Đỉnh Lưu Trong Giới Kinh Dị - Chanh Quất Gia
Chương 103
Mặt trời đã lên cao.
Cửa phòng phía Tây bị đập rầm rầm.
"Nguỵ Khoảnh! Đường Kha Tâm! Dậy mau! Cháy đến nơi rồi!"
Giọng nói đầy lo lắng của Hứa Trúc Huyên vang lên từ bên ngoài.
Người trên giường nhăn mặt, rên rỉ cố nhét đầu vào cánh tay, nhưng khi mặt áp xuống thì chạm phải làn da của người khác.
Đường Kha Tâm cố gắng thả lỏng cánh tay để Nguỵ Khoảnh có thể gối đầu thoải mái hơn. Cậu đã ngắm gương mặt này suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lòng và trong tay đều ngứa ngáy, chỉ muốn ngắm thêm một chút nữa~
Nhưng tiếc là ông trời chẳng có tâm thành toàn cho cậu.
"Rắc" một tiếng, cửa bị phá vỡ, Hứa Trúc Huyên loạng choạng ngã vào, chưa kịp đứng vững đã la lên: "Lô Lâm trộm thuốc Đại Lực hoàn trốn rồi! Chắc chắn là đến chỗ Lạc Hạo!"
Ngay sau đó, Quỷ Sinh cũng ló đầu vào nói: "Trên phố đang đồn thổi rằng thủ lĩnh Thiên tự Nguỵ Khoảnh thực ra là gián điệp của Lạc Hạo, người của phái Địa tự. Hiện tại mọi người đang tìm hai người, chiến đấu đã nổ ra rồi."
"Cái gì!" Đường Kha Tâm lập tức rút tay dậy, thắc mắc: "Cho dù là gián điệp thì cũng nên là tôi chứ, sao lại là Nguỵ Khoảnh?"
Ninh Vũ Y vốn đứng chờ bên cửa lén lút bước vào xen lời: "Chính vì hai người ở chung với nhau, mới có tin đồn thủ lĩnh Thiên tự bỏ trốn cùng người của phái Địa tự. Giờ chắc tin đồn đã thành hai người vào động phòng rồi."
Đường Kha Tâm nhanh chóng đứng dậy khoác áo. Tối qua trước khi đi ngủ, Nguỵ Khoảnh đã đề cập rằng Lạc Hạo có gì đó kỳ lạ, hóa ra là đang chờ họ tại đây.
Nguỵ Khoảnh, người bỗng chốc trở thành tâm điểm của mọi lời đồn sau một đêm, đang xoa cổ và nhìn lọn tóc dựng lên khi vừa ngồi dậy từ trên giường: "..." Ngơ ngác.
"Tôi sẽ đi lấy lại thuốc. Bên ngoài không phân rõ người với quỷ, mọi người ở yên đây đừng di chuyển." Đường Kha Tâm khi đi ngang qua Quỷ Sinh, nhìn chiến lực của người này một cái rồi nói: "Anh đi với tôi."
Quỷ Sinh: "..."
"Tôi cũng đi!" Hứa Trúc Huyên vừa bước ra, nhưng bị Nguỵ Khoảnh, đang ngáp dài, túm cổ lại: "Cô từng cứu tôi, một gián điệp, ra ngoài không sợ bị người ta truy đuổi à?"
Truy đuổi...
Hứa Trúc Huyên nhớ lại cảnh chạy trốn sống chết đêm đầu tiên, lặng lẽ rút chân lại. Cô lo lắng nói: "Lô Lâm biết nhiệm vụ, lại có thuốc, lỡ như cạu ta thực sự đưa cho Lạc Hạo thì chúng ta thua rồi." Ban đầu cô thấy Lô Lâm một mình trốn tránh sự tấn công của Thiên tự ở góc phố nên động lòng cứu cậu ta về, không ngờ lại cứu phải một kẻ vô ơn.
Nếu mọi người chết vì cô gián tiếp gây ra, thì đó thật sự là kết cục tồi tệ nhất.
"Để tôi đi." Nguỵ Khoảnh vỗ vai Hứa Trúc Huyên, thở dài: "Dù sao thần cũng từng nói, chúng sinh đều khổ, chỉ có tự cứu mình. Amen."
Dù Nguỵ Khoảnh chỉ nói một câu bao gồm ba tín ngưỡng khác nhau, nhưng vẫn giúp Hứa Trúc Huyên củng cố tinh thần.
Sa mạc đầy khói đen bốc lên, Nguỵ Khoảnh vừa bước ra khỏi cửa hiệu thuốc đã bị bao quanh bởi ánh lửa.
Chỉ vì một lời đồn mà những người vốn giữ thái độ thản nhiên đã bối rối, những người đứng ngoài cuộc cũng bị cuốn vào cuộc chiến.
