Đỉnh Lưu Trong Giới Kinh Dị - Chanh Quất Gia
Chương 90
Đám người lùi dần ra khỏi đấu trường Đấu La, Ngụy Khoảnh tận mắt nhìn cánh cổng đá biến mất khỏi tầm nhìn.
Chớp mắt một cái, trước mặt đâu còn công trình nào, chỉ còn lại những bức tường thành đổ nát xây bằng gạch đỏ.
Bọn họ lại quay trở về trong thành.
"Đợi đã!" Ngụy Khoảnh vùng ra, chạy nhanh vài bước, đặt tay lên bức tường thành.
Anh cố đẩy mạnh vào tường, nhưng bức tường tưởng như sắp đổ này lại không hề lay chuyển.
Chẳng lẽ đấu trường Đấu La kia cũng là một phần của ảo cảnh?
Ý nghĩa của nó là gì?
Chưa kịp làm rõ suy nghĩ, phía sau vang lên một tiếng cười lạnh: "Sao? Luyến tiếc con chó nhỏ của anh à?"
Nghe đến đó, Ngụy Khoảnh không nhịn được mà nhăn mặt, anh quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng của Đường Kha Tâm.
Và một câu nhắc nhở lạnh lùng: "Ở đây chỉ có một nhà trọ, đến muộn thì chỉ có nước ngủ ngoài đường."
Đường Kha Tâm vừa đi khuất, ánh mắt xung quanh liền trở nên dày đặc, những người trước đó chỉ dám lén lút nhìn giờ đã bắt đầu công khai.
Những người này hẳn đều là những người chơi lâu năm đã nhận được thiệp mời, bản năng của họ là dò xét và khóa mục tiêu vào những người chơi khác có thể lợi dụng hoặc thao túng.
Là một người từ nhỏ đến lớn đã luôn bị những kẻ lạ mặt trên đường Hoàng Tuyền lầm tưởng là trẻ em thất lạc cần được quan tâm và lừa gạt, Ngụy Khoảnh có chút bất đắc dĩ, anh bước nhanh hai bước để đuổi kịp Đường Kha Tâm, vì thật sự không muốn mỗi giây mỗi phút đều phải giải phóng sát khí.
Phải thừa nhận, khi Đường Kha Tâm tỏ ra lạnh lùng, không sinh vật nào dám lại gần. Mặc dù mơ hồ biết rằng cơn giận của Đường Kha Tâm là do mình châm ngòi, nhưng Ngụy Khoảnh vẫn thản nhiên nấp sau gốc cây lớn này để hưởng bóng mát.
Anh muốn xem thủ lĩnh Đường có thể nhịn được bao lâu.
Nhà trọ rất lớn, ngẩng đầu nhìn, những ngôi nhà xếp hàng ngay ngắn. Để chứa được phần lớn người chơi, quy mô của nhà trọ chắc chắn là hùng vĩ, nhưng vì số lượng người chơi đông, nên cấu hình bên trong không cao lắm, chiều cao không quá hai mét, diện tích nhỏ, không thông gió, ngủ trong đó sẽ rất ngột ngạt, nhưng không ngủ thì sẽ có nguy cơ bị tập kích.
Ngụy Khoảnh rất quen thuộc với kiểu nhà trọ này, anh đã từng sống trong một căn nhà như vậy suốt năm năm.
Chủ quán là một ông lão gầy gò, mặc trường bào màu xám, tên là Phan Ly, mọi người xung quanh đều gọi ông là lão Phan.
Lão Phan hoàn toàn không có chút ý thức nào về dịch vụ với nụ cười, đôi mắt đục ngầu quét qua hai người, giọng nói già nua vang lên như tiếng cưa gỗ: "Mấy phòng?"
"Hai phòng." Đường Kha Tâm đáp ngay.
Ngụy Khoảnh phía sau hơi ngạc nhiên, nhướng mày một chút, nhưng không nói gì.
Lão Phan đưa qua hai chiếc chìa khóa, dặn dò: "Thành chủ sắp đại hôn, người ra kẻ vào phức tạp, đã vào phòng thì không có việc cần thiết đừng ra ngoài. Giữ kỹ tài sản cá nhân, mất tiền mất mạng tiệm này không chịu trách nhiệm."
