Dịu Dàng Dành Riêng Anh - Trang 2
Chương 53
Editor: Mộ
Trình Yến chạy như bay đến.
Anh ta rất vui vẻ vì thật sự cho rằng Đỗ Cửu Trăn sẽ tặng anh ta một món quà xịn xò.
Lúc anh ta đến không thấy quà đâu cả mà chỉ nhận được một thằng đực rựa.
“Cái lần Hoắc Hành Niên phải vào phòng ICU là do gã làm đấy.” Đỗ Cửu Trăn thì thầm với Trình Yến.
Trình Yến vừa nghe xong đã trợn mắt há mồm, lửa giận bốc lên tận não.
Anh ta xắn tay áo tiến lên trông có vẻ định đánh gã ta một trận nhừ tử.
Anh ta đi được hai bước, bàn tay đã vươn ra được một nửa nhưng lại phát hiện không ai có ý định lên giúp anh ta.
Trình Yến ngẩn người một lát rồi ngượng ngùng thu hồi lại hành động.
Anh ta thả tay xuống cười ngớ ngẩn với bọn họ: “Không nên dùng bạo lực để chống lại bạo lực… đó là chuyện xấu đấy.”
Chủ yếu là do kỹ thuật đánh đấm của Trình Yến không tốt lắm. Nhỡ may đánh không lại thì anh ta sẽ thành trò hề cho biết bao nhiêu người có mặt ở đây, sau này sao anh ta dám nổ nữa.
“Không phải gần đây nhà anh đang có mấy dự án xây dựng sao?” Đỗ Cửu tẳn cười bảo: “Có thiếu công nhân không?”
Trình Yến ngơ ngác.
Thiếu thì không thiếu nhưng mà… mặc dù nhà họ Trình không giống nhà họ Hoắc với nhà họ Đỗ nhưng cũng là một công ty làm ăn đứng đắn không bóc lột sức lao động của người khác.
“Anh cho anh ta làm việc ở đó vài ngày.’ Đỗ Cửu Trăn nói: “Coi như lao động cải tạo. Gã phải nếm trải một ít mùi vị khổ sở mới có thể thay đổi được.”
“Anh không thể canh trừng gã mỗi ngày được, nhỡ gã chạy trốn thì phải làm sao?” Trình Yến hỏi.
Đỗ Cửu Trăn nhìn Dịch Vu Phi.
Gã cúi gằm mặt, rõ ràng không hề tình nguyện. Từ đầu đến cuối gã đều nghiến răng không nói câu nào.
Nói đúng hơn là gã không có gan để cãi lại.
Gã luôn rất kiêu ngạo nên không thể chịu đựng được việc phải thua kém một ai đó.
Trong thời gian gã ở Trấn Túc Nam nghe nói có một người tên là Trần Hằng vô cùng lợi hại, không có ai là đối thủ của anh.
Bất kể ai phát ra những lời như thế Dịch Vu Phi đều không thể nghe lọt tai.
Vì thế gã quyết tâm phải phân cao thấp với anh.
Đầu tiên gã tìm đến đàn em của Trần Hằng là Phùng Ngạn và đút cho hắn ít tiền để hắn dụ Trần Hằng ra ngoài.
Lần đó bị anh đá cho một cước khiến gã nổi giận lôi đình, gã muốn cho anh một trận thì anh lại xách người chạy mất.
Dịch Vu Phi vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Đêm ở trên núi, sau khi gã tẩn anh một trận nên thân thì vô cùng vui vẻ cứ tưởng cuối cùng mình cũng dạy cho anh một bài học.
Ai ngờ rằng Đỗ Khánh Canh lại đến dẫn người đi.
Lúc ấy gã đã thấy có cái gì đó sai sai nhưng dù sao anh cũng có quan hệ với cháu gái của ông ta. Đỗ Khánh Canh vì cháu gái nên tiện tay cứu anh luôn cũng không phải vấn đề gì to tát.
Anh chỉ là thằng du côn có thân phận thấp kém. Cho dù nhà họ Đỗ có trách móc gã vì anh thì cũng không làm to chuyện.
