Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Định Mệnh Anh Yêu Em - Trang 2

Chương 61



Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 61: ĐỐI TƯỢNG KẾT HÔN LÚC TRƯỚC CỦA CẬU

Có điều chuyện mà cô ta cần làm ngay bây giờ chính là không cho Lạc Phương Nhã gặp được anh Tô.

Cô ta vẫn chưa quên vì sao mà điện thoại di động của Lạc Phương Nhã lúc nào cũng ở chế độ tắt máy còn anh Tô thì không biết địa chỉ của Lạc Phương Nhã nên không liên lạc được nên cô ta không thể để cho bọn họ gặp mặt ngay tại nhà hàng này được.

Đáy mắt Lạc Thương Vy xẹt qua một tia âm trầm rồi biến mất rất nhanh, cô ta mỉm cười, khoan thai bước về phía Lạc Thịnh Bình, nói: “Ba, hiện tại tổng giám đốc An còn chưa tới, con xuống dưới thanh toán cho Phương Nhã trước được không?”

Lạc Thịnh Bình im lặng một lát rồi gật đầu: “Con đi đi.”

“Cảm ơn ba.” Lạc Thương Vy nhón chân hôn lên má Lạc Thịnh Bình một cái, sau đó mới xoay người rời đi.

Lúc Lạc Thương Vy đến đại sảnh nằm ở tầng một của nhà hàng thì Lạc Phương Nhã và Hứa Song Khanh đã ăn gần xong rồi.

“Phương Nhã, hai em ăn xong chưa? Ba bảo chị xuống thanh toán cho em.” Lạc Thương Vy cười hỏi.

Lạc Phương Nhã gật đầu: “Tụi em ăn sắp xong rồi.”

Lạc Thương Vy ‘ừ’ một tiếng, sau đó vừa gọi người phục vụ đến thanh toán vừa hỏi Lạc Phương Nhã: “Phương Nhã, điện thoại di động của em sao lúc nào cũng tắt máy thế?”

“Chuyện đó à…” Lạc Phương Nhã ngẩng đầu lên, nói: “Mấy ngày trước em bị kẻ gian giật túi xách, điện thoại di động cũng bị cướp mất rồi, vẫn chưa tìm lại được.”

Bị giật túi xách? Giật hay lắm! Lạc Thương Vy mừng thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại giả vờ quan tâm hỏi han: “Sao lại bị giật túi xách chứ? Em có làm sao không?”

“Em không sao.” Lạc Phương Nhã lắc đầu.

“Vậy thì tốt.” Lạc Thương Vy liếc về phía thang máy, đúng lúc điện thoại di động của Hứa Song Khanh cũng đổ chuông.

Hứa Song Khanh móc điện thoại di động ra khỏi túi, bấm nghe máy.

Không biết đầu dây bên kia đã nói gì mà Hứa Song Khanh hoảng hốt thốt lên: “Thật sao?”

Lạc Phương Nhã tò mò nhìn Hứa Song Khanh hỏi có chuyện gì?

Hứa Song Khanh ra hiệu chờ một chút rồi nói vào điện thoại di động: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ lập tức sang đó… Rất cảm ơn… Vâng, Tôi và cô ấy sẽ cùng sang đó.”

Nói xong câu cuối cùng, Hứa Song Khanh cúp điện thoại.

Lạc Phương Nhã lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cảnh sát nói đã bắt được người giật túi xách của cậu rồi.” Hứa Song Khanh cười trả lời.

Hai mắt Lạc Phương Nhã sáng rỡ: “Thật sao?”

“Ừ, đúng vậy, họ đã tìm lại được không ít thứ bị mất nên kêu cậu đến đồn cảnh sát nhận lãnh xem có đồ của mình không.” Hứa Song Khanh gật đầu.

“Vậy giờ chúng ta đi luôn đi.” Lạc Phương Nhã nói xong liền kéo Hứa Song Khanh đứng dậy, nhưng vừa đứng lên thì cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó nên hơi khựng lại rồi quay sang nói với Lạc Thương Vy nói: “Chị, em và Khanh đến đồn cảnh sát đây.”