Sự tin tưởng giữa người với người đã tan vỡ, không còn ràng buộc của luật pháp, cuối cùng chỉ còn lại bản năng đánh nhau.
Nguỵ Khoảnh giờ mới nhận ra, hóa ra khu chợ đông đúc này chẳng có bao nhiêu NPC, toàn là tiên phong của những người chơi ngụy trang thành NPC.
Anh hoàn toàn hiểu sự nóng vội của họ, dù sao thời gian để đứng về phía nào cũng không còn nhiều, nhưng không thể hiểu nổi tại sao có người lại lãng phí thời gian quý giá chỉ để vây bắt anh vì một tin đồn.
Chưa đi được năm mét khỏi tiệm thuốc, Nguỵ Khoảnh đã bị một đám người quen mặt vây kín. Những người này hầu hết đều là các người chơi đã công khai đứng về phía phái Thiên tự, thậm chí có vài người là do chính Nguỵ Khoảnh cài làm tai mắt trên phố.
"Nguỵ Khoảnh, bọn tôi gọi anh là đại ca là để sống sót, chứ không phải để làm bàn đạp cho anh!"
"Vì một gã đàn ông mà làm nội gián! Dù có giỏi thế nào cũng vô dụng, thằng đồng tính nào cũng ngu hết!"
"Tốt nhất là giao đan dược ra, nếu không đừng trách bọn tôi không khách sáo!"
Nguỵ Khoảnh liếc qua đám người, cười hỏi: "Không khách sáo thế nào? Tấn công người cùng phe sẽ bị trừng phạt, các người dám không?"
Người cầm đầu lớn tiếng đáp: "Nếu anh nói anh là người của phái Thiên tự, thì đưa đan dược ra chứng minh đi!"
Phía sau có người hô theo: "Cho dù anh là người của phái Thiên tự, làm sao chứng minh được anh sẽ không đưa đạo cụ cho tình nhân của mình!"
"Không thể tin thằng nội gián này!"
"Đừng hỏi nữa, hắn chắc chắn là người của phái Địa tự rồi, cướp thẳng đi!"
Trên chiếc nhẫn ở tay trái của Nguỵ Khoảnh, một ngọn lửa đen như rồng lượn xuất hiện trên bề mặt ngọc. Anh nhếch mép cười, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào: "Hôm nay tôi vốn định làm người tốt. Nhưng tâm trạng tốt đã bị đám người nói xàm này phá hỏng rồi. Thật đáng tiếc."
Chỉ trong tích tắc, tiếng la thảm vang lên khắp đám đông, từng người chơi ngã gục xuống.
Những người dám đứng ra đều là những kẻ tự tin vào thân thủ của mình, là người chơi lâu năm. Nhưng có lẽ vì tiềm thức của họ vẫn coi Nguỵ Khoảnh là người của phái Thiên tự, nghĩ rằng anh sẽ không ra tay dễ dàng, nên khi Nguỵ Khoảnh vung kiếm hoa đen lao vào đám đông, những kẻ ngã xuống đầu tiên thậm chí không kịp phản kháng.
Còn những người muốn phản đòn ở phía sau thì đã bị những cú đánh nhanh như chớp của Nguỵ Khoảnh khiến họ giật lùi ba mét.
Nguỵ Khoảnh không đánh chết ai, chỉ làm họ bị thương ở chân, tiện tay lượm luôn thiệp mời của vài người trong số đó.
Anh ngước mắt lên, khuôn mặt nhuốm máu nở nụ cười tà quái, hỏi: "Các người nói xem, trong đống thẻ này, có bao nhiêu cái của phái Thiên tự, bao nhiêu cái của kẻ giả mạo, và bao nhiêu thằng quỷ chuyên khuấy đục nước, dẫn dắt dư luận?" Anh chống một tay lên đầu gối mình, cầm cả tập thiệp mời định xé.
Những tấm thẻ này chứa rất nhiều thông tin câu hỏi của người chơi, có kẻ không nhịn được phải ngăn cản: "Anh xé thiệp của phái Thiên tự thì chính anh cũng sẽ chết đấy!"
Nguỵ Khoảnh nhướng mày: "Lúc nãy các người chẳng phải còn nói tôi là nội gián của phái Địa tự sao?"
Không ai nói gì nữa, vì ai cũng thừa hiểu chẳng có nội gián nào cả, chỉ là có kẻ bịa ra một tin đồn đầy lỗ hổng, rồi những kẻ có lợi ích liên quan nghe thấy mùi mà kéo đến đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
Dù sao ai cũng biết, người đứng đầu trong tầng ba của Quỷ Môn, khi ra ngoài giá trị sẽ tăng lên gấp nhiều lần!