Cho đến khi gã biết người tên là Trần Hắng đó hóa ra lại là Hoắc Hành Niên.
Không sai. Chính là Hoắc Hành Niên mà anh ta biết.
Ngay lúc đó anh ta có cảm giác cả bầu trời đang sụp đổ.
Hoắc Hành Niên là ai cơ chứ?
Mặc dù gã chưa được gặp mặt anh nhưng đã nghe qua rất nhiều lời đồn đại. Vài năm gần đây anh đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Thậm chí không cần tốn nhiều công sức, anh chỉ cần vẫy tay một cái cũng đủ hại chết một tên tép diu như gã.
“Gã dám sao?” Đỗ Cửu Trăn liếc Dịch Vu Phi bằng một ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Kể cả Trình Yến không canh trừng gã thì gã cũng không dám chạy trốn.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết người nhà họ Dịch đã chủ động đưa gã đến.
Đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ không bảo vệ gã.
Nếu gã tự ý bỏ chạy bọn họ sẽ là người đầu tiên lôi gã trở về.
Bọn họ muốn gã trở thành vật hy sinh để xoa dịu cơn giận của hai nhà Đỗ Hoắc. Có lẽ đây là quyết định vô cùng sáng suốt.
“Tại sao phải giao cho Trình Yến?” Hoắc Hành Niên bỗng nhiên lên tiếng.
Tại sao không để Dịch Vu Phi ở chỗ hai người chịu khổ mà phải cất công đưa đến làm chân sai vặt cho Trình Yến.
“Trí nhớ của anh ấy không tốt lắm.” Đỗ Cửu Trăn trả lời vô cùng nghiêm túc.
“Anh ấy sẽ quên mất có một gã đang làm công miễn phí cho mình. Sau đó gã khó mà thoát nổi kiếp công nhân.’
Dừng lại một chút cô còn nói thêm: “Anh ấy cũng chẳng có não.”
“Em nói gì cơ?” lỗ tai của Trình Yến rất thính. Anh ta quay đầu lại chất vấn cô
“Em nói ai không có não?”
Đỗ Cửu Trăn nở một nụ cười thật tế nhị, không thèm đáp lại anh ta.
“Đỗ Cửu Trăn, rõ ràng em vừa nói thế cơ mà.” Trình Yến tiến lên hai bước muốn kéo lấy tay cô.
Nhưng anh ta vẫn chưa kịp chạm đến đã bị Hoắc Hành Niên ngăn lại. Anh vươn tay bảo vệ Đỗ Cửu Trăn, đồng thời quay lại lườm Trình Yến một cái.
Trình Yến sững sờ, bàn tay lơ lửng trên không trung đành phải rút lại.
Hoắc Hành Niên dắt tay Đỗ Cửu Trăn vào nhà.
Lúc đi đến cả anh còn mỉm cười ghé vào tai cô và nói: “Anh cũng muốn biết tại sao.”
“Lấy độc trị độc.” Đỗ Cửu Trăn trả lời: “Kẻ không có não trị kẻ không có não là phương pháp vô cùng hiệu quả đấy.”
Trình Yến lại thấy ngứa mũi, xém tì hắt xì vài cái.
Anh ta xoa xoa cái mũi nhạy cảm của mình, lẩm bẩm chửi thầm vài câu rồi quay đầu nhìn về phía Dịch Vu Phi.
“Suốt ngày gây chuyện rồi ném củ khoai nóng cho tôi giải quyết.”
Trình Yến mắng thì mắng thế thôi nhưng bọn họ nhờ anh ta cái gì anh ta cũng chưa bao giờ từ chối.
Người tốt bụng luôn là là người chịu thiệt mà.
“Đi thôi, đi thôi.” Trình Yến vẫy tay với Dịch Vu Phi rồi bảo: “Chăm chỉ làm việc. Đừng có lười biếng.”
“Nếu tâm trạng tôi không tốt thì cậu cứ tiếp tục ở lại đó làm việc đi.”