Lạc Thương Vy nghe Lạc Phương Nhã nói muốn đi ngay bây giờ thì trong bụng vui vẻ không thôi, nhưng cô ta vẫn bình tĩnh nói: “Sao phải vội như vậy chứ?”

“Chiều nay còn rất nhiều chuyện nên em muốn qua đso xử ý xong xui mọi việc sớm một chút.” Lạc Phương Nhã nói xong liền vẫy tay chào Lạc Thương Vy và cùng Hứa Song Khanh rời đi.

Sau khi thấy Lạc Phương Nhã và Hứa Song Khanh rời đi, Lạc Thương Vy thôi không cười nữa và chuẩn bị bước vào thang máy đi lên lầu thì đúng lúc gặp được mấy người Tô Hiên Minh đang bước ra khỏi thang máy.

Cũng may là Lạc Phương Nhã đã đi nếu không bọn họ đã gặp được nhau rồi. Ánh mắt của Lạc Thương Vy lóe lên một tia thỏa mãn vì đã đạt được gian kế, sau đó cô ta cười tủm tỉm bước tới chào đón Tô Hiên Minh.

“Anh Tô, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”

Tô Hiên Minh không những không để mắt đến sự tồn tại của Lạc Thương Vy mà thậm chí còn lùi về sau hai bước tránh né như thể cô ta là một sinh vật ghê tởm.

Đương nhiên nếu như không phải vì Lạc Thương Vy vừa khéo đứng chắn ngay trước cửa thang máy thì chỉ sợ là Tô Hiên Minh đã đi vòng qua cô ta từ xa rồi.

Lục Dũng và Thẩm Lỗi không hề lấy làm lạ với thái độ của Tô Hiên Minh.

Trong ấn tượng của bọn họ thì Tô Hiên Minh không mấy khi ghét phụ nữ nào bởi vì anh ta ít tiếp xúc với phụ nữ, người mà anh ta có cảm tình cũng chỉ có một mình Lạc Phương Nhã.

Vậy thì người phụ nữ đang chắn đường bọn họ này sao lại bị Tô Hiên Minh ghét đến thế nhỉ?

Lục Dũng ngượng ngùng mở miệng: “Người đẹp, cô quen cậu ta à?”

Lạc Thương Vy nở nụ cười tự cho là đẹp nhất của mình với Lục Dũng và Thẩm Lỗi: “Quen chứ, tôi và anh Tô đây rất thân. Hai anh đây là bạn của anh Tô à?”

Lạc Thương Vy đã tiếp xúc với Tô Hiên Minh hai lần nên thừa hiểu Tô Hiên Minh là một người rất khó gần, hai anh chàng đẹp trai và đầy thần thái này không những ăn cơm tại cùng một nhà hàng với anh ta mà họ còn bước ra cùng lúc, rõ ràng là có quan hệ không bình thường với nhau, tất nhiên cô phải để lại ấn tượng tốt với người ta rồi.

Thẩm Lỗi không có phản ứng gì, trong ánh mắt ôn hòa, chứa ý cười lướt qua điều gì đó.

Còn anh chàng ngốc nghếch Lục Dũng trước nay chỉ quan tâm đ ến gái đẹp nên nhìn cách anh ta trả lời là biết.

“Đúng vậy, chúng tôi là bạn bè chí cốt của cậu ấy.”

Bạn bè chí cốt? Vậy thì họ là bạn cực thân rồi! Mắt Lạc Thương Vy sáng rực, cô mỉm cười thản nhiên chìa tay ra với Lục Dũng: “Chào anh, tôi là Lạc Thương Vy.”

Nghe thấy ba chữ Lạc Thương Vy, Lục Dũng kinh ngạc: “Cô là Lạc Thương Vy?” Nói xong câu đó, Lục Dũng ngạc nhiên, nói với Tô Hiên Minh: “Cô ta không phải là…” Đối tượng kết hôn lúc trước của cậu sao? Lục Dũng còn chưa kịp nói hết câu, Tô Hiên Minh liền trực tiếp ngắt lời anh ta.

“Câm miệng.”

Giọng nói lạnh như băng của Tô Hiên Minh khiến Lục Dũng rùng mình một cái, vội vàng ngậm miệng lại.

