang đánh cược!”
“Đánh cược?”
Trần Lê Y gật đầu: “Đúng vậy, tôi có thể nhìn ra, thiếu chủ vốn không coi tôi là người của mình”.
“Chỉ có như vậy mới bày tỏ lòng trung thành của tôi”.
“Thiếu chủ có thể giết tôi bất cứ lúc nào, hoặc tôi sẽ chết vì thiếu chủ”.
“Anh mới coi tôi thành người của mình!”
Cô ấy cắn chặt chặt hàm răng.
Nói năng có khí phách.
Khóe miệng chảy ra máu tươi.
Trong con ngươi đều là ý chí quật cường!
Diệp Bắc Minh rất sốc, trên người cô gái này có khí chất giống anh năm năm trước.
Anh của năm năm trước đâu đâu cũng là khó khăn tuyệt vọng, không lối thoát, chính là dựa vào sự quật cường mới liều mạng được.
Một người ngay cả chết cũng không sợ thì chẳng có gì phải sợ cả.
Tút tút tút!
Đột nhiên, một cuộc điện thoại gọi tới, là giọng một người đàn ông: “Long Soái, vùng biển phương Nam xảy ra chuyện rồi”.
“Tôi tên là Phương Chấn, cố vấn của cô Tu La, cậu có ở phủ Long Soái không?”
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Tôi ở đó, xảy ra chuyện gì vậy?”
Vùng biển phương Nam xảy ra chuyện?
Bên đó không phải địa bàn của Thất sư tỷ Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh sao?
Phương Chấn nghiêm túc nói: “Long soái, đến rồi tôi nói cho cậu sau”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh đồng ý.
Năm phút sau, một chiếc máy bay trực tiếp đáp xuống cửa lớn phủ Long Soái.