Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một - Trang 2

Chương 32: Muôn trùng núi sông ngỡ không lối (2)



Vân Dao chấn động bởi câu nói kia của Mộ Hàn Uyên, giật mình chốc lát, nàng mới khó khăn hoàn hồn.
Nhìn vẻ mặt thanh cao lạnh lùng như thường ngày của Mộ Hàn Uyên một lát, nàng cuối cùng cũng nhận ra một chút…… hình như là cảm xúc bất mãn?
Vân Dao chớp mắt.
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu.
Vân Dao thử lùi lại vài bước đến gần giường.
—— Khi nàng nhìn lại một lần nữa, dường như một chút sương giá đã tan bớt trên khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên.
Chứng thực suy đoán của mình, Vân Dao hơi buồn cười, nhưng đương nhiên không dám cười trước mặt hắn.
Nàng nhỏ nhẹ nói: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm, chờ con lừa trọc…… à, chờ Liễu Vô đại sư đi rồi, ta giải thích với ngươi, được không?”
Mộ Hàn Uyên đang đeo đai lưng ngọc, nghe vậy hắn ôn hòa ngước mắt lên: “Tất cả đều nghe theo sư tôn.”
“......”
Đứng đắn như thế, cứ như Mộ Hàn Uyên gây sự chỉ vì nàng phớt lờ hắn lúc nãy là người khác, chứ không phải hắn vậy.
Tuy rằng đã ba trăm năm trôi qua, nhưng có vài điều vẫn giống như lúc nhỏ.
Vân Dao không kìm được mà hơi cong khóe môi, nàng giơ tay lên, chỉnh lại liên hoa quan trên đỉnh đầu của Mộ Hàn Uyên, người đang ngồi trên giường, hiếm khi thấp hơn nàng một thước.
Hồng y phất qua, một hương thơm lành lạnh như lan tỏa.
Vân Dao nhanh nhẹn xoay người, tâm trạng cực tốt đi về phía tăng nhân Liễu Vô vừa tự giác lui về sau tấm rèm mỏng, cho nên không hề nhận ra, sau lưng nàng, Mộ Hàn Uyên giật mình sửng sốt, đôi mắt đen láy nâng lên, hơi thất thần nhìn bóng lưng của nàng.
Bên trong huyễn cảnh.
Khi hắn là “Ngự Diễn”, nàng dường như rất thân mật với hắn, trên giường, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hơi thở đan xen……
Dừng.
Trong chớp mắt, hiếm khi Mộ Hàn Uyên bối rối cụp mắt xuống, không rõ là muốn giấu người trong đáy mắt mình, hay là muốn giấu ánh mắt đang nhìn người nọ, hàng mi vừa dài vừa dày của hắn áp chặt xuống.
Cách đó vài trượng.
Tăng nhân Liễu Vô liếc nhìn thanh niên trên giường, tấm rèm vừa nhấc rồi buông xuống lướt qua ngón tay vân vê phật châu của y.
Y cúi đầu, niệm phật.
Vân Dao nghe tiếng nên quay đầu lại: “Đại sư?”
Nàng quay lại hơi chậm.
Tấm rèm khép lại trước mắt nàng, nàng chỉ kịp nhìn thấy góc áo bào trắng như tuyết của người nọ.
Trước mặt nàng, Liễu Vô xoay người: “Không có gì, mời Vân thí chủ.”
“......”
Lăng Tiêu Các nằm trên tầng mười ba cao nhất, tất cả đều tuân theo quy cách cao cấp nhất hành cung, tạm thời không nhắc đến sương lầu hai bên chủ các, bên trong chủ các có cả phòng đánh đàn, phòng trà, đạo thất, tất cả có đủ cả.
Băng qua hai tấm rèm vải, Vân Dao dẫn Liễu Vô vào đạo thất trên lầu hai.
Căn phòng này hướng ra rừng núi, phi các lưu đan (*), mái hiên uốn lượn. Bốn góc đốt hương an thần, sương khói lượn lờ, Vân Dao cảm thấy đây là nơi thích hợp để nói chuyện.
(*) Thành ngữ, miêu tả những công trình kiến trúc tinh tế mỹ lệ.
Vân Dao ra hiệu bảo Liễu Vô ngồi ở vị trí chéo trước cửa sổ, sau đó nàng cũng ngồi xuống.
Khi Liễu Vô ngồi xuống, nàng dùng khóe mắt liếc y.