Tô Hiên Minh không nhìn anh ta mà đưa đôi mắt sáng rực nhìn về phía Lạc Thương Vy, đôi mắt trước giờ luôn tĩnh lặng như mặt hồ thu, lạnh băng làm cho người ta không cách nào nhìn thấu được, Lạc Thương Vy bất giác rùng mình, lảo đảo lùi về sau vài bước.

Tô Hiên Minh lạnh lùng thu lại ánh mắt, sau đó túm cổ áo của Lục Dũng kéo anh ta lại, chắn giữa mình và Lạc Thương Vy rồi sải bước rời đi.

Thương thay cho anh chàng Lục Dũng bỗng dưng bị Tô Hiên Minh coi như ‘tấm vách’, ngay cả cơ hội khiếu nại cũng không cho nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ai bảo vừa rồi anh ta nhiều chuyện chọc giận Tô Hiên Minh chứ?

Đợi sau khi lách qua khỏi Lạc Thương Vy rồi, Tô Hiên Minh mới buông cổ áo Lục Dũng ra, trông như thể đang tránh dịch vậy.

“Mẹ kiếp, Tô Hiên Minh, cậu đừng có thế chứ.” Lục Dũng làm ra vẻ bị tổn thương nhưng Tô Hiên Minh vẫn không nói không rằng, cứ thế bước thẳng ra khỏi cửa.

0

Thẩm Lỗi quan sát bóng lưng đang đi xa của Tô Hiên Minh rồi cau mày hỏi Lục Dũng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Người phụ nữ lúc nãy là ai?”

Lục Dũng quan sát xung quanh một lượt rồi mới thầm thì với Thẩm Lỗi: “Lúc trước tôi từng kể cho cậu nghe chuyện ông cụ Tô từng định cho Tô Hiên Minh một hôn sự rồi đúng không?”

“Ừ, biết, lúc đầu tôi cũng định về nước nhưng vì có chuyện nên hoãn lại rồi.” Dừng lại một chút, Thẩm Lỗi mới hỏi: “Chẳng phải cậu đã nói là hôn ước đó không còn nữa sao?”

“Thì không còn chứ sao, cả cô dâu lẫn chú rể đều đồng loạt đào hôn.” Lục Dũng nhún vai đáp.

Thẩm Lỗi kinh ngạc hỏi: “Cô dâu chú rể đều bỏ trốn khỏi hôn lễ sao? Trùng hợp như vậy à? Họ hẹn trước với nhau ư?”

“Sao tôi biết chứ? Hay cậu đi mà hỏi người trong cuộc đi?” Lục Dũng tỏ vẻ trong lòng vẫn còn khiếp sợ, vừa rồi anh ta đã phải chịu sự lạnh lùng của Tô Hiên Minh.

Nhớ lại cảnh ngộ vừa rồi của Lục Dũng, Thẩm Lỗi đang vui vẻ ôn hòa bỗng mặt lạnh tanh: “Thôi thì hơn.”

“Huh.” Lục Dũng hừ một tiếng ý muốn nói “biết ngay mà”.

Trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Lỗi khẽ lướt qua tia xấu hổ, ngại ngùng: “Những chuyện mà cậu nói thì liên quan gì đến người phụ nữ vừa nãy?”

Lục Dũng trả lời: “Người phụ nữ vừa nãy chính là cô dâu đã bỏ trốn khỏi hôn lễ.”

Nghe được câu trả lời của Lục Dũng, Thẩm Lỗi lần đầu tiên lộ vẻ mặt kinh ngạc và sửng sốt đến vậy.

Một lúc lâu, anh ta mới hỏi: “Hiện tại, người phụ nữ đó quay lại tìm Tô Hiên Minh sao?”

“Chắc chắn rồi, nếu không tại sao Tô Hiên Minh lại chán ghét người phụ nữ ấy như vậy chứ?” Lục Dũng xòe tay, nhún vai trả lời.

“Ừ.” Thẩm Lỗi tán đồng gật đầu, sau đó lại nhắc nhở Lục Dũng: “Về sau cậu đừng nhắc lại chuyện này trước mặt cậu ấy nữa.”

“Chắc chắn rồi…”

Chương trước Chương tiếp
Loading...