Định Mệnh Anh Yêu Em - Trang 2
Chương 42
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 42: TÔ HIÊN MINH XẢY RA TAI NẠN XE
Mục đích Lạc Thương Vy gọi cú điện thoại này cho Tô Hiên Minh chính là muốn ly gián Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã.
Mà trên thực tế, kế ly gián này của Lạc Thương Vy thật đúng là đã thành công.
Khi Tô Hiên Minh nhận điện thoại của Lạc Thương Vy, là lúc anh đang lái xe được nửa đường đi đến quảng trường Vân Đan.
Nghe thấy Lạc Thương Vy nói, số điện thoại là Lạc Phương Nhã cho Lạc Thương Vy, đồng thời Lạc Phương Nhã muốn giới thiệu anh cho Lạc Thương Vy.
Anh tức giận ném điện thoại ra phía sau, sau đó không quan tâm đ ến việc xe đang chạy giữa đường, anh dùng sức phanh gấp lại.
Theo đó là tiếng phanh gấp chói ta của xe và mặt đường, xe của Tô Hiên Minh dừng lại.
Chiếc xe phía sau đối mặt với việc dừng xe đột ngột của Tô Hiên Minh, không kịp phản ứng, trực tiếp đâm thẳng vào.
Lúc Lạc Phương Nhã đến quảng trường Vân Đan là tám giờ ba mươi tối, khi cô đi qua thì Hứa Song Khanh đã đợi ở đó.
“Khanh Khanh, cậu chờ lâu chưa?” Lạc Phương Nhã cười hỏi.
Hứa Song Khanh vui vẻ nói: “Để gặp người yêu của cậu, tớ chờ lâu cùng đáng nha!”
Lạc Phương Nhã đỏ mặt, sau đó hướng phía Hứa Song Khanh nói: “Một lát nữa gặp anh ấy, cậu đừng có nói nhảm như vậy!”
“Được, được, tớ cam đoan sẽ không nói nhảm.” Hứa Song Khanh cười đùa trả lời.
Hai người vừa nói trò chuyện vừa chờ Tô Hiên Minh, nhưng đến tám giờ bốn mươi lăm, Tô Hiên Minh vẫn còn chưa tới.
“Tại sao vẫn chưa đến?” Ánh mắt Lạc Phương Nhã nhìn về phía cổng.
Hứa Song Khanh ở bên cạnh nói: “Cậu gọi điện thoại hỏi một chút đi.”
Lạc Phương Nhã ‘Ừm’ một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra gọi cho Tô Hiên Minh, đầu dây bên kia báo máy bận.
Lạc Phương Nhã lại liên tiếp gọi mấy dãy số, vẫn không có ai trả lời.
Lạc Phương Nhã lại gửi tin nhắn cho Tô Hiên Minh, nhưng vẫn không có hồi âm.
Cô nhíu mày, liên tiếp gửi thêm mấy tin nhắn nữa nhưng tất cả đều như đá chìm xuống đáy biển.
Hứa Song Khanh thấy sắc mặt Lạc Phương Nhã không ổn, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Ừm, điện thoại gọi không thông, tin nhắn không trả lời.” Lạc Phương Nhã nhíu mày nói.
Hứa Song Khanh vỗ vỗ bả vai Lạc Phương Nhã, an ủi cô: “Có lẽ anh ấy có việc, đợi một lát nữa sẽ đến đây.”
“Ừm.” Lạc Phương Nhã gật đầu.
Tám giờ năm mươi phút, đã đến giờ chiếu phim nhưng Tô Hiên Minh vẫn không xuất hiện.
Lạc Phương Nhã cười xin lỗi với Hứa Song Khanh: “Khanh Khanh, anh ấy không đến, tớ không có vé, buổi xem phim không thành rồi!”
“Không sao, mời tớ ăn cơm là được.” Hứa Song Khanh cười cười trả lời.
Lạc Phương Nhã cười nói: “Chắc chắn mời.”
“Đã nói rồi nha.” Hứa Song Khanh lại nói: “Bây giờ đi về sao?”
Lạc Phương Nhã trầm mặc một chút, sau đó nói: “Khanh Khanh, cậu đi về trước đi, tớ về sau.”
Hứa Song Khanh lập tức hiểu ý của Lạc Phương Nhã: “Cậu muốn chờ anh ấy?”
“Ừm, tớ muốn chờ anh ấy.” Lạc Phương Nhã gật đầu.
Hứa Song Khanh nhíu mày một cái nói: “Phương Nhã, hay là đi về trước đi, nếu như anh ấy xong việc sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Lạc Phương Nhã lắc đầu: “Có lẽ điện thoại hết pin, hoặc là bị mất, nên không nhận được cuộc gọi và tin nhắn của tớ. Tớ ở đây đợi anh ấy là được.”
Hứa Song Khanh biết không khuyên nhủ được Lạc Phương Nhã, thở dài một hơi nói: “Tớ đợi với cậu.”
Lạc Phương Nhã nghe Hứa Song Khanh nói như vậy, lập tức lắc đầu: “Không, Khanh Khanh, không cần cậu ở cùng tớ, một mình tớ chờ ở đây là được.”
“Cái gì mà không cần tớ ở cùng? Phương Nhã, chúng ta là bạn bè, cậu đừng khách khí như vậy.” Hứa Song Khanh trợn mắt nói.
“Ừm, cám ơn.” Lạc Phương Nhã gật đầu, sau đó hướng về phía Hứa Song Khanh nói lời cám ơn.