Ngụy Khoảnh nghe kỹ câu nói này, dịch ra thông tin từ luật chơi sau khi tham gia trò chơi:
Ban đêm tập kích là được phép.
Vì vậy, việc ra ngoài khi không cần thiết có nghĩa là ra ngoài để tấn công người khác.
Thứ giá trị nhất trên người người chơi không phải là tiền bạc, mà là thiệp mời có chứa thông tin chữ viết trong tay. Giữ kỹ tài sản nghĩa là giữ kỹ thiệp mời.
Nhận lấy chìa khóa, Ngụy Khoảnh bước về phía phòng có số tương ứng với chìa khóa. Nhưng mới đi được hai bước đã bị gọi lại.
"Nếu không cần thiết thì không ra ngoài. Vậy có phải chúng ta nên đi ăn tối trước không?" Cuối cùng thì Đường Kha Tâm cũng không kìm được mà lên tiếng hỏi. Từ trưa đến giờ cậu chưa rời xa Ngụy Khoảnh, nhận ra anh không ăn uống gì nhiều.
Câu này lại làm Nguỵ Khoảnh ngạc nhiên.
Đường Kha Tâm cả quãng đường không nói với ai lời nào, ngoài việc gọi mọi người ăn cơm vẫn là gọi ăn cơm, chẳng lẽ cậu là chủ tịch Hội ăn uống?
Nguỵ Khoảnh đáp lại: "Không ăn, tôi không muốn vô tình cùng phe đối thủ ăn cơm đâu."
"... Ừ, cũng đúng." Đường Kha Tâm gật đầu đồng ý.
Cuộc trò chuyện kết thúc trong không vui.
Khi lên lầu, Đường Kha Tâm đi phía trước. Nguỵ Khoảnh cố ý đi chậm lại, giữ khoảng cách với Đường Kha Tâm.
Hành lang là loại nửa kín nửa hở, phía Bắc là khoảng không, có thể nhìn thấy cửa chính của nhà trọ, phía Nam là dãy cửa gỗ nhỏ. Thiết kế này có một lợi ích, là tiện lợi để người trong sảnh có thể quan sát tất cả các hoạt động ra vào của các phòng.
Những nơi cư trú có chức năng giám sát như thế này thường chỉ xuất hiện trong nhà tù.
Đúng lúc đi ngang qua một cửa nhỏ ở giữa, cửa đột nhiên mở ra dù lúc trước không hề có động tĩnh gì. Nguỵ Khoảnh bất ngờ va vào vai một thanh niên lực lưỡng.
Người thanh niên nhíu mày, chuẩn bị chửi, nhưng không ngờ đối phương lại nhanh miệng hơn, ngay lập tức buông lời mắng:
"Đồ chết tiệt! Anh muốn hù quỷ chắc?"
Nguỵ Khoảnh có thính giác tốt hơn người thường, điều này cũng có nghĩa là rất ít sinh vật có thể đột ngột tiếp cận anh. Anh hoàn toàn chắc chắn rằng người này đã ngồi chờ sẵn ở cửa từ trước, chỉ đợi đúng thời điểm để mở cửa.
Người thanh niên lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi." Nói xong liền quay về phòng, không biết tại sao mình lại sợ một khuôn mặt nhỏ nhắn như vậy.
Đường Kha Tâm từ xa thấy thế, đặt tay lên nắm cửa, chỉ khi chắc chắn rằng cuộc tranh chấp đã kết thúc mới mở cửa bước vào.
Nguỵ Khoảnh kiểm tra lại thư mời còn trong người rồi cũng mở cửa phòng mình.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường thấp không rộng quá một mét, bốn phía là tường đất, ánh sáng duy nhất lọt vào chỉ từ cánh cửa nhỏ dùng để ra vào.
Nguỵ Khoảnh phải cúi đầu mới bước vào được.
Anh quen thuộc ngồi xuống giường, xếp chân lại và dựa lưng vào tường.
Âm thanh truyền qua vật rắn nhanh hơn nhiều so với không khí.
Anh nghe thấy tiếng khóc, tiếng ngáy, tiếng chửi rủa. Nghe thấy cả tiếng bước chân của Đường Kha Tâm từ phòng bên cạnh, ra rồi lại vào. Có lẽ là cậu đi ăn.
