Định Mệnh Anh Yêu Em - Trang 2
Chương 55
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 55: ĐIỀU KIỆN CỦA LẠC THƯƠNG VY
Tô Hiên Minh vội vàng đi đến tổng công ty ở Kinh Đô, sau khi xử lý xong tình huống ngoài ý muốn, lúc trở về thành phố Z đã là ngày hôm sau.
Sau một đêm bận rộn, sau khi anh về đến biệt thự, tắm rửa sau đó nghỉ ngơi.
Đến tận khi bị cuộc điện thoại của Lục Dũng đánh thức anh.
Nghe thấy Lục Dũng nhắc nhở trong điện thoại anh mới nhớ chuyện đến Ngự Phong Hoàng ăn cơm tối, Tô Hiên Minh dứt khoát kêu Lục Dũng báo với Thẩm Lỗi buổi chiều đi đến club Đế Vương chơi.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Hiên Minh dậy, tắm rửa, thay quần áo, sau đó lái xe đến club Đế Vương.
Lúc anh đến club Đế Vương, đúng lúc Lục Dũng và Thẩm Lỗi đi vào.
Lục Dũng nhìn thấy Tô Hiên Minh lập tức lên tiếng trêu trọc: “Tô Hiên Minh, hôm nay cậu rất đúng giờ nha.”
Tô Hiên Minh lạnh lùng liếc nhìn Lục Dũng một cái, không nói gì.
Nhận được ánh mắt của Tô Hiên Minh, Lục Dũng vội vàng trốn sau lưng Thẩm Lỗi: “Oa oa, Thẩm Lỗi, mau cứu mạng, Tô Hiên Minh lại dùng hàn khí đóng băng tôi.”
Tên tiểu tử này vẫn sợ Tô Hiên Minh như mọi khi, nhưng lại thích chọc tức anh. Thẩm Lỗi ngẩng đầu lên đập một cái vào trán của Lục Dũng cười nói: “Cậu từ mình cầu phúc đi.”
“Thẩm Lỗi, cậu đúng là không thú vị gì cả.” Vẻ mặt Lục Dũng tràn đầy sự oán hận.
Thẩm Lỗi không để ý đến anh ta, chỉ đi đến chào hỏi với Tô Hiên Minh: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Tô Hiên Minh hờ hững gật đầu.
Thẩm Lỗi không quan tâm đ ến sự lạnh nhạt của Tô Hiên Minh, cười hỏi: “Nghe Lục Dũng nói mấy ngày trước cậu xảy ra tai nạn và bị thương, không sao chứ?”
“Cũng ổn rồi.” Tô Hiên Minh trả lời.
“Cậu….” Thẩm Lỗi muốn nói cái gì đó, nhưng Lục Dũng bên kia đã gào lên: “Các cậu muốn nói chuyện thì đi vào phòng bao rồi nói, đang ở đại sảnh nói cái gì mà nói?”
Nghe thấy Lục Dũng nói như vậy, Thẩm Lỗi cũng không nói nữa.
Tô Hiên Minh liếc nhìn Lục Dũng, sau đó quay đầu vẫy tay ra hiệu với người phục vụ cách đó không xa: “Cậu đi thông báo với quản lý mở phòng bao 999.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ vừa nghe thấy là phòng bao cao cấp nhất của club, lập tức làm theo lời dặn dò của Tô Hiên Minh.
Lục Dũng ở bên cạnh nói: “Tô Hiên Minh, cậu không mang theo thẻ phòng bao sao? Vậy thì đi đến phòng bao của tôi là được rồi.”
Tô Hiên Minh không nói gì, đi thẳng về phía thang máy.
Lục Dũng sờ mũi, cùng với Thẩm Lỗi theo sau Tô Hiên Minh đi vào thang máy.
Lúc bọn họ đi đến cửa phòng bao 999, giám đốc của club Đế Vương vội vàng từ một hướng khác chạy đến.
Anh ta lần lượt chào hỏi với ba người Tô Hiên Minh, sau đó mới lấy thẻ phong bao ra để mở cửa.
Sau khi ba người Tô Hiên Minh đi vào, giám đốc đi đến trước mặt Tô Hiên Minh, cung kính đưa thẻ phòng bao cho anh: “Anh Tô, đây là thẻ phòng bao ngài đã đánh rơi.”
Tô Hiên Minh sững sờ nhìn chằm chằm thẻ phòng trong tay nhân viên, nửa ngày sau mới đưa tay ra nhận.
Thẻ phòng này là tối qua anh đưa cho Lạc Phương Nhã để mở phòng bao, sao lại ở đây?
“Sao lại ở đây?” Tô Hiên Minh lạnh lùng hỏi.
“Tối qua có một cô gái gửi nó đến quầy lễ tân ở sảnh, kêu chúng tôi giao lại cho anh Tô.”
Tô Hiên Minh không cần nghĩ cũng biết là ai gửi thẻ phòng ở quầy lễ tân.
Nhưng anh không hiểu, tại sao Lạc Phương Nhã lại gửi thẻ phòng ở quầy lễ tân. Cho dù cô muốn trả thẻ phòng cho anh, cô cũng nên đưa đến biệt thự của anh chứ.
Lục Dũng ở bên cạnh nghiêng đầu qua nói: “Tô Hiên Minh tối qua cậu đưa thẻ phòng bao cho Lạc Phương Nhã?”
Tô Hiên Minh ‘ừ’ một tiếng, nhận lấy chiếc thẻ phòng trong tay giám đốc.