Và khi trò diễn đến đây, những người chơi có chút mắt nhìn đi ngang qua cũng đã nhận ra điều này.
Nhưng nhận ra thì đã sao, đan dược hồi sinh là đạo cụ nhiệm vụ đã không còn là bí mật từ lâu, mà việc Nguỵ Khoảnh bước ra từ tiệm thuốc và không phủ nhận rằng mình có đan dược cũng là sự thật.
Ngọc có tội khi giữ báu vật.
"Chúng ta đông người, cướp luôn!"
"Cướp!"
Hoạ vô đơn chí, một hồi chuông vang lên.
【Nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, bắt đầu thời gian trừng phạt.】
Có kẻ đã nhân cơ hội thêm mắm thêm muối!
Nguỵ Khoảnh thấy đám đông như ong vỡ tổ lao đến, âm binh từ các khe tường cũng bắt đầu lò đầu ra. Anh biết rằng tình thế này đã vượt khỏi tầm kiểm soát!
"Khoan đã!" Nguỵ Khoảnh giơ tay ra dấu tạm dừng, mấy trăm người rất nể tình mà dừng lại khoảng nửa giây.
Nguỵ Khoảnh nhanh chóng tìm một bó lông trong chiếc túi ở thắt lưng.
Bó lông đỏ vừa xuất hiện, đám người càng điên cuồng hơn, đó chính là cọng rơm cứu mạng! Hàng chục bàn tay lao về phía Nguỵ Khoảnh, anh như đang ném tạ, vung bó lông ra phía sau, rồi lập tức chạy về hướng ngược lại, giẫm lên không biết bao nhiêu cái đầu của âm binh từ dưới đất chui lên.
Mười phút sau, trên tầng cao của Hoàng Tước lâu, Nguỵ Khoảnh ngồi trên đống ngói vỡ, nhìn ra xa, mái tóc lộn xộn dính máu bết vào cổ, vẽ lên làn da trắng nhợt một vẻ đẹp kỳ lạ.
Ninh Vũ Y ngồi xuống cạnh anh một cách thận trọng, đưa một chiếc khăn tay qua nói: "Câu "Lời đồn có cánh" đúng là không sai."
Nguỵ Khoảnh nhận chiếc khăn lụa, cầm trong tay mà chơi đùa, hờ hững nói: "Thuốc bị cướp rồi, mà cậu có vẻ chẳng lo lắng gì cả."
"Thuốc không bị cướp, anh đã phái Đường Kha Tâm và Quỷ Sinh vào cửa thực hiện nhiệm vụ, đúng không?" Ninh Vũ Y bắt gặp ánh mắt của Nguỵ Khoảnh, giải thích: "Tôi vừa thấy Đường Kha Tâm ra hiệu với Quỷ Sinh."
Nguỵ Khoảnh: "Không ngờ cậu cũng thông minh ghê." So với kẻ luôn rụt rè nhút nhát trước đây, Ninh Vũ Y bây giờ hoàn toàn khác.
Dù sao Nguỵ Khoảnh cũng đã quen với việc trong cửa không chỉ có mình anh giả làm kẻ đáng thương.
Anh diễn được, người khác cũng có thể.
"Tôi dù gì cũng là người của cửa lâu năm mà." Ninh Vũ Y nhìn sang Nguỵ Khoảnh hỏi: "Đã tính trước mọi chuyện rồi, sao anh còn phải ra ngoài chịu trận này?"
Tuy nhiên, câu trả lời của Nguỵ Khoảnh khiến cậu ta không ngờ tới: "Tất nhiên là vì cậu rồi, tiểu chủ thần ~" Nguỵ Khoảnh cười, đôi mắt đào hoa cong lại như một con cáo già. Ninh Vũ Y dường như có thể thấy sau lưng Nguỵ Khoảnh mọc ra một cái đuôi to đầy lông.
"Anh, anh nói gì thế, ha ha." Ninh Vũ Y cười ngượng ngùng.
Nguỵ Khoảnh: "Vừa vào cửa tôi đã thấy lạ rồi, làm gì có cái cửa tầng ba nào mà sơ sài thế này. Thế là tôi bàn với Đường Kha Tâm một phen, rút ra kết luận là có kẻ cố tình lập trận, dẫn chúng ta vào cửa."
Sơ sài... mắt của Ninh Vũ Y giật giật: "Nhưng điều đó đâu thể chứng minh tôi là chủ thần."
Nguỵ Khoảnh: "Thế cậu muốn giải thích sao về việc trong vòng mười phút từ tiệm thuốc dịch chuyển đến đây mà không dính một giọt máu nào?" Ngoài điều đó ra, chỉ có một người luôn đứng ở góc nhìn của chủ thần mới có thể làm chuyện này nhanh chóng và nôn nóng đến mức muốn xem anh trong bộ dạng thê thảm.