Không ngoài dự đoán, anh không nghe thấy bất kỳ cuộc nói chuyện nào có nội dung cụ thể. Chắc hẳn đều là những người giàu kinh nghiệm, không ai muốn lộ thông tin ngay từ ngày đầu tiên.
Nguỵ Khoảnh mở thư mời ra, nhận ra trên thư đã xuất hiện một câu đố mới: "Thu Trì sắp lấy chồng, hôn lễ hoàn hảo, nhưng trên mặt Thu Trì không có chút vui vẻ nào. Cô ngồi vào kiệu hoa, bỗng phát hiện có một cô dâu khác đã ngồi sẵn trong đó, cuối cùng cô ấy cười."
Là thứ gì vừa cười lại vừa không cười?
Anh muốn tìm ai đó thảo luận, nhưng nhận ra rằng người nào đó đã phân định ranh giới, nói rằng đây là cuộc chiến cá nhân, không có đồng đội.
Phập! Thư mời bị ném xuống giường.
Anh nhắm mắt hít thở sâu, vẫn không thể dập tắt sự bực bội trong lòng. Từ trưa đến giờ, tim anh đã không bình thường, vừa rồi bị người va vào, càng làm cho cơn giận bùng lên.
Thật tức chết!
Cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa.
Nhưng tiếng gõ này rất mạnh, không giống với sự dịu dàng của ai đó.
Có kẻ ngốc đến gây chuyện đây.
Cửa bị mở ra mà không cần được cho phép.
Một ánh sáng trắng lướt qua khuôn mặt Nguỵ Khoảnh, nếu người đến có mắt tinh, thì có thể thấy người trên giường nở một nụ cười hiểm độc.
Nguỵ Khoảnh nở một nụ cười. Nếu ai đó có mắt tốt, họ sẽ thấy người trên giường đang cười đầy nguy hiểm.
Kẻ đến nghĩ rằng mình nhìn nhầm, nhưng khi chớp mắt mạnh mẽ hơn, thì chỉ thấy đôi mắt đáng thương của người ngồi trên giường. Gương mặt nhỏ bé này trông còn yếu đuối hơn khi ngồi.
Từ lúc vào nhà trọ, kẻ này đã chú ý đến Nguỵ Khoảnh, vụ va chạm vừa rồi chỉ là để kiểm tra sức mạnh của người này.
Mặc dù bị chửi rủa, nhưng kẻ này vẫn không cảm thấy Nguỵ Khoảnh có gì mạnh, trái lại, người đi cùng với Nguỵ Khoảnh - tên đeo găng tay trắng - trông có chút đáng gờm.
Kẻ này nghĩ rằng Nguỵ Khoảnh không mạnh, vừa nãy anh có thái độ tồi tệ như vậy chắc hẳn vì cậy có người đeo găng tay trắng bên cạnh.
Nhưng bây giờ găng tay trắng đã đi ra ngoài rồi. Chỉ còn lại một mình anh ở đây.
"Đừng sợ, tôi chỉ đến để kết minh thôi. Để tôi xem thư mời của chúng ta có giống nhau không." Vừa nói, kẻ này vừa tiến đến gần giường. Thật ngốc nghếch khi bỏ mặc thư mời quan trọng như vậy ở một bên.
Quả là có lời! Kẻ này nghĩ.
Nguỵ Khoảnh thực sự không di chuyển, anh ngây thơ nhìn kẻ đó, như thể một con vật nhỏ lần đầu gặp người.
Thực ra, Nguỵ Khoảnh thực sự là lần đầu tiên thấy một người "hiểu chuyện" như vậy.
Biết chọn đúng thời điểm anh sắp bùng nổ để tự đưa mình đến, đúng là... hiểu chuyện quá!
Nguỵ Khoảnh không thể kìm nén nụ cười nở trên môi.
Kẻ đó dễ dàng lấy được thư mời, liền nhìn thấy trên đó có chữ "Thiên" rất to!
Thật may mắn quá! Cuối cùng cũng tìm được đối thủ của phe khác.
Kẻ đó phấn khích ngẩng đầu, đối diện với nụ cười đầy hứng thú của đối thủ!
Nguỵ Khoảnh lạnh lùng cười hỏi: "Thư mời của tôi làm anh hài lòng chứ?"
