Định Mệnh Anh Yêu Em - Trang 2
Chương 73
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 73: RỐT CUỘC LÀ AI GIẬN DỖI ĐÂY
Ra khỏi sân bay, khoảng hơn 20 phút sau xe mới vào nội thành.
Bên này là phía tây thành phố, cách phía đông nơi cô sống hơn một tiếng đồng hồ, cũng cách trung tâm thành phố nơi Tô Hiên Minh sống một tiếng đồng hồ, hai hướng đi khác nhau hoàn toàn.
Trong lòng Lạc Phương Nhã nghĩ vậy liền mở miệng nói: ”Anh Chu, anh cho tôi dừng bên đường đi, tôi bắt taxi về là được.”
Chu Thạc liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tô Hiên Minh trong gương chiếu hậu, không đáp lại lời nói của Lạc Phương Nhã.
Đùa à, anh ta dám thả Lạc Phương Nhã bên đường chắc? Cũng khác nào tìm chết đâu?
Lạc Phương Nhã thấy Chu Thạc không nói gì, nghĩ là anh ta không nghe thấy, bèn lặp lại một lần nữa: ”Anh Chu, phiền anh…”
Lạc Phương Nhã còn chưa nói xong, Tô Hiên Minh ở ghế sau bỗng nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ: ”Dừng xe.”
Tô Hiên Minh đã ra lệnh rồi, Chu Thạc tất nhiên là không dám không nghe.
Anh ta đạp phanh, từ từ dừng xe bên lề đường.
Lạc Phương Nhã cúi mắt, thấp giọng nói một câu: ”Cảm ơn.” rồi mở cửa xuống xe.
Nhìn bên ngoài xe, bóng lưng gầy gò của Lạc Phương Nhã quay ngược lại với hướng của xe, trong đôi mắt đen như mực của Tô Hiên Minh hiện lên vẻ phức tạp. Yết hầu trượt lên xuống vài lần, trong lòng như bị thứ gì đó chặn lại, vô cùng nặng nề.
Sau khi ra khỏi hội sở, thậm chí cô còn chẳng nói chuyện với anh, còn cách anh rất xa, giờ còn nhất quyết muốn xuống xe.
Tô Hiên Minh hoàn toàn quên mất mọi chuyện đều do bản thân anh giận dỗi, Lạc Phương Nhã nghĩ anh tức giận cô nên mới như vậy.
Anh mím chặt môi, sau đó lạnh lùng ra lệnh: ”Lái xe đi.”
Chu Thạc liếc nhìn Lạc Phương Nhã ngoài xe một cái, rồi lại nhìn Tô Hiên Minh ở phía sau, mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì, khởi động xe rời đi.
Ánh mắt u ám của Tô Hiên Minh nhìn chằm chằm kính chiếu hậu.
Bóng dáng của Lạc Phương Nhã trong kính chiếu hậu xa dần, đến lúc không còn thấy nữa anh vẫn chưa thu hồi tầm mắt lại.
Chu Thạc nhìn biểu tình trên mặt của Tô Hiên Minh qua kính chiếu hậu, đáy lòng thầm than.
Rõ ràng tổng giám đốc nhà anh không muốn cô Lạc xuống xe, còn giả vờ không quan tâm là rời đi…
Bỗng nhiên Tô Hiên Minh mở miệng: ”Đến khách sạn gần đây.”
Ngưng một lát, Tô Hiên Minh lại bổ sung thêm một câu: ”Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Đến khách sạn nghỉ ngơi? Chu Thạc ngẩn người.
Phải biết là tổng giám đốc nhà anh bị mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không nhất quyết không ở bên ngoài.
Mà giờ rõ ràng chỉ mất 1 tiếng để về biệt thự, kết quả tổng giám đốc Tô lại muốn nghỉ ngơi ở khách sạn?
Chu Thạc ngây người một lát sau đó nói: ”Cái tốt nhất là khách sạn bốn sao, điều kiện vệ sinh có lẽ không thể đáp ứng được yêu cầu của anh…”
Chu Thạc chưa nói xong, Tô Hiên Minh đã cắt lời anh ta: ”Thì đến đó đi.”
Chu Thạc hoàn toàn không biết tổng giám đốc nhà mình muốn làm gì, đành gật đầu nói một chữ ”Vâng”.
Hai phút sau, xe dừng lại ở của cửa khách sạn bốn sao mà Chu Thạc nói.
Tô Hiên Minh quăng một câu: ”Đưa cô ấy về.” xong, không đợi Chu Thạc đáp lại, mở cửa trực tiếp xuống xe, bước vào sảnh lớn của khách sạn kia.
Chu Thạc nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Hiên Minh đang bước vào khách sạn, trong lòng thở dài một hơi.
Thực ra tổng giám đốc Tô muốn ở khách sạn là vì để anh đưa cô Lạc về.
Lí do Lạc Phương Nhã xuống xe, quay lưng lại xe là vì cô sợ khi vừa quay lại, cô nhịn không được mà hỏi anh có phải anh ghét bị người khác hiểu lầm cô là bạn gái của anh không.