Nguỵ Khoảnh tiếp tục: "Vậy cậu là ai? Quỷ Si, Quỷ Võng, Quỷ Lượng? Dẫn chúng tôi vào đây làm gì? Rảnh quá không có việc gì làm à?" Giữa các Quỷ Hoàng luôn đeo mặt nạ quỷ, chẳng ai biết mặt thật của nhau.
Dù có gặp nhau, cũng không chắc đó là thân thể thật.
Xét thấy khó mà giấu được nữa, khuôn mặt ngoan ngoãn nhút nhát của Ninh Vũ Y lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười nham hiểm, nụ cười đó hiện lên trên khuôn mặt dịu dàng của hắn lại càng thêm phần kỳ quái: "Bắt kẻ phản bội là trách nhiệm của mọi người, đương nhiên tôi đến để bắt anh đấy, Quỷ Mị."
Ngụy Khoảnh nằm nghiêng, chống đỡ thân mình, nhìn Ninh Vũ Y hùng hổ xông đến mà không hề động đậy, nhưng mặt mũi thì vẫn phải giữ. "Ôi chao, thật đáng sợ." Anh mặt không cảm xúc nói.
"Đường Kha Tâm chưa chắc đã hoàn thành nhiệm vụ. Vậy nên anh đừng vội cười sớm." Ninh Vũ Y chế nhạo: "Trước đây gặp Quỷ Mị còn tưởng là thiên binh thiên tướng gì, không ngờ khi vào cửa rồi, lại đặt sống chết vào tay người khác."
Đừng nói Đường Kha Tâm có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, chỉ nói đến Lạc Hạo bên phía kia, câj ta có một đám người phái Địa tự đi theo, đã sớm đến hiệu thuốc, giờ lại biết nhiệm vụ rồi, ai dám chắc Lạc Hạo sẽ không hoàn thành nhiệm vụ trước Đường Kha Tâm?
"Không ngờ anh xuống nhân gian một chuyến, lại học được cách tin vào tình yêu rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Ninh Vũ Y cười điên cuồng, sau đó lau nước mắt, giả vờ nhân từ nói: "Anh yên tâm, dù anh thua cũng không chết, chỉ cần ngoan ngoãn theo tôi đến Quỷ Tư báo danh là được."
Ngụy Khoảnh xem xong màn biểu diễn của Ninh Vũ Y, bình tĩnh nói: "Tin vào tình yêu là một đề tài quá lớn rồi, vị Quỷ Vương này đúng là đã quá đánh giá cao năng lực học tập của tôi rồi, tôi từ trước đến nay chỉ tin vào chính mình."
Ninh Vũ Y: "Anh đừng có mà khoác lác, cách tin vào chính mình chính là ngồi đây hóng gió?"
Ngụy Khoảnh vô tội nhún vai nói: "Vì tôi ngồi đây không làm gì cả, cũng có thể thắng ~"
...
Trong ngôi từ đường cổ, Lạc Hạo mở túi thuốc Lô Lâm trộm về, bên trong đâu có đan dược nào.
Chỉ có một bó lông bờm và một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết hai chữ: "Hợp tác."
Lạc Hạo cười nhẹ nhàng, đưa bó lông bờm cho thuộc hạ.
Lô Lâm bên cạnh bực tức nói: "Lạc thần! Chúng ta dựa vào cái gì mà hợp tác với hắn! Bây giờ đi cướp lại còn kịp!"
"Kịp à? Khi cậu lấy được hộp thuốc rỗng thì đã không kịp rồi! Đan dược đã được luyện thành, chúng ta muốn đối kháng, trừ phi bọn họ thất bại nhiệm vụ vòng đầu tiên. Tỷ lệ sống sót dưới năm mươi phần trăm." Lạc Hạo vỗ một cái vào trán Lô Lâm, "Nhưng nếu chúng ta lựa chọn gia nhập, tỷ lệ sống sót là một trăm phần trăm."
"Nhưng đấu nhiều vòng như vậy rồi, tôi không cam lòng."
Lạc Hạo: "Không có gì phải không cam lòng cả, nếu bọn họ thất bại, chúng ta vẫn có thể lựa chọn cái khác."
...
Trong vùng sương mù dày đặc, Đường Kha Tâm mạnh mẽ hất tay Quỷ Sinh ra, điên cuồng dùng khăn ướt lau sạch.
Sự hy sinh này, quá lớn rồi!
"..." Quỷ Sinh: "Đủ rồi đấy, cậu nghĩ tôi muốn nắm tay cậu chắc?"
Đường Kha Tâm trừng mắt nhìn Quỷ Sinh, muốn nói lại thôi, cậu nghĩ đến lời hứa của Ngụy Khoảnh, sự phiền muộn trong lòng dần được xoa dịu:
"Tìm tân nương."