Chẳng biết tại sao, nhưng từ “lần đầu tiên” gặp Liễu Vô trên núi Tàng Long, từ tận đáy lòng Vân Dao không hề ưa y. Không hẳn là căm hận, mà chỉ là không muốn gặp người này, vì khi gặp sẽ khơi dậy một số ký ức cảm xúc không tốt.
Vân Dao cho rằng vì yêu tăng này thoạt nhìn không giống cao tăng đứng đắn.
Nếu không phải vì một câu nói vạch trần tà diễm trên mi tâm nàng trước núi đá cốc Táng Long, Vân Dao thà mọc mười cái chân cũng không muốn gặp yêu tăng này dù chỉ một chút.
Nhưng lúc này có chuyện cần nhờ vả người ta……
Vân Dao cố gắng hết sức ngồi thẳng người, gắng gượng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng lắm mới được xem là thân thiện: “Đại sư……”
Chưa nói xong.
Liễu Vô vân vê phật châu, cụp mi rủ mắt mỉm cười: “Vân thí chủ đừng tự làm khó mình, trước kia hai chúng ta gặp mặt, cô không gọi yêu tăng thì cũng là con lừa trọc (*). Hôm nay cô xưng hô như thế, khiến bần tăng không quen.”
(*) Kiểu xưng hô chế giễu thầy tu.
Vân Dao: “......”
Con lừa trọc này thích bị chửi có phải không?
Vân Dao kìm chế, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu đại sư nhận ra ta, ta cũng không gạt đại sư nữa. Lần này ta bế quan xảy ra sự cố, tẩu hỏa nhập ma, quên mất rất nhiều ký ức trước khi xuất quan.”
“......”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Vân Dao không hề rời khỏi khuôn mặt của yêu tăng dù chỉ một chút.
Nàng nhìn thấy sau khi Liễu Vô nghe xong câu này, phật châu trong tay y đột nhiên dừng lại, y ngước mắt lên, giống như đang nhìn nàng, nhưng ánh mắt của y lại cao hơn mặt mày nàng hai tấc, giống như đang nhìn…… búi tóc của nàng?
Mà sau ánh nhìn này, ý cười của yêu tăng phai nhạt, cảm xúc trong mắt xoay chuyển như thương hải tang điền, lịch biến vô tận, cuối cùng cô đọng thành một loại buồn bã nhàn nhạt.
Vân Dao có cảm giác như y đang nhìn nàng, nhưng dường như xuyên qua nàng, nhìn một hình bóng khác đã bị vùi dưới cát biển cặn sông mấy trăm năm trước.
“Như thế. Thế gian này lại mất đi một người nhớ đến nàng ấy.”
Yêu tăng rủ mày, nốt ruồi cát tường vẫn là màu đỏ tươi, lộ ra chút từ bi của bất thế cao tăng.
“Nàng ấy? Ai vậy?”
Vân Dao nhíu mày, một cảm giác u sầu khó tả dâng lên trong lòng, nàng bực bội xua tay, chuông vàng trên tay trái vang lên lảnh lót: “Thôi, ta không muốn nghe.”
Liễu Vô nâng mắt lên theo âm thanh kia, liếc nhìn những món trang sức kỳ lạ khắp người nàng, y khôi phục nụ cười: “Tuy rằng Vân thí chủ đã quên, nhưng cô cũng không hề quên.”
“.....”
Vân Dao nhớ khi nàng còn ở Tiên giới, nàng phiền nhất là gặp Phật Đà Môn ở Tây giới, đặc biệt là mỗi năm khi bọn họ đến giảng Phật pháp, nghe mà chẳng hiểu gì, mỗi lần như thế nàng chỉ ước mình bị điếc.
Không ngờ hạ giới rồi mà còn gặp tai ương.
‘Có chuyện nhờ người ta, có chuyện nhờ người ta.’
Trong lòng thầm niệm hai lần, Vân Dao lại ngẩng mặt lên, một tay chống cằm, mỉm cười hiền lành: “Trước đó vì ngoan đồ của ta bị thương cho nên ta rời đi vội vàng, không ở lại ngoài sơn cốc lâu, xin hỏi đại sư, từ đầu đến cuối bí cảnh, Tiên Vực thương vong bao nhiêu?”
Tăng nhân Liễu Vô niệm phật, rủ mày nói: “Trưởng lão và các đệ tử tinh anh của các môn các phái vào bí cảnh trước Vân thí chủ một ngày, tất cả đều không thể rời khỏi cốc. Những người còn lại, bao gồm cả bần tăng, may mắn được Vân thí chủ che chở, thoát khỏi khốn cảnh.”