Kỳ thực thì không phải cô đã sớm biết rồi đấy ư?
Khóe môi Lạc Phương Nhã khẽ nhếch lên nở một cười tự giễu. Nhưng đáy mắt lại ảm đạm như màn đêm.
Thực ra chỗ Chu Thạc thả cô xuống khá sầm uất, bình thường cũng có rất nhiều taxi.
Nhưng đêm muộn rồi, cộng thêm giờ tuyết đang rơi. Hầu như không có ai đi bộ trên đường, đến xe cũng hơn nửa ngày mới có một cái chạy qua.
Lạc Phương Nhã cũng không nghĩ taxi dễ bắt đến thế.
Gió tuyết đan vào nhau, Lạc Phương Nhã đi dọc theo con phố xem có taxi không.
Chưa đến 10 phút bỗng nhiên vang lên tiếng phanh xe chói tai, sau đó một chiếc xe dừng bên cạnh cô.
Lạc Phương Nhã giật mình hoảng sợ, vô thức lùi lại phía sau. Sau đó ngẩng đầu lên, chiếc xe quen thuộc của Chu Thạc đập vào mắt cô.
Lạc Phương Nhã tưởng mình nhìn lầm, cô chớp chớp mắt sau đó đưa tay lên dụi mắt, xác định đó là chiếc xe Chu Thạc đến đón Tô Hiên Minh.
Anh ta không phải là đưa Tô Hiên Minh về à? Sao còn ở đây?
Cửa ghế lái mở ra, Chu Thạc bước xuống.
”Cô Lạc, mời lên xe.” Chu Thạc vừa nói vừa mở cửa sau cho Lạc Phương Nhã.
Lạc Phương Nhã trì độn hồi hồn, ấp úng nói: ”Anh Chu, không phải anh….sao anh lại đến rồi?”
”Tổng giám đốc Tô bảo tôi qua.” Chu Thạc đáp đúng sự thật.
Tô Hiên Minh ư? Tầm mắt của Lạc Phương Nhã nhìn vào ghế sau.
Nhưng lại không thấy người đáng lẽ phải ngồi ở đó.
Anh đi đâu rồi? Sao lại không ở trong xe?
Chu Thạc thấy Lạc Phương Nhã đứng bất động, nhắc nhở: ”Cô Lạc, muộn lắm rồi, mau lên xe đi.”
Lạc Phương nhã cúi đầu đáp ”ồ” một tiếng mới xoay người ngồi vào ghế sau xe.
Có lẽ là vì Tô Hiên Minh vừa mới ngồi ở ghế sau, Lạc Phương Nhã vẫn cảm giác được hương vị lạnh lẽo của Tô Hiên minh còn lưu lại trong xe.
Mùi hương vẫn còn nhưng người lại không ở đây…
Lạc Phương Nhã hít sâu một hơi, cuối cùng nhịn không được mở miệng.
”Anh ấy…anh ấy đâu rồi?”
Tất nhiên Chu Thạc biết ”anh ấy” trong miệng cô là ai, anh ta trả lời đúng sự thực: ”Tổng giám đốc Tô đến khách sạn nghỉ ngơi rồi.”
Lạc Phương Nhã vốn muốn hỏi Tô Hiên Minh sao lại không về biệt thự mà đến khách sạn. Lời nói đến môi, cuối cùng cô vẫn không hỏi ra, chỉ khẽ ”ồ” một tiếng.
Lúc Lạc Phương Nhã về chỗ ở của Hứa Song Khanh đã là hơn hai giờ sáng.
Thân thể cô vô cùng mệt mỏi, nhưng trằn trọc mãi trên giường một lúc lâu, đến 5h sáng cô mới ngủ được.
Đúng 7h, đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường vang lên.
Lạc Phương Nhã ra khỏi giường với đôi mắt ngái ngủ, chẳng khác nào quỷ lang thang rửa mặt trong nhà tắm xong cô mới rời khỏi phòng.
Hứa Song Khanh đang làm bữa sáng trong bếp không khỏi bất ngờ khi thấy Lạc Phương Nhã,
”Nhã, cậu về lúc nào thế?”
Lạc Phương Nhã ngáp một cái rồi trả lời: ”Hai giờ sáng.”
”Hai giờ sáng? Cậu đi làm gì thế?” Hứa Song Khanh quái lạ hỏi.
”Chơi quên giờ giấc.” Lạc Phương Nhã thuận miệng đáp Hứa Song Khanh cho có lệ.
Hứa Song Khanh không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: ”Có muốn dùng bữa sáng không?”
”Không cần đâu.” Giờ cô chỉ muốn ngủ, không ăn nổi.
Hứa Song Khanh thấy dáng vẻ này của Lạc Phương Nhã, cũng không khuyên nữa: ”Vậy thôi.”
”Ừ, tớ đi trước đây.” Lạc Phương Nhã phất tay với Hứa Song Khanh sau đó ra khỏi cửa.