"Được."
Cửa phòng phía Tây bị đập rầm rầm.
"Nguỵ Khoảnh! Đường Kha Tâm! Dậy mau! Cháy đến nơi rồi!"
Giọng nói đầy lo lắng của Hứa Trúc Huyên vang lên từ bên ngoài.
Người trên giường nhăn mặt, rên rỉ cố nhét đầu vào cánh tay, nhưng khi mặt áp xuống thì chạm phải làn da của người khác.
Đường Kha Tâm cố gắng thả lỏng cánh tay để Nguỵ Khoảnh có thể gối đầu thoải mái hơn. Cậu đã ngắm gương mặt này suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lòng và trong tay đều ngứa ngáy, chỉ muốn ngắm thêm một chút nữa~
Nhưng tiếc là ông trời chẳng có tâm thành toàn cho cậu.
"Rắc" một tiếng, cửa bị phá vỡ, Hứa Trúc Huyên loạng choạng ngã vào, chưa kịp đứng vững đã la lên: "Lô Lâm trộm thuốc Đại Lực hoàn trốn rồi! Chắc chắn là đến chỗ Lạc Hạo!"
Ngay sau đó, Quỷ Sinh cũng ló đầu vào nói: "Trên phố đang đồn thổi rằng thủ lĩnh Thiên tự Nguỵ Khoảnh thực ra là gián điệp của Lạc Hạo, người của phái Địa tự. Hiện tại mọi người đang tìm hai người, chiến đấu đã nổ ra rồi."
"Cái gì!" Đường Kha Tâm lập tức rút tay dậy, thắc mắc: "Cho dù là gián điệp thì cũng nên là tôi chứ, sao lại là Nguỵ Khoảnh?"
Ninh Vũ Y vốn đứng chờ bên cửa lén lút bước vào xen lời: "Chính vì hai người ở chung với nhau, mới có tin đồn thủ lĩnh Thiên tự bỏ trốn cùng người của phái Địa tự. Giờ chắc tin đồn đã thành hai người vào động phòng rồi."
Đường Kha Tâm nhanh chóng đứng dậy khoác áo. Tối qua trước khi đi ngủ, Nguỵ Khoảnh đã đề cập rằng Lạc Hạo có gì đó kỳ lạ, hóa ra là đang chờ họ tại đây.
Nguỵ Khoảnh, người bỗng chốc trở thành tâm điểm của mọi lời đồn sau một đêm, đang xoa cổ và nhìn lọn tóc dựng lên khi vừa ngồi dậy từ trên giường: "..." Ngơ ngác.
"Tôi sẽ đi lấy lại thuốc. Bên ngoài không phân rõ người với quỷ, mọi người ở yên đây đừng di chuyển." Đường Kha Tâm khi đi ngang qua Quỷ Sinh, nhìn chiến lực của người này một cái rồi nói: "Anh đi với tôi."
Quỷ Sinh: "..."
"Tôi cũng đi!" Hứa Trúc Huyên vừa bước ra, nhưng bị Nguỵ Khoảnh, đang ngáp dài, túm cổ lại: "Cô từng cứu tôi, một gián điệp, ra ngoài không sợ bị người ta truy đuổi à?"
Truy đuổi...
Hứa Trúc Huyên nhớ lại cảnh chạy trốn sống chết đêm đầu tiên, lặng lẽ rút chân lại. Cô lo lắng nói: "Lô Lâm biết nhiệm vụ, lại có thuốc, lỡ như cạu ta thực sự đưa cho Lạc Hạo thì chúng ta thua rồi." Ban đầu cô thấy Lô Lâm một mình trốn tránh sự tấn công của Thiên tự ở góc phố nên động lòng cứu cậu ta về, không ngờ lại cứu phải một kẻ vô ơn.
Nếu mọi người chết vì cô gián tiếp gây ra, thì đó thật sự là kết cục tồi tệ nhất.
"Để tôi đi." Nguỵ Khoảnh vỗ vai Hứa Trúc Huyên, thở dài: "Dù sao thần cũng từng nói, chúng sinh đều khổ, chỉ có tự cứu mình. Amen."
Dù Nguỵ Khoảnh chỉ nói một câu bao gồm ba tín ngưỡng khác nhau, nhưng vẫn giúp Hứa Trúc Huyên củng cố tinh thần.
Sa mạc đầy khói đen bốc lên, Nguỵ Khoảnh vừa bước ra khỏi cửa hiệu thuốc đã bị bao quanh bởi ánh lửa.
Chỉ vì một lời đồn mà những người vốn giữ thái độ thản nhiên đã bối rối, những người đứng ngoài cuộc cũng bị cuốn vào cuộc chiến.