…
Gần hết năm, Hoắc Thị bắt đầu chuẩn bị một bữa tiệc.
Năm nay Hoắc Thị đã có rất nhiều chuyển biến lớn.
Vài năm trước công ty đã không còn tổ chức những sự kiện tương tự như vậy nhưng năm nay đột nhiên thông báo với mọi người muốn tổ chức một bữa tiệc.
Chỉ còn nửa tháng để chuẩn bị, công việc đột ngột ập xuống khiến một đám nhân viên trở tay không kịp.
Sáu giờ chiều, nhân viên của công ty lần lượt đến.
Đỗ Thất Dạng cố ý đỗ xe ở một góc không ai thấy. Cô bước xuống xe rồi cẩn thận dòm ngó xung quanh.
Xung quang không có bóng người khiến cô thở phào nhẹ nhõm và cẩn thận bước vào.
Thế nhưng cô mới đi được hai bước đột nhiên có người vỗ vai cô từ phía sau.
Đỗ Thất Dạng sợ hãi quay đầu lại thì phát hiện đó là Trình Yến.
Anh khoanh tay trước ngực, vừa thấy biểu tình sợ hãi của cô thì bật cười.
“Em có tật giật mình hả.”
“Em gây ra chuyện gì rồi? Kể anh nghe xem nào.”
“Em chia tay với Phó Đông Thành. Em không muốn anh ta tìm được em.” Đỗ Thất Dạng vô cùng tức giận nhưng cô ấy lại không dám nói chuyện lớn tiếng.
Hôm nay có rất nhiều khách đến dự. Nếu bọn họ nói năng bất cẩn sẽ bị người khác nghe được.
“Thật luôn?” Trình Yến cười khẩy.
Hai đứa nó thích nhất cái trò anh chơi em rồi em chơi lại anh. Mối quan hệ này kéo dài từ rất lâu rồi.
Bây giờ đột nhiên lại đòi chia tay. Thật khiến người ta tò mò.
Đỗ Thất Dạng không muốn kể cho anh ta nghe.
Cô co chân lén lút vào bên trong, nhẹ nhàng hết mức có thể ấy thế mà vừa đi được hai bước nữa thì lại chạm mặt Hoắc Hành Niên và Đỗ Cửu Trăn.
Đỗ Thất Dạng ngẩng đầu mỉm cười với bọn họ.
Trái tim đập loạn xạ, cô ấy có một dự cảm xấu.
Ngay lúc đó, giọng nói của Trình Yến truyền tới từ sau lưng: “Ây cậu Phó người đẹp của cậu đâu rồi.”
Đỗ Thất Dạng vừa nghe thế thì mặt mũi tái mét.
Cô lập tức quay đầu nhìn lại.
Sau lưng chẳng có ai cả chỉ có mỗi mình Trình Yến đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đỗ Thất Dạng trợn mắt nhìn anh ta, lửa giận lập tức bùng lên. Cô gào lên: “Trình Yến.”
Khoảnh khắc cô ấy hét lên thật lớn, Hoắc Hành Niên lập tức nghiêng người, nhanh chóng giơ tay lên và bịt lỗ tai của Đỗ Cửu Trăn lại.
Trình Yến thì không kịp đề phòng bị cô ấy hét đến suýt thủng màng nhĩ.
“Anh đùa như thế thú vị lắm sao?’ Đỗ Thất Dạng gầm lên, trong lòng vẫn tràn đầy tức giận.
Cô không phải người không biết đùa giỡn nhưng trong giờ phút quan trọng này, bất cứ ai nhắc đến cái tên Phó Đông Thành cô sẽ lập tức nổi điên.
Trình Yến thấy chết không sờn vẫn gật đầu như gà mổ thóc: “Thú vị lắm.”
Hoắc Hành Niên buông tay ra. Đỗ Cửu Trăn tiến về phía trước.
“Tiểu Thất.” Cô nói: “Em đừng làm loạn.”
“Chị.” Đỗ Thất Dạng bĩu môi, cô ấy vừa tủi thân lại vừa khó chịu.