"Hài lòng, không thể hài lòng hơn." Kẻ đó hào hứng đưa tay lên, nắm lấy cổ áo của Nguỵ Khoảnh, "Cậu biết không? Chủ thần gợi ý có thể tấn công đối thủ có lẽ ý là, tấn công đối thủ sẽ có cơ hội thu được manh mối. Thật may mắn là chúng ta không cùng phe, chúng ta thử nghiệm một chút được không? Yên tâm, tôi sẽ không giết cậu đâu."
"Khà khà khà~ Được thôi~" Nguỵ Khoảnh vui vẻ đồng ý.
Giây tiếp theo, một bóng đen từ tầng ba nhà trọ bay ra, rơi thẳng xuống sảnh phía Bắc.
Kẻ đó nằm trên bàn bị vỡ, phun ra một ngụm máu, khó tin ngẩng đầu lên, thấy Nguỵ Khoảnh đứng trong ánh hoàng hôn, đang cười với mình.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một nụ cười thuần khiết như vậy.
Một nụ cười thuần khiết đầy chế giễu.
Nguỵ Khoảnh đặt tay lên lan can, tò mò ngẩng đầu nhìn lên trời, không có gì xảy ra. Có vẻ như tế bào não của gã cơ bắp này không được tốt, đánh giá sai lầm.
Vậy thì manh mối nên được thu thập như thế nào đây?
Anh giơ tấm thiệp mời trong tay lên và đưa vào ánh sáng. Đây là tấm thiệp của phe Địa mà anh vừa lấy từ túi của Khu Lâm. Trên thiệp, ngoài thông tin mời, chẳng có gì khác cả. Điều này cho thấy tên cơ bắp kia chưa tìm ra được câu đố đã lao vào tấn công người khác.
Chỉ số thông minh kiểu gì đây?
Tầng thứ ba giờ lại kém cỏi đến thế này sao?
Nguỵ Khoảnh không khỏi vung vẩy tấm thiệp với vẻ chán ghét.
"Rắc——"
"Đừng!" Khu Lâm trơ mắt nhìn tấm thiệp của mình bị Nguỵ Khoảnh xé đôi trong không trung.
Ngay sau đó, một tiếng chuông quen thuộc vang lên từ trên cao.
【Thiệp mời của người chơi phái Địa tự Khu Lâm đã mất hiệu lực. Kẻ tấn công có quyền đặt câu hỏi, có thể viết câu hỏi lên thiệp mời.】
Trong tay Nguỵ Khoảnh xuất hiện một cây bút lông, đầu bút xám xanh mềm mại uốn cong về phía mình.
Thì ra là chơi kiểu này~
Trái tim anh bớt nặng nề đi đôi chút. Nhưng không phải vì manh mối, mà vì anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Đường Kha Tâm chạy ba bước thành hai bước lên tầng, trước khi Nguỵ Khoảnh kịp di chuyển thì đã một tay ôm lấy anh, tay kia đẩy cửa, cả hai ngã thẳng lên giường.
"Khụ khụ!" Nguỵ Khoảnh chống tay nâng mình lên, nhìn Đường Kha Tâm đang lo lắng nằm trên người anh, thở dài chế giễu: "Thủ lĩnh Đường, vào lúc này mà làm chuyện như thế này, thật khó để không nghĩ cậu đang cướp bóc đấy."
Đường Kha Tâm nghiêm túc nói: "Ở đây mà để lộ thân phận đồng nghĩa với việc biến mình thành mục tiêu bị săn đuổi. Anh không nên đứng ở nơi lộ liễu sau khi tấn công người khác."
"Lời nhắc nhở của tiền bối rất hữu ích." Nguỵ Khoảnh lịch sự đáp lại, "Vậy giờ có thể buông tay được chưa? Tôi còn phải viết câu hỏi."
Đường Kha Tâm không có động tĩnh gì.
Nguỵ Khoảnh dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào Đường Kha Tâm đang giả vờ chết nằm trên người anh: "Không phải thủ lĩnh nói đây là trận đấu cá nhân sao? Cậu ở đây thì tôi không viết câu hỏi được."
Người trên anh vẫn không lên tiếng, trái lại còn ôm chặt hơn.
Một lúc lâu sau.
"Tôi mệt rồi." Đường Kha Tâm nói giọng uể oải.
"Mệt thì về ngủ. Cái giường này thêm chút nữa là sập rồi." Nguỵ Khoảnh dịch người về phía tường.