“Thật sự chết hết……” Vân Dao nhíu mày.
“Vân thí chủ sáng suốt thông minh, chắc hẳn đã sớm nhận ra. Bên trong cốc Táng Long đều là xương trắng, chẳng qua nhờ vào oán niệm hóa hình, cần tế sống người sống, mới có thể duy trì.” Liễu Vô nói, dường như hơi cau mày khó hiểu: “Chỉ là sau khi ta vào cốc, quan sát số mệnh trong cốc, tộc ấy vốn đã chết gần vạn năm, không biết tại sao oán khí ngập trời, kéo dài đến tận hôm nay?”
Vân Dao do dự một chút, sau đó kể cho Liễu Vô nghe chuyện cũ của Long Thành mà nàng biết thông qua huyễn cảnh, lược bỏ gút mắc giữa nàng và Mộ Hàn Uyên, còn lại thì kể hết.
“Hóa ra là thế.” Yêu tăng im lặng một lát, sau đó nói: “Nếu ta nhớ không lầm, cổ tịch ghi chép, vạn năm trước, trước khi các môn phái của Tiên Vực xuất hiện, quả thật có một hoàng triều Nhân tộc thống trị Tiên Vực.”
Vân Dao ngước mắt lên: “Vậy công chúa Trường Ung thế nào?”
“Trường Ung, là vị quân vương cường thịnh nhất và cũng là quân vương cuối cùng của vương triều ấy, được phong hào trước khi lên ngồi.”
Vân Dao giật mình: “Lúc nàng ta tại vị, đất nước diệt vong sao?”
“Quốc quân đột tử, trời phạt diệt quốc.” Đáy mắt Liễu Vô như có chữ Vạn xuất hiện: “Nhưng sau khi vương triều bị diệt, quần môn Tiên Vực cùng phát triển, hưng thịnh mãi cho đến ngày nay.”
“...... Hưng thịnh.”
Vân Dao hơi cong môi dưới, không rõ là cười hay là trào phúng, nàng xoay người lấy cốc trà trên bàn, lúc này mới phát hiện trong đó trống không.
“Nhưng cho dù là chân long cuối cùng, oán niệm sót lại cũng không thể kéo dài hơn vạn năm, trừ phi,” Liễu Vô quay sang phía Vân Dao: “Long hồn của vị chân long bệ hạ do thần dân hiến tế kia là long hồn không hoàn chỉnh, ngủ say vạn năm, nên có thể duy trì vạn năm. Nhưng sau khi hắn thức tỉnh rời khỏi, đã khiến cốc Táng Long như nước không nguồn, nếu không tế sống người chết, cung cấp oán niệm cho thành xương trắng, thì khó có thể duy trì nổi.”
Vân Dao đặt cốc xuống, chán nản gật đầu: “Ta cũng đoán như vậy. Vị chân long bệ hạ ấy, dù là rồng hay hồn, đều có mối thù muôn lần chết cũng không thể chấm dứt với Nhân tộc, thù hằn của hắn có thể thấy qua sương phủ tàng long lần này, hắn cũng chẳng băn khoăn xem ai vô tội. Dường như trong mắt hắn, hễ là Nhân tộc, tất cả đều đáng chết.”
Liễu Vô cúi đầu niệm phật: “Mặc dù không biết Vân thí chủ phá giải thế nào, nhưng nếu không có cô và lệnh đồ, có lẽ vô số người phải lấy mạng của mình lấp đầy cốc Táng Long. n tình này ta sẽ báo với các đại tiên môn.”
“Ta không quan tâm lắm đến ân tình hay không ân tình. Nhưng có một chuyện, nếu yêu tăng ngươi…… nếu đại sư có thể giúp ta, ta sẽ vô cùng biết ơn.”
Liếc nhìn thân trên hơi nghiêng về phía trước của Vân Dao, Liễu Vô cụp mày xuống, cười hỏi: “Là chuyện liên quan đến tà vật giữa mi tâm của Vân thí chủ sao?”
“Đúng thế.” Vân Dao nói chắc như đinh đóng cột, hai mắt tỏa sáng: “Đại sư có biết nó là gì không?”
“Vân thí chủ đúng là không nhớ thật. Từ lần đầu tiên phát hiện nó, ta đã nói, vật ấy chứa sức mạnh hủy diệt, một khi phong ấn thất bại, mặc cho nó phát triển, rất có thể một thời gian ngắn nữa giới Càn Nguyên sẽ là cảnh tượng trăm họ lầm than.”