“Sao Phương Nhã lại gửi thẻ phòng ở quầy lễ tân?” Lục Dũng dừng một chút, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó nói: “Đúng rồi, có lẽ là vì cậu đi trước nên cô ấy mới làm như vậy.”
Tô Hiên Minh không nói gì, anh không cảm thấy là nguyên nhân này, anh cũng không biết tại sao bản thân mình lại kiên quyết như vậy.
Lục Dũng lại nói: “Tô Hiên Minh, tối qua có chuyện gì mà cậu đi vội vậy? Phương Nhã đến tìm cậu, không tìm thấy, rất lo lắng.”
“Cô ấy rất lo lắng?” Tô Hiên Minh quay đầu nhìn Lục Dũng.
Lục Dũng gật đầu: “Đúng vậy, tối qua sau khi cậu rời đi không lâu, Phương Nhã chạy đến hỏi cậu đi đâu. Tôi nói cậu đã về rồi, cô ấy rất ngạc nhiên.” Lục Dũng dừng một lúc, mới hỏi: “Tôi nói này Tô Hiên Minh, cậu đi về mà không nói với Phương Nhã một tiếng….”
Rất lo lắng? Rất ngạc nhiên, cậu không nói với cô ấy một tiếng?
Những câu nói của Lục Dũng khiến sắc mặt của Tô Hiên Minh đột nhiên trắng bệch.
Ngay cả Lục Dũng cũng biết, lúc anh rời đi nên nói với cô một câu.
Nhưng anh không làm như vậy.
Lúc Lạc Phương Nhã lo lắng đi tìm anh, cô ấy đã nghĩ gì?
Sau đó anh nhớ ra cô, muốn đi tìm cô, nhưng vì bên tổng công ty đột nhiên xảy ra chuyện nên đã bị trì hoãn.
Nếu như không phải giám đốc đưa thẻ phòng lại cho anh, anh cũng đã quên mất chuyện này….
Thấy sắc mặt của Tô Hiên Minh không tốt, Thẩm Lỗi quay đầu hỏi Lục Dũng: “Phương Nhã là ai?”
Lục Dũng liếc nhìn Tô Hiên Minh, sao đó nhỏ giọng nói: “Là một cô sinh viên mà Tô Hiên Minh mới quen…”
Tô Hiên Minh sững sờ ngồi ở đó mấy phút, sau đó đột nhiên từ sofa đứng dậy: “Tôi đi trước đây.”
Lục Dũng khó hiểu hỏi: “Đi? Tô Hiên Minh cậu không ăn tối cùng chúng tôi sao?”
“Đổi ngày khác.” Tô Hiên Minh vứt lại hai từ sau đó rời khỏi phòng bao.
Sau khi từ phòng bao đi ra, anh vừa đi ra khỏi club vừa gọi điện thoại cho Lạc Phương Nhã.
Kết quả điện thoại của Lạc Phương Nhã cũng giống như tối qua, không gọi được.
Sự hoảng sợ không thể giải thích được bắt đầu lan ra trong lòng Tô Hiên Minh.
Anh vội vàng đi ra khỏi club Đế Vương, sau đó lái xe đến khu Bích Hồ tìm Lạc Phương Nhã….
Sau khi lái xe đến khu Bích Hồ, Tô Hiên Minh mới nhớ ra, anh không biết Lạc Phương Nhã sống ở tòa nhà nào, tầng nào, phòng nào ở khu Bích Hồ.
Tô Hiên Minh có chút bực bội dựa lưng vào ghế, định đứng đợi ở cổng tiểu khu.
Anh chưa đợi được mấy phút, điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Lẽ nào là Lạc Phương Nhã? Tô Hiên Minh vui mừng lấy điện thoại từ trong túi ra.
Kết quả số hiện thị trên màn hình điện thoại lại là số của Lạc Thương Vy, sự vui mừng trong mắt của Tô Hiên Minh dần mất đi, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Vỗn dĩ Tô Hiên Minh định cúp điện thoại luôn, nhưng giây phút ngón tay chạm vào nút từ chối, anh đột nhiên dừng lại, sau đó ấn vào nút nghe máy.
Lạc Thương Vy rất vui mừng: “Anh Tô.”
Tô Hiên Minh ‘ừ’ một tiếng, sau đó hỏi: “Cô biết Lạc Phương Nhã ở đâu không?”
Nghe thấy Tô Hiên Minh hỏi Lạc Phương Nhã, giọng nói của Lạc Thương Vy lập tức cao hơn 8 phần: “Anh hỏi Phương Nhã làm gì? Anh và cô ta có quan hệ gì?”
Tô Hiên Minh không trả lời Lạc Thương Vy, chỉ lặp lại câu hỏi: “Cô ấy sống ở đâu?”
Lạc Thương Vy im lặng mấy phút sau đó trả lời: “Em có thể nói cho anh biết Lạc Phương Nhã đang ở đâu, nhưng có một điều kiện.”
Tô Hiên Minh cau mày, phun ra một từ: “Nói.”
“Gặp mặt trực tiếp em sẽ nói với anh.” Lạc Thương Vy nói.
Tô Hiên Minh chán ghét cau mày, cuối cùng nói: “Nửa tiếng nữa, trước cao ốc Vạn Hà.” Nói xong, Tô Hiên Minh không đợi Lạc Thương Vy trả lời, trực tiếp cúp máy.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm về phía cổng của tiểu khu Bích Hồ một lúc, sau đó khởi động xe đi đến cao ốc Vạn Hà gặp Lạc Thương Vy.