"Tôi mệt rồi, không muốn đợi anh tự nhận ra nữa."
"Hả?"
Chớp mắt một cái, trước mặt đâu còn công trình nào, chỉ còn lại những bức tường thành đổ nát xây bằng gạch đỏ.
Bọn họ lại quay trở về trong thành.
"Đợi đã!" Ngụy Khoảnh vùng ra, chạy nhanh vài bước, đặt tay lên bức tường thành.
Anh cố đẩy mạnh vào tường, nhưng bức tường tưởng như sắp đổ này lại không hề lay chuyển.
Chẳng lẽ đấu trường Đấu La kia cũng là một phần của ảo cảnh?
Ý nghĩa của nó là gì?
Chưa kịp làm rõ suy nghĩ, phía sau vang lên một tiếng cười lạnh: "Sao? Luyến tiếc con chó nhỏ của anh à?"
Nghe đến đó, Ngụy Khoảnh không nhịn được mà nhăn mặt, anh quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng của Đường Kha Tâm.
Và một câu nhắc nhở lạnh lùng: "Ở đây chỉ có một nhà trọ, đến muộn thì chỉ có nước ngủ ngoài đường."
Đường Kha Tâm vừa đi khuất, ánh mắt xung quanh liền trở nên dày đặc, những người trước đó chỉ dám lén lút nhìn giờ đã bắt đầu công khai.
Những người này hẳn đều là những người chơi lâu năm đã nhận được thiệp mời, bản năng của họ là dò xét và khóa mục tiêu vào những người chơi khác có thể lợi dụng hoặc thao túng.
Là một người từ nhỏ đến lớn đã luôn bị những kẻ lạ mặt trên đường Hoàng Tuyền lầm tưởng là trẻ em thất lạc cần được quan tâm và lừa gạt, Ngụy Khoảnh có chút bất đắc dĩ, anh bước nhanh hai bước để đuổi kịp Đường Kha Tâm, vì thật sự không muốn mỗi giây mỗi phút đều phải giải phóng sát khí.
Phải thừa nhận, khi Đường Kha Tâm tỏ ra lạnh lùng, không sinh vật nào dám lại gần. Mặc dù mơ hồ biết rằng cơn giận của Đường Kha Tâm là do mình châm ngòi, nhưng Ngụy Khoảnh vẫn thản nhiên nấp sau gốc cây lớn này để hưởng bóng mát.
Anh muốn xem thủ lĩnh Đường có thể nhịn được bao lâu.
Nhà trọ rất lớn, ngẩng đầu nhìn, những ngôi nhà xếp hàng ngay ngắn. Để chứa được phần lớn người chơi, quy mô của nhà trọ chắc chắn là hùng vĩ, nhưng vì số lượng người chơi đông, nên cấu hình bên trong không cao lắm, chiều cao không quá hai mét, diện tích nhỏ, không thông gió, ngủ trong đó sẽ rất ngột ngạt, nhưng không ngủ thì sẽ có nguy cơ bị tập kích.
Ngụy Khoảnh rất quen thuộc với kiểu nhà trọ này, anh đã từng sống trong một căn nhà như vậy suốt năm năm.
Chủ quán là một ông lão gầy gò, mặc trường bào màu xám, tên là Phan Ly, mọi người xung quanh đều gọi ông là lão Phan.
Lão Phan hoàn toàn không có chút ý thức nào về dịch vụ với nụ cười, đôi mắt đục ngầu quét qua hai người, giọng nói già nua vang lên như tiếng cưa gỗ: "Mấy phòng?"
"Hai phòng." Đường Kha Tâm đáp ngay.
Ngụy Khoảnh phía sau hơi ngạc nhiên, nhướng mày một chút, nhưng không nói gì.
Lão Phan đưa qua hai chiếc chìa khóa, dặn dò: "Thành chủ sắp đại hôn, người ra kẻ vào phức tạp, đã vào phòng thì không có việc cần thiết đừng ra ngoài. Giữ kỹ tài sản cá nhân, mất tiền mất mạng tiệm này không chịu trách nhiệm."
Ngụy Khoảnh nghe kỹ câu nói này, dịch ra thông tin từ luật chơi sau khi tham gia trò chơi:
Ban đêm tập kích là được phép.