“——”
Ánh mắt của Vân Dao hơi kinh hãi, tựa lưng vào ghế.
Yêu tăng này quả thật cũng hơi giỏi.
—— Theo những gì thoại bản viết, sau khi Vân Dao chết, Ma tôn quy vị, Tiên Vực bị diệt sạch, chẳng phải giới Càn Nguyên khi ấy là cảnh tượng trăm họ lầm than sao.
“Vậy đại sư có biết nguồn gốc của nó không, thậm chí ngay cả tiên,” Vân Dao vội vàng khựng lại, đổi lời: “Ngay cả năm đó ta có tu vi nửa bước Độ Kiếp cảnh mà cũng không thể hoàn toàn phong ấn nó?”
Liễu Vô thở dài: “Ta đã từng nhắc nhở cô rồi, vật ấy có hơi thở của hỗn độn, ta nghi ngờ nó được hình thành từ thuở thiên địa sơ khai của giới Càn Nguyên.”
“Hỗn độn……” Đồng tử của Vân Dao đột nhiên co lại: “Chung Yên Hỏa Chủng.”
Liễu Vô khó hiểu ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
“......”
Vân Dao không trả lời, cũng như không thể trả lời.
Trên thực tế, giọng của nàng đã vô thức khàn đặc khi nàng thốt ra cái tên đáng sợ đó.
Trên Tiên giới, cũng chỉ có những người cai quản ba nghìn tiểu thế giới của Tư Thiên Cung mới biết về “Chung Yên Hỏa Chủng”, vật ấy chính là tồn tại đi kèm với sự hình thành của ba nghìn tiểu thế giới.
Nếu nói sự ra đời của tiểu thế giới Càn Nguyên là sáng tạo, là hy vọng, là mong muốn của mọi sinh linh.
Thì hỏa chủng kia chính là hủy diệt, là tuyệt vọng, là kết thúc của vạn vật.
Sinh tử minh diệt, tuần hoàn lặp lại, đó là vận mệnh mà Tiên giới ban cho ba nghìn tiểu thế giới.
Kể từ khi Chung Yên Hỏa Chủng “thức tỉnh” trên cõi đời này, tiểu thế giới này đã thật sự bước lên con đường diệt vong.
Trăm họ lầm than, vạn vật quy diệt……
Cuối cùng không thể tránh khỏi sao?
“—— Vân thí chủ?”
m thanh thắc mắc của Liễu Vô tạm thời kéo Vân Dao thoát khỏi sự hoảng loạn không thể kiềm chế trong lòng.
Vân Dao ổn định lại tâm trạng, nàng mở miệng thì mới phát hiện môi mình khô khốc: “Ta chỉ tình cờ biết được thôi…… Nó là thứ đáng sợ nhất thế gian này.”
Nghe vậy, ánh mắt của Liễu Vô hơi nghiêm nghị, nhưng cũng không hề kinh ngạc, rõ ràng y đã đoán được nó rất đáng sợ.
Vân Dao không khỏi nảy sinh hy vọng: “Ba trăm năm trước đại sư đã biết nó lợi hại, vậy đại sư có cách gì không?”
Liễu Vô im lặng một chút, sau đó lắc đầu.
“Ta chu du thế gian ba trăm năm, cũng không tìm được vật tương khắc với nó.”
Vân Dao sững sờ, ánh mắt trầm xuống.
“Nhưng mà……”
“?”
Vân Dao, người bị một câu chọc tức vừa định đứng lên, lập tức ngồi xuống, hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
“Trong Phạn Thiên Tự có một vị cao nhân đắc đạo. Chỉ là ông ấy chưa từng rời khỏi cửa chùa, bởi vậy người đời không biết tới.”
Giọng điệu của Vân Dao hơi gấp gáp: “Ông ta có cách sao?”
Liễu Vô lại lắc đầu.
“Vậy yêu tăng ngươi nhắc đến ông ta làm gì ——”
“Nếu ông ấy không có cách giải quyết, e rằng cả giới Càn Nguyên này, không ai có thể giải quyết vấn đề của cô.”
Vân Dao mới nói được nửa câu đã đập bàn đứng lên: “......”
Tiểu sư thúc tổ khựng lại chốc lát, sau đó lặng lẽ rút bàn tay đập bàn lại, nàng biết co biết duỗi (*) thay đổi nụ cười: “Đại sư nói chuyện cần gì phải thở mạnh như thế?”
(*) Nghĩa là biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.