Sự tin tưởng giữa người với người đã tan vỡ, không còn ràng buộc của luật pháp, cuối cùng chỉ còn lại bản năng đánh nhau.
Nguỵ Khoảnh giờ mới nhận ra, hóa ra khu chợ đông đúc này chẳng có bao nhiêu NPC, toàn là tiên phong của những người chơi ngụy trang thành NPC.
Anh hoàn toàn hiểu sự nóng vội của họ, dù sao thời gian để đứng về phía nào cũng không còn nhiều, nhưng không thể hiểu nổi tại sao có người lại lãng phí thời gian quý giá chỉ để vây bắt anh vì một tin đồn.
Chưa đi được năm mét khỏi tiệm thuốc, Nguỵ Khoảnh đã bị một đám người quen mặt vây kín. Những người này hầu hết đều là các người chơi đã công khai đứng về phía phái Thiên tự, thậm chí có vài người là do chính Nguỵ Khoảnh cài làm tai mắt trên phố.
"Nguỵ Khoảnh, bọn tôi gọi anh là đại ca là để sống sót, chứ không phải để làm bàn đạp cho anh!"
"Vì một gã đàn ông mà làm nội gián! Dù có giỏi thế nào cũng vô dụng, thằng đồng tính nào cũng ngu hết!"
"Tốt nhất là giao đan dược ra, nếu không đừng trách bọn tôi không khách sáo!"
Nguỵ Khoảnh liếc qua đám người, cười hỏi: "Không khách sáo thế nào? Tấn công người cùng phe sẽ bị trừng phạt, các người dám không?"
Người cầm đầu lớn tiếng đáp: "Nếu anh nói anh là người của phái Thiên tự, thì đưa đan dược ra chứng minh đi!"
Phía sau có người hô theo: "Cho dù anh là người của phái Thiên tự, làm sao chứng minh được anh sẽ không đưa đạo cụ cho tình nhân của mình!"
"Không thể tin thằng nội gián này!"
"Đừng hỏi nữa, hắn chắc chắn là người của phái Địa tự rồi, cướp thẳng đi!"
Trên chiếc nhẫn ở tay trái của Nguỵ Khoảnh, một ngọn lửa đen như rồng lượn xuất hiện trên bề mặt ngọc. Anh nhếch mép cười, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào: "Hôm nay tôi vốn định làm người tốt. Nhưng tâm trạng tốt đã bị đám người nói xàm này phá hỏng rồi. Thật đáng tiếc."
Chỉ trong tích tắc, tiếng la thảm vang lên khắp đám đông, từng người chơi ngã gục xuống.
Những người dám đứng ra đều là những kẻ tự tin vào thân thủ của mình, là người chơi lâu năm. Nhưng có lẽ vì tiềm thức của họ vẫn coi Nguỵ Khoảnh là người của phái Thiên tự, nghĩ rằng anh sẽ không ra tay dễ dàng, nên khi Nguỵ Khoảnh vung kiếm hoa đen lao vào đám đông, những kẻ ngã xuống đầu tiên thậm chí không kịp phản kháng.
Còn những người muốn phản đòn ở phía sau thì đã bị những cú đánh nhanh như chớp của Nguỵ Khoảnh khiến họ giật lùi ba mét.
Nguỵ Khoảnh không đánh chết ai, chỉ làm họ bị thương ở chân, tiện tay lượm luôn thiệp mời của vài người trong số đó.
Anh ngước mắt lên, khuôn mặt nhuốm máu nở nụ cười tà quái, hỏi: "Các người nói xem, trong đống thẻ này, có bao nhiêu cái của phái Thiên tự, bao nhiêu cái của kẻ giả mạo, và bao nhiêu thằng quỷ chuyên khuấy đục nước, dẫn dắt dư luận?" Anh chống một tay lên đầu gối mình, cầm cả tập thiệp mời định xé.
Những tấm thẻ này chứa rất nhiều thông tin câu hỏi của người chơi, có kẻ không nhịn được phải ngăn cản: "Anh xé thiệp của phái Thiên tự thì chính anh cũng sẽ chết đấy!"
Nguỵ Khoảnh nhướng mày: "Lúc nãy các người chẳng phải còn nói tôi là nội gián của phái Địa tự sao?"
Không ai nói gì nữa, vì ai cũng thừa hiểu chẳng có nội gián nào cả, chỉ là có kẻ bịa ra một tin đồn đầy lỗ hổng, rồi những kẻ có lợi ích liên quan nghe thấy mùi mà kéo đến đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
Dù sao ai cũng biết, người đứng đầu trong tầng ba của Quỷ Môn, khi ra ngoài giá trị sẽ tăng lên gấp nhiều lần!
Và khi trò diễn đến đây, những người chơi có chút mắt nhìn đi ngang qua cũng đã nhận ra điều này.