Đỗ Thất Dạng rũ mắt xuống không nói năng gì xoay người bỏ đi.
“Lần trước chị giao việc cho em, em làm đến đâu rồi?” Đỗ Cửu Trăn lạnh lùng hỏi với theo.
Đỗ Thất Dạng vẫn câm như hến.
Đỗ Cửu Trăn đã giao cho cô ấy một dự án của Đỗ Thị và hy vọng cô ấy có thể hoàn thành nó.
Nhưng Đỗ Thất Dạng vẫn còn như con nít, cô ấy không thích làm những việc như thế.
Cô ấy giao lại cho người khác làm và căn bản chẳng thèm bận tâm.
Không biết bao giờ cô ấy mới có thể trưởng thành được.
Đỗ Cửu Trăn chỉ biết thở dài bất lực.
“Em là nhị tiểu thư của nhà họ Đỗ. Nếu em thật sự thích cậu ta như thế cứ mua đứt công ty của cậu ta xem cậu ta dám làm gì em.”
Đỗ Cửu Trăn thản nhiên nói.
Trình Yến kể với cô Thất Dạng bị người đàn ông đó bắt nạt.
Đỗ Cửu Trăn không thể hình dung ra cảnh tượng đó.
Đỗ Thất Dạng không phải loại người tùy tiện để người khác bắt nạt mình.
Con bé mà nổi giận thì đến ông trời cũng bó tay chịu chết.
Chỉ cần nhìn thái độ của con bé khi đối xử với Trình Yến lúc nãy là biết.
“Không phải thế…” Đỗ Thất Dạng thì thầm.
“Chị sẽ làm thế với anh rể sao?” Cô ấy hỏi tiếp.
Hoắc Hành Niên cũng tò mò nhìn Đỗ Cửu Trăn, sắc mặt tối sầm xuống ghé vào tai cô và cười khẽ: “Anh cũng muốn biết câu trả lời.”
“Anh muốn biết cái gì chứ…” Đỗ Cửu Trăn nhíu mày, ngại chốn đông người nên cô mới không dám đá vào chân Hoắc Hành Niên.
“Em nào dám uy hiếp anh.”
“Anh tình nguyện bị uy hiếp.” Hoắc Hành Niên nắm chặt tay cô và nghiêm túc nói: “Chỉ cần Đỗ tiểu thư thích, dù em muốn anh làm trâu làm ngựa, em muốn thế nào thì làm thế đó.”
Đỗ Cửu Trăn thật sự tin lời anh. Cô nhón chân lên hào hứng hỏi lại: “Thật sao?”
Hoắc Hành Niên nhắm mắt cam chịu, anh có thể nói anh chỉ đùa được không?
“Hôm nay em không thích đi bộ, anh cõng em nhé.”
Đỗ Cửu Trăn vừa dứt lời, Hoắc Hành Niên đã bế cô lên theo kiểu công chúa.
“Em muốn đi đâu?” anh cúi đầu hỏi cô.
“Quay lại đã.”
“Được.” Hoắc Hành Niêm gật đầu và bế cô vào trong.
Chỉ còn lại Đỗ Thất Dạng và Trình Yến đứng tại chỗ trố mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Đỗ Thất Dạng phản ứng lại. Cô ấy mím môi không khỏi hâm mộ: “Đến khi nào tên chó chết Phó Đông Thành mới đối xử tốt với em như cách anh rể đối xử với chị đây.”
“Em cứ nằm mơ đi.” Trình Yến chế nhạo.
Đỗ Thất Dạng suýt chút nữa lại nổi giận.
Cô ấy hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lửa giận sắp sửa bùng phát. Sau đó cô nở một nụ cười rất miễn cưỡng.
“Tại sao bỗng nhiên lại tổ chức một buổi tiệc?” Cô lảng sang chủ đề khác.
“Có lẽ bọn họ định thông báo chuyện quan trọng gì đó.” Trình yến tỏ vẻ hiểu biết nhưng dù biết thì anh ta cũng không nói thẳng còn cố ý vòng vo: “Em sẽ biết ngay thôi.”