Liễu Vô cười mà như không cười nhìn nàng: “Nhưng vị cao tăng này có tính cách đặc biệt, không quan tâm đến thế sự, cả đời chỉ làm một việc, chính là thủ tháp.”
“Thủ tháp?”
Vân Dao rất tò mò, nhưng hiện tại lại ngại hỏi mấy chuyện quái gở của cao tăng, cho nên nàng hỏi thẳng: “Ông ta không bận tâm sao?”
“Phải hỏi mới biết được.”
Vân Dao thở dài một hơi cho hả giận, cố gắng không nghiến răng: “Vậy ngươi hỏi đi.”
Yêu tăng mỉm cười, vân vê phật châu, đứng lên, chắp tay chào Vân Dao rồi chậm rãi xoay người đi.
“Không phải chứ,” Vân Dao vội vàng đứng lên: “Hỏi một câu, chẳng lẽ phải chạy về?”
Liễu Vô liếc nhìn xung quanh: “Không cần trở về chùa, nhưng ở đây không tiện.”
“...... Được rồi.”
Vân Dao ngập ngừng một chút, nói nhỏ: “Vậy thân phận của ta?”
“Bần tăng sẽ không lắm lời. Chỉ là ba trăm năm trước Vân thí chủ hành sự không khiêm tốn lắm, hiện tại tiên môn tuy toàn là hậu bối hành tẩu bên ngoài, nhưng không lâu nữa chính là Tiên Môn Đại Bỉ, e rằng Vân thí chủ khó có thể che giấu thân phận thật.”
“Tới đó rồi tính.” Vân Dao xua tay: “Còn một chuyện nữa.”
“Xin Vân thí chủ cứ nói.”
“Chuyện về Chung Yên……” Nhắc tới cái tên kia khiến Vân Dao sợ khiếp hồn, cho nên nàng bỏ qua nó: “Chuyện này, xin đại sư đừng nhắc đến trước mặt Mộ Hàn Uyên.”
Trong phòng chợt tĩnh lặng.
Chốc lát sau, Liễu Vô xoay người: “Tại sao?”
“...... Không có lý do gì cả, xin đại sư đừng nhắc đến dù chỉ là một chữ.”
“Được.”
Vân Dao đứng tại chỗ, nhìn yêu tăng khoác áo cà sa đỏ tươi bước ra ngoài.
Nếu ba trăm năm trước, nàng trái một câu yêu tăng, phải một câu con lừa trọc gọi y, thì vị đại sư này rộng lượng thật đấy, ấy thế mà lại bôn ba lao lực vì chuyện của nàng…..
Chẳng lẽ có hiểu lầm gì đó?
Đôi giày rơm của tăng nhân rời khỏi tầm mắt của nàng từng bước một, sự bất an trong lòng Vân Dao cũng tăng thêm một tấc.
Khi Liễu Vô vén rèm lên, cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà hỏi: “Người đời đều nói ta và đại sư có chút…… ân oán, có thật không vậy?”
Bàn tay đang vén rèm của Liễu Vô khựng lại.
Vân Dao cảm thấy phiền lòng: “Đại sư, người xuất gia không nói dối.”
“.....”
Im lặng chốc lát.
Vân Dao thấy yêu tăng quay đầu lại mỉm cười, nốt ruồi cát tường giữa mi tâm đỏ tươi mê hoặc, ngay cả mắt phượng cũng khiến lòng người không yên.
…… Quả thật là một yêu tăng.
Vân Dao đang cảm khái thì thấy Mộ Hàn Uyên cầm ấm trà và cốc trà, vén một tấm rèm ở một bên khác, đi về phía nàng.
Cùng lúc đó, yêu tăng nhìn hai người, cười nhẹ: “Vân thí chủ quên rồi sao?”
“Hơn bốn trăm năm trước, cô bẻ một nhánh hoa đào dưới chân núi Thiên Duyên làm kiếm, mở mười hai thiên môn của kim trận La Hán của Phạn Thiên Tự ta, đánh phương trượng hộc máu, lấy mạnh hiếp yếu muốn bắt ta về Càn Môn thành thân?”
“——”
Âm thanh như băng rơi xuống đất.
Thoáng chốc trong phòng lặng ngắt như tờ.
Bên cạnh lư hương, Mộ Hàn Uyên quay lưng về phía yêu tăng lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn Vân Dao đang ngơ ngác cách đó không xa.
Vân Dao: “......”
Vân Dao: “???”

Chương trước Chương tiếp
Loading...