Nhưng nhận ra thì đã sao, đan dược hồi sinh là đạo cụ nhiệm vụ đã không còn là bí mật từ lâu, mà việc Nguỵ Khoảnh bước ra từ tiệm thuốc và không phủ nhận rằng mình có đan dược cũng là sự thật.
Ngọc có tội khi giữ báu vật.
"Chúng ta đông người, cướp luôn!"
"Cướp!"
Hoạ vô đơn chí, một hồi chuông vang lên.
【Nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, bắt đầu thời gian trừng phạt.】
Có kẻ đã nhân cơ hội thêm mắm thêm muối!
Nguỵ Khoảnh thấy đám đông như ong vỡ tổ lao đến, âm binh từ các khe tường cũng bắt đầu lò đầu ra. Anh biết rằng tình thế này đã vượt khỏi tầm kiểm soát!
"Khoan đã!" Nguỵ Khoảnh giơ tay ra dấu tạm dừng, mấy trăm người rất nể tình mà dừng lại khoảng nửa giây.
Nguỵ Khoảnh nhanh chóng tìm một bó lông trong chiếc túi ở thắt lưng.
Bó lông đỏ vừa xuất hiện, đám người càng điên cuồng hơn, đó chính là cọng rơm cứu mạng! Hàng chục bàn tay lao về phía Nguỵ Khoảnh, anh như đang ném tạ, vung bó lông ra phía sau, rồi lập tức chạy về hướng ngược lại, giẫm lên không biết bao nhiêu cái đầu của âm binh từ dưới đất chui lên.
Mười phút sau, trên tầng cao của Hoàng Tước lâu, Nguỵ Khoảnh ngồi trên đống ngói vỡ, nhìn ra xa, mái tóc lộn xộn dính máu bết vào cổ, vẽ lên làn da trắng nhợt một vẻ đẹp kỳ lạ.
Ninh Vũ Y ngồi xuống cạnh anh một cách thận trọng, đưa một chiếc khăn tay qua nói: "Câu "Lời đồn có cánh" đúng là không sai."
Nguỵ Khoảnh nhận chiếc khăn lụa, cầm trong tay mà chơi đùa, hờ hững nói: "Thuốc bị cướp rồi, mà cậu có vẻ chẳng lo lắng gì cả."
"Thuốc không bị cướp, anh đã phái Đường Kha Tâm và Quỷ Sinh vào cửa thực hiện nhiệm vụ, đúng không?" Ninh Vũ Y bắt gặp ánh mắt của Nguỵ Khoảnh, giải thích: "Tôi vừa thấy Đường Kha Tâm ra hiệu với Quỷ Sinh."
Nguỵ Khoảnh: "Không ngờ cậu cũng thông minh ghê." So với kẻ luôn rụt rè nhút nhát trước đây, Ninh Vũ Y bây giờ hoàn toàn khác.
Dù sao Nguỵ Khoảnh cũng đã quen với việc trong cửa không chỉ có mình anh giả làm kẻ đáng thương.
Anh diễn được, người khác cũng có thể.
"Tôi dù gì cũng là người của cửa lâu năm mà." Ninh Vũ Y nhìn sang Nguỵ Khoảnh hỏi: "Đã tính trước mọi chuyện rồi, sao anh còn phải ra ngoài chịu trận này?"
Tuy nhiên, câu trả lời của Nguỵ Khoảnh khiến cậu ta không ngờ tới: "Tất nhiên là vì cậu rồi, tiểu chủ thần ~" Nguỵ Khoảnh cười, đôi mắt đào hoa cong lại như một con cáo già. Ninh Vũ Y dường như có thể thấy sau lưng Nguỵ Khoảnh mọc ra một cái đuôi to đầy lông.
"Anh, anh nói gì thế, ha ha." Ninh Vũ Y cười ngượng ngùng.
Nguỵ Khoảnh: "Vừa vào cửa tôi đã thấy lạ rồi, làm gì có cái cửa tầng ba nào mà sơ sài thế này. Thế là tôi bàn với Đường Kha Tâm một phen, rút ra kết luận là có kẻ cố tình lập trận, dẫn chúng ta vào cửa."
Sơ sài... mắt của Ninh Vũ Y giật giật: "Nhưng điều đó đâu thể chứng minh tôi là chủ thần."
Nguỵ Khoảnh: "Thế cậu muốn giải thích sao về việc trong vòng mười phút từ tiệm thuốc dịch chuyển đến đây mà không dính một giọt máu nào?" Ngoài điều đó ra, chỉ có một người luôn đứng ở góc nhìn của chủ thần mới có thể làm chuyện này nhanh chóng và nôn nóng đến mức muốn xem anh trong bộ dạng thê thảm.