- -----oOo------
Trình Yến chạy như bay đến.
Anh ta rất vui vẻ vì thật sự cho rằng Đỗ Cửu Trăn sẽ tặng anh ta một món quà xịn xò.
Lúc anh ta đến không thấy quà đâu cả mà chỉ nhận được một thằng đực rựa.
“Cái lần Hoắc Hành Niên phải vào phòng ICU là do gã làm đấy.” Đỗ Cửu Trăn thì thầm với Trình Yến.
Trình Yến vừa nghe xong đã trợn mắt há mồm, lửa giận bốc lên tận não.
Anh ta xắn tay áo tiến lên trông có vẻ định đánh gã ta một trận nhừ tử.
Anh ta đi được hai bước, bàn tay đã vươn ra được một nửa nhưng lại phát hiện không ai có ý định lên giúp anh ta.
Trình Yến ngẩn người một lát rồi ngượng ngùng thu hồi lại hành động.
Anh ta thả tay xuống cười ngớ ngẩn với bọn họ: “Không nên dùng bạo lực để chống lại bạo lực… đó là chuyện xấu đấy.”
Chủ yếu là do kỹ thuật đánh đấm của Trình Yến không tốt lắm. Nhỡ may đánh không lại thì anh ta sẽ thành trò hề cho biết bao nhiêu người có mặt ở đây, sau này sao anh ta dám nổ nữa.
“Không phải gần đây nhà anh đang có mấy dự án xây dựng sao?” Đỗ Cửu tẳn cười bảo: “Có thiếu công nhân không?”
Trình Yến ngơ ngác.
Thiếu thì không thiếu nhưng mà… mặc dù nhà họ Trình không giống nhà họ Hoắc với nhà họ Đỗ nhưng cũng là một công ty làm ăn đứng đắn không bóc lột sức lao động của người khác.
“Anh cho anh ta làm việc ở đó vài ngày.’ Đỗ Cửu Trăn nói: “Coi như lao động cải tạo. Gã phải nếm trải một ít mùi vị khổ sở mới có thể thay đổi được.”
“Anh không thể canh trừng gã mỗi ngày được, nhỡ gã chạy trốn thì phải làm sao?” Trình Yến hỏi.
Đỗ Cửu Trăn nhìn Dịch Vu Phi.
Gã cúi gằm mặt, rõ ràng không hề tình nguyện. Từ đầu đến cuối gã đều nghiến răng không nói câu nào.
Nói đúng hơn là gã không có gan để cãi lại.
Gã luôn rất kiêu ngạo nên không thể chịu đựng được việc phải thua kém một ai đó.
Trong thời gian gã ở Trấn Túc Nam nghe nói có một người tên là Trần Hằng vô cùng lợi hại, không có ai là đối thủ của anh.
Bất kể ai phát ra những lời như thế Dịch Vu Phi đều không thể nghe lọt tai.
Vì thế gã quyết tâm phải phân cao thấp với anh.
Đầu tiên gã tìm đến đàn em của Trần Hằng là Phùng Ngạn và đút cho hắn ít tiền để hắn dụ Trần Hằng ra ngoài.
Lần đó bị anh đá cho một cước khiến gã nổi giận lôi đình, gã muốn cho anh một trận thì anh lại xách người chạy mất.
Dịch Vu Phi vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Đêm ở trên núi, sau khi gã tẩn anh một trận nên thân thì vô cùng vui vẻ cứ tưởng cuối cùng mình cũng dạy cho anh một bài học.
Ai ngờ rằng Đỗ Khánh Canh lại đến dẫn người đi.
Lúc ấy gã đã thấy có cái gì đó sai sai nhưng dù sao anh cũng có quan hệ với cháu gái của ông ta. Đỗ Khánh Canh vì cháu gái nên tiện tay cứu anh luôn cũng không phải vấn đề gì to tát.
Anh chỉ là thằng du côn có thân phận thấp kém. Cho dù nhà họ Đỗ có trách móc gã vì anh thì cũng không làm to chuyện.