Vì vậy, việc ra ngoài khi không cần thiết có nghĩa là ra ngoài để tấn công người khác.
Thứ giá trị nhất trên người người chơi không phải là tiền bạc, mà là thiệp mời có chứa thông tin chữ viết trong tay. Giữ kỹ tài sản nghĩa là giữ kỹ thiệp mời.
Nhận lấy chìa khóa, Ngụy Khoảnh bước về phía phòng có số tương ứng với chìa khóa. Nhưng mới đi được hai bước đã bị gọi lại.
"Nếu không cần thiết thì không ra ngoài. Vậy có phải chúng ta nên đi ăn tối trước không?" Cuối cùng thì Đường Kha Tâm cũng không kìm được mà lên tiếng hỏi. Từ trưa đến giờ cậu chưa rời xa Ngụy Khoảnh, nhận ra anh không ăn uống gì nhiều.
Câu này lại làm Nguỵ Khoảnh ngạc nhiên.
Đường Kha Tâm cả quãng đường không nói với ai lời nào, ngoài việc gọi mọi người ăn cơm vẫn là gọi ăn cơm, chẳng lẽ cậu là chủ tịch Hội ăn uống?
Nguỵ Khoảnh đáp lại: "Không ăn, tôi không muốn vô tình cùng phe đối thủ ăn cơm đâu."
"... Ừ, cũng đúng." Đường Kha Tâm gật đầu đồng ý.
Cuộc trò chuyện kết thúc trong không vui.
Khi lên lầu, Đường Kha Tâm đi phía trước. Nguỵ Khoảnh cố ý đi chậm lại, giữ khoảng cách với Đường Kha Tâm.
Hành lang là loại nửa kín nửa hở, phía Bắc là khoảng không, có thể nhìn thấy cửa chính của nhà trọ, phía Nam là dãy cửa gỗ nhỏ. Thiết kế này có một lợi ích, là tiện lợi để người trong sảnh có thể quan sát tất cả các hoạt động ra vào của các phòng.
Những nơi cư trú có chức năng giám sát như thế này thường chỉ xuất hiện trong nhà tù.
Đúng lúc đi ngang qua một cửa nhỏ ở giữa, cửa đột nhiên mở ra dù lúc trước không hề có động tĩnh gì. Nguỵ Khoảnh bất ngờ va vào vai một thanh niên lực lưỡng.
Người thanh niên nhíu mày, chuẩn bị chửi, nhưng không ngờ đối phương lại nhanh miệng hơn, ngay lập tức buông lời mắng:
"Đồ chết tiệt! Anh muốn hù quỷ chắc?"
Nguỵ Khoảnh có thính giác tốt hơn người thường, điều này cũng có nghĩa là rất ít sinh vật có thể đột ngột tiếp cận anh. Anh hoàn toàn chắc chắn rằng người này đã ngồi chờ sẵn ở cửa từ trước, chỉ đợi đúng thời điểm để mở cửa.
Người thanh niên lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi." Nói xong liền quay về phòng, không biết tại sao mình lại sợ một khuôn mặt nhỏ nhắn như vậy.
Đường Kha Tâm từ xa thấy thế, đặt tay lên nắm cửa, chỉ khi chắc chắn rằng cuộc tranh chấp đã kết thúc mới mở cửa bước vào.
Nguỵ Khoảnh kiểm tra lại thư mời còn trong người rồi cũng mở cửa phòng mình.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường thấp không rộng quá một mét, bốn phía là tường đất, ánh sáng duy nhất lọt vào chỉ từ cánh cửa nhỏ dùng để ra vào.
Nguỵ Khoảnh phải cúi đầu mới bước vào được.
Anh quen thuộc ngồi xuống giường, xếp chân lại và dựa lưng vào tường.
Âm thanh truyền qua vật rắn nhanh hơn nhiều so với không khí.
Anh nghe thấy tiếng khóc, tiếng ngáy, tiếng chửi rủa. Nghe thấy cả tiếng bước chân của Đường Kha Tâm từ phòng bên cạnh, ra rồi lại vào. Có lẽ là cậu đi ăn.
Không ngoài dự đoán, anh không nghe thấy bất kỳ cuộc nói chuyện nào có nội dung cụ thể. Chắc hẳn đều là những người giàu kinh nghiệm, không ai muốn lộ thông tin ngay từ ngày đầu tiên.