Nguỵ Khoảnh tiếp tục: "Vậy cậu là ai? Quỷ Si, Quỷ Võng, Quỷ Lượng? Dẫn chúng tôi vào đây làm gì? Rảnh quá không có việc gì làm à?" Giữa các Quỷ Hoàng luôn đeo mặt nạ quỷ, chẳng ai biết mặt thật của nhau.
Dù có gặp nhau, cũng không chắc đó là thân thể thật.
Xét thấy khó mà giấu được nữa, khuôn mặt ngoan ngoãn nhút nhát của Ninh Vũ Y lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười nham hiểm, nụ cười đó hiện lên trên khuôn mặt dịu dàng của hắn lại càng thêm phần kỳ quái: "Bắt kẻ phản bội là trách nhiệm của mọi người, đương nhiên tôi đến để bắt anh đấy, Quỷ Mị."
Ngụy Khoảnh nằm nghiêng, chống đỡ thân mình, nhìn Ninh Vũ Y hùng hổ xông đến mà không hề động đậy, nhưng mặt mũi thì vẫn phải giữ. "Ôi chao, thật đáng sợ." Anh mặt không cảm xúc nói.
"Đường Kha Tâm chưa chắc đã hoàn thành nhiệm vụ. Vậy nên anh đừng vội cười sớm." Ninh Vũ Y chế nhạo: "Trước đây gặp Quỷ Mị còn tưởng là thiên binh thiên tướng gì, không ngờ khi vào cửa rồi, lại đặt sống chết vào tay người khác."
Đừng nói Đường Kha Tâm có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, chỉ nói đến Lạc Hạo bên phía kia, câj ta có một đám người phái Địa tự đi theo, đã sớm đến hiệu thuốc, giờ lại biết nhiệm vụ rồi, ai dám chắc Lạc Hạo sẽ không hoàn thành nhiệm vụ trước Đường Kha Tâm?
"Không ngờ anh xuống nhân gian một chuyến, lại học được cách tin vào tình yêu rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Ninh Vũ Y cười điên cuồng, sau đó lau nước mắt, giả vờ nhân từ nói: "Anh yên tâm, dù anh thua cũng không chết, chỉ cần ngoan ngoãn theo tôi đến Quỷ Tư báo danh là được."
Ngụy Khoảnh xem xong màn biểu diễn của Ninh Vũ Y, bình tĩnh nói: "Tin vào tình yêu là một đề tài quá lớn rồi, vị Quỷ Vương này đúng là đã quá đánh giá cao năng lực học tập của tôi rồi, tôi từ trước đến nay chỉ tin vào chính mình."
Ninh Vũ Y: "Anh đừng có mà khoác lác, cách tin vào chính mình chính là ngồi đây hóng gió?"
Ngụy Khoảnh vô tội nhún vai nói: "Vì tôi ngồi đây không làm gì cả, cũng có thể thắng ~"
...
Trong ngôi từ đường cổ, Lạc Hạo mở túi thuốc Lô Lâm trộm về, bên trong đâu có đan dược nào.
Chỉ có một bó lông bờm và một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết hai chữ: "Hợp tác."
Lạc Hạo cười nhẹ nhàng, đưa bó lông bờm cho thuộc hạ.
Lô Lâm bên cạnh bực tức nói: "Lạc thần! Chúng ta dựa vào cái gì mà hợp tác với hắn! Bây giờ đi cướp lại còn kịp!"
"Kịp à? Khi cậu lấy được hộp thuốc rỗng thì đã không kịp rồi! Đan dược đã được luyện thành, chúng ta muốn đối kháng, trừ phi bọn họ thất bại nhiệm vụ vòng đầu tiên. Tỷ lệ sống sót dưới năm mươi phần trăm." Lạc Hạo vỗ một cái vào trán Lô Lâm, "Nhưng nếu chúng ta lựa chọn gia nhập, tỷ lệ sống sót là một trăm phần trăm."
"Nhưng đấu nhiều vòng như vậy rồi, tôi không cam lòng."
Lạc Hạo: "Không có gì phải không cam lòng cả, nếu bọn họ thất bại, chúng ta vẫn có thể lựa chọn cái khác."
...
Trong vùng sương mù dày đặc, Đường Kha Tâm mạnh mẽ hất tay Quỷ Sinh ra, điên cuồng dùng khăn ướt lau sạch.
Sự hy sinh này, quá lớn rồi!
"..." Quỷ Sinh: "Đủ rồi đấy, cậu nghĩ tôi muốn nắm tay cậu chắc?"
Đường Kha Tâm trừng mắt nhìn Quỷ Sinh, muốn nói lại thôi, cậu nghĩ đến lời hứa của Ngụy Khoảnh, sự phiền muộn trong lòng dần được xoa dịu:
"Tìm tân nương."
"Được."