Cho đến khi gã biết người tên là Trần Hắng đó hóa ra lại là Hoắc Hành Niên.
Không sai. Chính là Hoắc Hành Niên mà anh ta biết.
Ngay lúc đó anh ta có cảm giác cả bầu trời đang sụp đổ.
Hoắc Hành Niên là ai cơ chứ?
Mặc dù gã chưa được gặp mặt anh nhưng đã nghe qua rất nhiều lời đồn đại. Vài năm gần đây anh đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Thậm chí không cần tốn nhiều công sức, anh chỉ cần vẫy tay một cái cũng đủ hại chết một tên tép diu như gã.
“Gã dám sao?” Đỗ Cửu Trăn liếc Dịch Vu Phi bằng một ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Kể cả Trình Yến không canh trừng gã thì gã cũng không dám chạy trốn.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết người nhà họ Dịch đã chủ động đưa gã đến.
Đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ không bảo vệ gã.
Nếu gã tự ý bỏ chạy bọn họ sẽ là người đầu tiên lôi gã trở về.
Bọn họ muốn gã trở thành vật hy sinh để xoa dịu cơn giận của hai nhà Đỗ Hoắc. Có lẽ đây là quyết định vô cùng sáng suốt.
“Tại sao phải giao cho Trình Yến?” Hoắc Hành Niên bỗng nhiên lên tiếng.
Tại sao không để Dịch Vu Phi ở chỗ hai người chịu khổ mà phải cất công đưa đến làm chân sai vặt cho Trình Yến.
“Trí nhớ của anh ấy không tốt lắm.” Đỗ Cửu Trăn trả lời vô cùng nghiêm túc.
“Anh ấy sẽ quên mất có một gã đang làm công miễn phí cho mình. Sau đó gã khó mà thoát nổi kiếp công nhân.’
Dừng lại một chút cô còn nói thêm: “Anh ấy cũng chẳng có não.”
“Em nói gì cơ?” lỗ tai của Trình Yến rất thính. Anh ta quay đầu lại chất vấn cô
“Em nói ai không có não?”
Đỗ Cửu Trăn nở một nụ cười thật tế nhị, không thèm đáp lại anh ta.
“Đỗ Cửu Trăn, rõ ràng em vừa nói thế cơ mà.” Trình Yến tiến lên hai bước muốn kéo lấy tay cô.
Nhưng anh ta vẫn chưa kịp chạm đến đã bị Hoắc Hành Niên ngăn lại. Anh vươn tay bảo vệ Đỗ Cửu Trăn, đồng thời quay lại lườm Trình Yến một cái.
Trình Yến sững sờ, bàn tay lơ lửng trên không trung đành phải rút lại.
Hoắc Hành Niên dắt tay Đỗ Cửu Trăn vào nhà.
Lúc đi đến cả anh còn mỉm cười ghé vào tai cô và nói: “Anh cũng muốn biết tại sao.”
“Lấy độc trị độc.” Đỗ Cửu Trăn trả lời: “Kẻ không có não trị kẻ không có não là phương pháp vô cùng hiệu quả đấy.”
Trình Yến lại thấy ngứa mũi, xém tì hắt xì vài cái.
Anh ta xoa xoa cái mũi nhạy cảm của mình, lẩm bẩm chửi thầm vài câu rồi quay đầu nhìn về phía Dịch Vu Phi.
“Suốt ngày gây chuyện rồi ném củ khoai nóng cho tôi giải quyết.”
Trình Yến mắng thì mắng thế thôi nhưng bọn họ nhờ anh ta cái gì anh ta cũng chưa bao giờ từ chối.
Người tốt bụng luôn là là người chịu thiệt mà.
“Đi thôi, đi thôi.” Trình Yến vẫy tay với Dịch Vu Phi rồi bảo: “Chăm chỉ làm việc. Đừng có lười biếng.”
“Nếu tâm trạng tôi không tốt thì cậu cứ tiếp tục ở lại đó làm việc đi.”
…
Gần hết năm, Hoắc Thị bắt đầu chuẩn bị một bữa tiệc.