Nguỵ Khoảnh mở thư mời ra, nhận ra trên thư đã xuất hiện một câu đố mới: "Thu Trì sắp lấy chồng, hôn lễ hoàn hảo, nhưng trên mặt Thu Trì không có chút vui vẻ nào. Cô ngồi vào kiệu hoa, bỗng phát hiện có một cô dâu khác đã ngồi sẵn trong đó, cuối cùng cô ấy cười."
Là thứ gì vừa cười lại vừa không cười?
Anh muốn tìm ai đó thảo luận, nhưng nhận ra rằng người nào đó đã phân định ranh giới, nói rằng đây là cuộc chiến cá nhân, không có đồng đội.
Phập! Thư mời bị ném xuống giường.
Anh nhắm mắt hít thở sâu, vẫn không thể dập tắt sự bực bội trong lòng. Từ trưa đến giờ, tim anh đã không bình thường, vừa rồi bị người va vào, càng làm cho cơn giận bùng lên.
Thật tức chết!
Cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa.
Nhưng tiếng gõ này rất mạnh, không giống với sự dịu dàng của ai đó.
Có kẻ ngốc đến gây chuyện đây.
Cửa bị mở ra mà không cần được cho phép.
Một ánh sáng trắng lướt qua khuôn mặt Nguỵ Khoảnh, nếu người đến có mắt tinh, thì có thể thấy người trên giường nở một nụ cười hiểm độc.
Nguỵ Khoảnh nở một nụ cười. Nếu ai đó có mắt tốt, họ sẽ thấy người trên giường đang cười đầy nguy hiểm.
Kẻ đến nghĩ rằng mình nhìn nhầm, nhưng khi chớp mắt mạnh mẽ hơn, thì chỉ thấy đôi mắt đáng thương của người ngồi trên giường. Gương mặt nhỏ bé này trông còn yếu đuối hơn khi ngồi.
Từ lúc vào nhà trọ, kẻ này đã chú ý đến Nguỵ Khoảnh, vụ va chạm vừa rồi chỉ là để kiểm tra sức mạnh của người này.
Mặc dù bị chửi rủa, nhưng kẻ này vẫn không cảm thấy Nguỵ Khoảnh có gì mạnh, trái lại, người đi cùng với Nguỵ Khoảnh - tên đeo găng tay trắng - trông có chút đáng gờm.
Kẻ này nghĩ rằng Nguỵ Khoảnh không mạnh, vừa nãy anh có thái độ tồi tệ như vậy chắc hẳn vì cậy có người đeo găng tay trắng bên cạnh.
Nhưng bây giờ găng tay trắng đã đi ra ngoài rồi. Chỉ còn lại một mình anh ở đây.
"Đừng sợ, tôi chỉ đến để kết minh thôi. Để tôi xem thư mời của chúng ta có giống nhau không." Vừa nói, kẻ này vừa tiến đến gần giường. Thật ngốc nghếch khi bỏ mặc thư mời quan trọng như vậy ở một bên.
Quả là có lời! Kẻ này nghĩ.
Nguỵ Khoảnh thực sự không di chuyển, anh ngây thơ nhìn kẻ đó, như thể một con vật nhỏ lần đầu gặp người.
Thực ra, Nguỵ Khoảnh thực sự là lần đầu tiên thấy một người "hiểu chuyện" như vậy.
Biết chọn đúng thời điểm anh sắp bùng nổ để tự đưa mình đến, đúng là... hiểu chuyện quá!
Nguỵ Khoảnh không thể kìm nén nụ cười nở trên môi.
Kẻ đó dễ dàng lấy được thư mời, liền nhìn thấy trên đó có chữ "Thiên" rất to!
Thật may mắn quá! Cuối cùng cũng tìm được đối thủ của phe khác.
Kẻ đó phấn khích ngẩng đầu, đối diện với nụ cười đầy hứng thú của đối thủ!
Nguỵ Khoảnh lạnh lùng cười hỏi: "Thư mời của tôi làm anh hài lòng chứ?"
"Hài lòng, không thể hài lòng hơn." Kẻ đó hào hứng đưa tay lên, nắm lấy cổ áo của Nguỵ Khoảnh, "Cậu biết không? Chủ thần gợi ý có thể tấn công đối thủ có lẽ ý là, tấn công đối thủ sẽ có cơ hội thu được manh mối. Thật may mắn là chúng ta không cùng phe, chúng ta thử nghiệm một chút được không? Yên tâm, tôi sẽ không giết cậu đâu."