“Đã nói cậu và tớ là bạn bè, còn nói cám ơn cái gì?” Hứa Song Khanh bất mãn vỗ đầu Lạc Phương Nhã.
Lạc Phương Nhã cười hướng Hứa Song Khanh nói: “Là lỗi của tớ, tớ không nên nói tiếp.”
“Thế còn tạm được.” Hứa Song Khanh nói xong liền chỉ vào hàng ghế dài cách đó không xa dùng để cho mọi người nghỉ ngơi, nói: “Chúng ta ngồi ở chỗ đó chờ đi.”
Lạc Phương Nhã thấy ở bên kia có thể nhìn rõ toàn bộ lối vào của rạp chiếu phim thì gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người ngồi xuống trên hàng ghế dài, vừa nói chuyện phiếm, vừa chờ Tô Hiên Minh.
Buổi công chiếu lần đầu tiên của « Zero » đã kết thúc nhưng Tô Hiên Minh vẫn không đến.
Lạc Phương Nhã và Hứa Song Khanh không tiếp tục nói chuyện nữa, chỉ im lặng ngồi trên hàng ghế dài và chờ đợi.
Đêm càng khuya, số lượng người trong rạp chiếu phim càng ít đi, Lạc Phương Nhã mới cười nói xin lỗi với Hứa Song Khanh, vừa kéo cô ấy đón taxi trở về.
Sau khi trở về, Lạc Phương Nhã lại gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh nhưng cuộc gọi vẫn không kết nối được như cũ.
Cô quen biết anh thời gian dài như vậy, chưa bao giờ xảy ra tình huống thế này.
Cô bất an gọi liên tục đến số điện thoại của Tô Hiên Minh, bên kia từ đầu đến cuối vẫn không kết nối được…
Ngày hôm sau, Lạc Phương Nhã thức dậy từ rất sớm.
Cô ngồi taxi chạy đến biệt thự của Tô Hiên Minh tìm anh.
Nhưng Tô Hiên Minh không ở nhà.
Cuối cùng cô còn tìm đến người gác cổng hỏi thăm, sau khi biết được rằng tối hôm qua Tô Hiên Minh chưa trở về biệt thự, lúc này cô mới rời khỏi biệt thự của Tô Hiên Minh.
Khi ngồi taxi đến công ty đã là tám giờ sáng, Lạc Phương Nhã đứng ở cửa chính công ty, vừa gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh, vừa chờ xem có nhìn thấy anh hoặc Chu Thạc hay không.
Nhưng cô đợi đến giờ làm việc cũng không thấy Tô Hiên Minh hay Chu Thạc đâu cả.
Mất hồn mất vía ngẩn ngơ cả buổi, giữa trưa Lạc Phương Nhã cũng không ăn cơm trưa đã chạy tới tầng lầu lần trước gặp được Tô Hiên Minh để tìm anh.
Nhưng vẫn tay trắng trở về.
Cô trở về văn phòng, gọi vào số điện thoại của Tô Hiên Minh không biết bao nhiêu cuộc gọi.
Vẫn là trạng thái máy bận như cũ…
Tô Hiên Minh phanh gấp khiến chiếc xe phía sau đâm vào đuôi xe của anh.
Nếu là tốc độ bình thường, Tô Hiên Minh sẽ không có vấn đề gì. Nhưng tốc độ xe của đối phương tương đối nhanh nên Tô Hiên Minh bị thương.
Bệnh viện nhân dân số một của thành phố Z, trong phòng bệnh VIP, Tô Hiên Minh đang ngồi dựa vào giường bệnh nghe Chu Thạc báo cáo.
“Tổng giám đốc Tô, tin tức tai nạn xe đã được gỡ xuống.”
Tô Hiên Minh lạnh lùng xa xách ‘Ừm’ một tiếng.
Chu Thạc hơi cúi đầu xuống: “Ông cụ đã biết, nói muốn về nước gặp ngài!”
“Nói ông ấy không cần đến.” Tô Hiên Minh thản nhiên nói.
“Vâng.” Chu Thạc gật đầu, sau đó lấy công văn từ trong túi ra, lấy một chiếc điện thoại di động mới đưa cho Tô Hiên Minh: “Tổng giám đốc Tô, điện thoại của ngài đã hỏng, đây là điện thoại thuộc hạ mới mua cho ngài.”
Tô Hiên Minh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay Chu Thạc, hồi lâu sau cũng không trả lời.
Chu Thạc thấy Tô Hiên Minh không nhận, liền đặt điện thoại ở hộc tủ bên cạnh giường bệnh.
Trầm mặc mấy phút, Tô Hiên Minh mở miệng hỏi: “Lúc nào có thể xuất viện?”
“Xương cổ của ngài bị thương nhẹ, cần phải điều trị liệu pháp kéo dãn giảm áp cột sống, bác sĩ đoán ít nhất phải mất một tuần…”
Chu Thạc còn chưa nói xong, Tô Hiên Minh liền ngắt lời anh ta: “Lập tức sắp xếp xuất viện.”
“Cái này. . .” Việc liên quan đến vấn đề sức khỏe của Tô Hiên Minh, Chu Thạc do dự.
Tô Hiên Minh lạnh lùng nói: “Đưa bác sĩ Trần cùng trở về để chữa trị.”
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp.” Chu Thạc gật đầu, sau đó bước nhanh rời đi phòng bệnh đi bố trí.