Năm nay Hoắc Thị đã có rất nhiều chuyển biến lớn.
Vài năm trước công ty đã không còn tổ chức những sự kiện tương tự như vậy nhưng năm nay đột nhiên thông báo với mọi người muốn tổ chức một bữa tiệc.
Chỉ còn nửa tháng để chuẩn bị, công việc đột ngột ập xuống khiến một đám nhân viên trở tay không kịp.
Sáu giờ chiều, nhân viên của công ty lần lượt đến.
Đỗ Thất Dạng cố ý đỗ xe ở một góc không ai thấy. Cô bước xuống xe rồi cẩn thận dòm ngó xung quanh.
Xung quang không có bóng người khiến cô thở phào nhẹ nhõm và cẩn thận bước vào.
Thế nhưng cô mới đi được hai bước đột nhiên có người vỗ vai cô từ phía sau.
Đỗ Thất Dạng sợ hãi quay đầu lại thì phát hiện đó là Trình Yến.
Anh khoanh tay trước ngực, vừa thấy biểu tình sợ hãi của cô thì bật cười.
“Em có tật giật mình hả.”
“Em gây ra chuyện gì rồi? Kể anh nghe xem nào.”
“Em chia tay với Phó Đông Thành. Em không muốn anh ta tìm được em.” Đỗ Thất Dạng vô cùng tức giận nhưng cô ấy lại không dám nói chuyện lớn tiếng.
Hôm nay có rất nhiều khách đến dự. Nếu bọn họ nói năng bất cẩn sẽ bị người khác nghe được.
“Thật luôn?” Trình Yến cười khẩy.
Hai đứa nó thích nhất cái trò anh chơi em rồi em chơi lại anh. Mối quan hệ này kéo dài từ rất lâu rồi.
Bây giờ đột nhiên lại đòi chia tay. Thật khiến người ta tò mò.
Đỗ Thất Dạng không muốn kể cho anh ta nghe.
Cô co chân lén lút vào bên trong, nhẹ nhàng hết mức có thể ấy thế mà vừa đi được hai bước nữa thì lại chạm mặt Hoắc Hành Niên và Đỗ Cửu Trăn.
Đỗ Thất Dạng ngẩng đầu mỉm cười với bọn họ.
Trái tim đập loạn xạ, cô ấy có một dự cảm xấu.
Ngay lúc đó, giọng nói của Trình Yến truyền tới từ sau lưng: “Ây cậu Phó người đẹp của cậu đâu rồi.”
Đỗ Thất Dạng vừa nghe thế thì mặt mũi tái mét.
Cô lập tức quay đầu nhìn lại.
Sau lưng chẳng có ai cả chỉ có mỗi mình Trình Yến đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đỗ Thất Dạng trợn mắt nhìn anh ta, lửa giận lập tức bùng lên. Cô gào lên: “Trình Yến.”
Khoảnh khắc cô ấy hét lên thật lớn, Hoắc Hành Niên lập tức nghiêng người, nhanh chóng giơ tay lên và bịt lỗ tai của Đỗ Cửu Trăn lại.
Trình Yến thì không kịp đề phòng bị cô ấy hét đến suýt thủng màng nhĩ.
“Anh đùa như thế thú vị lắm sao?’ Đỗ Thất Dạng gầm lên, trong lòng vẫn tràn đầy tức giận.
Cô không phải người không biết đùa giỡn nhưng trong giờ phút quan trọng này, bất cứ ai nhắc đến cái tên Phó Đông Thành cô sẽ lập tức nổi điên.
Trình Yến thấy chết không sờn vẫn gật đầu như gà mổ thóc: “Thú vị lắm.”
Hoắc Hành Niên buông tay ra. Đỗ Cửu Trăn tiến về phía trước.
“Tiểu Thất.” Cô nói: “Em đừng làm loạn.”
“Chị.” Đỗ Thất Dạng bĩu môi, cô ấy vừa tủi thân lại vừa khó chịu.
Đỗ Thất Dạng rũ mắt xuống không nói năng gì xoay người bỏ đi.