"Khà khà khà~ Được thôi~" Nguỵ Khoảnh vui vẻ đồng ý.
Giây tiếp theo, một bóng đen từ tầng ba nhà trọ bay ra, rơi thẳng xuống sảnh phía Bắc.
Kẻ đó nằm trên bàn bị vỡ, phun ra một ngụm máu, khó tin ngẩng đầu lên, thấy Nguỵ Khoảnh đứng trong ánh hoàng hôn, đang cười với mình.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một nụ cười thuần khiết như vậy.
Một nụ cười thuần khiết đầy chế giễu.
Nguỵ Khoảnh đặt tay lên lan can, tò mò ngẩng đầu nhìn lên trời, không có gì xảy ra. Có vẻ như tế bào não của gã cơ bắp này không được tốt, đánh giá sai lầm.
Vậy thì manh mối nên được thu thập như thế nào đây?
Anh giơ tấm thiệp mời trong tay lên và đưa vào ánh sáng. Đây là tấm thiệp của phe Địa mà anh vừa lấy từ túi của Khu Lâm. Trên thiệp, ngoài thông tin mời, chẳng có gì khác cả. Điều này cho thấy tên cơ bắp kia chưa tìm ra được câu đố đã lao vào tấn công người khác.
Chỉ số thông minh kiểu gì đây?
Tầng thứ ba giờ lại kém cỏi đến thế này sao?
Nguỵ Khoảnh không khỏi vung vẩy tấm thiệp với vẻ chán ghét.
"Rắc——"
"Đừng!" Khu Lâm trơ mắt nhìn tấm thiệp của mình bị Nguỵ Khoảnh xé đôi trong không trung.
Ngay sau đó, một tiếng chuông quen thuộc vang lên từ trên cao.
【Thiệp mời của người chơi phái Địa tự Khu Lâm đã mất hiệu lực. Kẻ tấn công có quyền đặt câu hỏi, có thể viết câu hỏi lên thiệp mời.】
Trong tay Nguỵ Khoảnh xuất hiện một cây bút lông, đầu bút xám xanh mềm mại uốn cong về phía mình.
Thì ra là chơi kiểu này~
Trái tim anh bớt nặng nề đi đôi chút. Nhưng không phải vì manh mối, mà vì anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Đường Kha Tâm chạy ba bước thành hai bước lên tầng, trước khi Nguỵ Khoảnh kịp di chuyển thì đã một tay ôm lấy anh, tay kia đẩy cửa, cả hai ngã thẳng lên giường.
"Khụ khụ!" Nguỵ Khoảnh chống tay nâng mình lên, nhìn Đường Kha Tâm đang lo lắng nằm trên người anh, thở dài chế giễu: "Thủ lĩnh Đường, vào lúc này mà làm chuyện như thế này, thật khó để không nghĩ cậu đang cướp bóc đấy."
Đường Kha Tâm nghiêm túc nói: "Ở đây mà để lộ thân phận đồng nghĩa với việc biến mình thành mục tiêu bị săn đuổi. Anh không nên đứng ở nơi lộ liễu sau khi tấn công người khác."
"Lời nhắc nhở của tiền bối rất hữu ích." Nguỵ Khoảnh lịch sự đáp lại, "Vậy giờ có thể buông tay được chưa? Tôi còn phải viết câu hỏi."
Đường Kha Tâm không có động tĩnh gì.
Nguỵ Khoảnh dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào Đường Kha Tâm đang giả vờ chết nằm trên người anh: "Không phải thủ lĩnh nói đây là trận đấu cá nhân sao? Cậu ở đây thì tôi không viết câu hỏi được."
Người trên anh vẫn không lên tiếng, trái lại còn ôm chặt hơn.
Một lúc lâu sau.
"Tôi mệt rồi." Đường Kha Tâm nói giọng uể oải.
"Mệt thì về ngủ. Cái giường này thêm chút nữa là sập rồi." Nguỵ Khoảnh dịch người về phía tường.
"Tôi mệt rồi, không muốn đợi anh tự nhận ra nữa."
"Hả?"