“Lần trước chị giao việc cho em, em làm đến đâu rồi?” Đỗ Cửu Trăn lạnh lùng hỏi với theo.
Đỗ Thất Dạng vẫn câm như hến.
Đỗ Cửu Trăn đã giao cho cô ấy một dự án của Đỗ Thị và hy vọng cô ấy có thể hoàn thành nó.
Nhưng Đỗ Thất Dạng vẫn còn như con nít, cô ấy không thích làm những việc như thế.
Cô ấy giao lại cho người khác làm và căn bản chẳng thèm bận tâm.
Không biết bao giờ cô ấy mới có thể trưởng thành được.
Đỗ Cửu Trăn chỉ biết thở dài bất lực.
“Em là nhị tiểu thư của nhà họ Đỗ. Nếu em thật sự thích cậu ta như thế cứ mua đứt công ty của cậu ta xem cậu ta dám làm gì em.”
Đỗ Cửu Trăn thản nhiên nói.
Trình Yến kể với cô Thất Dạng bị người đàn ông đó bắt nạt.
Đỗ Cửu Trăn không thể hình dung ra cảnh tượng đó.
Đỗ Thất Dạng không phải loại người tùy tiện để người khác bắt nạt mình.
Con bé mà nổi giận thì đến ông trời cũng bó tay chịu chết.
Chỉ cần nhìn thái độ của con bé khi đối xử với Trình Yến lúc nãy là biết.
“Không phải thế…” Đỗ Thất Dạng thì thầm.
“Chị sẽ làm thế với anh rể sao?” Cô ấy hỏi tiếp.
Hoắc Hành Niên cũng tò mò nhìn Đỗ Cửu Trăn, sắc mặt tối sầm xuống ghé vào tai cô và cười khẽ: “Anh cũng muốn biết câu trả lời.”
“Anh muốn biết cái gì chứ…” Đỗ Cửu Trăn nhíu mày, ngại chốn đông người nên cô mới không dám đá vào chân Hoắc Hành Niên.
“Em nào dám uy hiếp anh.”
“Anh tình nguyện bị uy hiếp.” Hoắc Hành Niên nắm chặt tay cô và nghiêm túc nói: “Chỉ cần Đỗ tiểu thư thích, dù em muốn anh làm trâu làm ngựa, em muốn thế nào thì làm thế đó.”
Đỗ Cửu Trăn thật sự tin lời anh. Cô nhón chân lên hào hứng hỏi lại: “Thật sao?”
Hoắc Hành Niên nhắm mắt cam chịu, anh có thể nói anh chỉ đùa được không?
“Hôm nay em không thích đi bộ, anh cõng em nhé.”
Đỗ Cửu Trăn vừa dứt lời, Hoắc Hành Niên đã bế cô lên theo kiểu công chúa.
“Em muốn đi đâu?” anh cúi đầu hỏi cô.
“Quay lại đã.”
“Được.” Hoắc Hành Niêm gật đầu và bế cô vào trong.
Chỉ còn lại Đỗ Thất Dạng và Trình Yến đứng tại chỗ trố mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Đỗ Thất Dạng phản ứng lại. Cô ấy mím môi không khỏi hâm mộ: “Đến khi nào tên chó chết Phó Đông Thành mới đối xử tốt với em như cách anh rể đối xử với chị đây.”
“Em cứ nằm mơ đi.” Trình Yến chế nhạo.
Đỗ Thất Dạng suýt chút nữa lại nổi giận.
Cô ấy hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lửa giận sắp sửa bùng phát. Sau đó cô nở một nụ cười rất miễn cưỡng.
“Tại sao bỗng nhiên lại tổ chức một buổi tiệc?” Cô lảng sang chủ đề khác.
“Có lẽ bọn họ định thông báo chuyện quan trọng gì đó.” Trình yến tỏ vẻ hiểu biết nhưng dù biết thì anh ta cũng không nói thẳng còn cố ý vòng vo: “Em sẽ biết ngay thôi.”
- -----oOo------